Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Chính Trở Về Đi - Chương 106

Nữ Chính Trở Về Đi
Trọn bộ 132 chương
Chương 106
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Trình Lịch: Tớ quên mất chuyện quan trọng.

Tê Diệu:?

Trình Lịch: Cậu trở về, chúng ta còn chưa chúc mừng nha! Đêm nay bung xõa một trận không?

Tê Diệu bỗng nhiên sửng sốt.

Cô cẩn thận nghĩ nghĩ, hoàn toàn chính xác, sau khi trở lại cỗ thân thể này, thế nhưng phá lệ không uống rượu đua xe giống như ngày thường, ngược lại mỗi ngày đợi ở trong nhà, ngoan ngoãn giống đứa bé ngoan, mấy điểm này đều không giống cô.

Nhân sinh đắc ý đều cần vui chơi xả láng, cô hẳn là phải khôi phục tính cách vô tâm vô phế tranh thủ hưởng lạc giống trước kia mới đúng.

Tê Diệu: Được, tối nay gặp.

Trình Lịch: Chỗ cũ? Có rượu ngon, chờ cậu.

Tê Diệu nhắn lại một chữ OK.

Không giống Tê gia mỗi ngày cười nói vui vẻ, vô cùng tường hòa, còn có một cún Đần có thể vuốt ve, Sở gia cho dù có khách tới cũng an tĩnh, tuyệt sẽ không tồn tại có người lớn tiếng ồn ào, cảnh tượng cười cười nhốn nháo.

Tê Diệu đợi ở chỗ này, luôn cảm giác giống như là ngồi xổm ở trong ngục giam, đây cũng chính là nguyên nhân cô không muốn đợi ở Sở gia.

Ra cửa không cần thông báo, thậm chí không có người sẽ để ý xem bây giờ cô ở nơi nào, coi như để ý cũng không phải là bởi vì thân tình.

Tê Diệu đổi áo ngủ, lái một chiếc Porsche ra cửa.

Không muốn c. h. ế. t thì đừng đua xe ở trong nội thành, cho dù là ở bên ngoài nội thành cũng phải chú ý an toàn, Tê Diệu vui vẻ thoải mái mà lái xe về phía một quán bar.

Cô quen thuộc mà dừng xe, quen thuộc mà vào cửa, trong nháy mắt, âm nhạc ồn ào mạnh mẽ rót vào lỗ tai, dùng sức đánh thẳng vào thần kinh của cô, ồn ào đến đại não đều nhanh muốn nổ mạnh, ánh đèn kỳ quái.

Bước chân của Tê Diệu bỗng nhiên dừng lại, kém chút quay đầu rời đi cái địa phương giống như yêu ma quỷ quái này.

Cô thiếu điều mộng bức[1] mà ôm lấy đầu.

F*ck.

Trước kia cô thích chơi gì ở những địa phương này nhỉ? Vì cái gì ồn ào như thế?

Thật sự muốn, Ồn! Chết! Người! Á!

Tê Diệu cố nén cảm giác không thoải mái, tìm kiếm vị trí Trình Lịch ở khắp nơi.

Quả nhiên, Trình Lịch đã sớm bày rượu ngon, ngồi ở trong phòng chờ cô.

Nhìn thấy Tê Diệu, trong ngọn đèn tối tắm lờ mờ có thể thấy được con mắt tỏa sáng lấp lánh của Trình Lịch, Tê Diệu nhìn thấy mà hốt hoảng một trận.

Tê Diệu buồn bực nói: "Tại sao tớ cảm giác cậu giống như một con sói vậy."

Trình Lịch: "..

Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?"

"Được rồi được rồi, mặc kệ." Cô cam chịu ngồi ở bên cạnh Trình Lịch, ngày hôm nay Trình Lịch không có gọi thêm bạn bè, chỉ có hai người bọn họ ngồi ở phòng, bên cạnh có mấy tên nhân viên phục vụ tất cung tất kính chờ chọn món.

Tê Diệu nhìn mấy bình rượu đã bày ở trên bàn, nồng độ không thấp, trong nháy mắt có chút sợ.

Cô khoát khoát tay: "Tớ cảm thấy mấy bình này là đủ rồi."

Trình Lịch một tay gối lên cái ót đang nhìn cô, nghe vậy ngẩn người, nghi hoặc mà lẩm bẩm: "Bà dì đến rồi à? Không đúng, tớ nhớ rõ cậu không phải có vào mấy ngày nay mà."

Tê Diệu: "..."

Trình Lịch: "Làm sao vậy, ngày hôm nay không muốn uống rượu?"

Tê Diệu nói: "Tớ đoán chừng cỡ nhiêu đây là vừa."

"Này, tửu lượng của cậu tớ còn không rõ ràng hả? Mấy bình này đều không đủ một mình cậu uống." Trình Lịch cho là thời gian dài cô không có tới nơi này, nghiệp vụ có chút không thuần thục, búng tay ra hiệu nhân viên phục vụ đem thực đơn lại đây, để Tê Diệu chọn thêm mấy thứ.

Tê Diệu híp mắt lại, tỉ mỉ mà đem thực đơn nhìn một lần, ở ánh nhìn chăm chú của một đám người trầm mặc một lát, hỏi: "Lấy cho tôi một bình tốt nhất --

Sữa bò."

"Phốc!" Trình Lịch uống một ngụm rượu, sặc đến cuống họng nóng rát đau đớn, dùng sức vỗ n. g. ự. c ho khan không ngừng.

Tê Diệu cùng bọn họ hai mặt nhìn nhau, vốn phải là một trương mặt xinh đẹp lại mang theo vài phần vô tội: "Làm sao vậy, không có? Nước trái cây cũng có thể."

Trình Lịch: "..."

Sau khi trải qua thỏa hiệp không nói gì, trước mặt Tê Diệu bày một ly sữa bò nóng, cùng với đồ uống Cocktail được pha chế hầu như không chứa hàm lượng cồn trong đó.

Trình Lịch nhìn cô cầm lấy sữa bò nóng ừng ực ừng ực uống nửa ly, buồn bực hỏi: "Cái này có cái gì tốt mà uống?".


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-132)