Vay nóng Tinvay

Truyện:Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Chương 049

Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
Trọn bộ 142 chương
Chương 049
Thành môn thất hỏa
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Shopee


Thiếu niên áo trắng hơn tuyết chậm rãi tiến vào, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mày kiếm bay xéo nổi bật như thác nước đen, mắt phượng mê người khẽ hếch lên, khí chất tao nhã lịch sự, phong thái đặc biệt thanh tú. Hắn hướng về mọi người trong miếu khẽ mỉm cười, thật giống như tiên giáng trần, thơ ca có nói "Có phỉ quân tử, như cắt như đánh bóng, như giũa như mài", quân tử hình dáng Như Ngọc, hắn chính là nhân vật như vậy đi!

"Tại hạ muốn tránh mưa, không biết có quấy rầy đến các vị không?" Âm thanh của hắn dịu dàng mềm nhẹ, có một loại dễ nghe nói không nên lời, giống như một dòng suối trong từ từ lướt qua lòng người.

Mọi người thấy trên mái tóc đen của hắn có điểm vài giọt mưa, lúc này mới phát hiện ngoài miếu mưa xuân rơi tí tách, xa xa trông có vẻ mờ mờ ảo ảo, một mảnh yên thủy mê ly.

Lão già đang ước gì có người tới cứu trận, liền vui mừng nói: "Đến đây đi đến đây đi! Bồ Tát cần phải làm tốt chuyện." Nói xong hắn lại quay đầu nhìn mỹ thiếu niên Thẩm Y Nhân một chút, tại sao không có đạo lý như vậy? Đều là thiếu niên tuấn mỹ? Tới đây để kích thích lão nhân gia ta à! Nhớ năm đó hắn cũng là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, chim gặp chim ngốc, thiếu niên phong lưu tiêu sái làm ngàn vạn thiếu nữ ao ước, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu. Ngao! Năm đó anh dũng hảo hán không ai bằng, Hừ! Hừ hừ!

Thẩm Y Nhân lười biềng đứng nghiêng, mỉm cười, bộ mặt điên đảo chúng sinh càng phát ra ánh sáng động lòng người. Trong lúc nhất thời ngôi miếu nho nhỏ đổ nát bởi vì có hai đại mỹ nam này mà bồng tất sanh huy*, nụ cười trên mặt của Bồ Tát ngồi trên tòa sen cũng chân thành hơn một chút.

*bồng tất sanh huy: vẻ vang cho kẻ hàn này, ý nói thơm lây...

Lão già hấp ta hấp tấp cầm mấy xâu mứt quả mà hắn đặt trên bàn thờ lên, lấy lòng khoe mẽ hỏi thiếu niên áo trắng xinh đẹp: "Lão hủ Cốc Chi Thông, xin mời thiếu niên ăn xâu kẹo hồ lô oa!" Hắn quay đầu nhìn ba người Sính Đình một cái, ngẩng cao cằm hừ một tiếng, dáng vẻ hả hê kia làm cho lòng bàn tay người ta ngứa ngáy.

"Cám ơn Cốc lão, vãn bối Minh Thượng Vân, nếu từ chối thì thật bất kính rồi." Thiếu niên ôn văn lễ độ nhận lấy mứt quả của Cốc lão, sau đó mở bọc quần áo trong tay ra, lấy ra bọc thịt bò khô gói bằng giấy dầu, một cái bánh xốp, phân ra một chút, cung kính đưa cho Cốc lão.

Cặp mắt Cốc lão phóng lục quang nhìn những thức ăn kia, nước miếng chảy ròng, không chút khách khí một phen nhận lấy, vui mừng không ngừng cười ha ha.

Sau đó thiếu niên lại phân ra một phần thức ăn, khách khí đưa cho ba người Thẩm Y Nhân, ba người không nghi ngờ chút nào khoát tay lia lịa. Đặc biệt là Sính Đình, một đôi đôi mắt mỹ lệ long lanh lóe ra hoang mang sợ hãi, một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Ăn một chầu của Chương Mỹ Ngọc thiếu chút nữa đã mất đi trong sạch của nàng, bây giờ nàng tuyệt đối không dám ăn đồ của người khác.

Cặp mắt phượng sóng nước mênh mông của thiếu niên áo trắng hơi híp lại một chút, ý vị sâu xa nhìn cái bớt trên mặt Sính Đình vài lần, nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không để ý, làm như không có việc gì ngồi ở một bên từ từ ăn mứt quả, từ bên trong động tác ăn của hắn lộ ra vẻ ưu nhã đẹp mắt không nói được thành lời, ngay cả ăn mấy viên kẹo hồ lô cũng giống như đang tỉ mỉ thưởng thức sơn trân hải vị.

Bên trong miếu nhỏ nhất thời hiện lên thế chân vạc**, không khí cũng bởi vì thiếu niên này gia nhập mà hài hòa. Lão già đang muốn hướng về thiếu niên kể khổ con kim kê của hắn không cánh mà bay, cửa miếu "Pằng!" một tiếng bị người bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra, cửa miếu đáng thương liên tiếp bị đả kích rốt cuộc hết sức vinh quang sống thọ và chết tại nhà.

**thế chân vạc: thế ba chân

Một đám đại hán râu ria lực lưỡng đội mưa nhao nhao ầm ĩ mà xông vào. Một âm thanh hưng phấn kêu lên: "Oa! Đạp phá thiết hài vô mịch xử***, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Bọn họ quả nhiên ở chỗ này tránh mưa, tóm lại cho em gái của ta!"

***đi mòn giày sắt chẳng tìm được

"Lão đại, dường như còn có thêm một tiểu bạch kiểm a! Có muốn tóm lại luôn không?" Thành Môn Thất Hỏa, vạ đến cá dưới ao! Một vị đại hán khôi ngô tinh mắt thấy Minh Thượng Vân tao nhã khí chất bất phàm, trung thành tận tâm đề nghị, nhiều công tử anh tuấn, tiểu thư sẽ có nhiều thêm một phần hi vọng lập gia đình a!

Thẩm Y Nhân than thở nhìn đám đại hán này có thể so với cao thủ theo dõi, khóc không ra nước mắt, vốn định xem cuộc vui, lúc này lại diễn trò cho người khác nhìn. Xe ngựa còn chưa có biện pháp lấy về, lúc này lại muốn xông mưa chạy trốn, sớm biết đã bắt chước hóa trang như Sính Đình, hiện tại hối hận thì đã muộn!

Ánh mắt bốn người ca ca ngay lập tức đồng loạt nhìn về phía Minh Thượng Vân khóe miệng nhếch lên, mắt sáng như đuốc.

Đại ca quả quyết vung tay lên, một đám đại hán lập tức nhảy dựng lên đi bắt Thẩm Y Nhân, trong đó có mấy đại hán tách ra đi bắt Minh Thượng Vân. Thẩm Y Nhân nghĩ lúc này bên ngoài đang mưa, Sính Đình và Thính Vũ không thể mắc mưa a! Không thể làm gì khác hơn là cực kỳ phiền muộn dẫn đoàn đại hán xoay vòng vòng ở trong miếu.

Bị điên cuồng đuổi theo, Minh Thượng Vân cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười rất dịu dàng động lòng người, vô cùng có từ tính.

Nhìn qua hắn hết sức lịch sự tuấn nhã, cũng không khó nhìn ra thân thủ rất giỏi, những đại hán cường tráng ngay cả vạt áo màu trắng của hắn cũng không cầm được.

Miếu vốn nhỏ đến đáng thương, lúc này xông tới mười mấy người to con, Sính Đình và Thính Vũ thấy không ai chú ý bọn họ, vội vàng trốn ở phía sau Quan Âm Bồ Tát tìm kiếm sự che chở.

Cốc lão xem cuộc vui không sợ đài cao, hưng phấn trực tiếp nhảy lên bàn bày đồ cúng, hào phóng nhường nơi cho các nàng ẩn núp. Trong miếu nhỏ nhất thời náo loạn, vô cùng náo nhiệt.

"Mưa đã tạnh!" Minh Thượng Vân mang theo nụ cười âm thanh truyền tới trong tai Thẩm Y Nhân, nàng phản ứng nhanh chóng bay vút đến bên người Sính Đình và Thính Vũ, kẹp hai người lên vọt ra khỏi ngôi miếu đổ nát, hoảng hốt chạy bừa lên phía trước, Thẩm Y Nhân nàng lấy ba chữ thề, nàng lớn như vậy chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.

Chỉ chốc lát nàng đã cảm thấy bên trái có thêm một người sóng vai cùng nàng, liền lưu ý đánh giá, là vẻ mặt vẫn đầy ý cười của Minh Thượng Vân. Qua một lát nữa, bên phải lại có thêm một người —— Cốc lão Cốc Chi Thông, oa! Lão già này lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Cốc lão đầu vừa thoải mái chạy như bay, vừa tức giận bất bình mắng: "Cái miệng ông nội hắn! Lão nhân muốn xem náo nhiệt, lại bị các ngươi phá hư ngân lượng, phải bắt a!" Gần đây không biết hắn nghe được ở đâu "Cái miệng ông nội hắn" cảm thấy vô cùng uy phong, lúc mắng chửi người sẽ mang ra, giống như phong cách cá nhân của hắn rất lợi hại.

Sính Đình cũng không biết Thẩm Y Nhân mang theo bọn họ chạy rất xa, sau đó dừng lại ở một cái trấn nhỏ không biết tên. Trước lạ sau quen, lần này nàng đã có kinh nghiệm, che mặt đứng lên ngược lại không có cảm giác hoa mắt choáng váng. Hôm nay ba người chỉ toàn cố chạy trốn, đến lúc này đã đói bụng kêu lên ùng ục, không quan tâm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chỉ muốn tìm nơi có thể lấp đầy bụng. Mặc dù xe ngựa và hành lý mất rồi, bất quá bọn họ đều mang ngân phiếu và bạc ở trên người, coi như trong cái rủi có cái may a!

Lúc khổ sở bức người sẽ làm cho người ta suy nghĩ thông suốt, nếu không một ngày cũng làm cho người ta sống không nổi a!

Ba người cố sức đảo mắt chung quanh, phát hiện một quán rượu khí thế liền cao hứng vọt vào, Minh Thượng Vân đi theo ở đằng sau các nàng ngăn không kịp, cánh tay thon dài còn để ngang giữa không trung, trơ mắt nhìn bọn họ làm việc nghĩa không chùn bước đi vào trong quán rượu, không khỏi cúi đầu vỗ trán, bật cười không dứt, ngay sau đó cũng vô cùng thanh thản chậm rãi theo đằng sau các nàng đi vào.

Bên trong quán rượu trang trí phong cách cổ xưa tao nhã, bàn ghế cũng lau sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, không khó nhìn ra bình thường nơi này đều chiêu đãi người có tiền một chút, chỉ là quán rượu to lớn yên tĩnh như vậy, bên trong trống rỗng một khách nhân cũng không có.

Cặp mắt tiểu nhị sáng lên giống như nhìn thấy người trong lòng, nhiệt tình hướng về ba người chạy như bay tới, một tư thế rất sợ khách nhân xoay người ra khỏi cửa. Ánh mắt hắn lấp lánh đánh giá mấy người khách nhân từ trên xuống dưới một phen, hắn tươi cười rạng rỡ dẫn dắt ba người hướng tới một căn phòng trang nhã trên lầu hai.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-142)