← Ch.049 | Ch.051 → |
Tê Vọng đợi ở văn phòng không nói một lời.
Anh như thường ngày ngồi ở trên tay vịn ghế, ngắm nhìn cảnh sắc thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất, trên mặt không có biểu tình gì.
Lúc này, trợ lý gõ gõ cửa, đi tới nói: "Tê tổng, bên ngoài có một vị nữ sĩ* tìm ngài, là Nhị tiểu thư Sở gia."
(Tiếng tôn xưng đối với phụ nữ, người phụ nữ có học thức)
"..."
Tê Vọng nhấp môi, sau một lúc lâu, anh từ tốn nói: "Để cho cô ấy đi vào đi."
Lần này là Sở Du Du mạo hiểm kiếm cớ đi ra từ Sở gia, tìm tới chỗ này của Tê Vọng.
Đêm qua, trong lúc vô tình nàng ta nghe được cha Sở cùng Sở Giảo Giảo thương lượng, bọn họ đã nghĩ kỹ sau đó phải đem nàng gả cho ai.
Muốn nàng ta gả cho người có tiếng xấu, nam nữ ăn sạch, may mà có gia nghiệp sau lưng chống đỡ mới có thể hái hoa ngắt cỏ khắp nơi.
Người bình thường sẽ không nghĩ tới đem con gái của mình gả qua đó, cũng chỉ có cha Sở mới có thể tàn nhẫn đến xuống tay như vậy.
Thủ đoạn đả kích của Văn gia để Sở gia tổn thất không nhỏ, lại thêm Tê gia chèn ép, cha Sở một lòng chỉ nghĩ vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, biện pháp tốt nhất đó là sớm ngày hoàn thành liên hôn, để cho ông ta có được người giúp đỡ một lần nữa.
Sở Du Du nghe bọn họ thương lượng, mặt mũi trắng bệch.
Hôm sau, nàng ta tìm lý do tham gia tụ hội, vội vàng đi tìm Tê Vọng.
Nàng ta quen thuộc cốt truyện kế tiếp, nàng ta biết Sở gia sẽ cùng người nào hợp tác trên thương nghiệp, chỉ cần nàng ta đem bí mật trọng yếu của thương nghiệp tiết lộ cho Tê Vọng, Sở gia sẽ chỉ có thể lâm vào trong nguy cơ càng lớn.
Đến lúc đó, cho dù thông gia cùng ai đều không cứu được.
Sở Du Du trong lòng một trận thấp thỏm, nàng ta vào cửa, trong văn phòng rộng rãi chỉ có một mình Tê Vọng ngồi trên ghế.
Tê Vọng đứng dậy, dáng người của anh thẳng tắp thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, mũi thẳng tắp mang lấy gọng kính viền vàng, một đôi tròng mắt giống như có thể xem thấu linh hồn của nàng ta, lẳng lặng đánh giá nàng ta.
Sở Du Du bước nhanh về phía trước, đứng vững, lúc này mới miễn cưỡng làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Nàng ta nói: "Tôi biết anh không thích tôi nhưng mà..
Tôi là tới giúp anh."
Tê Vọng không nói một lời nhìn nàng ta.
Sở Du Du ở trước mặt để anh vô cùng lạ lẫm, giống như là khoác lên mình thân xác Sở Du Du, còn linh hồn là một người xa lạ.
Sở Du Du tiếp tục nói: "Tôi biết sau đó Sở gia sẽ đầu tư vào hạng mục nào, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, anh phải đáp ứng yêu cầu của tôi.
Tôi hi vọng sau đó anh có thể che chở cho tôi."
"..."
Sở Du Du nghĩ, Tê Vọng chán ghét Sở gia như thế, tất nhiên sẽ hiếu kì tại sao nàng ta lại muốn làm vậy, như thế nàng ta liền có thể thuận lý thành chương đem hành vi của cha Sở cùng Sở Giảo Giảo hai người đó đến tột cùng đã khoác lên bộ mặt ác ma như thế nào tính sổ rõ rõ ràng ràng, cũng để cho anh biết, nàng ta có bao nhiêu bất đắc dĩ mà phải làm như vậy.
Tê Vọng thu tầm mắt lại, đối mặt với kỳ vọng của nàng ta, lãnh đạm mà nói: "Cô đến chính là vì chuyện này sao?"
Sở Du Du: "Chờ một chút.."
"Cô có thể trở về."
"Tôi đây là bất đắc dĩ mới phải làm mà! Anh có biết Sở Giảo Giảo đến tột cùng đối với tôi nói cái gì hay không, bọn họ căn bản cũng không phải là người tốt lành gì!"
"Bọn họ có phải là người tốt hay không, không liên quan gì đến tôi.
Cô nhận đối đãi như thế nào, cũng không liên quan gì đến tôi."
Xưa nay anh không phải người thích xen vào việc của người khác.
Càng chán ghét con đường tắt lấy được ích lợi ti tiện như thế.
"Cô đi đi."
Hốc mắt của Sở Du Du rưng rưng lấy nước mắt: "Tôi cho rằng anh là người chính trực."
Tê Vọng lắc đầu.
"Có lẽ tôi là người tốt.
Nhưng tôi tuyệt đối không phải người quá tốt đẹp như cô nghĩ."
Từ nhỏ cha mẹ dạy bảo nói cho anh biết, không thể tùy tiện quản lí việc nhà của nhà người khác.
Tê Vọng rất tán thành.
Cái này không có quan hệ gì với Sở gia.
Cùng Sở Du Du cũng không quan hệ.
***
Tê Diệu kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, Sở Du Du giống như mai danh ẩn tích* không một tiếng động như bình thường không có chuyện gì.
Cô nghĩ, có lẽ Sở Du Du thật sự ý thức được vấn đề, thay đổi ý nghĩ không chắc chắn của chính mình.
Sở gia yên tĩnh như gà, Tê Diệu vẫn là người yên tâm nhất.
Chỉ cần bọn họ không có chuyện, Tê Diệu liền có thể an tâm chờ tới cuối tuần — đương nhiên, cô cũng không hoàn toàn an tâm.
Bắt đầu từ ngày đó quyết tâm thẳng thắn, hầu như mỗi đêm Tê Diệu đều gặp ác mộng.
Trong mộng cô không phải là bị người Tê gia nổi giận quát muốn cô cút đi, cũng là bị kẹp ở giữa Tê gia cùng Sở gia, tóm lại không có một cái kết cục tốt nào.
Trình Lịch bảo đảm cậu nhất định có thể đem Tê Diệu bảo hộ mọi mặt đều tốt, dù cho hai nhà không muốn cô, cô vẫn còn có Trình Lịch.
Ngay cả phòng ở cậu đều thu thập xong cho cô.
Tê Diệu luôn cảm thấy, có vẻ như là Trình Lịch loáng thoáng hi vọng Tê Diệu bị đuổi đi đúng không nhỉ? Là ảo giác của cô hay sao?.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |