Vay nóng Tima

Truyện:Thanh Mai Muốn Trèo Tường - Chương 015

Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Trọn bộ 142 chương
Chương 015
Người này lại chiếm tiện nghi của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Shopee


Editor: coki (Mèo đen đeo kính)

"Tiểu thư" mở cặp mắt to ngập nước, vô tội chớp chớp nhìn tôi, trong hốc mắt nhanh chóng chảy lệ.

"Đây không phải là sự thật, cô đừng tin anh ta, tôi với người này một chút quan hệ đều không có." Vừa nuốt cái lõi táo, cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái nhưng rõ ràng bị người khác hiểu lầm quan hệ của tôi cùng Lục Bách Nghiêu thì lại càng không thoái mải hơn nữa, vội vàng xua tay giải thích, tôi chỉ muốn im lặng làm người xem cuộc vui cũng không muốn làm tiểu tam hoành đao đoạt ái.

"Nghiêu Nghiêu. Chuyện này...............là thật sao?"

Lục Bách Nghiêu đưa tay ôm chầm lấy bả vai tôi đem tôi kéo vào trong ngực, sức của anh ta lớn, tôi căn bản không thể giãy ra được. Anh ta nhìn "tiểu thư" nói rõ ràng từng chữ: "Là thật. Cô ấy là bạn gái của anh. Bởi vì mẹ anh không thích cô ấy cho nên cũng không thừa nhận bọn anh, lại giới thiệu cho anh nhiều loại đối tượng kết hôn. Em cũng là một trong số đó." Ánh mắt anh ta chuyển đến trên người tôi, lời nói cũng trở nên thâm tình chân thành: "Nhưng anh thật sự yêu cô ấy."

"Uhm............Hai người làm sao có thể đối với tôi như vậy". Sự thật chứng minh mỹ nữ rơi lệ rất đẹp nhất là bộ dáng hoa lê đái vũ, điềm đạm, đáng yêu, thẹn thùng. Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh càng thêm có vẻ vô tội, bả vai co rụt lại khóc không ngừng.

Nếu đấu võ mồm tôi còn có thể phản bác vài câu nhưng nếu giải thích thật sự là muốn mạng già của tôi rồi. Tôi nắm chặt tay của "tiểu thư" không biết nên cùng cô ấy nói như thế nào: "Cô trăm ngàn lần đừng tin lời anh ta, tôi thật sự không phải là bạn gái của Lục Bách Nghiêu, một chút quan hệ cũng không có. Hai người trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Tôi chúc các người có đôi có cặp, quần anh hội tụ, bỉ dực song phi.........Uhm......."

Tôi kinh ngạc. Trong lúc đó, đôi môi ấm áp của Lục Bách Nghiêu không hề dự đoán trước áp lên môi tôi, ngăn cản những lời tôi muốn nói, không coi ai ra gì từng bước xâm nhập. Một bàn tay anh ta dùng sức kéo tôi vào trong ngực, ôm thật chặt. Tay kia giữ chặt gáy tôi đem mặt tôi dán lên hai gò má của anh ta. Hơi thở của anh ta nóng rực đập vào mặt tôi, đôi môi nóng bỏng gắt gao áp chặt môi tôi, trằn trọc cọ xát. Tôi liều mạng muốn tìm kiếm đường ra nhưng bị môi của Lục Bách Nghiêu chặn kín, giống như con cá phơi thây trên bờ cát mặc người bài bố. Mùi bạc hà thơm ngát lan tràn trong miệng, hương thơm thấm vào lòng người. Trong chớp mắt tôi thất thần thì Lục Bách Nghiêu đã lợi dụng cơ hội chui vào chỗ trống. Anh ta bất ngờ cạy mở hàm răng không phòng bị của tôi, răng môi giao hòa, liều mạng cắn nuốt lưỡi tôi.

Người này lại chiếm tiện nghi của tôi? Tiên sư anh ta!!!

"Tôi chán ghét các người!" Nhìn đến màn này, rốt cuộc tiểu thư không chịu đựng được nữa vừa khóc vừa ngã ở cửa phòng.

Tôi thừa dịp Lục Bách Nghiêu không chú ý, nhìn về phía cửa, tôi liền không khách khí lấy chân phải của mình dẫm nát chân anh ta, làm Lục Bách Nghiêu đau tới mức ôm chân ngồi phịch trên sôpha.

"Lưu manh, không biết xấu hổ." Tôi oán hận trừng mắt nhìn anh ta, dám lấy tôi làm bia đỡ đạn. Tên khốn này!

"Trước lạ sau quen thôi." Ít khi Lục Bách Nghiêu tính tình dễ chịu như vậy, cho dù tôi dẫm vào chân cũng coi như không biết, cười "hắc hắc".

"Lần sau nếu còn chiếm tiện nghi của tôi, cái tôi giẫm không phải là chân anh mà là "con cháu" của anh đó." Nếu ánh mắt có thể giết người thì thằng nhãi Lục Bách Nghiêu này đã sớm bị tôi lăng trì vài lần rồi.

Lục Bách Nghiêu nghiêng người dựa vào sôpha, gác chân lên trên bàn trà, thở phào một hơi: "Cuối cùng cô ta cũng đi rồi, thoải mái cả người."

"Cô ấy vừa rồi................... giống như khóc thật. Anh không thấy hơi quá đáng sao?" Tôi nhìn về phía cửa, hình như vị "tiểu thư" này ngã cũng không nhẹ, tiếng vang thật lớn vẫn còn lởn vởn bên tai tôi.

"Cái gì gọi là anh có thấy quá đáng hay không? Rõ ràng là "chúng ta" có được không?"

"Rõ ràng là tôi bị anh kéo xuống nước."

"Cuối cùng không phải cũng xuống nước rồi sao?" Lục Bách Nghiêu là loại người cho dù chết cũng phải tìm người khác chôn cùng, cố tình tôi lại chính là cái người xui xẻo đó. Lại nói cuộc đời mà không gặp qua người cặn bã thì làm sao có thể dễ dàng lấy chồng, không phải người nào cũng có thể tùy tiện làm mẹ được.

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Thật ra từ trước tới nay, giá trị của anh chưa được định đúng mức rồi."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-142)