Vay nóng Tima

Truyện:Nữ Chính Trở Về Đi - Chương 002

Nữ Chính Trở Về Đi
Trọn bộ 132 chương
Chương 002
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Siêu sale Shopee


Tê gia.

Trở lại căn phòng của "Chính mình", Sở Du Du ngồi ở trên giường đơn phủ tấm khăn trải giường in hình Hello Kitty, không hiểu ra sao bắt đầu hiểu ra chi tiết rõ ràng.

Nếu như cô nhớ không lầm, tối hôm qua, lại một lần nữa nhàm chán cãi lộn, cha cùng với cô đại náo một trận, nói muốn cho cô cút ra ngoài tự kiếm ăn, cho cô mấy triệu mặc cô tự sinh tự diệt đi.

Sở Du Du là người có tính tình bướng bỉnh, ngay lúc đó cũng không quay đầu lại trong đêm trốn đi, lái xe đến phòng ở khu biệt thự.

Cô ngồi ở trên ban công uống hết hai vại bia, sau khi tỉnh táo lại cũng ngã lăn ra ngủ.

Sau khi ngủ dậy... Liền đến nhà xác.

Đầu của Sở Du Du còn đang ngơ ngác.

Chẳng qua là qua một đêm, cô vậy mà bám vào trên người con gái nhỏ đã qua đời của Tê gia.

Không biết là xui xẻo thế nào, cố tình đối thủ một mất một còn của Sở gia chính là Tê gia.

Tê gia cùng Sở gia từ bậc cha chú đã bắt đầu kết thù oán, lửa chiến đấu im im ắng ắng lan tràn đến trên người con cái, cho dù vòng tròn xã giao của bọn họ nhiều lúc giống nhau, lại là xưa nay chưa bao giờ có quan hệ giao tiếp.

Mấu chốt sống c. h. ế. t như thế ở trước mắt, Sở Du Du lại không đúng lúc mà nhớ đến bản thân đã từng ngay trước mặt mọi người trêu chọc qua Tê Vọng vài lần, hiện tại trời xui đất khiến, trước khi không làm rõ ràng tình huống trở về lại thân thể mình, cô chỉ có thể làm em gái của Tê Vọng.

Thật sự là vật đổi sao dời, báo ứng xác đáng.

Cô ngẩng đầu, tuyệt vọng mà nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp vừa mềm mại vừa thanh thuần trong gương, mắt to màu hổ phách liên tục chớp chớp, mặt mũi viết tràn đầy vô tội, cùng chính mình không có bất luận chỗ nào giống nhau.

Đúng...

Nữ sinh trong gương tuyệt vọng che mặt.

Bây giờ cô, đã thích ứng mình hiện tại mình chính là Tê Diệu rồi.

Với lại, bây giờ còn có một vấn đề quan trọng nhất nhu cầu cấp bách phải giải quyết — cô hoàn hồn đến thân thể Tê Diệu, vậy thân thể của mình đâu? Sẽ không phải là t. h. i t. h. ể đã nguội lạnh rồi chứ? Sẽ không phải bị cái lão cha so với cha kế còn lạnh lẽo hơn kia sớm mang cô đi hỏa táng thành một đống bột phấn rồi chứ hả!

Vừa nghĩ tới đó, Tê Diệu đứng ngồi không yên, chỉ muốn lập tức vọt tới Sở gia để biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra.

"Cốc cốc cốc!" Ngoài cửa vang lên thanh âm thận trọng của mẹ Tê, "Diệu Diệu? Con có khỏe không?"

Tê Diệu không chỉ có c. h. ế. t đi sống lại, còn khôi phục bình thường, chính là biểu tình có chút ngơ ngơ ngác ngác, một bộ dáng vẻ không rõ tình huống cho lắm.

Mạch não người Tê gia khác hẳn với người thường, đầu tiên là quá sợ hãi, ngay sau đó không có bất luận hoài nghi gì lập tức chấp nhận tin tức tốt trời cho này, thiếu điều muốn thả ra sáu mươi bốn đầu pháo để chúc mừng con gái mình trở về.

Tê Diệu sau một lúc về nhà, liền nói mình mệt nhọc nên muốn nghỉ ngơi một chút, đem mấy người khác cản ở ngoài cửa, lưu lại bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Mới suy nghĩ được vài phút, những người khác liền đứng ngồi không yên, sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mẹ Tê vừa dứt lời, Tê Diệu mặt không đổi đẩy cửa ra, cô mang đôi dép lê lông xù xù, vừa đi sẽ phát ra tiếng vang chi chi, thanh âm vang lên khiến cho cô bực bội muốn đánh người.

Bất đắc dĩ là trong phòng chỉ có một đôi dép lê như vậy, cô lại không muốn đi chân trần, chỉ có thể mang đỡ một chút.

Tê Diệu xụ mặt, thiếu chút nữa đầu đụng vào trên thân một người.

Đối với vóc dáng có chút lùn này, cô không thể không nỗ lực nỗ lực lại nỗ lực giơ lên đầu nhỏ, mới có thể thấy rõ ràng chướng ngại vật nằm ngang ở trên hành lang — Tê Vọng.

Mới vừa rồi còn nện bước đi ra như kiểu lục thân không nhận, trong nháy mắt đối diện cùng Tê Vọng, đôi mắt bình tĩnh phía sau gọng kính viền vàng làm cho cô có chút chột dạ, khí thế bành trướng táo bạo như quả khí cầu như bị chọc thủng, vèo vèo vèo xẹp xuống.

Dép lê cọ trên sàn nhà, lại phát ra tiếng vang "Chi chi" nhỏ bé, nháy mắt làm cho cô có chút xấu hổ.

Tê Diệu tiếp tục cùng Tê Vọng mắt lớn trừng mắt nhỏ, cô rất muốn thắng ở trên khí thế, chỉ là cổ ngước lên thực sự có chút mỏi.

Tê Vọng luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ thoạt nhìn như nghiêm cẩn lạnh lẽo lại nhếch môi, trong lúc Tê Diệu nhìn mình chăm chú do dự một chút, vươn tay.

Tê Diệu giật mình — anh ta thật sự ra tay với hàng giả là cô rồi sao!

Cô còn chưa kịp phản ứng, Tê Vọng đã trước cô một bước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của cô, đang thử xoa xoa.

Cái tên Tê Vọng ngày bình thường nhìn lạnh lẽo cứng rắn giống tảng đá kia, nhiệt độ ngón tay thế nhưng dị thường ấm áp, sức lực đụng vào cô lại mềm mại đến không tưởng nổi.

Tê Diệu trong nháy mắt hóa đá.

Cô dĩ nhiên, bị người con trai đối diện, sờ đầu rồi?

Lấy góc độ của Tê Vọng, liền nhìn thấy em gái ngây thơ mờ mịt co quắp đỏ mặt, một đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp mềm mại hơi nước.

Tâm của anh bình tĩnh như sóng bỗng nhiên cũng vì loại mềm mại này mà giảm xuống nửa bậc.

Tê Vọng nhịn không được lại xoa nhẹ vài cái, thực hiển nhiên, xúc cảm tốt đẹp này không phải giống như bình thường.

Tê Vọng lấy âm thanh ấm áp chậm rãi nói: "Diệu Diệu, ngoan."

Tê Diệu: "..."

Cô trước nhịn xuống, trở lại thân thể lại tính sổ sau.

Thoáng chớp mắt, đến giờ cơm tối.

Tê Vọng bởi vì vấn đề đơn hàng phát sinh nên rời đi, không thể lưu lại ăn cơm, Tê Diệu vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.

Anh ta lúc gần đi lại xoa xoa đầu của cô, Tê Diệu chưa kịp tránh đi, trong lòng nén giận đến không chịu được.

Cha Tê mẹ Tê ngồi bên cạnh, Tê Diệu tựa như nằm vùng ở trại địch, cả người không dễ chịu.

Cô không có điện thoại, không thể liên hệ thế giới bên ngoài, còn phải cẩn thận một chút miễn cho bị nhìn ra không thích hợp.

Tê Diệu dùng sức mà chọc cây xúc xích trong chén, lúc này, cha Tê bỗng nhiên mở đầu câu chuyện.

"Đúng rồi, nghe nói con gái nhà đối diện cũng xảy ra chuyện, con bé Sở Du Du đó."

Tê Diệu động tác dừng lại, lập tức vểnh tai.

Không thể không nói, từ trong miệng người đối diện nghe được tên của mình, loại cảm giác này còn rất kỳ lạ.

Chỉ là không biết, ở trong mắt người Tê gia, cô có hình tượng như thế nào.

"A chính là con bé Sở Du Du bại gia tử không học vấn không nghề nghiệp đó à." Mẹ Tê tiếp được đề tài cực nhanh.

"Đúng đúng đúng, chính là cái đứa bại gia tử không học vấn không nghề nghiệp đó đó."

Tê Diệu biểu lộ cứng ngắc, yên lặng xiết chặt đũa: "..."

Cha Tê lau lau miệng, ngón tay gõ mặt bàn: "Tôi nghe lão Từ ở cùng chỗ đánh bài nói con bé đó ngủ cả đêm dậy bỗng nhiên tính tình thay đổi lớn, muốn cùng trong nhà quyết liệt, mang theo mấy triệu rời đi, trước khi đi đem đồ trang sức xe phòng đều bán đi hết."

Tê Diệu lắp bắp kinh hãi, lực chú ý ngay lập tức đặt ở bên trên câu nói sau cùng.

What?

Đồ trang sức, xe, phòng của cô vậy mà đều bán đi? Đồ trang sức là cô cực cực khổ khổ tích góp! Phòng ở là do chính cô tham gia thiết kế! Thế mà bán đi đó! Bán đó! Bán...

"Diệu Diệu, con làm sao vậy?" Mẹ Tê phát giác được sắc mặt khác lạ của cô, lo lắng hỏi.

"Con khát nước." Tê Diệu thất thần mà nói sang chuyện khác.

Bọn họ đối với chuyện nhà Sở gia không có hứng thú, nói chuyện hai câu liền chuyển dời đến trên thân Tê Diệu.

Vài chục năm qua xem như con nít bốn năm tuổi mà nuôi nấng, hiện tại khôi phục bình thường, hòa nhập vào cuộc sống mấy bạn đồng trang lứa, cái này đối với bọn họ vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Hai người mặc sức tưởng tượng đến ba hoa chích choè, thao thao bất tuyệt, thiếu điều muốn xem tới con cái nhà ai làm rể thì thích hợp, toàn bộ quá trình một câu Tê Diệu đều không nghe lọt tai.

Ăn cơm xong, Tê Diệu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ý nghĩ đáng sợ của cha mẹ đang muốn đọc truyện trước khi ngủ cho cô, dưới ánh mắt như nước mắt lưng tròng lưu luyến không rời của bọn họ mà khép lại cửa phòng.

Cô thay xong áo ngủ, nằm trên giường công chúa mềm mại kia, như thế nào cũng không ngủ được.

Tê Diệu nhìn chằm chằm ngôi sao nhỏ dạ quang trên trần nhà, bắt đầu suy nghĩ làm sao có thể không để lại dấu vết lấy được tin tức của Sở gia.

Trong phòng đen nhánh, Tê Diệu nắm chặt nắm đấm.

Cô nhất định phải làm rõ ràng, kẻ dùng thân thể của cô, giúp cô cùng người nhà quyết liệt, hỗn đản đem đồ vật của cô toàn bộ bán sạch —

Rốt cuộc là kẻ nào?.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-132)