Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Chính Trở Về Đi - Chương 047

Nữ Chính Trở Về Đi
Trọn bộ 132 chương
Chương 047
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Cùng lúc đó.

Sở gia.

Sở Du Du đợi ở phòng ngủ, cũng nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người.

Nàng ta chỉ là muốn cự tuyệt vụ hôn nhân này, đầu tiên để cho thanh danh của mình xấu đi, cứ như vậy cha Sở có muốn giới thiệu cho người khác đi nữa, đối phương cũng không nhất định sẽ muốn nàng ta.

Sở Du Du tính toán vô cùng tốt — đợi cho cha Sở hoàn toàn từ bỏ nàng ta, nàng ta liền có thể lấy tiền rời đi lần nữa, lần này tuyệt đối cha Sở sẽ không tiếp tục ngăn đón nàng ta.

Cái này đích xác là ý kiến hay, chỉ là cần phải kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày.

"Cốc cốc cốc." Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, lại là Sở Giảo Giảo.

Sở Du Du đã chán ghét bộ dáng giả tâm giả ý tới tâm sự của chị ta.

Ở một tháng này, Sở Du Du bất đắc dĩ tham gia qua mấy lần hoạt động xã giao, nàng ta cho là mình không trộn lẫn hay hòa nhập vào bất luận cái gì trong vòng tròn này, một mình một người ở nơi hẻo lánh an tĩnh là được, ai có thể nghĩ tới mấy cô nhóc trẻ tuổi kia đều tâm cơ sâu nặng, không chỉ có ở trong lời nói gài bẫy cho nàng ta, còn làm ra rất nhiều chuyện tình làm nàng ta cảm thấy không vui.

Kể từ đó, càng thêm tôn Sở Giảo Giảo lên như một đóa hoa sen trắng thanh thuần ưu nhã động lòng người, càng lộ phong phạm tiểu thư trong mắt mọi người.

Nàng ta không muốn thừa nhận điểm này.

Nếu là so sánh từ bề ngoài của hai người, kỳ thật càng hơn một bậc vốn phải là Sở Du Du.

Nhưng nếu so sánh từ phương diện tài hoa, Sở Giảo Giảo từ nhỏ đến lớn thành tích ưu tú ôm đồm các loại giải thưởng, am hiểu dương cầm - đàn violon - trống Jazz hay các loại nhạc cụ phương Tây, học qua vài năm nhưng tài nghệ rất sâu.

Mà nguyên chủ, chẳng qua là một đứa không khác gì bại gia tử mà thôi.

Trong lòng Sở Du Du có chút oán trách.

Sao nàng ta không xuyên thành Sở Giảo Giảo, hoặc là người hào môn danh viện nào khác, giống tiểu cô nương Tê Diệu của Tê gia dù ngu ngốc đến đáng thương như vậy vẫn có thể thu được ngàn vạn sủng ái, vậy mà nàng ta lại phải thu thập cục diện rối rắm cho nữ phụ ác độc.

Thế giới có đôi khi thật sự là không công bằng.

Nếu đã muốn tặng lễ vật, không bằng tặng cho triệt để một chút, đưa một nửa lấy một nửa như vậy, càng khiến người ta sinh lòng nghẹn khuất.

Hiện tại nàng ta muốn ra khỏi cửa cũng khó khăn, nào giống tiểu thư hào môn bình thường của nhà khác, quả thực giống như là bị giam cầm.

Phạm nhân bị nhốt ở trong nhà.

Thế nhưng mà — vấn đề ở chỗ, đến tột cùng nàng ta đã làm sai điều gì?

Nàng ta chỉ là người vô tội đáng thương bị cuốn vào thế giới trong sách mà thôi.

"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa lại vang lên, "Du Du, chị vào đây."

Sở Du Du cau mày, nhấc màn cửa lên, lúc này mới nhìn về phía người tới: "Chị qua đây làm cái gì?"

Sở Giảo Giảo ý cười chậm rãi ngồi ở trên giường, cùng mặt đối mặt với Sở Du Du.

Mấy ngày này thời gian Sở Giảo Giảo trải qua cũng không dễ chịu, thần sắc có vẻ hơi tiều tụy, mà vẫn như cũ không che đậy được dung nhan xinh đẹp của chị ta.

Chị ta một tay chống đỡ giường, ánh mắt hàm chứa vài phần ý cười, chậm rãi nói: "Chị là tới tâm sự cùng em.

Mấy ngày nay chắc là em nghẹn gần c. h. ế. t đi."

"Tôi không có cái gì có thể nói với chị."

"Vậy chị liền đi thẳng vào vấn đề đây." Sở Giảo Giảo ngồi ngay ngắn, mở ra ngón tay đếm đếm số, "Sở Du Du biết tiếng Anh - tiếng Pháp - tiếng Bồ Đào Nha, đặc biệt am hiểu nhất là dương cầm, ngày bình thường trừ đua xe còn thích luyện Kickboxing cùng quyền Thái, đối mặt với đối tác cũng rất có bộ dáng.."

Sở Du Du sắc mặt thay đổi, lập tức đánh gãy chị ta: "Chị có ý tứ gì? Tôi nghe không hiểu chị nói."

Nghe vậy, Sở Giảo Giảo chậm rãi dừng đếm lại, cười như không cười nhìn qua nàng ta.

"Ý của tôi là, con bé đó là sống như thế, chẳng qua cũng chỉ rơi vào một cái thanh danh bại gia tử, đó là tôi khách khí.

Giống như cô muốn cái gì cũng không có như vậy, bình thường thô lỗ lại là thứ không có đầu óc, dùng đến tiền của Sở gia, còn nghĩ cái gì cũng không muốn làm à?"

"Cô thật sự cho rằng, tôi cái gì đều không cảm giác được hay sao? Cô cho rằng tôi cùng cha đều là kẻ ngu hay sao?

Tư thế đi đường, động tác nhỏ theo thói quen, toàn thân trên dưới tản ra hơi thở của người nghèo không có tiền.

Sở Du Du có thật sự biến hóa, cũng không có khả năng biến thành bộ dáng như thế này."

Từ sau một đêm kia, cha Sở cùng chị ta liền phát giác được có cái gì không đúng.

Ngay từ đầu tưởng rằng Sở Du Du cố ý hành động, làm cho bọn họ hoàn toàn từ bỏ cô, nhưng sau đó thông qua các loại chi tiết, Sở Giảo Giảo liền rõ ràng, người trước mắt tuyệt đối không có khả năng là em gái của chị ta.

Chị ta hiểu Sở Du Du.

Người kia những thứ khác không có, một thân xương cốt đều cố chấp hơn so với ai khác, cho dù là không có tiền đến lưu lạc ăn xin đầu đường, cũng quyết không có khả năng tiếp nhận quà tặng của đàn ông xa lạ, huống chi những cái túi cùng đồ trang sức kia thực chất cũng không bao nhiêu tiền, ngày bình thường các cô căn bản sẽ không để ở trong mắt.

Nghe Sở Giảo Giảo trào phúng, Sở Du Du sắc mặt trắng bệch.

"Ban đầu tôi còn tưởng rằng cô có thể làm ra chút sự tình hữu dụng gì đó, có lẽ càng dễ không chế hơn so với Sở Du Du một chút.

Nhưng mà hiện tại, rõ ràng là cô đến, cô làm dơ miếng bánh của tôi."

Bởi vì sự tình của Văn gia, rõ ràng là Hoắc Ngu đang biểu hiện ra không thoải mái, cái này làm cho Sở Giảo Giảo thật sâu cảm nhận được cảm giác nguy cơ.

Chị ta không thể lại để cho Hoắc Ngu thất vọng.

Sở Giảo Giảo mỗi một câu nói ra, sắc mặt lại biến thâm trầm thêm một phần.

"Nghe đây, tôi căn bản không quan tâm Sở Du Du chân chính sống hay chết, tôi chỉ để ý thân là thân phận em gái của tôi, đến tột cùng có ảnh hưởng tốt xấu gì đối với tương lai của tôi hay không.

Tôi chẳng cần biết cô là ai, kế tiếp, nếu cô còn dám dùng cách thức thấp kém này làm hư hại thanh danh của Sở gia —

Tin tưởng tôi, cô sẽ hối hận.".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-132)