Mỹ nhân như họa cách vân đoan
← Ch.006 | Ch.008 → |
Câu này có nghĩa là người đẹp như trong tranh, tưởng rất gần mà lại rất xa như cách một đám mây. Theo mình hiểu thì nó gần nghĩa như câu hoa trong gương, trăng trong nước, tưởng gần gũi nhưng lại không nắm bắt được.
Trước kia, Lâm Nhược yêu kiều, kiêu ngạo, ngang ngược, lại luôn bổ nhào vào Đổng Luân không thèm để ý đến thể diện, nhìn người đàn ông hay phụ nữ nào cũng thấy không vừa mắt, chưa bao giờ sinh hoạt tập thể với mọi người.
Có lẽ mấy người này muốn mượn cơ hội lần này để nhìn thấy cô quát thào om sòm, được thể chế giễu cô.
Lâm Nhược nhoẻn miệng cười: "Nếu chị Vũ và anh Tô Xán đều nói vậy, em đành phải cung kính nghe theo thôi. Cảm ơn chị Vũ Thư cho em mượn áo tắm."
Cô cầm bộ áo tắm Arena số lượng hạn chế đi vào phòng thay quần áo dựng tạm ở bên cạnh suối nước nóng.
Vũ Thư nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngớ người nhìn theo bóng Lâm Nhược, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. Đã không chế nhạo được người ta, ngược lại còn mất bộ áo tắm Arena số lượng hạn chế mà khó khăn lắm cô ta mới mua được, chị Vũ đau như bị cắt thịt.
Mấy người khác cũng hơi ngạc nhiên, tính cách của Lâm Nhược vốn nổi tiếng trong giới vì rất dễ bùng nổ, sao hôm nay lại khác thường như vậy? Cũng không phải chỉ hôm nay, mà ngay từ khi bắt đầu xuất hiện ở đoàn làm phim, biểu hiện của Lâm Nhược đã rất khác thường, cứ như thay đổi thành một người khác vậy.
Tô Xán dựa vào thành suối nước nóng, bàn tay kín đáo sờ soạng lưng cô diễn viên trẻ bên cạnh: "Khá thú vị nhỉ."
"Xán ca." Hai gò má cô diễn viên trẻ ửng hồng, đôi mắt quyến rũ ướt át liếc nhìn Tô Xán một cái, hai người trao cho nhau một ánh mắt thấu hiểu không cần lời nói.
Trong giới nghệ sỹ, từ trước đến giờ không hề thiếu quy tắc ngầm cùng với những nghệ sỹ muốn dựa vào quy tắc ngầm để tiến thân.
"Ôi trời ơi, An thiên vương mà cũng tới đây à."
Đối với các fan của điện ảnh mà nói, thì An Tiệp vĩnh viễn là thiên vương không thể thay thế được, còn đối với các diễn viên trong giới nghệ sỹ, thì anh vĩnh viễn là thần thoại không thể vượt qua.
22 tuổi bước vào nghề coi như cũng khá lớn tuổi so với các diễn viên lập nghiệp từ nhỏ, nhưng An Tiệp thì khác. Với khí chất nhã nhặn lịch lãm của mình cùng với khả năng diễn xuất tuyệt vời, chỉ mất gần một năm anh đã nắm trong tay danh hiệu Ảnh đế thành công, rồi cứ thế tiến lên cho đến tận ngày hôm nay.
Từ khi ra nghề, An Tiệp luôn đóng phim điện ảnh, nên khi mọi người biết anh nhận vai nam chính của phim truyền hình, tất cả đều ngạc nhiên đến rơi cằm. Có điều, vì nghe nói quan hệ của anh và đạo diễn Lâu Kiều rất tốt, nên ai cũng thấy dễ hiểu hơn.
An Tiệp không tới một mình, bên cạnh anh còn có Lăng Tâm, có biệt danh tiểu Tạ Thiến vừa được phong tặng danh hiệu Thiên hậu.
Mọi người trong suối nước nóng nhìn thấy hai người đều bước lên, hoặc là lấy lòng, hoặc là cười gật đầu cung kính để làm thân.
Tô Xán lẳng lặng siết chặt nắm đấm, cười nói: "An thiên vương."
An Tiệp khẽ gật đầu nhã nhặn, không bất lịch sự nhưng cũng hoàn toàn không cho Tô Xán có cơ hội bắt chuyện tiếp.
"Thật ra là vì tôi thấy ở đây đông vui nên cứ đòi tới đây." Lăng Tâm cười xinh đẹp, vẻ mặt rất đáng yêu, thân thiện, nhưng lời nói lại không thể giấu được sự khoe khoang.
Cô ta muốn tới đây, nên An thiên vương mới đi cùng cô ta tới đây, có thể diện lắm chứ. Trong lòng đám nữ diễn viên đều thấy ghen tị, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nịnh nọt.
Trừ khi họ không muốn tiếp tục trong giới này nữa, chứ không thì làm gì có ai dám đối đầu với tân Thiên hậu đang lên như diều gặp gió chứ?!
An Tiệp không phản ứng gì với việc Lăng Tâm cố tình khoe khoang, hay nên nói là anh thậm chí không thèm để ý tới.
Mọi người đều xã giao khen qua tán lại vài câu, Lăng Tâm nhìn suối nước nóng rồi ra vẻ tiếc nuối bĩu môi thở dài: "Muốn ngâm mình một lúc quá, chỉ tiếc là tôi lại không mang áo tắm theo."
Mấy nữ diễn viên quay sang nhìn nhau, họ đều mang theo có một bộ áo tắm, chỉ có mỗi Vũ Thư là chuẩn bị hai bộ, nhưng bộ còn lại vừa bị Lâm Nhược cầm đi rồi.
Vũ Thư áy náy nói: "Tôi vốn mang theo hai bộ, chỉ tiếc là vừa rồi Lâm Nhược tới nên tôi đưa cho Lâm Nhược rồi."
Nghe thấy tên Lâm Nhược, lông mày An Tiệp khẽ nhíu lại một chút. Thật ra, anh đồng ý đi sang bên này với Lăng Tâm, chẳng qua là vì vừa rồi anh nhìn thấy Lâm Nhược cũng đi tới đây.
Mọi người còn đang nói chuyện, thì tấm màn che phòng thay đồ đã được vén lên.
Lâm Nhược bước ra, trong cử chỉ tao nhã lại lộ ra chút vẻ lười biếng, tùy hứng. Đôi chân của cô thon dài, cân đối, làn da trắng nõn mịn màng, nhẹ nhàng bước từng bước thong thả y như một con mèo Ba Tư sang trọng. Vòng eo của cô gọn gàng, nhỏ xinh, y như bản phác thảo hoàn mỹ nhất dưới ngòi bút của một họa sĩ đại tài, làm tôn lên bầu ngực nảy nở cùng với xương quai xanh tinh tế, xinh đẹp y như một mỹ nhân bước ra khỏi bức tranh.
Ánh chiều tà len lỏi qua những khe hở trên tảng đá, chiếu lên cơ thể cô khiến cho làn da cô sáng lấp lánh như trong suốt vậy.
Mỹ nhân như họa cách vân đoan!!!
Mọi người đều biết Lâm Nhược rất xinh đẹp, thậm chí có thể nói là đẹp hoàn hảo. Nhưng lúc trước Lâm Nhược chưa từng khiến người ta có cảm giác rung động đến mức bị mê hoặc đến ngơ ngẩn và sùng bái như hiện giờ.
An Tiệp cũng thoáng rung động mất hai giây sau đó lập tức trở lại trạng thái bình thường. Có điều, anh ngẩn ngơ không phải vì vóc dáng quyến rũ, gợi cảm hay khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược, mà là vì phong cách rất tùy hứng kia. Rất giống cô gái bốc đồng ấy, thật sự rất giống!!!
Lăng Tâm thầm nghiến răng, ngoài mặt lại nở nụ cười đáng yêu: "Ôi cha, không phải là chị Lâm Nhược đây sao? Đẹp quá, suýt nữa Tâm nhi không dám nhận rồi."
"Đúng thế đúng thế! Lâm Nhược, cô đẹp thật đấy!" Dù là trong lòng ghen tị đến đâu, thì ngoài mặt cũng không thể không cười giả lả. Hơn nữa, An thiên vương còn đang đứng đây, dù diện mạo và thân hình của các cô ấy không bằng được Lâm Nhược, nhưng cách cư xử ít ra cũng phải hơn cô chứ.
Nghe mọi người khen ngợi, Lâm Nhược chỉ khẽ cười, bình tĩnh như thường: "Người ta nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, là do bộ áo tắm này của chị Vũ đẹp thôi."
Chị Vũ nghe cô nói vậy, tức đến hộc máu! Cô ta bây giờ đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, không chỉ không khiến Lâm Nhược mất mặt, còn giúp cô ấy tạo ấn tượng quá tốt trước mặt An thiên vương! Thiệt đủ đường!
"An ca, anh nhìn kìa, chị Lâm Nhược còn xấu hổ khiêm tốn nữa chứ." Lăng Tâm nghiêng người sang, làm như vô tình kéo tay An Tiệp làm nũng.
An Tiệp khẽ nhíu mày rụt tay về, nhìn Lâm Nhược một cái, nói: "Quả thật nhìn rất đẹp."
Đám nữ diễn viên đều ghen tị, chẳng lẽ Lâm Nhược đã quyến rũ An thiên vương thành công, từ nay về sau đã đặt được chân lên con thuyền lớn đó sao?
Lăng Tâm cắn răng, chỉ muốn tự tát cho mình một cái vì tội lắm điều!
Lâm Nhược kín đáo nhướng mày một chút, nếu cảm giác lúc trước của cô là đúng thì An Tiệp hẳn là rất ghét cô mới phải chứ? Tại sao bây giờ lại mở miệng vàng khen ngợi cô?
An Tiệp quay người cúi đầu, nói nhỏ vào tai trợ lý bên cạnh mấy câu, trợ lý liền quay về lều vải, một lát sau quay lại còn cầm theo một chiếc quần bơi hình tứ giác trong tay.
Vừa nhìn thấy chiếc quần bơi đó, Lăng Tâm không giấu được vẻ kinh ngạc: "An ca, anh muốn ngâm suối nước nóng à?"
An Tiệp gật đầu: "Đã đến đây rồi, không ngâm thì tiếc quá. Mọi người không cần phải để ý đến tôi, cứ thoải mái tự nhiên đi."
Đám nữ diễn viên vô cùng kích động vì có thể nhìn tận mắt An thiên vương mặc quần bơi! A a a a!!!
Đám nam diễn viên vẫn cười, nhưng trong lòng đã có chút ấm ức.
Lúc này, Lăng Tâm hối hận đến thắt ruột, cô ta cố gắng kiềm nén sự kinh ngạc trong lòng, cười ngọt ngào: "Vậy An ca tắm đi, em thấy không thoải mái lắm, về lều vải nghỉ ngơi trước đây." Dứt lời, cô ta liền quay người đi về cùng trợ lý.
"Mọi người cứ tự nhiên, tôi đi thay quần áo."
Không phải An Tiệp cuồng sạch sẽ sao? Tự dưng nổi máu điên gì mà lại muốn ngâm suối nước nóng với mọi người?!
Lâm Nhược bĩu môi bước xuống suối nước nóng trước.
Những nữ diễn viên khác không bình tĩnh được như cô. Suối nước nóng rộng như vậy, bọn họ đều thầm mong chờ không biết An thiên vương sẽ chọn ngâm mình ở cạnh ai đây?
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =
← Ch. 006 | Ch. 008 → |