Mẹ chồng nàng dâu nhất định phải đối đầu sao?
← Ch.054 | Ch.056 → |
Sao... sao con bé có thể thản nhiên một cách vô sỉ như thế chứ?!!!
An phu nhân sắp bị Lâm Nhược kích thích mất hết cả dáng vẻ thường ngày rồi: "Cô xen vào hôn nhân của người khác như vậy, là người thứ ba!!!" Cuối cùng An phu nhân cũng nặng lời hơn, lông mày nhướng lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Cháu không xen vào hôn nhân của người khác, cũng không phải là tiểu tam không dám gặp người khác." Lâm Nhược khẽ nhấp một ngụm hồng trà, sau khi đặt tách trà xuống lại nhún vai nói: "Từ lúc cháu và An Tiệp bắt đầu qua lại với nhau, chúng cháu đều quang minh chính đại, chưa bao giờ lén lút!"
"Tóm lại, là mẹ của tiểu Tiệp, ta sẽ không cho phép một người có thân phận như cô trở thành con dâu của ta!" An phu nhân lạnh mặt nói.
Sắc mặt Lâm Nhược cũng sa sầm xuống, cô thoải mái dựa vào lưng ghế, nhướng mày nói: "Cũng chính vì bác là mẹ của An Tiệp, nên bây giờ cháu mới có thể ngồi đây nói chuyện với bác. Còn về quan điểm của bác dành cho cháu, cháu hiểu rồi. Nhưng cháu cũng không thể gật bừa được. Có tiếp tục qua lại với An Tiệp hay không, quyền quyết định thuộc về cháu. Nếu cháu không muốn rời khỏi An Tiệp, dù bác có đứng giữa ngăn cản thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Cũng như thế, nếu cháu không muốn ở bên An Tiệp nữa, thì dù toàn bộ An gia của thủ đô có đứng trước mặt cháu nói tốt cho An Tiệp, cũng là vô dụng."
Lâm Nhược mỉm cười, nhẹ nhàng chống hai tay xuống bàn đứng dậy: "Nói thật là, thứ An gia có, cháu cũng có, mà thứ An gia không có, cháu cũng có. Nếu không tin, bác cứ việc xuất chiêu, cháu sẽ tiếp nhận từng đòn một."
An phu nhân hơi nâng cằm nhìn vào mắt Lâm Nhược. Khuôn mặt của Lâm Nhược lúc này đã không còn vẻ lãnh đạm thoải mái như vừa rồi nữa mà chợt trở nên vô cùng tự tin, kiên định, cùng với sự kiêu ngạo, ngang ngược đến khó tả.
Dường như chỉ cần cô muốn, thì trên thế giới này sẽ không có bất kỳ ai hay cái gì có thể ngăn cản bước chân cô vậy!
Đây thực sự là khí phách mà một minh tinh nho nhỏ có thể có được sao? An phu nhân không khỏi hoảng hốt.
"Chiều nay cháu còn có việc, không uống trà với bác được ạ. Nếu ở thành phố C này bác muốn đi đâu mà không biết đường thì cứ gọi điện thoại cho cháu." Lâm Nhược lấy giấy nhớ trong túi ra, viết số điện thoại của mình lên, đặt xuống mặt bàn rồi đẩy ra trước mặt An phu nhân.
An phu nhân nhìn thoáng qua số điện thoại trên giấy, từ những con số này cũng có thể thấy chữ viết của Lâm Nhược không tồi.
An phu nhân trấn tĩnh lại, nói: "Cô có thể suy nghĩ kỹ càng về điều kiện mà ta nói. Nếu nghĩ thông suốt rồi thì có thể gọi điện nói với ta bất cứ lúc nào." An phu nhân nói rồi lấy một tấm danh thiếp trang nhã từ trong túi ra đưa cho Lâm Nhược.
Hai người giữ nguyên chính kiến và sự kiên quyết của mình, không ai nhường ai.
Xét về một khía cạnh nào đó, thì tính cách của Lâm Nhược và An phu nhân thật ra cũng có điểm giống nhau, đều là những người có chính kiến, hơn nữa, một khi đã cho là đúng thì vô cùng cương quyết và kiên trì!
Lâm Nhược nhận danh thiếp, mỉm cười, cầm túi lên khẽ gật đầu rồi quay người đi về phía cửa phòng.
Ở đây là tầng hai của nhà hàng Tây, vì thẩm mỹ nên họ không làm nhiều cửa sổ. An phu nhân quay lưng về phía cửa sổ nên cũng không phát hiện ra có hai người đang lẳng lặng leo lên cửa sổ phía sau không một tiếng động nào.
Tay Lâm Nhược đã đặt vào tay nắm cửa, chợt nhìn thấy bóng hai người nhảy lên trên cửa sổ phản chiếu trên cánh cửa gỗ sơn đỏ bóng, sắc mặt cô nghiêm lại, nhanh chóng phi chiếc túi xách trong tay về phía hai người ở cửa sổ.
Một người đi trước nhanh chân tránh được, gã đi sau vừa nhô đầu lên bị túi ném thẳng vào mặt, kêu lên một tiếng đau đớn rồi tuột tay rơi xuống.
An phu nhân phản ứng cũng rất nhanh, hoặc nên nói là, đây không phải lần đầu tiên bà gặp chuyện thế này.
Vừa thấy Lâm Nhược ra tay, bà cũng không kinh hoảng hỏi nhiều, lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Gã đàn ông nhảy được vào phòng túm vào khoảng không, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Lâm Nhược lắc lắc tay nắm cửa, chợt phát hiện ra cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài. Xem ra đám người kia đã chuẩn bị cẩn thận hết cả, chỉ là không biết mục tiêu của họ là cô hay là An phu nhân.
Lâm Nhược đưa tay ra bảo vệ An phu nhân ở sau lưng mình theo bản năng, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm gã đàn ông to lớn mới nhảy vào phòng, bình tĩnh hỏi: "Bác có liên lạc được với vệ sỹ ngoài kia không?"
"Có." An phu nhân gật đầu, lập tức rút điện thoại di động trong túi ra.
"Chiu!" Một viên đạn xé gió lao tới, bắn trúng không chút sai lệch vào chiếc điện thoại trong tay An phu nhân.
Lực bắn quá mạnh đánh vào khiến cổ tay An phu nhân đau đớn, thoáng mất đi sức lực, di động rơi cạch một tiếng xuống sàn nhà, mà bên trên màn hình di động đã thủng một lỗ hình viên đạn to bằng đầu ngón tay.
Có cả tay súng bắn tỉa mai phục nữa?!!!
Sắc mặt Lâm Nhược sa sầm xuống, chuyện này hình như quá đúng lúc. Hai người tới đây ăn cơm chỉ là quyết định nhất thời, vậy mà đám người kia lại có thể chuẩn bị cả tay súng bắn tỉa, chứng tỏ rằng giữa đám người này, có người đã thông báo hành tung của họ cho mấy kẻ kia.
Hiển nhiên An phu nhân cũng nghĩ tới điểm này, ánh mắt thoáng lạnh như băng.
Có điều, tay súng kia chỉ bắn nát di động của An phu nhân, để ngăn bà không gọi điện thoại cho vệ sỹ, chứng tỏ rằng tạm thời đám người kia vẫn tính sẽ bắt sống hai người.
Nếu là bắt sống, thì vẫn còn đường cứu vãn.
Lâm Nhược lẳng lặng dùng mắt ra hiệu cho An phu nhân, đồng thời bước nhanh lên một bước, hai tay cầm chiếc ghế dựa ném về phía gã đàn ông kia!
"Đi thôi!" Lâm Nhược kéo tay An phu nhân, lao nhanh về phía cửa sổ.
"Muốn chạy à?! Không có cửa đâu!" Gã đàn ông tung một quyền đập vỡ chiếc ghế kia, lập tức đuổi theo.
Lâm Nhược nhìn tình hình, tuy ở đây là tầng 2 nhưng cũng không quá cao, vừa rồi một người bị cô ném túi vào người rơi xuống, xui xẻo rơi trúng bồn hoa hôn mê rồi, hiện giờ bên dưới không có ai khác.
"Nhảy đi! Cháu xuống ngay!" Còn chưa dứt lời, Lâm Nhược đã tung chân đá gã đàn ông đang lao tới kia.
Tầng 2 này không cao, nhưng đối với một vị phu nhân sống an nhàn sung sướng mười ngón tay không chạm vào nước mà nói, thì muốn nhảy xuống vẫn cần phải có sự quyết đoán và dũng khí cực kỳ lớn.
Nhưng An phu nhân gần như chỉ do dự 1 giây đồng hồ rồi lập tức quăng người qua cửa sổ nhảy xuống.
Gã đàn ông tung một đấm qua, nện vào vai Lâm Nhược.
Lâm Nhược lùi liên tục lại phía sau mấy bước, cô nghe thấy tiếng xương bả vai rạn ra rất rõ ràng.
Khỉ thật!!! Đánh nhau với một tên đàn ông vạm vỡ như gấu đen là đau thế này đây!!!
Lâm Nhược ôm bả vai, quay người đạp lên bậu cửa sổ, nhảy xuống dưới đất.
"Vai cô làm sao thế?" An phu nhân lao ra từ sau bồn hoa.
"Kệ nó đi ạ, chạy thoát trước rồi nói sau!"
Toàn bộ nhà hàng này là một dãy nhà liền nhau, hai người Lâm Nhược vừa nhảy từ cửa sổ tầng 2 ở mặt sau tòa nhà xuống, nếu muốn quay lại cửa trước để tìm vệ sỹ thì phải đi vòng hết khu nhà rộng lớn này một vòng mới tới được.
"Mục tiêu của họ là ta, cô chạy bên kia, ta chạy bên này."
"Sao bác nói nhiều thế! Mau chạy thôi!" Vừa thấy gã đàn ông trong phòng ăn cũng nhảy xuống theo, Lâm Nhược kéo An phu nhân bỏ chạy.
Dù là nhà hàng sang trọng cỡ nào thì con hẻm phía sau dành để chất rác rưởi, đồ ăn thừa và đồ phế thải cũng không dễ đi chút nào, hơn nữa trong đó còn thường xuyên có mấy sinh vật nho nhỏ như gián, chuột chạy ra giúp vui nữa.
Lâm Nhược phát hiện ra, chỉ cần thấy chuột hay gián xuất hiện là cánh tay An phu nhân lại cứng lại. Lần sau nhìn thấy hai loài này xuất hiện nữa, cô lập tức tự động đuổi đi hoặc chặn lại giúp An phu nhân.
Không vì cái gì cả. Đơn giản chỉ vì bà là mẹ của An Tiệp thôi!
Hết chương 55.
← Ch. 054 | Ch. 056 → |