Vay nóng Tinvay

Truyện:Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Chương 009

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời
Trọn bộ 170 chương
Chương 009
Người đàn ông cặn bã PK người đàn bà đê tiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


Sắc mặt Cố Trinh Trinh lại càng trở nên khó coi, bước chân lập tức không ổn định, suýt nữa lui về phía sau môt bước, nhưng cô có thể thấy được, Cố Trinh Trinh đã khống chế cảm xúc bản thân rất tốt, cũng chỉ một giây, vẻ mặt Cố Trinh Trinh liền đổi lại vẻ mặt dịu dàng khéo léo giả dối, Được, chị, ba mẹ cũng rất mong chị trờ về đâu.

Trong câu trả lời của Cố Trinh Trinh, cố ý tránh Hà Ân Chính đi.

Cô cảm thấy Cố Trinh Trinh còn có tính toán khác khiến cho cô phiền muộn, không nói tiếp, đi theo 'Lục Duật Kiêu' ra ngoài, hai người vừa đi ra khỏi tầm mắt của Cố Trinh Trinh, Cố Tử Mạt liền tách khỏi người đàn ông một khoảng cách, cười ha hả nói với anh ta, Ngày mai đi đánh giết với tôi đi.

Tình hình rất tốt, Cô có "em bé" trong bụng, sao có thể không thắng dễ dàng một chiêu chứ?!

Đầu tiên người đàn ông ý vị sâu xa nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi sau đó cúi người xuống, khi đến độ cao ngang tầm với tầm mắt của cô, ngón tay dài mân mê chiếc cằm hơi nhọn của cô, cười nói, Xem ở dung mạo của cô cũng không tệ lắm, tôi miễn cưỡng đi cùng cô vậy.

Cố Tử Mạt vừa nghe anh ta nói như vậy, liền cúi mặt xuống ngay, người đàn ông này, thật đúng là nửa giây cũng không để cho cô được thoải mái.

Xem cái - thế giới này đi! Thật là ác độc.

......

Ngày hôm sau, Cố Tử Mạt vừa cùng kẻ giả mạo bước vào cửa nhà, chỉ thấy Cố Trinh Trinh cười nhẹ nhàngtiến lên đón, còn Hà Ân Chính thì đang đứng bên cạnh Cố Trinh Trinh, khuôn mặt không chút thay đổi, trong mắt không có ánh sáng, trên mặt còn có quầng thâm rất đậm.

Không cần phải nói, không cần hỏi, Cố Tử Mạt cũng biết, tối hôm qua sau khi Cố Trinh Trinh và cô tách ra, khẳng định đã có một trận chiến ác liệt với Hà Ân Chính.

Mặc dù cô không được chứng kiến, nhưng thành tích cũng đã phơi bày ra rồi.

Cho chết cái đồ đàn ông cặn bã, chắc anh ta không được ngủ ngon, cả đêm cũng chưa được ngủ cũng nên!

Cố Trinh Trinh nhìn thấy họ đầu tiên, liền đuổi hết người giúp việc ở phòng khách đi, mà cha nuôi mẹ nuôi của cô cũng không ở đó, chỉ sợ đây cũng là thành tích của Cố Trinh Trinh, đây là Cố Trinh Trinh muốn bí mật giải quyết? Muốn trừ bỏ "em bé" trọng bụng của cô ở đây?

Vừa thấy người giúp việc đã đi, Hà Ân Chính liền sốt ruột, đi theo phía sau Cố Trinh Trinh, sứt đầu mẻ trán giải thích, Trinh trinh, em phải tin tưởng anh, bọn anh thật không có...... Haiz, bọn anh hoàn toàn chưa từng có quan hệ, chuyện này...... Đây là có chuyện gì chứ.

Cố Trinh Trinh hoàn toàn không nghe vào, trên mặt đều là đau lòng, Sự thật đang ở trước mắt, anh còn nói xạo cái gì, Hà Ân Chính, anh làm em quá thất vọng!

Hà Ân Chính thấy Cố Trinh Trinh dầu muối không vào, nhanh chóng lau mồ hôi, lại quay sang tìm Cố Tử Mạt, Tử Mạt, Tử Mạt, em nói với Trinh Trinh, đây chỉ là trò đùa thôi, thời gian chúng ta bên nhau, anh còn chưa đụng đến một đầu ngón tay của em.

Sao Cố Tử Mạt có thể tha cho anh ta dễ dàng được, vở kịch hay mà cô đã thiết kế còn chưa mở màn đâu.

Không nhìn anh ta dây dưa, cô đau lòng quay mặt đi, tựa đầu vào bả vai "Lục Duật Kiêu", cố ra vẻ bi thương nói: Sao anh có thể nói như vậy, buổi tối hôm chia tay với anh, anh đã uống say, anh ôm lấy tôi, anh còn bộc lộ nội tâm với tôi, nói người anh yêu không phải là Trinh Trinh, mà là tôi......

Quả nhiên Cố Trinh Trinh bị thu hút, trên mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi chuyện này, nhanh chóng bắn ánh mắt chỉ trích về phía Hà Ân Chính, Hà Ân Chính bị Cố Trinh Trinh nhìn chăm chú đến mức sợ hãi, nhưng miệng lại không thể phản bác, Không phải như vậy, Trinh Trinh, em phải tin anh.

Chát —— Cố Trinh Trinh đâu có nghe được nữa, liền tát lên mặt Hà Ân Chính một cái.

Gò má trái của Hà Ân Chính nhanh chóng hồng thành màu gan heo, cực kỳ tức giận đến trước mặt Cố Tử Mạt, xù lông, Cố Tử Mạt, cô nói linh tinh vừa vừa thôi, cô đừng có vu oan cho tôi! Cái người phụ nữ này, nói láo cũng không cần viết nháp, lúc đầu tôi thật là bị mù mới......

Bịch —— một tiếng, Hà Ân Chính vẫn chưa nói xong, cả người đã bị người đạp một cước ngã xuống đất, thiếu chút nữa còn ngã chổng mổng lên trời.

Không cần nhìn, người có khả năng nhất ở đây nhất định là 'Lục Duật Kiêu'.

Lúc này, 'Lục Duật Kiêu' đang chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhìn từ trên cao xuống, vứt toàn bộ khinh miệt lên người Hà Ân Chính.

Hai người đàn ông này, trong thoáng chốc, giằng co nhau bằng ánh mắt, nhưng, hai người là hai loại khí thế hoàn toàn khác biệt, một người ánh mắt khinh miệt, tư thái ngạo nghễ, trong mắt không có gì, một người khác ánh mắt ảm đạm, bên trong tràn đầy tức giận cùng bực bội bị kìm nén không chỗ phát tiết, dáng vẻ nhếch nhác.

Ai thắng ai thua, ai cao ai thấp, liếc mắt một cái liền rõ ràng.

Cố Trinh Trinh nhìn rõ tất cả ở trong mắt, trong lòng cô đều là bất mãn phẫn uất, tại sao mỗi lần Cố Tử Mạt dẫn đàn ông về đều có thể hấp dẫn ánh mắt của cô, tại sao mỗi lần người đàn ông bên cạnh cô đều không đáng tin cậy như vậy?!

Từ tận đáy lòng, cô cảm thấy không phục!

Nói thật, ngày hôm qua ở khách sạn lúc cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Cố Tử Mạt lần đầu tiên, cô đã bị anh ta hấp dẫn.

Người đàn ông này, lúc nào cũng cho cô một loại cảm giác 'Kim Lân há lại là vật trong ao".

Giống như hôm nay, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, ống quần thẳng tắp để lộ hai chân to lớn thon dài, rõ ràng là sự phối hợp bình thường không thể bình thường hơn được, nhưng anh ta mặc bộ quần áo này lên lại càng tôn lên vẻ sang trọng.

Có vài người mặc vào long bào cũng không thể giống thái tử, mà có vài người dù mặc quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không che giấu được khí chất cao quý bẩm sinh. Người đàn ông này, số mệnh nhất định là cao quý không sao nói được!

Tối hôm qua sau khi cãi nhau một trận với Hà Ân Chính, cô cũng mất ngủ cả đêm, trong đầu cô hiện lên không phải chuyện Cố Tử Mạt nói chị ấy mang thai, mà là một gương mặt tuấn lãng dịu dàng, nhiệt độ lòng bàn tay của anh ta hình như còn lưu lại trên cổ tay của cô, anh ta dùng sức nắm tay cô, ngay cả xương cốt của cô cũng cảm nhận được đau đớn.

Ánh mắt của anh ta âm trầm, ẩn ý bên trong đều là cảnh cáo, nhưng cô lại vui vẻ chịu đựng, loại cảm giác anh ta cho cô, là loại cảm giác mà chưa từng có người đàn ông nào khác cho cô.

Cả quá trình, cô dù đau vẫn thấy vui vẻ, cô quá muốn tiếp xúc với người đàn ông này!

Cô suy nghĩ ngẩn ngơ, mơ tưởng viễn vông, nhưng trong sân đột nhiên truyền đến tiếng động cơ dồn dập không thể không kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Xong đời, mình nên làm thế nào.

Nghĩ đến tiếp theo có thể phải đối mặt với một cục diện quyết liệt, Cố Trinh Trinh liền luống cuống, ôm đầu bối rối đứng dậm chân tại chỗ.

Cố Tử Mạt nhìn cửa chính bị người giúp việc đẩy ra từ hai bên, nghĩ thầm vỡ kịch này đúng là càng diễn càng cao trào.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)