Vay nóng Tima

Truyện:Mây Khói Ngang Mi - Chương 08

Mây Khói Ngang Mi
Hiện có 69 chương (chưa hoàn)
Chương 08
Nỗi lòng của ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-69 )

Siêu sale Lazada


-Huyên Nhiiiiiiiiiiii

Rắc ... có cảm giác ly trà trong tay Tịnh Huyên như muốn nứt ra. Khóe môi giật giật. Một tháng nay, cái tên hoàng đế mặt trắng này cứ lẽo đẽo theo sau nàng, gọi nàng bằng kiểu rất chi là buồn nôn này, tối thì giành giường của nàng ... Nhìn xem, nhìn xem, giờ hắn lại xuất hiện để ám nàng nữa đây

-"Hoàng thượng, ngươi cũng thật là rảnh rỗi nha "

Cổ Thần Phong lại đỡ Tịnh Huyên rồi dìu nàng lại ghế quý phi ngồi. Lại lợi dụng vuốt ve tay nàng, nhẹ nhàng cẩn thận như nâng niêu một cái trân bảo quý giá vô cùng. Tịnh Huyên mặc dù rất bực bội khi hắn cứ lợi dụng ăn đậu hủ của nàng, nhưng cũng cảm thán hắn là một quân tử. Một tháng nay mặc dù tối ngủ chung giường với nàng, nhưng cũng chỉ ôm nàng ngủ mà không có bất kỳ một động thái quá khích nào. Đến nỗi khiến nàng phải suy nghĩ, là nàng không đủ hấp dẫn hay hắn thật sự "không đứng lên "được. Sau khi tì nữ dâng trà, nàng phất tay áo, ý bảo các nàng ra ngoài, rồi quay sang hỏi Cổ Thần Phong

-"Ngươi định để đứa bé kia ra đời thật sao?"

Hắn nheo con ngươi nguy hiểm bỗng chốc hóa lạnh lùng, cười nhạt, tay lại không ngừng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong lòng bàn tay hắn

-"Phải "

Cũng đúng thôi! Mặc dù đây là nước đi mạo hiểm, nhưng một khi thành công, Lịch tướng chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục... nhưng sinh mạng nhỏ nhoi đó ...là vô tội. Nàng cũng biết, cuộc sống luôn có cái giá của nó. Không mang trong mình dòng máu đế vương, nhưng sinh ra trong nhà đế vương cũng đã là cái nghiệt ... nàng trầm mặc không nói gì nữa

-"Huyên nhi, điều đó là bắt buộc "

-"Ta biết "

Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt nàng. Một tháng nay, mặc dù hắn biểu hiện như thế nào, người con gái này cũng vẫn vẻ mặt ngàn năm như một đối diện với hắn. Lâu lâu cười nhạt, lâu lâu nhìn hắn, không hờn, không giận, không lớn tiếng, lúc nào cũng nhỏ nhẹ ... Nhưng sâu thẳm trong tâm hắn biết, nàng không phải là người như vậy, chỉ là nàng không bộc lộ bản thân ra ngoài. Hắn tự hỏi vì sao? Vì sao nàng phải che giấu sâu như vậy? Nàng sợ điều gì? Hắn không vội, hắn trước giờ luôn làm việc rất cẩn thận, nên hắn muốn từ từ hiểu rõ con người nàng, mà người con gái này, cẩn trọng có khi còn hơn hắn ... đôi khi làm hắn thật đau đầu

-"Nếu biết sinh ra sẽ như thế, giá như đừng sinh ra "_ nàng cảm thán

-"Mấy hôm nay lên triều, phe cánh của Lịch Thừa tương không ngừng dâng tấu muốn sắc phong Lịch Cơ làm Hoàng quý phi, nếu sinh ra hoàng tử còn có ý muốn lập đứa bé đó làm thái tử "

Hắn cười lạnh nói. Đùa, đã tằng tiệu với người khác, còn muốn hắn lập đứa bé đó làm thái tử, giao giang sơn cho ngoại thích? Xem hắn là gì đây? Nếu không phải đây là cách nhanh nhất để hạ bệ và diệt trừ tay chân thừa tướng, hắn đã xử tử nữ nhân kia rồi.

-"Lịch Cơ có biết đứa bé không phải là con của ngươi không?"

-"Nàng ta làm sao biết được? Nhưng cũng nhờ sự việc ngoài ý muốn này, mọi chuyến mới tiến triển nhanh hơn "

-"Đáng thương.... ! Lịch Cơ mới gặp ta, xin cho mẫu thân nàng ấy được vào cung thăm nom cũng như để an thai, ta đồng ý rồi" _ Tịnh Huyên nhàn nhạt nói

Cố Thần Phong "uhm "một tiếng, rồi nói quay về Dưỡng Tâm Điện để phê duyệt tấu chương. Tịnh Huyên lần đầu tiên phát hiện không biết từ lúc nào, có vẻ nàng đã mất đi khả năng diễn đạt và tâm tình, bất cứ lúc nào sắc mặc cũng băng lãnh và xa cách. Đối diện với người lạ, không có gì để nói. Đụng phải việc làm lòng mình có chịu, bơ luôn. Gặp phải biệt ly, không níu kéo. Chưa từng kể lể. Cũng chưa từng giải thích. Từ khi ở thế giới này, nàng đã hứa sẽ sống một cuộc sống mới, nhưng hình như nàng vẫn chưa thoát ra được cái gọi là _ Tồn tại.

-"Nhu nhi, ta muốn tắm"

-"Vâng, tiểu thư "

Ngâm mình trong ôn tuyền, Tịnh Huyên nhắm mắt dưỡng thần. Nàng nghĩ chỉ còn mấy tháng nữa thôi, mình có thể buông xuống, phụ thân cũng có thể cáo lão hồi hương an dưỡng tuổi già. Nhưng thời gian gần đây Cổ Thần Phong không ngừng làm nàng dao động. Không phải chưa từng có đàn ông bên cạnh, nhưng trước giờ đều vì công việc, nhưng cảm giác lần này làm Tịnh Huyên thực sự có chút lo sợ.

Từ khi thành thân đến giờ, đêm nào Cổ Thần Phong cũng ôm nàng ngủ, đêm này mặc dù biết hắn ở Dưỡng Tâm Điện, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác đơn độc. Đêm khuya ngủ một mình, điều đáng sợ nhất là mất ngủ, nàng biết điều đó, kiếp trước nàng đã trải qua không ít rồi. Đêm mất ngủ dễ làm người ta nhớ rất nhiều chuyện cũ. Ký ức lắng đọng giống như một con cá chết, đến lúc nào đó sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt nước ... rồi thối rữa, lan tỏa khiến người ta ngộp thở. Bên ngoài trời, tiếng gió không ngừng vọng lại khiến bản thân có thể nghe thấy da thịt của mình phát ra âm thanh cô độc ... thì ra trước giờ chưa từng biến mất

Đêm tối tĩnh mịch, một thiếu nữ vận một kiện hồng y nhạt, tóc xõa dài, được cột một ít bằng một dải lụa trắng thắt nơ, thiếu nữ ấy đi lên Hoàng Thạc Đài. Đặt bàn tay trắng noãn lên dây đàn, ngước mắt lên nhìn bầu trời, ánh trắng soi vào gương mặt trắng noãn mang chút ưu thương. Dây đàn rung động, một giọng nữ ngọt ngào cất lên

-"Ai cũng hỏi ruốt cuộc tôi đang chờ đợi điều gì

Đợi đến xuân hạ thu đông đều trôi qua ...lẽ nào vẫn là chưa đủ?

Thật ra trong tim tôi dường như có một khoảng trống

Chờ đợi người đến lấp đầy cho tôi

Khi tôi mất ngủ ... liệu sẽ có ai đến vỗ về tôi chăng?

Vào thời khắc tôi đau buồn ... liệu sẽ có ai đến ai ủi tôi?

Khi tôi muốn tâm sự cõi lòng liệu chăng sẽ có người thấu hiểu?

Và khi tôi không thể quên, có hay chăng người sẽ đến yêu thương tôi?

Người biết chăng, người có hay chăng?

Tôi đợi người, tôi đợi người đến khi hoa cũng tàn rồi...

Người ơi người có hay? Người ơi người có biết?

Tôi đợi người ...tôi đợi người đến khi hoa cũng tàn rồi ... "*

Tiếng hát có chút nghẹn ngào, tiếng đàn đầy nỗi niềm, ánh trăng soi lên toàn thân người con gái, gương mặt mang vẻ buồn mang mác ... toàn cảnh này trong mắt Cố Thần Phong làm tim hắn bỗng nhói lên tức khắc rồi tan biến. Lúc này nhìn nàng thực sự rất yếu đuối, rất thê lương, không còn dáng vẻ hời hợt vốn có hàng ngày. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng như thế, nếu không phải bỗng nhiên muốn nhìn thấy người con gái này, sợ nàng không quen ngủ một mình, hắn bỏ tấu chương chạy đến nơi này, chắc cũng không nghe và thấy được nàng bây giờ ...

Hắn lặng lẽ cởi áo choàng, đi lại, nhẹ nhàng khoác lên người nàng. Hắn cảm nhận nàng bất giác run lên, người hơi cứng nhắc một chút, hắn nhỏ giọng nói

-"Ăn mặc phong phanh thế này? "

-"Nghe lén, người khác là không tốt đâu ... hoàng thượng à? "

Hắn bỏ ngoài tai lời nàng nói, ngồi bệt xuống, từ phía sau ôm nàng vào lòng lắc lư thân người, cằm vẫn đặt trên vai nàng, mặc dù cười nhưng giọng nói vẫn mang vẻ nghiêm túc:

-"Sau này bất cứ lúc nào, nàng không ngủ được, đau buồn, cần người nói chuyện hoặc bất cứ lúc nào nàng cần ta ...hãy gọi ta đến "

-"Hoàng thượng quốc sự bề bộn, ta thật không dám làm phiền "

-"Huyên nhi, ta rất nghiêm túc "

Tịnh Huyên không nói gì, chỉ lẳng lặng để hắn ôm. Nàng không thích, nhưng cũng không bài xích cái ôm của nam nhân này, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cái ôm của hắn làm nàng cảm thấy an tâm. Nàng cụp mắt xuống, che giấu đôi con ngươi dao động của mình. Cổ Thần Phong ôm nàng càng siết chặt, như sợ buông lỏng ra, nàng sẽ biến mất. Hít một hơi, nàng đánh nhẹ lên tay hắn, quay lại nhìn hắn nói:

-"Cũng trễ rồi, vẫn là nên về ngủ thôi, mai hoàng thượng phải lên triều sớm nếu không ta không gánh nổi cái danh họa thủy đâu a "

Cổ Thân Phong nhìn vào mắt nữ nhân đối diện, không biết nên nói gì, chỉ biết cười rồi lắc đầu, cầm tay nàng đứng lên, lại phủi phủi bụi áo cho nàng và hắn, cười nói

-"Được, ta bồi nàng ngủ "

Rồi hai người nắm tay, đi xuống khỏi Hoàng Thạc Đài. Đi thẳng về tẩm điện mỗi người mang một suy nghĩ.

Nam nhân này thỉnh thoảng nhìn cũng thuận mắt đi. Tịnh Huyên nghĩ

Nữ nhân này, hắn nhìn không thấu nha ... Cố Thần Phong thở dài


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-69 )