Phản bội và phóng túng (3)
← Ch.069 | Ch.071 → |
Editor: coki (Mèo)
Ông vừa nhìn thấy tôi liền bước nhanh tới khẽ mỉm cười với tôi: "Mẹ con chính là tức giận một chút thôi nhưng con cũng biết bà chỉ có một đứa con gái là con, bà luôn luôn hy vọng con mạnh khỏe, cho dù có nói mấy lời khó nghe con cũng đừng nên để trong lòng."
Tôi cùng Lão Phật Gia gây gổ cũng đã thành thói quen tự nhiên. Ba Lưu vừa mới tái hôn với Lão Phật Gia không lâu tất nhiên là không biết chuyện này ngược lại lo sợ đi theo tôi giải thích. Dù sao ông cũng là trưởng bối của tôi, nghe ông nói như vậy trong lòng tôi vẫn có chút không dễ chịu.
Tôi buồn bực không nói lời nào, trên thực tế là tôi thật sự không biết nói cái gì mới phải.
Tôi trầm mặc, ba Lưu liền nhìn về phía tôi tiếp tục nói: "Hai ngày nay ba với mẹ của con thương lượng một chút định đem nhà cũ của ba bán đi, sau đó lấy tiền lương hưu của ba và mẹ con thêm vào để mua cho con một căn phòng mới làm của hồi môn. Sau này con lập gia đình, ở nhà chồng cũng có tư cách mà nói chuyện, tránh để cho mình phải chịu ủy khuất."
Tôi hiểu được suy nghĩ của hai người, mặc dù bây giờ nhìn tôi và Trương Húc có vẻ rất tốt, cả nhà bọn họ đối với tôi cũng không tệ nhưng ai biết sau khi cưới xong sẽ biến thành cái dạng gì, bây giờ trên tay tôi có tài sản sau này coi như bị ủy khuất cũng có thể ở nhà chồng thẳng lưng lên mà nói chuyện không đến nổi bị người ta khi dễ.
Chẳng qua là muốn bán nhà ở mua cho tôi một căn phòng lại còn phải lấy tiền lương hưu dành dụm cả đời của hai người, chuyện này làm sao có thể?
Tôi ngước mắt vội vàng từ chối nói: "Không được, ba Lưu, con không muốn. Tiền ba mẹ dành dụm được cũng không dễ dàng gì, còn phải bán nhà cửa mua phòng cho con, chuyện như vậy con không thể chấp nhận được."
Ba Lưu ân cần nhìn tôi: "Con ngoan, con nghe ba nói. Hai đứa con kia của ba cũng có nhà cửa riêng ở bên ngoài, hiện tại ba và mẹ con ở nơi này cũng rất tốt, không bằng bán căn nhà kia mua một căn phòng hoàn toàn mới cho con. Ba biết con là một đứa con hiếu thuận nhưng phòng này, con nhất định phải nhận lấy. Nhanh tắm rồi đi ngủ đi, bình thường cũng đừng làm việc quá liều mạng, thân thể quan trọng hơn."
Từ khi tôi bắt đầu làm việc vẫn tiết kiệm tiền để mua một căn nhà mới. Lão Phật Gia đi đứng không tốt, đến nằm mơ tôi cũng mơ thấy mình mua được một căn nhà có thang máy cho bà ở, nhưng quay đầu nhìn lại tiền nhà tôi còn chưa tiết kiệm đủ thì hai người cũng đã suy nghĩ mua phòng mới cho tôi rồi.
Mặc dù Ba Lưu cùng Lão Phật Gia vừa mới tái hôn chưa được bao lâu, tôi cũng không phải là con gái ruột của ông nhưng ông đối với tôi cũng giống như con gái ruột của chính mình.
Tôi ngồi tại chỗ không biết phải nói gì, nói cho bọn họ biết tôi vừa mới tận mắt nhìn thấy Trương Húc ôm một cô gái, hôn môi sau đó hai người đi vào khách sạn sao? Bởi vì chuyện đính hôn của tôi mà hai người bận rộn lâu như vậy, chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm phá hủy tâm huyết của bọn họ sao?
Tôi ngẩng đầu lên nhanh chóng đè ép nước mắt đang muốn chảy ra trở về, ôm áo quần chạy thật nhanh vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước nóng chảy xuống như mưa tầm tã, tôi ôm thật chặt thân thể lạnh như băng của mình, rốt cuộc không nhịn được mà khóc thành tiếng. Một khắc kia khi nước nóng chạm tới da thịt tôi mới chợt phát hiện thì ra cả người mình lạnh như vậy, lạnh tới thấu xương.
Nước từ trên đỉnh đầu rơi xuống, chảy xuôi theo gương mặt tôi, tôi ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc nức nở. Lúc này tôi không có ai để dựa vào cả, chỉ có tự mình đối mặt mà thôi.
Tôi mở vòi hoa sen tối đa, tiếng khóc cũng theo đó mà trở nên lớn hơn, giống như muốn đem hết tất cả nước mắt trong cơ thể ra khóc, khóc cho khô mới thôi. Bọt nước hòa vào trong nước mắt rơi xuống mặt đất, vẽ ra từng nụ hoa xinh đẹp, rồi vỡ tan.
Đau lòng.
Thương tâm.
Qua một hồi lâu, tôi mới chậm rãi từ trong phòng tắm bước ra, thay áo ngủ, lặng lẽ giống như một du hồn, không biết đến cuối cùng làm sao mình nằm được trên giường.
Tắt đèn muốn đi ngủ nhưng tôi lại phát hiện ra mình hoàn toàn không ngủ được, chỉ cần nhắm hai mắt lại cảnh tượng Trương Húc ôm hôn mãnh liệt nữ hộ lí kia lại thoáng qua, sau đó hai người bước vào khách sạn.
Tôi thật sự hận, hận Trương Húc phản bội lại càng hận chính mình mềm yếu.
Tôi cầm điện thoại lên theo bản năng gọi cho Lục Bách Nghiêu, mãi cho đến khi điện thoại được kết nối tôi mới giật mình không biết tại sao mình lại gọi cho anh ta. Tôi đang muốn tắt máy thì bên kia lại truyền tới cứng nhắc lạnh lẽo: Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau...
Tôi vừa muốn gọi điện thoại cho Đồng Yến muốn cùng cô ấy trò chuyện, mới vừa tìm được số điện thoại thì sực nhớ lại tối này Đồng Yến đi cùng với Lưu Chi Dương..
Không thể gọi.....
Tôi nằm lăn lộn trên giường, mãi không ngủ được cuối cùng dứt khoát đứng dậy, thay quần áo, rón rén đi ra khỏi cửa.
Mặc dù đầu óc của tôi lúc này có chút hỗn loạn nhưng tốii thiểu lý trí vẫn nhận thức được bây giờ đang là nửa đêm, tôi không dám đi loạn một mình trên đường liền đưa tay gọi taxi.
"Tiểu thư, cô muốn đi đâu?" Sau khi lên xe tài xế taxi liền mở miệng hỏi.
Đi đâu?
← Ch. 069 | Ch. 071 → |