Vay nóng Homecredit

Truyện:Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 089

Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Trọn bộ 142 chương
Chương 089
Dùng hết tính mạng để yêu em
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Lazada


Vài ngày này, Lục Bách Nghiêu đều có bộ dáng thất hồn lạc phách, chính là so với lúc trước lại càng thích đeo bám tôi hơn, mặc kệ tôi đi chỗ nào anh ta cũng phải đi theo.

Lúc tôi cùng Đồng Yến thử lễ phục thì Lục Bách Nghiêu cùng Lưu Chi Dương đợi ở bên ngoài. Đồng Yến lôi kéo tay tôi cười nói: "Hai người các cậu trở thành trẻ sinh đôi dính nhau hả, cả ngày ở cùng một chỗ cũng không thấy chán."

Tôi đã nộp đơn từ chức cho công ty, bây giờ không làm việc gì cả, tính nghỉ một thời gian ngắn rồi sẽ tìm công việc mới, dù sao mấy ngày này nhàm chán muốn chết nên giúp Đồng Yến chuẩn bị chuyện hôn lễ mà Lục Bách Nghiêu lại đi theo tôi cả ngày, ngay cả lúc tôi đi toilet anh ta đều phải đứng trước cửa coi chừng.

Chuyện tối hôm đó chúng tôi đều lựa chọn né tránh, tôi không hỏi anh có chuyện gì xảy ra mà anh cũng không nhắc tới, nhưng mấy ngày qua tôi có thể cảm nhận rõ ràng quyến luyến cùng ỷ lại của anh đối với tôi. Đúng là tình yêu đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, có dính nhau đến mấy cũng không thấy có chuyện gì. Nếu Đồng Yến không nói thật sự tôi cũng không cảm giác được.

Khuôn mặt tôi hồng hồng hỏi Đồng Yến: "Thật sự rõ ràng như vậy sao?"

"Tất nhiên, so với mình cùng Chi Dương còn dính nhau hơn nữa."

"A, lúc trước không biết người nào đó còn mới gào thét con dê mà bây giờ lại kêu Chi Dương dịu dàng như nước vậy?"

Đồng Yến ngượng ngùng đẩy tôi: "Nghiêm chỉnh mà nói hai người tính khi nào thì kết hôn? Nếu không động tác nhanh một chút kết hôn cùng một lúc với mình và Chi Dương?"

"Thật ra anh ta đã có đề nghị qua với mình, chẳng qua mình cảm thấy chuyện tình cảm của mình và Trương Húc vừa mới chấm dứt hơn nữa thời gian mình yêu anh ta cũng chưa dài, cứ đợi một thời gian nữa vậy."

"Vậy mà cậu còn nhận nhẫn của người ta."

"Không phải, mình......." Tôi bị Lục Bách Nghiêu bắt nạt tới đầu óc cũng hỏng rồi cho nên mới không cẩn thận nhận nó.

Chính là như vậy, thật sự là không có khí tiết nên tôi cũng không có dũng khí nói trước mặt Đồng Yến.

Chờ lúc tôi cùng Đồng Yến thay xong lễ phục đi ra ngoài thì Lục Bách Nghiêu cùng Lưu Chi Dương cũng đã thay xong tây trang đang ngồi trên sôpha nói chuyện vui vẻ. Hai người vừa thấy chúng tôi bước ra liền vội vàng tiến lên đón.

Lưu Chi Dương thân thiết tiến lên hỏi Đồng Yến: "Tại sao lại lâu như vậy, có chuyện gì không?"

"Làm ơn thôi đi, có thể có chuyện gì? Anh cũng quá cưng chiều bảo bối Tiểu Yến Yến của mình rồi~." Tôi trêu đùa hai người một chút."Ai, hai người nói đi, lần này mình làm phù dâu nên lấy thân phận bạn khuê mật hay là thân phận em gái chồng đây?"

Sau khi Lão Phật Gia tái hôn với ba Lưu thì trên luật pháp Lưu Chi Dương liền trở thành anh của tôi, nay anh ta lại cùng Đồng Yến kết hôn, quan hệ này thật hỗn loạn, coi như là thân càng thêm thân sao?

Một tay Lục Bách Nghiêu kéo tôi vào trong lòng, hai tay gắt gao ôm chặt tôi: "Lấy thân phận là vợ của Lục Bách Nghiêu."

Đồng Yến tựa vào Lưu Chi Dương, xoi mói tôi và Lục Bách Nghiêu: "Ban ngày ban mặt mà trắng trợn ân ái, hai người thật quá đáng."

Lục Bách Nghiêu khiêu khích liếc nhìn bọn họ một cái: "Hai người cũng có thể vậy."

Vừa dứt lời Lưu Chi Dương liền bế Đồng Yến lên, Đồng Yến cả kinh kêu lên tiếng. Bình thường nhìn qua bác sĩ Lưu có vẻ thư sinh tuấn tú nhưng lại có một mặt phóng túng như vậy. Thật đúng là làm cho người ta trợn mắt.

"Lưu Chi Dương, anh thật là vô vị. May thả em xuống, cẩn thận đứa bé trong bụng em." Đồng Yến nhướn mi lên lập tức làm cho Lưu Chi Dương hoảng sợ vội vàng cẩn thận thả cô ấy xuống.

Nhân viên trong tiệm áo cưới lại đây nhắc nhở."Cô dâu đã thay xong lễ phục chưa? Thợ trang điểm đã chuẩn bị xong có thể trang điểm rồi."

"Đi thôi. Chúng ta đi làm cô dâu." Tôi kéo Đồng Yến từ trong lồng ngực của Lưu Chi Dương rồi đi theo phía sau phụ giúp hai người thợ trang điểm, đang muốn đi thì bị Lục Bách Nghiêu kéo lại.

Anh ta giam cầm tôi vào trong ngực, mỉm cười hỏi: "Vợ, khi nào thì em làm cô dâu của anh?"

Tôi cười yếu ớt, lấy tay nâng cằm Lục Bách Nghiêu lên, bày ra bộ dáng đùa giỡn: "A, dù thế nào cũng không gả cho người đáng giận nào đó."

Lục Bách Nghiêu thừa dịp không có người nhìn về phía chúng tôi liền hung hăng đánh lên mông tôi một cái làm hại tôi đau đến thiếu chút nữa kêu lên tiếng sau đó nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến răng lợi của anh ta vang lên bên tai: "Con nhóc này, lần sau nếu em có cầu xin tha thứ thì anh cũng tuyệt đối tàn nhẫn không cho xuống giường được!"

Công phu mạnh mẽ của Lục Bách Nghiêu tôi đã được dùng thân thể của mình lĩnh hội rồi.

Lúc trước, câu đánh giá "Mặc xong quần áo là mặt người dạ thú, cởi quần áo là cầm thú" mà tôi đã nói với anh ta e rằng còn thua cả thực tế nữa!!

Tên khốn kiếp này!

Đây chính là thực tế mà tôi đã dùng máu để trải nghiệm: Sinh mệnh quý giá, tránh xa cầm thú!

Tôi nâng mắt nhìn về phía Lục Bách Nghiêu, hung hăng nói: "Lục Bách Nghiêu, cẩn thận em bỏ trốn không kết hôn đó." Uy hiếp làm gì, không phải là so sánh xem miệng ai độc hơn sao? Tuy rằng tôi đánh không lại anh ta nhưng nếu như đấu võ mồm thì làm sao có thể tùy tiện nhận thua được?!

"Em dám." Bị tôi trêu chọc Lục Bách Nghiêu liền tức giận, ánh mắt nhìn về phía tôi như muốn bùng cháy thiêu đốt.

Tôi hất mặt nhìn anh ta: "Anh thử xem em có dám hay không?"

Tức giận ẩn bên trong đôi mắt anh ta càng ngày càng lớn, tôi có chút hoảng sợ. Tôi vốn hay nói giỡn không nghĩ tới Lục Bách Nghiêu phản ứng lớn như vậy, có chút không chịu được, đang muốn mở miệng giải thích một chút thì thân thể bị anh ta gắt gao khóa chặt ở trong lòng.

Anh ta ôm tôi thật chặt giống như muốn đem tôi hòa nhập vào trong thân thể mình. Tôi có thể cảm nhận được tim anh ta đang đập thình thịch, một tiếng lại một tiếng rõ ràng như vậy để cho tôi biết mình gần anh tới mức nào.

Tôi lẳng lặng cảm thụ ôm ấp của anh, mặc dù lúc này cảm thấy hô hấp có chút khó khăn nhưng sau đó dần dần đã thích ứng được. Hai tay tôi vòng ra sau tấm lưng dày rộng của anh, giật mình cảm giác được Lục Bách Nghiêu đã không còn là cái người cả ngày cùng tôi đấu võ mồn, không phải là cái người dài mà không lớn nữa.

Cho dù trong mắt tôi Lục Bách Nghiêu cũng chỉ là một thằng nhóc lớn xác nhưng cũng không còn là nhóc con to lớn cùng lưu manh như trước. Không biết từ khi nào anh ta đã lớn lên, trở nên có trách nhiệm. Anh không còn lấy thân phận một thiếu niên xuất hiện trong tính mạng của tôi mà là lấy thân phận một người đàn ông.

Ở trong bất tri bất giác chúng tôi đều đã lớn lên..

Ở trong bất tri bất giác, tôi không biết rằng mình đã được trải nghiệm tình yêu trong cuộc đời và giao phó lòng mình cho một người đàn ông từng coi là tử địch.

Tôi dựa vào trên đôi vai kiên cố của anh nói: "Lục Bách Nghiêu, chờ Đồng Yến và anh của em kết hôn xong thì chúng ta cũng kết hôn đi."

Trong chớp mắt thân thể của anh cứng lại, thật lâu sau tôi mới nghe thấy anh run run trả lời: "Được." Tôi vừa ngẩng đầu, hai gò má liền chạm vào một giọt nước mắt trong suốt.

Cho dù đã từng chịu quá nhiều tổn thương trong tình yêu, cho dù đã từng bối rối đối với đoạn tình cảm này, có khi tình yêu sâu nặng của anh từng làm cho tôi tức giận cáu kỉnh nhưng giờ phút này tôi vô cùng xác đinh...............tôi yêu anh.

Tôi vứt hết những người đang vây xem ra sau đầu, lúc này trong mắt tôi chỉ có anh: "Lục Bách Nghiêu, em đã từng nói với anh là em yêu anh chưa?"

Anh hôn môi tôi: "Anh cũng yêu em........ cả đời."

Đêm đó tôi dẫn Lục Bách Nghiêu về nhà, lúc này tôi hoàn toàn không có các loại cố kỵ lúc trước, cho dù biết miệng lưỡi người đời rất đáng sợ nhưng cái mà tôi càng để ý hơn chính là Lục Bách Nghiêu, người này yêu tôi còn hơn cả tính mệnh của mình.

Trước lúc ăn cơm chiều khi Lão Phật Gia nhận được điện thoại của tôi thì không phải không có kinh ngạc nhưng tôi chỉ nói với bà một câu: "Tối nay mẹ thấy rồi sẽ biết."

Lúc trước Lão Phật Gia đã từng gặp Lục Bách Nghiêu vài lần mà ba Lưu thì đã biết Lục Bách Nghiêu là bạn thân của Lưu Chi Dương cho nên tối nay cũng giống như một buổi gặp mặt nói chuyện giữa mẹ vợ và con rể.

Tôi tưởng rằng đàn ông như Lục Bách Nghiêu không sợ trời không sợ đất nhưng không nghĩ tới lúc gặp me tôi lại đĩnh đạc ngay thẳng như vậy, khẩn trương tới mức ngay cả nói cũng không được đầy đủ. Từ lúc vào cửa giới thiệu đã nói nhầm tên mình thành "Lục Nghiêu Bách" làm cho tôi cười đến thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi.

Vì nói không được lưu loát nên người này chỉ có thể dùng quà tặng để mua chuộc hai vị trưởng bối. Lục Bách Nghiêu tặng cho Lão Phật Gia tổ yến cao cấp nhất có tác dụng như thuốc bổ làm đẹp da làm cho hai tròng mắt của Lão Phật Gia không dứt ra được. Lại tặng cho ba Lưu một bộ cờ vua bằng ngọc vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ nhưng không thể không nói bộ cờ vua kia rất đẹp, mỗi quân cờ đều trong suốt lấp lánh làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

Tặng quà không quan trọng ở giá trị mà ở cái tâm của người tặng. Nhìn bề ngoài người này là một người tùy tiện nhưng không nghĩ tới tâm tư lại tinh tế như vậy.

"Anh chuẩn bị lúc nào?" Nhìn Lão Phật Gia cùng ba Lưu bị quà tặng của Lục Bách Nghiêu làm mê muội đến thất điên bát đảo, tôi âm thầm nghiêng về phía Lục Bách Nghiêu hỏi.

Trong lòng tràn đầy chờ mong câu trả lời của anh ta, kết quả người này không chịu mở miệng vàng, tôi cứng rắn nửa ngày mới từ miệng anh nghe được hai chữ: "Bí mật."

Thèm vào!

Cái này cùng chưa nói có khác gì nhau?!!

Đến cơm chiều, Lão Phật Gia mới dần dần hòa hoãn lại từ trong sung sướng khi nhận được tổ yến, hài lòng lắc lắc eo thon nhỏ đi phòng bếp, quyết tâm muốn trổ tài mười tám kĩ năng nấu nướng của mình mà ba Lưu cũng nhanh chóng chạy xuống giúp một tay.

Tôi bị hai người sai bảo ngồi trên sôpha cùng Lục Bách Nghiêu xem TV, anh nhìn bóng dáng bận rộn của Lão Phật Gia và ba Lưu trong phòng bếp, tay nắm lấy tay tôi: "Vợ, về sau lúc em nấu cơm anh cũng sẽ giúp em."

"Được." Tôi đáp ứng sau đó bỏ thêm một câu: "Anh còn phải rửa chén nữa!"

Lục Bách Nghiêu hơi hơi cau mày: "Chén không phải là để cho người giúp việc rửa sao?"

Chậc chậc châc, đúng là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, cuộc sống an nhàn sung sướng, đủ loại tự phụ. Tôi tỏ vẻ mình bị tên yêu nghiệt này kích thích một cách ghê gớm.

"Lục Bách Nghiêu, nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên em có một loại cảm giác mình thành công bắt được một nam nhân cao phú suất*, từ nay về sau cuộc đời rảnh rang sung sướng."

*Ba tiêu chuẩn vàng của đàn ông bên đó: cao to, đẹp trai, giàu có.

Bởi vì hai chân tôi đều gác lên bàn sôpha nên Lục Bách Nghiêu dùng một loại tư thế "ôm con gấu" nghiêm chỉnh ôm tôi vào trong lòng: "Đã biết sức quyến rũ của gia bắn ra bốn phía không có người ngăn được chưa? Dù thế nào cũng gia là phú nhị đại, kết hôn với gia cũng không có thiệt thòi chứ? Cho nên về sau em liền ngoan ngoãn làm vợ của anh là tốt rồi."

Lão Phật Gia lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt dường như ẩn chứa rất nhiều điều. Tôi không hiểu rõ hết nhưng tôi biết chúng nó đều có chung một điểm là "tình yêu của mẹ."

Một lúc lâu sau đó, rốt cuộc Lão Phật Gia cũng cười vui vẻ nhưng ánh mắt lại không dừng ở trên người tôi: "Về sau, bác giao con gái cho con, đôi lúc tính tình nó không tốt, hay đùa giỡn cũng rất nhỏ nhen, con cần phải bao dung và chăm sóc nó nhiều hơn."

Tôi nghi hoặc xoay người nhìn theo ánh mắt của Lão Phật Gia vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lục Bách Nghiêu, anh đứng lẳng lặng ở cửa phòng bếp không biết đã bao lâu.

Anh ta nghe lời nói của Lão Phật Gia, trịnh trọng gật đầu với bà: "Con sẽ dùng tính mạng của mình để yêu cô ấy."

Bên trong ánh mắt của anh chứa đựng sự chân thành, đây chính là lời hứa hẹn đáng giá ngàn vàng của một người đàn ông.

Một khi chấp nhận chính là cả đời.

Trước đó Hồng Liễu Tống Đông đã hát ca khúc "Đổng tiểu thư", lời hát có nói: Một con ngựa hoang yêu em dù trong nhà em không có thảo nguyên.

Tôi từng nghĩ Lục Bách Nghiêu giống như một người đàn ông có hành vi phóng đãng, nhất định là một con ngựa hoang, cô gái nào yêu anh cũng đều không thể giữ được tâm của anh nhưng không nghĩ anh đã sớm đem tình yêu để lại cho tôi, để lại trong ngôi nhà không có thảo nguyên của tôi mà vẫn vui vẻ chịu đựng.

Lúc tiễn Lục Bách Nghiêu ra cửa, anh gắt gao ôm tôi vào trong ngực giống như bảo bối trân quý nhất trên đời.

Anh nói:"Lời nói vừa rồi không phải anh chỉ nói cho có mà thôi."

Tôi gật gật đầu, trong mắt tràn đầy lệ, giọng nói nghẹn ngào: "Em biết."

Tôi biết, tôi vẫn luôn biết.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-142)