Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Phượng Tà Long - Chương 53

Yêu Phượng Tà Long
Hiện có 56 chương (chưa hoàn)
Chương 53
Quốc sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-56 )

Siêu sale Lazada


Edit: Thủy Thủy

Vào buỗi tối, Sở Ngự không gặp Tử Minh Tà và Sở Tiếu Tiếu, nên mở miệng hỏi, Tử Huyền Diệp cũng không có dấu diếm, nên đem mọi chuyện gặp phải kể lại.

Sở Ngự vừa nghe, nháy mắt nhíu mày, người sáng suốt đều nhìn ra được Hoàng Thượng đối với nhi hoàng tử vẫn rất quan tâm, nay nhị hoàng tử đến Sở gia lại vô cớ mất tích, chỉ sợ hoàng thượng trách tội Sở gia.

"Không được, ta phải tiến cung đem việc này bẩm báo cho hoàng thượng!"

Tử Huyền Diệp vội vàng khuyên nhủ, "Việc này tạm thời không kinh động đến phụ hoàng, bản Thái tử đã phái người đi tìm rất nhang sẽ có kết quả!"

Sở Ngự do dự một chút, Tử Huyền Diệp luôn mãi cam đoan, mới quyết định chờ đợi, vạn nhất kinh động đến hoàng thượng nếu không có việc gì thì không tốt lắm.

Tử Tâm Vũ trong lòng có chút không yên, không biết vì sao, bà cảm thấy Sở Tiếu Tiếu sẽ không chết dễ dàng như vậy, có lẽ là vì ám sát nhiều lần nhưng không có kết quả, cho nên khi Sở Tiếu Tiếu vô cớ mất tích, ngược lại làm cho bà cảm thấy bất an, hơn nữa còn luyên lụy nhị hoàng tử cùng nhau mất tích, hy vọnh không có tai họa gì xảy ra.

Sở Luyến Nguyệt vẫn tinh thần không tốt, mà Tử Huyền Diệp vẫn chờ đợi tin báo Tử Minh Tà đã chết, hai người đều không yên lòng nên sớm trở về phòng.

Trong Vân Hinh viện, Sở Tiếu Tiếu trên mặt đỏ ửng, quyến rũ động lòng người, vươn tay trạc trạc lồng ngực ẩm ướt của ai đó, "Tà, chàng chừng nào dạy ta luyện khí vậy?"

Tử Minh Tà bật cười, "Cứ như vậy cấp?" *Thủy hok hiểu nên giữ nguyên văn*

Sở Tiếu Tiếu dán sườn mặt tại trong ngực Tử Miog Tà miễn cưỡng nói, "Kĩ nhiều không hại thân! Hơn nữa chung ta không phải còn có một kẻ thù nữa sao? Nói không chừng đến lúc đó có thể sử dụng?"

Bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng, từ không gian giới chi lấy ra một quyển sácg thật dày đưa cho nàng, "Đây là của mẫu phi lưu lại cho ta."

Tuy rằng mẫu phi đối với hắn không có bao nhiêu tình cảm, nhưng vẫn lưu lại cho hắn không thiếu những thứ này nọ, cho nên hắn tuy rằng đối với mẫu phi không có nhiều tình cảm lắm, nhưng cũng cảm kích nàng.

Sau khi Sở Tiếu Tiếu tiếp nhận, nằm trong ngực hắn trực tiếp mở ra nhìn, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư, hoàn toàn đem Tử Minh Tà trở thành bàn học, đã quên sự tồn tại của hắn, thấy nàng như vậy, Tử Minh Tà cũng không nhẫn tâm quấy rầy, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khoé miệng manp theo ý cười thản nhiên.

"A......" tiếng kêu thê thảm truyền đến, Sở Tiếu Tiếu lấy lại tinh thần, hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, vừa lòng gật đầu, "Không sai, Tiểu Hắc đủ chuyên nghiệp!". Trực tiếp không khách khí cầm sách trong tay thu vào giới chỉ, nàng cũng nhìn xem không sai biệt lắm, những gì nên nhớ đều nhớ kĩ, nhưng quan trọng vẫn là thực tiễn, hiện tại nàng có ngũ linh hỏa, đối với luyện khí, luyện đan đều có ích, nhưng vẫn kém hơn âm u ma trơi, nếu nàng có âm u ma trơi thì cũng không thể tùy ý khống chế, tựa như địa ngục hàn thủy của nàng, nếu thật sự dùng âm u ma trơi luyện khí chỉ sợ tài liệu đều bị nướng thành tro không chừng.

Nói đến thực lực của nàng vẫn không đủ, nay mặc dù đã tu luyện được địa ngục hàn thủy, cũng không thể cùng âm u ma trơi của Tử Minh Tà tranh phong.

Sở Tiếu Tiếu bày ra một đạo kết giới, đem âm thanh cực kỳ bi thảm ngăn cách ở bên ngoài, sau đó ôm Tử Minh Tà cọ cọ, nhắm mắt lại ngủ, Tử Minh Tà hôn lên trán nàng, sủng nịnh nhìn nàng, đáy mắt mang theo thoả mãn.

Ngày thứ hai, Tử Tâm Vũ nhìn Sở Luyến Nguyệt bộ dáng càng thên tiều tụy, đau lòng không thôi, "Như thế nào vẫn gặp ác mộng? Sẽ không phải là gặp cái gì không sạch sẽ đi? Lão gia, nếu không thì nhờ quốc sư đến xem?"

Sở Nguyệt nhìn Sở Luyến Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong lòng thập phần lo lắng, chớ không phải là Sở Tiếu Tiếu bắt đầu tác quái? Tựa hôh cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng, liền vội vàng tiến cung thỉnh quốc sư.

......

Tử Tâm Vũ thấy quốc sư không nói lời nào nhìn Sở Luyến Nguyệt, không khỏi nóng vội hỏi, "Quốc sư đại nhân, thế nào? Nguyệt nhi có thể hay không có việc gì?"

Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu đi vào đại sảnh liền thấy Sở Ngự, Tử Tâm Vũ, Tử Huyền Diệp vây quanh Sở Luyến Nguyệt đều là một bộ dáng lo lắng.

Tử Tâm Vũ đột nhiên thấy hai người kinh hô ra tiếng, "Các người như thế nào ở trong này?"

Sở Tiếu Tiếu nghiền ngẫm nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi, "Chúng ta không nên ở trong này sao?"

Sở Ngự nhíu mày, không nói lời nào, mà Tử Huyền Diệp gắt gao nắm chặt hai đấm, che giấu sự không cam lòng, quốc sư nhìn hai người gật đầu xem như chào hỏi.

Quốc sư địa vị rất cao, dù là thái tử hắn cũng không hành lễ, Sở Ngự chú ý tới động tác của hắn, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Tử Tâm Vũ bình ổn lại cảm xúc, nhìn quốc sư hỏi, "Quốc sư đại nhân, Nguyệt nhi rốt cuộc như thế nào?"

Quốc sư thu hồ tầm mắt, thản nhiên nói, "Có nguyên nhân tất có quả báo, hôm qua gieo hạt hôm nay gặt quả."

Tử Tâm Vũ có chút không rõ nên hỏi, "Nguyệt nhi rốt cuộc có thể hay không có việc gì?"

Quốc sư không có trả lời vấn đề của bà, mà nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu cùng Tử Minh Tà, cung kính nói, "Nhị hoàng tử, nhị hoàng tử phi, tại hạ có chyện muốn nói cùng hai vị, có được không?"

Ngữ khí cung kính, cho dù đối với hoàng thượng cũng chưa từng có, Sở Ngự một trận kinh hãi, lại không nghĩ ra là vì sao, mà Tử Huyền Diệp chỉ tưởng bởi vì Tử Minh Tà được Tử Kình Thiên sủng ái, cho nên quốc sư mới cung kính đối với hắn, trong lòng càng thêm ghen ghét Tử Minh Tà.

Sở Tiếu Tiếu mị mắt, trong mắt tinh quang chợt loé, nhìn qua lại bộ dáng vô hại như trước, "Quốc sư tính ở nơi này nói chuyện?"

Trong mắt quốc sư hiện lên một chút ý cười, đối với Sở Ngự và Tử Huyền Diệp nói, "Sở gia chủ, thái tử điện hạ, có thể phiền toái các vị ra ngoài 1 chút không?"

Lấy địa vị của ông ta Tử Kình Thiên đối với ông đề là khách khí, Sở Ngự cùng Tử Huyền Diệp cũng không dám không nể mặt ông, chờ họ đi ra ngoài, quốc sư đối vớ Tử Minh Tà cùng Sở Tiếu Tiếu hành lễ, sau đó nói, "Ta chỉ hy vọng hai vị khoan dung độ lượng không cần làm quá mức!"

Nghe vậy Sở Tiếu Tiếu cười nhạo một tiếng, "Như thế nào là quá mức? Nói đến chuyện này ông cũng có trách nhiệm, nếu không phải lời tiên đoán chó má của ông *Thủy hok có nói tục àk là nguyên văn z đó!!*, ta cũng có thể sống những ngày tháng êm đẹp!"

Quốc sư cũng không tức giận, chỉ cười nói, "Cho dù ta không có tiên đoán thiên phượng chi định, thì sự tình vẫn phát triển theo quỹ đạo của nó." Có thể nói ông là bậc thầy trong tiên đoán phần lớn sự tình đều có thể xem nhất thanh nhị sở, nhưng chỉ có duy nhất hai người này ông nhì không thấu, mà trừ bỏ lời tiên đoán thiên phương chi định thì cái gì cũng nhìn không thấy.

Sở Tiếu Tiếu ngẫm lại cũng đúng, cho dù không có li tiên đoán thì Tử Tâm Vũ vẫn hại Vân Hinh vì bà ta hận nàng thấu xương.

"Khoan dung độ lượng, ta chỉ biết có thù tất báo! Sở gia nhất định phải diệt vong!"

Quốc sư thở dài một tiếng nhìn về phía Tử Minh Tà, "Nhị hoàng tử không muốn nói cái gì sao?"

Tử Minh Tà nhẹ nhàng vuốt ve hai má tinh tế của nàng, sủng nịnh nói, "Oa nhi cao hứng là được rồi!"

Quốc sư bất đắc dĩ lắc đầu, "Xem ra Sở gia tránh không được vận mệnh diệt vong!" Ông cũng không có ý cưỡng cầu, vận mệnh Sở gia như thế ông cũng vô pháp nghịch thiên sửa mệnh


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-56 )