← Ch.090 | Ch.092 → |
-Sao, anh trai kiếm tôi sao?_Nguyệt Hàm kiêu căng hất mặt lên tiếng.
Vẻ mặt ngang nhiên không sợ của Nguyệt Hàm Thiên thất thấy bật cười. :-Ra là cô, vậy phải mang cô theo rồi.
--Không được, thử đụn tới cô ta xem_Max giọng lạnh lẽo, phủ đầy sát khí.
-Max anh nên biết tình trạng hiện giờ của anh, giống như rắn mất đầu. Không làm gì được tôi đâu.
-Phải thử xem ta sẽ làm gì được ngươi không?_Max thông thái ngạo nghể, dáng đứng sừng sững vẻ mặt tự tin. Khí chất làm Thiếu Thất đa phần phải nể mà e dè.
-Chậc.. Chậc Đấu nhau thế này giành một cô gái không phải phong cách của Max chút nào_Thiếu Thất ra vẻ chau mày, gãi gãi càm như tò mò nhưng thật ra đang châm biếm.
-Nếu tôi theo anh thì sẽ trở về nhà được chứ_Nguyệt Hàm lên tiếng cắt ngang, lời nói khiến ai cũng giật mình to mắt.
-Nguyệt Hàm, em lại nghĩ ra trò gì nữa hả?_Max lớn giọng. Hắn không ngờ cô lại nói như thế, nhưng hắn cho rằng cô đang đùa hay nghĩ ra thứ gì mà không ai đáon nỗi.
-Trò gì chứ, lão đại anh cũng ở đây lấy vợ rồi, chi bằng tôi đi trước_Giọng Nguyệt Hàm tuy hơi ngờ nghệch tưởng như cô ngốc đang nói chuyện, nhưng thật ra có phần trêu chọc.
-Em.. !_Max nỗi cả gân tay, sát khí liền nỗi lên, mặt tối sầm, bóp lấy tay Nguyệt Hàm siết mạnh.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |