Vay nóng Tinvay

Truyện:Lỡ Bước - Chương 07

Lỡ Bước
Trọn bộ 63 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-63)

Siêu sale Lazada


Eo thiếu nữ lần đầu tiên bị một bàn tay xa lạ lại còn là người khác giới sờ đến, bởi vì thường xuyên đánh bóng, ngón tay anh chai sần, cảm giác khác thường trên da thịt càng rõ ràng, giống như sỏi đá đang ma sát bên hông thịt mềm mại. Loại cảm giác này.... thật khiến người ta chán ghét. Từ Ngộ muốn đẩy anh ra, ngay cả cánh tay cơ hồ đều phát run. Thế nhưng, cô chịu đựng cảm giác ghê tởm ấy, kế hoạch chưa thành, không thể thất bại vì một chuyện cỏn con này được.

Cô sửng sốt rất lâu, trái tim đồng thời ùm ùm kịch liệt nhảy lên rất lâu, chỉ có cô biết, nó vì cái gì mà trở nên như vậy.

Đáp ứng anh, đáp ứng sự trêu đùa ngả ngớn của anh, cô mới chân chính từ biệt quá khứ của bản thân, đi lên con đường u ám không ánh sáng, càng thể quay đầu lại. Cộ sợ hãi, đồng thời càng hy vọng.

Hóa ra đây chính là cảm giác tội lỗi sa đọa sao? Quả nhiên so với việc bị quy củ gò ép thì việc này càng khiến người ta vui sướng.

Từ Ngộ cúi đầu, thu lại vẻ ưu tư suy nghĩ trên khuôn mặt. Cô sợ bị Trần Phóng nhìn ra " mưu đồ" của cô, vị vậy làm bộ hình dáng thẹn thùng sợ hãi.

Trần Phóng đứng trước người cô, sống lưng thẳng tắp cúi xuống, Từ Ngộ im lặng quá lâu, lâu đến anh bắt đầu không nhịn được.

Phòng tắm không gian hẹp nhỏ, không có cửa sổ hô hấp hai người đều trở nên nặng nề, hai thân thể cơ hồ áp sát nhau, lại không cảm nhận được một tia ôn tình.

Trần Phóng xuy một tiếng, nhấc chân chuẩn bị rời đi. Tay anh từ trong vạt áo cô rút ra, chân vừa mới bước bước đầu tiên, giây kế tiếp, vạt áo bị một đạo lực kéo lại.

Động tác anh không khỏi khựng lại.

"Em thật sự rất thích anh..." Sau lưng truyền tới giọng nói ủy khuất của thiếu nữ, có chút giống làm nũng.

Trần Phóng quay đầu nhìn cô, đem khuôn mặt ửng hồng của cô thu vào đáy mắt, đột nhiên bàn tay anh di chuyển nắm lấy cổ tay đang níu vạt áo mình kia. Cổ tay Từ Ngộ nhỏ nhắn, không hề cảm nhận được một độ thịt nào.

Anh gần như kéo Từ Ngộ đi, mang cô về phòng ngủ.

Rèm cửa sổ bị gió nhẹ nhàng nâng lên, Từ Ngộ bị Trần Phóng đẩy ngã lên giường.

Giường anh cũng không mềm, một giây kia ngã xuống, Từ Ngộ có chút đau. Trong lúc hỗn loạn cô mở mắt nhìn Trần Phóng, anh đứng trước giường, nhìn cô từ trên xuống dưới, một bên giơ tay cởi bỏ đi áo của mình. Eo anh lộ ra trước mắt, khác với cái nhìn vội vã trong phòng thiết bị lần trước, Từ Ngộ lần này quang minh chánh đại, ánh mắt không che đậy nhìn chằm chằm vào thân hình trần truồng của anh.

Chúng ta còn trẻ, chúng ta cái gì cũng không có, chúng ta chỉ có một thân thể trần trụi, ngay cả sinh mạng cũng không thuộc về chúng ta.

Từ Ngộ nằm trên chiếc giường xa lạ, thân thể dần dần thả lỏng, cô nhìn thân hình có chút gầy của Trần Phóng sau khi cởi áo, trước mắt thân hình này cô không thích lắm, nhưng lại chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận điều xảy ra kế tiếp.

Không phải chỉ là làm tính thôi sao? Cô muốn cảm nhận một chút những thứ người trường thành che giấu sau lớp vỏ bọc, say mê cảm giác lén lút làm loại chuyện kia, tột cùng có cái gì tốt? Tại sao phải thẹn thùng khi nhắc tới nó, người ta nói rằng tình yêu tồn tại hoàn toàn vì nó.

Mình giải thích câu cuối một chút, ý của tác giả " nó" ở đây là chỉ tình dục, mình phải mất cả buổi chiều để hiểu được câu cuối này, tác giả rút gọn câu quá hoặc là do mình dùng phiên bản quick translator mới lên không quen." Tại sao nó bị xấu hổ mở miệng, phản kêu tình yêu thành toàn nó tồn tại." Đây là câu khi mình chưa chuyển ngữ.

Làm sao tình yêu có thể trở thành lý do cho mọi hành động sai trái kinh tởm của con người?

Trần Phóng chỉ cởi chiếc áo thun, anh từng bước tiền gần đến bên giường, nơi thuộc về anh nhưng nằm trên nó là một người hoàn toàn xa lạ. Bọn họ bây giờ dùng phương thức giao tiếp một cách trần trụi trực tiếp nhất.

Anh uốn gối quỳ trên giường, mắt nhìn cô, : " Hỏi em một lần cuối, đã nghĩ kỹ chưa?"

Từ Ngộ trực tiếp vòng tay qua eo anh, đó là một chiếc quần bóng rổ rộng thùng thình, ngon tay cô dễ dàng chạm đến mép trong của cạp quần.

"Trần Phóng". Cô ôn nhu nhẹ nhàng kêu tên anh. Ngôn Tình Hài

Cô làm sao có thể hướng về người mà bản thân một chút tình cảm cũng không có, kê ra âm thanh ngọt mềm như vậy? Ánh mắt Trần Phóng sắc bén, anh rõ ràng cảm nhận được dưới thân dâng lên cảm giác kỳ quái. Anh không hề thích cô gái đang nằm dưới thân anh, trên giường anh, nhưng tại sao cơ thể lại phản ứng mãnh liệt khi nghe được giọng nói ngọt mềm, từng cái đụng chạm của cô?

Toàn thân cơ bắp đều siết chặt, như muốn giải tỏa, anh đưa tay vọt vào áo đồng phục học sinh của cô. Nếu nói vừa rồi trong phòng tắm là đe dọa, thì bây giờ mới thật sự là vì ham muốn.

Ham muốn— đây là từ ngữ đối với hai người mà nói còn có chút xa lạ

Hai người đều không nói gì, trầm mặc thăm dò cơ thể lẫn nhau. Trần Phóng đem đồng phục học sinh của cô vén lên tận ngực, lộ ra áo lót màu hồng, bộ ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp vải in hình dâu tây. Cô rất gầy, thật sự quá gầy, Trần Phóng không thích gầy, nhưng ngực cô lại phát dục hơn so với bạn học cùng trang lứa, mông cũng lớn hơn. Cô rõ ràng rất kỳ lạ, ban ngày ở trường học làm một học bá gương mẫu, ban đêm, hừ còn chưa biết được rốt cuộc cô muốn giả thành cái dạng gì.

Từ Ngộ thu tay cuối cùng không chạm vào trong quần Trần Phóng. Bàn tay Trần Phóng chạm vào ngực cô, dùng ngón tay gẩy gẩy đẩy áo lót lên trên. Anh đây là lần đầu tiên được chạm vào một nơi mềm mại như vậy, nhưng một chút thương tiếc cũng không có, lực độ trên tay ngày càng mạnh. Cho đến khi Từ Ngộ bị đau nhẹ mà kêu lên một tiếng, anh mới buông tha cho bộ ngực của cô, nhưng ngay sau đó anh dùng miệng thay thế bàn tay, cắn một ngụm lên đầu v* non hồng phập phồng lên xuống theo hơi thở của chủ nhân nó giống như đang mời gọi anh, mau đến ăn nó đi.

Khi đầu lưỡi ấm nóng chạm vào đầu v*, suy nghĩ hai người trong nháy mắt trở nên hỗn loạn. Không còn ai nghĩ đến những loại chuyện phức tạp, rắc rối kia, tất cả lý trí đều cuốn theo cảm giác vui sướng ở trên thân thể, dần dần mê mệt nó, thậm chí có thể chết trên cảm giác khoái lạc này.

Cho đến khi Từ Ngộ vô tình phát ra tiếng rên rỉ, đánh thức toàn bộ lý trí của bọn họ.

Trần Phóng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người lần nữa đối diện, anh thâm trầm, cô ngượng ngùng. Đây đại khái là lần đầu tiên hai người dùng cảm xúc chân thực đối diện nhau.

Đôi mắt Từ Ngộ dâng lên một tầng hơi nước, không biết cô đang suy nghĩ gì, Trần Phóng nhìn chằm chằm cô, lại đột nhiên từ trên người cô đứng dậy. Anh xuống giường, cầm lấy chiếc áo vừa bị anh vứt trên mặt đất, tốc độ mặc quần áo của anh rất nhanh, cùng vừa rồi tốc độ cởi quần áo cũng nhanh như vậy.

Từ Ngộ chưa kịp thu lại toàn bộ cảm xúc trên khuôn mặt, ngây ngẩn nhìn anh.

Anh.... . không làm sao?

Trần Phóng mặc quần áo tử tế quay đầu nhìn, Từ Ngộ vẫn duy trì tư thế nằm ở trên giường, dưới thân chỉnh tề, nhưng áo bị vén đến vai, áo lót cùng nút áo đồng phục bị cởi, bầu vú bại lộ ở trong không khí, bại lộ ngay dưới ánh mắt anh.

Anh nhìn thấy cơ thể cô mơ hồ dâng lên chút tức giận, cũng mới vừa rồi bởi vì ham muốn mà phản ứng hướng tới những đụng chạm của nhau. Sự tức giận này khác hoàn toàn với việc đánh nhau vào buổi tối—không nói rõ được, cùng không thể dùng bạo lực để giải tỏa cảm xúc.

Cơ bắp anh vẫn siết chặt, đem chăn mỏng góc giường ném lên người cô.

"Mặc lại quần áo ngay ngắn, đi ra ngoài." Anh nói, tiếp theo đó liền quay người, không nhìn cô nữa.

Lần này Từ Ngộ không nói gì, yên lặng mặc áo lót, cài lại cúc áo đồng phục, liền trở về bộ dáng chỉnh tề ban đầu.

"Xong rồi." Cô hướng phía sau lưng anh nói.

Trần Phóng nhìn thấy quần áo cô chỉnh tề, đi lên phía trước đem cô từ trên giường kéo đi, vẫn là siết chặt cổ tay cô, vẫn là lực đạo lớn khiến cho cô phát đau. Trần Phóng kéo cô một mạch ra đến cửa, nhìn cô đem giày đi vào. Trần Phóng kéo chiếc cửa sắt đã rỉ sét đóng lại, giữa hai người liền cách một cánh cửa.

**

Từ Ngộ lại dọc theo con đường cũ trở về, sau khi băng qua đường còn phải đi tiếp một đoạn, so với nơi ở của Trần Phóng, nơi ở của Từ Ngộ rộng rãi sáng sủa hơn rất nhiều, cuối cùng cũng leo lên được tầng 6 trở về nhà mình, Trong phòng tối thui, cô không cần bật đèn cũng có thể đi vào phòng mình. Cô đem cặp sách vứt trên đất, việc làm đầu tiên chính là mở tủ quần áo cấm bộ đồ ngủ xong đó vòng vào phòng tắm.

Vòi hoa sen gác ở trên đỉnh đầu, dòng nước ấm áp liên tục không ngừng chảy lên người cô, cọ rửa từng bộ phận trên cơ thể. Từ Ngộ cúi đầu nhìn bầu vú chính mình, phía trên dính nước đọng, đó là nước không phải nước miếng của Trần Phòng sau khi anh liếm nó. Nhưng cô liền nghĩ tới cảm giác vừa rồi.

Từ Ngộ từ từ nâng tay lên, đưa bàn tay nắm lấy bầu ngực, ngón tay lướt qua đầu v*. Thật kỳ lạ, tự mình sờ lại không có cảm giác kích thích như lúc Trần Phòng dùng lực mạnh mà bóp.

Khi cô ý thức được bản thân vừa mới làm cái gì, sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, trên tay nhẹ nhàng vuốt ve đột nhiên dùng lực chà xát.

Cô tắm gần một tiếng. Một tiếng qua đi lại tiếp đến một tiếng khác, thời điểm kim giờ hướng chỉ số 11, Từ Thịnh Lâm cùng Diệp Tinh mới một trước một sau trở về nhà.

Cánh cửa vừa mới đóng lại, cũng là lúc những cuộc cãi vã bắt đầu bùng nổ.

Từ Ngộ từ trước bàn học đứng lên, từ từ tới cửa phòng ngủ, cô không mở cửa, cách một cánh cửa gỗ nghe động tĩnh bên ngoài. Thực ra, người bên ngoài hoàn toàn không để ý việc cô có nghe thấy được hay không, họ không quan tâm cô, mặc dù cô là con gái của bọn họ.

Cuộc cãi vã giữa hai người chẳng qua chỉ là những lời lẽ thô tục, đàn ông quở trách, đàn bà chất vấn, cuối cùng biến thành hỗ mắng, bao gồm những từ ngữ thô tục, tức giận liền mang cha mẹ hai bên ra mắng.

*Giải thích theo cách cãi lộn của Việt Nam: mẹ mày, mẹ kiếp, .... .

Sắc mặt Từ Ngộ bình tĩnh, thân thể phát run. Cô không hiểu, tại sao hai người cãi nhau lại có thể mang trưởng bối trong nhà ra chửi rủa.

Bọn họ không thèm để ý con gái trong phòng, không thèm để ý đến cha mẹ hai bên đều đã già, bọn họ chỉ để ý cuộc tranh chấp này ai là người chiến thắng cuối cùng.

Bên ngoài cãi vã rất lâu, Từ Ngộ ở trong phòng nghe rất lâu, cô nghe Từ Thịnh Lâm mắng Diệp Tinh cả ngày giúp người khác trông con, lại nghe Diệp Tinh chất vấn Từ Thịnh Lâm tại sao cùng ả đàn bà kia ra ngoài... Thời điểm nhắc tới người đàn bà kia, Từ Ngộ liền nhớ tới Trần Phóng.

Những gì tôi phải trải qua, những bất hạnh phải nhận lấy, tất cả đều do mẹ anh gây lên.

Trần Phóng? Anh lấy cái gì để bồi thường cho tôi?

Từ Ngộ dần dần chìm vào giấc ngủ trong cảm xúc vặn vẹo của mình.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-63)