← Ch.022 | Ch.024 → |
Trong Tử Vi các, Sở Vân Khinh đang cầm sách nằm trên giường, Nhược nhi bước nhanh vào cửa, trên mặt mang theo vẻ vui mừng.
Sở Vân Khinh ngồi thẳng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Nói đi."
Nhược nhi thở hổn hển, "Tiểu thư, cuối cùng Cố phủ cũng không tập hợp đủ dược liệu, danh tiếng sản nghiệp đều bị quan phủ niêm phong bán của cải lấy tiền, phu phụ Cố gia đáng lẽ phải ngồi tù, cuối cùng phu nhân phải dùng tiền mới làm cho hai lão nhân được miễn tai ương trong lao ngục."
"Hả?" Sở Vân Khinh đứng dậy, đi về phía hai bồn bạch ngọc lan ở cửa sổ, "Tiếp tục."
"Lần này Cố gia cũng không thể bò dậy nổi ở Thịnh kinh, không biết phu nhân lấy bạc từ chỗ nào, sau khi cứu Cố lão gia liền cáo ốm đóng cửa viện chủ mẫu, bây giờ chủ yếu chỉ hỏi đến một số việc trong phủ."
Khóe miệng Sở Vân Khinh khẽ nhếch lên, "Rất tốt, cô nương ở Ngọc Sắc phường đã an bài xong chưa?"
Nhược nhi lắc đầu một cái, "Lão gia nói qua, sẽ không để cho vị Chiêu Ngọc cô nương kia vào phủ."
Sở Vân Khinh nhíu mày cúi đầu, một tay sờ vào hoa lan Hành Diệp tươi mới, nói, "Người nhà Chiêu Ngọc kia đâu?"
"Chiêu Ngọc đi theo lão gia mười năm, dĩ nhiên là muốn vào phủ, nhưng ----"
Sở Vân Khinh cười một tiếng, "Quan hệ của nam nhân và nữ nhân, chẳng qua chính là hai loại như vậy, nếu như nàng mang thai hài tử của lão gia, có lẽ vào phủ cũng dễ chuyện dễ!"
Nhược nhi không hiểu, "Nghe người của Ngọc Sắc phường nói, Chiêu Ngọc cô nương dùng thuốc thời gian dài, nếu như mang thai, không biết phải đợi tới lúc nào."
Sở Vân Khinh xoay người, đi về phía tủ đựng thức ăn, nàng lấy ra một chiếc hộp gấp màu đen, từ bên trong đó lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ, "Đưa thuốc này cho nàng, trong vòng ba ngày, tự nhiên nàng sẽ hiểu."
Hai mắt Nhược nhi sáng lên, "Vâng!"
Sở Vân Khinh tưởng rằng việc này đã xong, lại thấy Nhược nhi muốn nói gì đó lại thôi, mắt nàng ngưng sắc, "Có chuyện gì?"
Nhược nhi gật đầu một cái, bộ dáng ngượng ngùng, "Còn có một việc, Duệ vương mua lại toàn bộ dược phòng, y quán của Cố gia, nói là cho người, hiện tại khế ước đều ở chỗ Phúc bá, đợi người xem qua."
Trong nháy mắt sắc mặt của Sở Vân Khinh trầm xuống, nàng nhìn Nhược nhi cúi thấp đầu trong mắt thoáng qua một tia tức giận, ngay sau đó xoay người đi ra cửa!
Nhược nhi cả kinh vội vàng đuổi theo, "Tiểu thư, Duệ vương nói, làm sao Phúc bá có thể nói không nhận, người muốn làm gì? Người ngàn vạn lần không thể kích động, nếu không chúng ta liền đem những thứ đó trả lại là được rồi."
Sở Vân Khinh ngừng bước lại, nàng cười lạnh một tiếng, "Đưa cũng đã đưa rồi, còn trả lại làm gì?"
Nhược nhi hơi ngẩn người, có chút không hiểu, nhìn Sở Vân Khinh tiếp tục đi, nàng yếu ớt nói, "Tiểu thư, người chuẩn bị làm cái gì vậy?"
Lông mày Sở Vân Khinh hơi nhíu lại, "Đáp lễ!"
Trong Giang Sơn lâu, Tiêu Triệt một thân y phục đen đang xem công văn trong tay, Tử Mặc vội vàng đi vào, trên mặt hắn không chỉ có vui vẻ còn có kinh sợ, cũng không nói chuyện lưu loát, "Vương gia, Vương gia, ngài đến xem một chút, phát tài!"
Tiêu Triệt hơi ngẩn người, mặc dù Tử Mặc kỳ quái, nhưng cũng không phải là người không có quy củ như vậy.
Tử Mặc khoa tay múa chân, "Hai xe lớn! Vàng sáng lấp lánh!"
Tiêu Triệt nhíu mày, đứng dậy ra cửa.
Trong chánh viện Duệ Vương phủ, lúc này có hai xe ngựa to đậu ở chỗ đó, điều khiển xe là người Tiêu Triệt đã gặp qua, (Quỳnh_ỉn - DDLQD)chính là lão bản của Nhân Tâm y quán, lúc này một thân bạch y đơn giản, đúng là không nhận ra bộ dạng của lão bản.
"Bái kiến Vương gia."
Tiêu Triệt ngưng mắt (nhìn), nhìn về phía xe ngựa rất nặng kia, "Đây là ——"
Phúc bá khẽ khom người, "Cô nương nhà ta nhận được khế ước Vương gia đưa, rất là cảm kích, đặc biệt dặn dò lão Hán đưa lễ qua."
Đáp lễ?
Tiêu Triệt khẽ mím môi, ý bảo Tử Mặc vén rèm xe lên.
Tử Mặc đã sớm nhìn qua vật trong xe, lúc này khóe miệng nhếch lên, đi tới đưa tay vén lên ——
"Đáng chết!"
Tiêu Triệt khẽ mắng một tiếng, đôi mắt bốc lửa xen lẫn tức giận giống như có thiên lôi, ở trong xe kia, không phải người không phải vật, mà là một xe đầy hoàng kim!
Đột nhiên sinh ra hàn khí làm cho Tử Mặc rùng mình, hắn sờ sờ mũi, nhớ lại nữ tử bạch y hôm đó, trên đời này người dám đưa tới hai xe hoàng kim để đáp lễ với Vương gia mình, chỉ sợ là có một mình nàng, mặc dù hắn không đồng ý Vương gia nhà mình tiêu hao tinh lực ở trên người nàng, nhưng giờ phút này, hắn chỉ cảm thán hai chữ, khí phách!
Phúc bá cúi người hành lễ, "Cô nương nói lần này nhờ có Vương gia mới xong việc, kỳ trân dị bảo châu ngọc lung linh chỉ sợ cũng không vừa mắt Vương gia, cho nên liền đưa vàng trắng tới, xin Vương gia vui lòng nhận."
Giọng nói lạnh lẽo xem lẫn tức giận của Tiêu Triệt, "Nếu như Bổn vương không nhận thì sao?"
Phúc bá lại cười một tiếng, "Cô nương nói, nếu Vương gia không nhận, vậy cũng không cần lão hán, từ nay về sau không cần trở lại Nhân Tâm y quán, tự mình kết thúc là được."
Vừa nghe những lời này khóe miệng Tử Mặc liền co rút lại, chủ tử thật là ác độc!
"Như vậy, Bổn vương nhận."
Phúc bá cúi người thi lễ, cáo từ xuất phủ.
Tử Mặc đi vòng quanh xe ngựa kia hai vòng, không ngừng chặc lưỡi, "Vương gia, từ đâu mà Sở cô nương lại có nhiều hoàng kim như vậy?"
Ánh mắt Tiêu Triệt rét lạnh, không phải là những thứ khác, hết lần này tới lần khác lại dùng tiền tài nói chuyện với hắn, (Quỳnh_ỉn - DDLQD) quả nhiên là gọn gàng dứt khoát, hắn thở dài xoay người rời đi, Tử Mặc gọi mấy người làm đem hoàng kim cấp vào trong kho phủ, vội vàng đuổi theo Tiêu Triệt.
"Nghe nói Lục điện hạ muốn xuất cung?"
"Vâng."
"Nói với hắn, nếu như có thể làm cho Thái hậu triệu kiến Nhị tiểu thư Thượng Thư phủ, Bổn vương sẽ giúp hắn!"
Tử Mặc dừng lại, "Vương gia, người có ý gì?"
...
Trong Vĩnh Thọ cung, Ngụy quý phi một thân cung trang màu tím đỏ đang ngồi bên dưới Thái hậu, nàng cười khoan thai, "Cô, ta cũng không biết Lục điện hạ lại lợi hại như vậy, còn nhỏ tuổi đã hiểu y dược."
Ngụy Trinh Nhiên ánh mắt từ ái nhìn Tiêu Cấp ngồi bên cạnh mình, "Thật là làm khổ hắn."
Tiêu Cấp nhếch miệng cười một tiếng, "Tôn nhi không cảm thấy khổ, Tôn nhi chỉ cầu thân thể Tổ mẫu an khang."
Ngụy Trinh Nhiên cười ha ha không ngừng, một tay vỗ nhẹ sống lưng hắn, lướt qua Ngụy Sơ Cận, "Còn một buổi tuyển tú, lần này ngươi cần phải an bài thật tốt, mấy Tôn nhi tuổi cũng không còn nhỏ, nếu Hoàng thượng đồng ý, thêm một hai người nữa cũng tốt."
Ngụy Sơ Cận gật đầu kính cẩn nghe theo, "Vâng, nô tỳ nhất định sẽ chú ý, trong kinh có mấy nhi nữ quý tộc, đều là người vô cùng tốt để tuyển, thích hợp cho các Vương gia nạp phi, tỷ như tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng Thư, một tay họa không người nào có thể sánh bằng, còn có Mộ Quận chúa, tính tình khả ái, người cũng xinh đẹp, còn có Cố Yên Nhiên nhà Tả tướng, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông!"
Ngụy Trinh Nhiên nghe vậy rất là hài lòng, không ngừng gật đầu.
Lúc này chợt Tiêu Cấp lại ngẩng đầu, "Oa, tỷ tỷ này lợi hại như vậy, tiếng đàn của nàng có thể đưa cá chép tới sao?"
Mặt Ngụy Sơ Cận hơi biến sắc, bên này Ngụy Trinh Nhiên nghe cũng không hiểu, "Ý của Cấp nhi là ——"
Tiêu Cấp xoay người, vẻ mặt kích động nhìn Thái hậu, "Hoàng tổ mẫu người không biết sao, nghe nói ở Quỳnh hoa yến lần trước, nhị nữ nhi nhà Sở Thượng Thư đánh đàn đưa cá chép trong hồ đến, ngày đó tiểu thư cùng các Vương gia có mặt đều nhìn thấy!"
Ngụy Trinh Nhiên nhìn Ngụy Sơ Cận một cái, sắc mặt cũng có chút khác thường.
Nhưng Tiêu Cấp vẫn hưng phấn nói, "Hôm đó Tôn nhi không thể đi, Tôn nhi muốn nghe một chút tiếng đàn như thế nào lại có thể thông linh với cá, Hoàng tổ mẫu người liền mời nàng vào cung đi!"
Ánh mắt Ngụy Trinh Nhiên dịu dàng nhìn Tiêu Cấp, nàng thở dài khe khẽ, "Được."
← Ch. 022 | Ch. 024 → |