Vay nóng Homecredit

Truyện:Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 015

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Trọn bộ 170 chương
Chương 015
Anh ấy chuẩn bị cho cô một vở kịch hay
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Cố Trinh Trinh rất muốn tiếp xúc với Lục Duật Kiêu, nhưng cô thấy người đàn ông kia đi tới, cũng hơi do dự, trong lúc cô còn đang do dự, thì nghe thấy tiếng Cố Tử Mạt gọi cô lại.

Cô cực kỳ khó chịu, cắn môi, rõ ràng không muốn quay lại, càng tiếp xúc với Cố Tử Mạt, cô lại càng cảm thấy có nguy cơ bị nhìn thấu.

Đang suy nghĩ, lại phát hiện Lục Duật Kiêu đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của người đàn ông này lãnh lẽo, nét mặt kia, thần thái kia...... Là cô chưa bao giờ từng thấy trên người anh ta.

Một khắc kia, cô cảm nhận được trong hai mắt của anh ta, mang theo một cảm giác bị hủy diệt không nói rõ được.

Cô không khỏi run lên một cái, cắn răng, xoay người quay lại phòng bệnh của Cố Tử Mạt.

Cố Tử Mạt không chớp mắt nhìn Cố Trinh Trinh mất hồn quay lại, từ trong đáy lòng cô dâng lên một nụ cười lạnh lùng, cô hít thật sâu, bàn tay vuốt bụng của mình, cố ra vẻ ưu thương nói, Lần này Hữu Kinh Vô Hiểm, cũng coi như chị và đứa bé đã trải qua một kiếp nạn lớn rồi, mặc dù ba đứa bé không muốn thừa nhận bé, nhưng dù sao anh ta cũng nên đến nhìn một cái chứ.

Khuôn mặt Cố Trinh Trinh trắng bệch, trong nội tâm lại cháy lên ngọn lửa ghen ghét, nhưng cô không thể không cúi mặt xuống, hai tay nhỏ bé vặn vào nhau gật đầu, Tốt thôi, chị, vậy em và anh ấy sẽ cùng đến thăm chị.

Cố Tử Mạt muốn làm gì! Trong lòng hai cô đều hiểu rõ.

Cố Trinh Trinh vẫn vô cùng không yên tâm đối với Hà Ân Chính, cho nên nói ra lời muốn cùng đi.

Nhưng Cố Tử Mạt lại vui vẻ chấp nhận, cô sợ cái gì? Tới một ngược một, tới một đôi ngược một đôi!

Cho nên lúc Hà Ân Chính đến, liền gặp được một cảnh tượng như thế này.

Cố Tử Mạt đang khóc lóc nức nở trên bả vai Lục Duật Kiêu, không kềm chế được, mà Lục Duật Kiêu ở một bên săn sócan ủi cô, thỉnh thoảng còn đưa khăn giấy để cô lau nước mắt.

Nhìn thấy Hà Ân Chính và Cố Trinh Trinh đến, Cố Tử Mạt càng khóc to hơn, có thể nói là nước mắt nước mũi tèm lem, giấy lau nước mũi cũng ném lung lung khắp nơi, Hà Ân Chính đến gần, cô liền ném trúng người anh ta.

Hà Ân Chính thấy miếng giấy lau nước mũi rơi từ trên vạt áo mình xuống đất, vẻ mặt lúng ta lúng túng.

Cố Tử Mạt vừa lau nước mũi, vừa hướng Hà Ân Chính kêu trời gọi đất, Ô ô, cuối cùng anh cũng tới, vừa rồi, hai mẹ con em thiếu chút nữa mất mạng...... Ô ô......

Hà Ân Chính chưa từng chạm vào một đầu ngón tay của Cố Tử Mạt, đã bị vu thành cha của đứa bé trong bụng cô ấy, anh cảm thấy mình quá oan uổng, bây giờ còn bị Cố Trinh Trinh ép tới đây thăm hỏi, loại cảm giác này, con khó chịu gấp hàng ngàn hàng vạn lần so với việc'đội nón xanh (cho cắm sừng)'.

Đây là chuyện gì chứ?! Thật là nghiệp chướng!

Anh nhìn Cố Tử Mạt gào khóc thảm thiết, gian phu còn thân thiết gắn bó cùng cô ấy, trong mắt trong lòng anh đều khó chịu, bởi vì Cố Tử Mạt kêu gào quá lợi hại, cũng có không ít hộ lý y tá đi tới cửa xem náo nhiệt, lại còn chỉ chỉ chỏ chỏ với anh.

Vì mặt mũi anh không nén được giận, khó chịu quay đầu lại làm như muốn đi, còn chưa bước được một bước, tay liền bị Cố Trinh Trinh nhẹ nhàng cầm lấy.

Thấy Cố Trinh Trinh không biến sắc lắc đầu với anh, anh liền hiểu rõ, có Cố Trinh Trinh ở đây, anh cũng đừng nghĩ bỏ cuộc giữa đường.

Cố Tử Mạt ghét cái đôi gian phu dâm phụ này trao đổi bằng ánh mắt, lòng hạ quyết định, vừa ném giấy lau nước mùi vào người Hà Ân Chính, vừa hướng cửa liều mạng kêu gào, Ô, cái tên Hà Ân Chính khốn kiếp này! Đáng chém ngàn đao, anh đã đến rồi cũng không tới chăm sóc tôi, còn tay trong tay với em gái tôi! Anh đồ khốn kiếp!

Đây là loại đàn ông gì thế, vợ thiếu chút nữa sanh non, anh ta vẫn còn cùng em vợ làm chuyện như vậy! Loại đàn ông này, nên bị trời phạt chịu báo ứng! 
Không phải sao, nếu là ở quê tôi, loại đàn ông này sớm đã bị thiên đao vạn quả, haiz, thật là lòng người dễ thay đổi! 

Hộ lý và y tá đang đứng vây xem ở cửa ra vào, đang ồn ào thảo luận, Hà Ân Chính lập tức bị lên án trở thành Tội Nhân Thiên Cổ!

Cố Trinh Trinh sợ bị Hà Ân Chính liên lụy, sợ hãi liền buông tay Hà Ân Chính ra, đứng sang một bên cách một khoảng cách.

Hà Ân Chính quá xấu hổ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, anh chạy vụt ra cửa, thô bạo đóng cửa phòng bệnh lại, cố gắng ngăn lại một chút âm thanh.

Lục Duật Kiêu lắc đầu một cái, từ bên cạnh Cố Tử Mạt rời đi, đem khăn giấy nhét vào trong ngực Hà Ân Chính, mắt lạnh liếc anh ta, Thiếu gia nhà họ Hà cũng chỉ đến vậy thôi sao? Nói ra cũng không sợ người khác chê cười!

Nói xong, anh liền sải bước đi đến cửa, tiêu sái mở cửa phòng bệnh ra, bước dài bỏ đi ra ngoài.

Chân trước của anh vừa đi khỏi, những y tá hộ lý xem náo nhiệt lại một lần nữa ồn ào trở lại......

Lúc 'Lục Duật Kiêu' trở lại phòng bệnh một lần nữa, Cố Tử Mạt đang nghiêng người ở trên giường bệnh ăn salad trái cây.

Thấy anh đi tới, cô ngả người về phía trước, dương dương tự đắc đưa cho anh, Nhìn này, đây là tên khốn kia làm, mùi vị cũng không tệ lắm, anh cũng nên nếm thử một chút? Trong một canh giờ, cô nô dịch Hà Ân Chính như người hầu, rất đắc ý.

Nhẹ 'a' một tiếng, người đàn ông đặt tay lên đĩa salad trái cây trên tay cô, nhẹ đẩy ra, bật cười hơi kề sát vào cô, trên gương mặt tuấn tú lãnh ngạnh nổi lên một nụ cười mê chết người không cần đền mạng, Đây là đồ ăn anh ta làm cho phụ nữ có thai, tôi cũng thưởng thức không nổi, cô cũng can đảm thật, không sợ bọn họ hạ hoa hồng ở bên trong sao?

Giọng đàn ông trầm thấp chứa đựng ý cười truyền từ tai đến, mang theo một sức mạnh nam tính không nói được, làm cho cột sống của cô tê rần, hơn nữa ám hiệu trong lời nói của anh ta, cô càng cảm thấy đĩa salad trái cây trước mắt trở nên vô vị tẻ nhạt rồi.

Cô không còn hứng thú đặt xuống, nhưng vẫn mạnh miệng nói, Bọn họ mới không dám lộ liễu như vậy đâu, nhiều lắm thì bọn họ hạ chút độc dược mãn tính cho tôi thôi.

Người đàn ông chướng mắt nhìn đĩa salad, duỗi tay, nhanh chóng đổ hết đĩa salad vào trong thùng rác, nhắm mắt làm ngơ.

Cuối cùng, nhếch môi quét mắt khắp toàn thân cô, mới chậm rãi mở miệng, Xem ra vết thương trên người của cô không có gì đáng ngại, bây giờ cô có thể xuất viện, về nhà đi, có một màn kịch hay để xem đấy.

A...... Kịch hay? Cô có chút không tưởng tượng ra được kịch hay trong miệng người đàn ông này là cái dạng gì.

Mới vừa rồi cô nhìn Cố Trinh Trinh cùng Hà Ân Chính đầu đầy bụi đất đi khỏi, cô cảm thấy rất tuyệt, đúng là kịch hay!

Kịch hay người đan ông này chuẩn bị cho cô là gì?

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên nghiêm túc, giống như kiểu đang nghiêm túc suy nghĩ, người đàn ông nhịn không được bật cười, một đôi mắt hẹp dài nhuộm cảm giác say, lại càng thêm tà tứ mê người, tâm tình hình như cũng hăng hái hơn, Tôi chỉ hơi động tay chân, làm cho người ta đưa Cố Trinh Trinh đến một nơi thích hợp với cô ta.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-170)