Cung loạn
← Ch.057 | Ch.059 → |
Lâm công công dẫn đường, theo đường nhỏ trải đầy đá cuội trơn nhẵn đi vào ngự hoa viên.
Sau khi đi được một đoạn, Nhạc Sở Nhân liền hoàn toàn đổi mới ngự hoa viên trong tưởng tượng của chính mình, không hổ là ngự hoa viên a. Không quan tâm là thời tiết gì, nơi này vẫn trăm hoa đua nở.
Chính như lời Phong Duyên Thương nói, hiện tại chính là mùa cúc - thời điểm hoa nở rộ, chỉ thấy phóng mắt nhìn quanh, hơn trăm mét đều là sắc hoa hoàng kim. Lúc vừa thấy toàn là màu vàng, khiến nàng cơ hồ không mở mắt ra được.
"Quỷ nha đầu, lại đây." Bỗng dưng truyền đến một thanh âm trầm thấp.
Ngẩng đầu, phía ngoài mấy chục thước giữa một tiểu đình dựng bên bờ biển xanh biếc, hoàng thượng mặc thường phục màu xanh đứng ở nơi đó nhìn nàng. Mặt mang ý cười, thoạt nhìn tâm tình tốt lắm.
"Phụ hoàng." Thở sâu, ngay sau đó khoé môi tràn ra tươi cười, Nhạc Sở Nhân nhấc váy bước nhanh chạy tới, đời này nàng cho tới bây giờ không có thống khoái như vậy a.
"Đêm nay cúc như thế nào?" Hai tay chỉ vào biển hoa đám đám ôm nhau, hoàng thượng thoạt nhìn là thực thích.
"Đẹp lắm, vừa mới đi vào ta còn tưởng rằng đang trưng bày hoàng kim đó." Đây là lời nói thật, hơn nữa lúc này thái dương chiếu vào, càng thêm chói mắt.
"Ha ha, nha đầu nhà ngươi, không phải tham tài bình thường a." Có chút cúi mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, ánh mắt thâm thuý như có thể nhìn thấu nội tâm người khác.
Nhạc Sở Nhân cười cười, "Phụ hoàng a, chúng ta chính là đứng ở chỗ này ngắm hoa?"
"Nga? Ngươi có chủ ý mới gì sao?" Phong Triệu Thiên hai tay chắp phía sau, đứng ở nơi đó không cần cố ý làm cái gì vẫn uy nghi đầy người.
"Không bằng chúng ta nói về cúc này - trừ xem xét giá trị bên ngoài, cuối cùng tiếp không được thì trả tiền cược." Không hổ Phong Triệu Thiên vừa mới nói nàng tham tài xong, cái này lại nhắc tiền.
Phong Triệu Thiên hứng thú xem xét Nhạc Sở Nhân, "Ngươi nếu thua tiền sẽ không khóc nhè?"
"Phụ hoàng người quá coi thường ta, không vượt qua một hai ta sẽ không khóc." Lời này làm cho Phong Triệu Thiên thành công cười ra tiếng, thần giữ của a.
"Được rồi, nha đầu nhà ngươi nói trước để trẫm nghe một chút." Gật gật đầu, Phong Triệu Thiên rất là có phong phạm trưởng bối.
Ánh mắt cong cong giống như nguyệt nha, "Cúc - hoa vị cam khổ tính vi hàn, tán phong thanh nóng thanh can minh mục giải độc giảm nhiệt." Dựng thẳng lên một ngón tay, Nhạc Sở Nhân há mồm nói lập tức. (Trùm: đoạn thuốc thang này cho tui xin kiếu)
Phong Triệu Thiên khẽ gật đầu, Nhạc Sở Nhân giỏi y thuật, há mồm đã nói điều này không có gì lạ.
"Trẫm đã ăn qua cúc - cháo thanh hoa, còn có ngậm cúc - điểm tâm làm từ cánh hoa, cúc - hoa còn có thể dùng để ăn." Nếu nói giá trị dược liệu thì Phong Triệu Thiên không biết, nhưng là ăn qua khẳng định nhớ rõ.
Nhạc Sở Nhân có chút mở to hai mắt, tựa hồ thực ngoài ý muốn nhìn Phong Triệu Thiên, Phong Triệu Thiên vẻ mặt tươi cười, có chút chỉ cao khí ngang. (Trùm: ta nghĩ đại loại là đáng điệu cao ngạo, khí thế ngang tàng)
"Phụ hoàng lợi hại, ta đây nói tiếp. Cúc - hoa có thể dùng để tắm rửa hoặc là pha nước uống, dưỡng nhan làm đẹp nha." Nếu thêm một chút gì đó thì hiệu quả càng cao.
Phong Triệu Thiên có chút nheo mắt, cẩn thận suy nghĩ xem trước kia còn gặp qua cúc đã làm cái gì.
Nhạc Sở Nhân lẳng lặng chờ đợi, hắn nếu là nói không nên lời, vậy đưa nàng tiền.
"Cúc - hoa đem phơi nắng đặt ở trong gối đầu, mùi hương thơm ngát có thể trợ giúp giấc ngủ." Bởi vì hắn từng nằm qua gối đầu như vậy. Có trợ giúp giấc ngủ hay không thì không biết, nhưng mùi quả thật thơm lắm.
"Ai u, phụ hoàng lợi hại." Nhạc Sở Nhân giả ý tán thưởng, Phong Triệu Thiên lại thật sự cao hứng.
"Cúc - hoa... Cúc - hoa nếu là phối hợp với thuốc dẫn đặc thù của ta sẽ tản mát ra mùi như các hoa cùng loại khác, nhưng hấp thu trong thời gian dài, sẽ phát điên." Bỗng dưng, Nhạc Sở Nhân đột nhiên nhàn nhạt nói ra những lời này, làm cho Phong Triệu Thiên có chút nhướng cao mi mắt.
Nhìn nàng, trên mặt Phong Triệu Thiên tươi cười tiêu tán, "Thuốc dẫn là gì?"
Nhạc Sở Nhân không chút hoang mang, nháy mắt mấy cái, "Thực phức tạp, bất quá hiểu được độc đều đã để ý."
"Ngươi cũng sẽ?" Phong Triệu Thiên ánh mắt sâu thẳm một mảnh, hoàn toàn nhìn không ra tâm tư của hắn.
"Ân." Nhạc Sở Nhân thành thực gật đầu.
Phong Triệu Thiên đột nhiên cười, trung khí mười phần. Quay đầu nhìn về phía biển hoa vàng óng ánh, trầm giọng nói: "Hoàng hậu ở tại lãnh cung lâu ngày, nói vậy bị rất nhiều khổ. Bất quá Trữ Dự án tử chưa kết, tất nhiên là ủy khuất nàng một đoạn thời gian. Đức Khánh, chuyển mấy bồn cúc đưa đến chỗ hoàng hậu, đây là tâm ý của trẫm a."
Nhạc Sở Nhân nhếch đuôi mày cao cao, kỳ thật nàng nói lời này chủ yếu là báo cho Phong Triệu Thiên biết là nàng hiểu được rất nhiều, vô luận y thuật hay là độc thuật đều dễ như trở bàn tay. Ai biết hắn cư nhiên mở miệng chính là lời này, bỏ qua là muốn hoàng hậu nổi điên, chính là không chút nào kiêng kị cho nàng biết là nàng cũng phải tham dự.
"Vâng, nô tài lập tức đi làm." Công công đi theo bên người Phong Triệu Thiên ở một bên đáp lại, thanh âm của hắn cực kì đặc thù, mỗi lần nghe được Nhạc Sở Nhân đều nổi cả da gà.
"Phụ hoàng, hoàng hậu nàng... có khỏe không?" Vốn muốn hỏi hắn có biết độc của Phong Duyên Thương có phải hoàng hậu làm hay không, nhưng là lời nói đến bên miệng lại nuốt đi xuống.
Phong Triệu Thiên quay đầu nhìn nàng một cái, cười đầy thâm ý, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Cười cười, Nhạc Sở Nhân thoáng đều gần một chút, "Tiểu Thương Tử trước kia không phải sinh bệnh mà là trúng độc, nói vậy phụ hoàng khẳng định biết, hắn ở trong thai đã trúng độc, có thể ngấm ngầm hạ độc giết người, thực rõ ràng."
Phong Triệu Thiên đảo mắt nhìn về phía phương xa, lại tựa hồ cái gì cũng chưa xem, "Chuyện này... ngươi vẫn là không nên biết nhiều." Thanh âm trầm thấp, hàm ý không thể nghi ngờ.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, hắn càng nói như vậy nàng lại càng muốn biết. Bất quá, lời này của hắn tựa hồ có hai tầng ý tứ: một, thủ phạm hạ độc chính là nàng, hơn nữa hắn đã muốn chuẩn bị động thủ; hai, hung thủ không phải nàng, hơn nữa hắn đã biết hung thủ là ai, chính là không thể nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì hắn phải bảo vệ người kia hoặc là còn muốn lợi dụng người kia.
Híp mắt suy nghĩ một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân cân nhắc không rõ suy nghĩ của hắn. Thật ra nàng rất muốn làm cái gì đó cho hắn ăn, sau đó khiến hắn phải nói thật.
"Việc trong cung không đơn giản giống như suy nghĩ của ngươi, biết càng nhiều, nguy hiểm càng nhiều. Quỷ nha đầu nhà ngươi, nói ít thì hơn." Cánh tay gõ gõ ót Nhạc Sở Nhân, Phong Triệu Thiên đây là muốn cảnh báo nàng.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, "Đa tạ phụ hoàng, ta đã hiểu." Không cần nhiều lời, nhưng có thể nghe nhiều mà.
Phong Triệu Thiên nhìn bộ dáng nàng cười hì hì còn muốn nói gì nữa, Đức Khánh công công từ ngoài đình trở về bẩm báo, "Khởi bẩm hoàng thượng, Trần phi nương nương biết được hoàng thượng ở Thu Sương Đình, thỉnh cầu gặp mặt."
"Gọi nàng lại đây đi." Phong Triệu Thiên vẫy vẫy tay, thần sắc có một tia mệt mỏi.
Nhạc Sở Nhân đứng ở bên đình bất động thanh sắc, trong đầu nhớ lại Trần phi kia, bề ngoài cực kỳ yêu diễm, dáng người trước lồi sau vểnh, thanh âm nhuyễn nhu câu hồn, là nữ nhân cực phẩm.
Một chút hồng xuất hiện ở giữa tầm nhìn, nữ tử xinh đẹp nhiều vẻ lượn lờ mà đến, chính là nhìn thấy liền cảnh đẹp ý vui.
Nhạc Sở Nhân là nữ nhân mà còn cảm thấy Trần phi này rất quyến rũ, huống chi nam nhân? Chắc hẳn tròng mắt đều đã bay ra.
"Hoàng thượng, nô tì tự tiện đến, ngài sẽ không tức giận chứ?" Yêu kiều tiêu sái tiến vào đình, thân mình dựa hết vào trong lòng Phong Triệu Thiên. Mắt long lanh như nước mùa thu, quyến rũ kiều diễm.
Hai tay ôm lưng Trần phi, Phong Triệu Thiên cúi mắt nhìn người trong lòng, tươi cười sủng nịch, "Đã đến đây còn nói lời này, trẫm còn có thể đánh ngươi sao?"
"Hoàng thượng..." Thân mình uốn éo, bộ dáng hờn dỗi làm cho Nhạc Sở Nhân cũng cảm thấy xương cốt mềm nhũn.
"Được rồi, ở đây còn có đứa nhỏ đang nhìn đó, có một số việc buổi tối làm cũng không muộn." Phong Triệu Thiên thoáng dịch người sang một bên, Trần phi cũng thuận thế đứng thẳng, đối với lời nói ám chỉ của hắn liền cúi đầu ngượng ngùng.
"Gặp qua Trần phi nương nương." Có chút quỳ gối, Nhạc Sở Nhân hợp thời lên tiếng.
"Nga? Này không phải vợ lão Thất sao! Thật sự là xinh đẹp, so với lần trước ở sinh nhật bản cung thì hấp dẫn hơn nhiều." Đi tới giữ chặt tay Nhạc Sở Nhân, Trần phi rất là nhiệt tình.
Nhạc Sở Nhân mặt mày vui vẻ, "Nương nương quá khen, so với nương nương, ta chỉ là người xấu xí."
"Ai u, nói thực dễ nghe, trách không được lão Thất cưng chiều như vậy." Vuốt mu bàn tay Nhạc Sở Nhân, Trần phi rất là hiền lành.
Nhạc Sở Nhân cười theo, trong đầu lại tuyệt đối im lặng, Phong Duyên Thương khi nào thì cưng chiều nàng?
"Quỷ nha đầu, sắp chạng vạng rồi, lão Thất có lẽ đã tới đón ngươi. Để Đức Khánh đưa ngươi đi, đừng quên lần sau chữa bệnh từ thiện phải thông báo trẫm trước tiên." Mặt Trời đã tới sườn núi phía tây, Phong Triệu Thiên trầm giọng nói.
"Hảo, phụ hoàng ngủ ngon, nương nương ngủ ngon, Sở Nhân cáo lui." Có chút quỳ gối, Nhạc Sở Nhân lui về phía sau vài bước xoay người đi xuống đình, Đức Khánh công công rời đi theo.
"Hoàng thượng, nghe nói ngài tặng hoàng hậu tỷ tỷ mấy bồn cúc?" Tiến vào trong lòng Phong Triệu Thiên, Trần phi thấp giọng, lời nói nhỏ nhẹ, mị nhãn như tơ.
Ôm nàng, Phong Triệu Thiên cười cười, ý cười chưa đạt ánh mắt, "Ái phi cũng thích?"
Trần phi gật gật đầu, "Kiều diễm nhiều vẻ như thế, nô tì đương nhiên thích. Nhưng cúc đêm nay chính là tâm can bảo bối của hoàng thượng, hoàng thượng chỗ nào bỏ được." Nắm nắm góc áo Phong Triệu Thiên, ngữ điệu Trần phi mang theo chút uỷ khuất.
Phong Triệu Thiên cười khẽ, dùng ngón trỏ nâng cằm Trần phi, "Cho dù là tâm can bảo bối, cũng không bảo bối bằng ái phi. Nếu là thích liền đem về đi, để đầy trong cung của ngươi cũng không sao."
Trần phi uốn éo thân mình, toàn bộ thân thể dán trên người Phong Triệu Thiên, bộ ngực cao ngất cọ cọ ngực hắn, toàn bộ hình ảnh ái muội kiều diễm, trẻ em không nên nhìn.
Theo đường nhỏ trải đá cuội đi ra, Nhạc Sở Nhân hồi tưởng chuyện trong đình vừa rồi. Trần phi đến, Phong Triệu Thiên liền cho nàng rời đi, chẳng lẽ hắn cũng không tín nhiệm Trần phi như biểu hiện?
"Vương phi." Đinh Đương chờ ở đầu đường, nhìn Nhạc Sở Nhân đi ra liền thở dài, vùa mới nãy Trần phi nương nương đi qua, nàng quỳ trên mặt đất hồi lâu, đầu gối đều đau.
"Ân. Đức Khánh công công mời trở về đi, vương gia khẳng định là sắp đến, đa tạ công công." Dừng bước, Nhạc Sở Nhân quay lại, kỳ thật nàng thực không nghĩ sẽ cùng Đức Khánh công công nói chuyện, thanh âm của hắn rất có lực sát thương a.
"Vậy tạp gia trở về chỗ hoàng thượng, Thất vương phi đi thong thả." Đức Khánh khom người, thanh âm đặc thù kia lại khiến cho thân mình Nhạc Sở Nhân run lên.
"Thỉnh." Chạy nhanh đi thôi, nàng còn chưa sợ qua cái gì, nay đã sợ.
Đức Khánh công công rời đi, Nhạc Sở Nhân thở phào, Đinh Đương bên kia cũng thở phào, "Vương phi, vừa nãy Trần phi nương nương đi qua, Trần phi nương nương thật trẻ, thật xinh đẹp."
"Ân, hương vị nữ nhân mười phần." Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, đó là một loại dù nàng học như thế nào đều biểu hiện không được vị nữ nhân.
"Trần phi nương nương thịnh sủng không suy, là truyền kỳ ở hậu cung." Đinh Đương rất là bội phục, từng ở lâu trong thượng thư phủ, tất nhiên đã gặp qua nữ nhân tranh thủ tình cảm, các loại thủ đoạn đều dùng tới, vẫn là tranh đến đầu rơi máu chảy. Mà Trần phi cư nhiên ở trong cung vẫn như Mặt Trời ban trưa, nói vậy thủ đoạn chắc chắn rất cao.
"Ngươi có biết gia tộc của nàng không?" Bước đi trên đường, Nhạc Sở Nhân hỏi.
Đinh Đương đi ở một bên, hồi đáp, "Vương phi ngài không biết sao? Trần phi nương nương là thân muội của quốc sư đại nhân. Bọn họ không hổ là huynh muội, chân truyền đắc đạo của môn phái. Trần phi nương nương giống như đã bốn mươi nhưng thoạt nhìn lại giống như hai mươi bảy hai mươi tám. Quốc sư đại nhân càng khó lường, một người gần năm mươi, bộ dáng lại như vừa trưởng thành, thực trẻ tuổi đó."
"Ngươi đã gặp qua quốc sư?" Nói đến quốc sư kia Nhạc Sở Nhân liền lạnh giọng, tuy là chưa thấy qua nhưng là nàng vẫn chưa quên, đường trở về của nàng là vì hắn mới bị phong kín. (Trùm: nếu tỷ biết là do anh Phong Duyên Thương làm thì thế nào nhỉ?)
"Đúng vậy, vừa mới năm trước. Đội ngũ quốc sư đại nhân từ ngoài thành trở về, nô tỳ ở trên đường thấy được, tuy là tóc đã bạc, nhưng khuôn mặt kia thực trẻ tuổi." Đinh Đương hưng phấn, thật sự là thần kỳ, nếu nàng hiểu được đạo thuật, cũng có thể dung nhan không già đó.
"Đầu bạc trắng? Thực trẻ tuổi? Này không phải rất quái lạ sao?" Kia là cái tạo hình gì? Nhạc Sở Nhân bĩu môi không nói gì.
"Có khả năng nghe qua thì rất quái lạ, nhưng là thấy được sẽ không cho rằng như vậy, quốc sư đại nhân rất phong độ." Bên ngoài trẻ tuổi như vậy, để cô nương hơn mười tuổi làm thiếp cũng không cảm thấy không ổn.
Nâng mi, Nhạc Sở Nhân trêu ghẹo nàng, "Ngươi thực thích hắn?"
Đinh Đương cúi đầu, bộ dáng nhăn nhó nhìn là biết thẹn thùng, "Nô tỳ nào dám nghĩ, người ta là quốc sư đại nhân đó."
Hừ hừ có ý khinh thường, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, cung điện nguy nga, hành lang gấp khúc tinh xảo, giữa một gian cung điện, một chút nguyệt bạch xuất hiện, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt nhìn chăm chú hai giây, sau đó hé miệng, "Tiểu Thương Tử."
"Chúng ta về nhà." Đến gần, mặt mày Phong Duyên Thương nhìn qua có sắc thái mệt mỏi, nhưng vẫn tươi cười ấm như gió xuân như trước.
"Ngươi hôm nay bề bộn nhiều việc?" Nhìn nhìn khí sắc của hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn gần đây có chút mệt nhọc quá độ.
"Hoàn hảo. Đi thôi." Nắm chặt tay nàng, hai người cùng đi.
"Ngươi khi nãy còn cầm một xấp sổ con màu đỏ, dùng để làm gì? Ai muốn kết hôn?" Bị hắn nắm, Nhạc Sở Nhân tận lực bỏ qua nhiệt độ từ bàn tay hắn truyền tới.
"Nhị tỷ của nàng! Nàng muốn tặng lễ gì, đưa cái gì tốt?" Phong Duyên Thương cười khẽ, nhìn Nhạc Sở Nhân bĩu môi, lại cười đến vui vẻ.
"Kết hôn? Không phải đưa đến Nam Cương sao? Đúng rồi, khi đó phụ hoàng ngươi nói muốn ngươi đưa thân, rốt cuộc có phải ngươi hay không?" Tuy rằng khi đó nàng nói không được, nhưng là Phong Triệu Thiên rõ ràng sẽ không nghe ý kiến của nàng.
Phong Duyên Thương con ngươi loè loè, "Cũng tìm không ra những người khác. Chuyện này kỳ thật hẳn là điều thái tử đến làm, nhưng ngại cho hắn bây giờ còn ở hoàng lăng, cho nên chỉ có thể điều bổn vương đến." Nếu như chính là đưa thân, hắn tất nhiên là sẽ không đi, núi cao đường xa, hơn nữa phải lưu lại tham dự hôn lễ, hai tháng mới có thể trở về.
Nhạc Sở Nhân nâng mi, "Thật đúng là muốn ngươi đi a? Rốt cuộc có ý tứ gì? Nhiều con như vậy, người nào không thể dùng, cố tình muốn ngươi đi." Đều nói quân tâm khó dò, này cũng quá khó dò đi.
Phong Duyên Thương cười khẽ, đối với phản ứng của Nhạc Sở Nhân rất là vừa lòng, "Không chỉ là đưa thân đơn giản như vậy, còn có một sự tình muốn làm. Sau khi ở hoàng thành cử hành nghi thức sắc phong xong, bổn vương liền khởi hành đưa thân. Đi hai tháng, tháng giêng năm sau bổn vương mới trở về." Hiện tại là tháng mười, qua hai tháng nữa chính là năm mới. (Trùm: tháng 10 + 2 tháng thì là tháng 12 chứ nhỉ? Đường nào mà nhảy qua năm mới được nhỉ?)
"Còn phải hai tháng? Được rồi, được rồi, ngươi đi làm đi. Bất quá, ta có thể đi theo hay không?" Nam Cương a, muốn đi xem.
"Không được, Vu Giáo hoành hành ở Nam Cương, ngươi xuất hiện sẽ có phiền toái lớn." Có chút nhíu mi, cái này là không thương lượng được.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, "Không cho đi thì thôi, ngươi đi rồi ta một mình ở trong này, ta đây nhàm chán không muốn tuỳ tiện ép buộc. Sau khi người trở lại không được tìm việc làm tiếp, không được không xem trọng ta nhiều như vậy."
"Ha ha, hảo hảo hảo, tuỳ nàng. Ngân phiếu tuỳ thời có thể lấy ở chỗ quản gia, chỉ cần không đem Vương phủ bán, như thế nào thì tuỳ nàng." Hào phóng nói, Nhạc Sở Nhân nghe được cực kỳ vừa lòng.
"Lời này của ngươi ta thích nghe, nam nhân ở thời điểm nói lời này sức quyến rũ luỹ thừa thẳng tắp tăng cao. Bất quá, ta có tài nguyên, tạm thời không cần lấy ở chỗ ngươi." Thừa dịp vung cánh tay đang tay trong tay với hắn ra, sau đó khoanh trước ngực.
"Tài nguyên? Tài nguyên gì?" Phong Duyên Thương cảm thấy không phải là chuyện tốt.
Nhạc Sở Nhân cười đến đắc ý, "Đem những thứ vô dụng hoàng thượng đưa tới đều bán đi a." Hơn nữa, nàng vừa giúp hắn hại người đó, dự kiến còn có thể được cấp thêm phí.
Phong Duyên Thương nhìn nàng, quả thực khó có thể tin, sau đó nhịn không được cười to, "Bị phụ hoàng biết, địa vị tâm phúc của nàng khó giữ được."
"Đi đi, ta hiện tại tính là người tâm phúc gì chứ a! Có một số việc đợi đến khi trở về nói cho ngươi, ngươi khẳng định sẽ cao hứng. Bất quá vừa mới nhìn thấy Trần phi nương nương, vẫn là có vị nữ nhân như vậy." Lắc đầu, mặc cảm a.
Phong Duyên Thương mắt hơi tối lại, "Cách xa nàng ra."
Nhạc Sở Nhân quay đầu, ánh mắt mở thật to, "Có vấn đề gì ư, nói một chút đi?"
Phong Duyên Thương cúi mắt nhìn nàng, dưới ánh tịch dương hết sức đẹp mắt, chiếu rọi ở trên mặt nhiễm ánh sáng vàng, "Thật sự muốn biết?"
"Thần thần bí bí, nói đi." Đẩy hắn một phen, Nhạc Sở Nhân kề sát vài phần, hương vị trên người hắn truyền tới rõ ràng.
Mắt phượng lưu chuyển, Phong Duyên Thương nhìn bốn phía một vòng, sau đó cúi đầu tới gần lỗ tai nàng, đè thấp thanh âm nói: "Trần phi ái mộ Ngũ Ca, nàng đến nay chưa sinh là vì đã tự ăn Tuyệt Dục Đan, hết thảy cũng là vì Ngũ Ca." Phong Triệu Thiên cũng biết hết thảy, cho nên nhiều năm như vậy hắn cùng Phong Duyên Thiệu vẫn có ngăn cách, phụ tử không thân, giai nhân nữ nhân.
"A?" Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, hoàng cung này... quả nhiên... loạn!
"Đem miệng ngậm lại, chuyện này tất cả mọi người đều biết không sai biệt lắm, hiện tại nàng cũng biết, không tính là bí mật gì." Lấy ngón tay đẩy cằm của nàng lên, Phong Duyên Thương cười nói.
"Tiểu Thương Tử, trong đám nữ nhân của cha ngươi có ai ái mộ ngươi không?" Loạn không cách nào hình dung a, kịch tính cẩu huyết trong điện ảnh đều xuất hiện.
"Không có." Cánh tay vỗ vỗ đầu nàng, Phong Duyên Thương thanh âm lạnh nhạt trả lời.
"Kỳ thật cũng có thể lý giải, cha ngươi hắn một người chiếm nhiều nữ nhân như vậy, giơ tay nhấc chân lộ vẻ ôn nhu tiêu sái, yêu thượng thực bình thường. Bất quá, Trần phi so với Ngũ Ca lớn hơn nhiều tuổi a." Vừa nãy Đinh Đương còn nói Trần phi không sai biệt lắm bốn mươi, Ngũ Ca vừa ba mươi tuổi, kém nhiều như vậy.
"Ừ, bất quá, nữ nhân đều là kỳ quái như vậy." Phong Duyên Thương gật gật đầu, xem qua các loại chuyện vớ vẩn, này không tính là gì.
"Ai, tuổi tác không là vấn đề. Đầu óc ta có điểm loạn, để ta suy nghĩ một chút đã." Quơ quơ đầu, Nhạc Sở Nhân quyết định sửa sang lại một lần nữa.
Phong Duyên Thương thuỷ chung như một mỉm cười, phong nhã đầy người, thậm chí cùng với toàn bộ hoàng cung này không dung hợp, nhưng hắn lại tự nhiên ở trong đó.
"Duyên Thương?" Bỗng dưng, một đạo thanh âm nhỏ nhẹ từ phía sau truyền đến, Nhạc Sở Nhân dừng lại cước bộ, Phong Duyên Thương ở một bên quay lại, chỗ khúc quanh hành lang, một nữ tử mặc váy dài màu trắng đứng ở nơi đó, phía sau có bốn cung nữ đi theo.
"Mẫn phi nương nương." Chắp tay, hơi cúi đầu, nguyên lai đây là mẫu thân Phong Duyên Tinh, dì của Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Thiệu, Mẫn phi nương nương.
Nhạc Sở Nhân xoay người nhìn Mẫn phi, mày khẽ nhúc nhích, đây là Mẫn phi? Cùng Phong Duyên Tinh bộ dạng không giống, nhưng thật ra cùng Phong Duyên Thương rất giống, cũng có điểm tương tự bộ dạng Phong Duyên Thiệu.
Vóc dáng nhỏ nhắn yêu kiều, dáng người đơn bạc, sắc mặt thực trắng, vừa thấy đã biết thân thể nàng không tốt lắm, hơn nữa huyết hư, phương diện tinh thần khả năng cũng có chút phức tạp, suy nghĩ quá nhiều.
Mẫn phi hướng bọn họ đi tới, tầm mắt di động ở trên người Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân, xem ra còn chút sợ hãi, tựa như nai con đơn thuần, chỉ cần một chút động tĩnh cũng sẽ làm cho nàng chấn kinh.
"Duyên Thương, hôm nay như thế nào lại rảnh đến hậu cung? Gặp phụ hoàng ngươi sao?" Thời điểm nói tới hai chữ phụ hoàng, trên mặt của nàng rõ ràng xẹt qua một tia ảm đạm.
Phong Duyên Thương có chút vòng tay, "Phụ hoàng triệu vương phi tới ngự hoa viên cùng nhau thưởng cúc, sắc trời đã tối, bổn vương là tới đón vương phi."
"Nga? Thưởng cúc a." Tầm mắt vừa chuyển, Mẫn phi nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, lộ ra thuần thiện mỉm cười, "Mấy ngày nay Tinh Nhi phiền toái ngươi, còn thỉnh Thất vương phi thông cảm nhiều hơn." Cười, ánh mắt nai con loé chút khẩn thiết.
Nhạc Sở Nhân kéo kéo khoé môi, nhìn nàng, nàng thật sự cười không nổi, "Mẫn phi nương nương không cần nói như vậy, Thập Bát cũng là đệ đệ Tiểu Thương Tử."
Mẫn phi gật gật đầu, ngay sau đó thân thủ giữ chặt tay Nhạc Sở Nhân, tay nàng thực lạnh lẽo, khiến cho Nhạc Sở Nhân theo bản năng muốn rút ra, nàng không thích người lạnh lẽo, bởi vì bình thường tiếp xúc lạnh lẽo gì đó quá nhiều rồi.
"Thất vương phi, Tinh Nhi không hiểu chuyện, ngươi trăm ngàn lần không cần tức giận. Giáo huấn hắn như thế nào đều có thể, nhưng là hắn thật sự rất muốn bái ngươi làm sư, ngươi trăm ngàn lần đừng cự tuyệt a." Lời nói quá mức khẩn thiết khiến cho Phong Duyên Thương ở một bên có chút nhíu mi.
"Mẫn phi nương nương, ngài không cần như thế, vương phi nàng đều có an bài, khẳng định sẽ không buông tay Thập Bát. Lại nói sau này hắn đã thay đổi rất nhiều, đang phát triển theo phương hướng tốt." Một bên nói xong, Phong Duyên Thương tách Mẫn phi đang nắm chặt tay Nhạc Sở Nhân ra, cũng không nghĩ Mẫn phi mạnh mẽ né tránh, giống như chim sợ cành cong.
Nàng kỳ quái như thế, Nhạc Sở Nhân không khỏi nháy mắt nhìn nàng.
Mẫn phi có chút kích động cười cười, sau đó nói câu cáo từ rồi lập tức xoay người rời đi, cước bộ vội vàng, trong chớp mắt không thấy.
"Nàng đây là làm sao vậy?" Quay đầu nhìn Phong Duyên Thương, Mẫn phi kia giống như thực sợ hãi bộ dáng của hắn, chẳng lẽ Tiểu Thương Tử này đã làm chuyện gì không bằng cầm thú?
"Đình chỉ ý tưởng trong đầu nàng đi! Mẫn phi nương nương luôn luôn như vậy, nhìn thấy Ngũ Ca có khi phản ứng còn lớn hơn nữa, trong cung này có thể sống sót đều không dễ dàng, có chút cổ quái thực bình thường." Người bình thường mới là không bình thường.
Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu, nhưng là lại cảm thấy không phải là như thế này, Mẫn phi kia rõ ràng thực sợ hãi, bộ dáng lại hối hận, bình thường cái quỷ a!
← Ch. 057 | Ch. 059 → |