Vay nóng Tima

Truyện:Ai Cứu Vớt Ai - Chương 37

Ai Cứu Vớt Ai
Trọn bộ 44 chương
Chương 37
Lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Siêu sale Shopee


Học kỳ mới đúng hạn mà tới, tết âm lịch qua đi, bầu không khí còn đang đắm chìm trong những bữa tiệc còn chưa thể điều chỉnh quay lại trạng thái học tập, cho nên trên sân trường, bên trong các phòng học hẵng còn các tiếc cười đùa tán gẫu kéo dài và được giữ vững liên tục gần hai tuần lễ, mãi cho đến khi thành tích môn thi đầu tiên phát tới tay mọi người, từng khuôn mặt rực rỡ nụ cười ngay lập tức bị vẻ mặt khóc không ra nước mắt lật đổ.

Một giây trước Tiểu Nhã còn đang vui vẻ nói với Ngôn Mặc về chuyến đi Hồng Kông cùng bố mẹ cô vào dịp tết vừa qua lập tức im bặt, Ngôn Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn bài thi số học của Tiểu Nhã, những dấu gạch đỏ lớn gần như che kín cả bài thi, nhưng người học ban Xã hội vốn yếu Toán, không cẩn thận một chút là rớt môn ngay, Tiểu Nhã cắn môi, xanh mặt nhìn bài thi của mình.

Ngôn Mặc cũng không hỏi Tiểu Nhã điều gì, chỉ gập bài thi của mình lại cất đi, bài thi 120 câu được 92 câu, điểm nay cũng là cô dự tính trước. Lần này đến nửa lớp không đạt yêu cầu, điểm thế này cũng được coi là rất tốt, nhưng đối với người luôn hướng tới tôn chỉ "tài đức bình thường" như cô chỉ mong không trở thành mục tiêu công kích là tốt rồi.

Trong lúc đó, lớp của Nam Cung Nguyên cũng đang phát bài thi. Kỳ thi lần này nhà trường cố tình ra đề trắc nghiệm, mục đích đầu tiên là để xem học sinh có phải chỉ biết buông thả chơi bời trong kỳ nghỉ đông hay không, thứ hai là để cảnh cáo những học sinh đang sắp lên lớp mười hai. Bây giờ kết quả đã rõ ràng, mọi người không những chơi bời buông thả hơn nữa còn chơi đến điên luôn, điểm trước thảm hơn điểm sau, số dấu gạch chéo bài ngày nhiều hơn số bài trước.

"Thế nào, thi ra sao rồi?" Ngoài miệng thì hỏi như vậy, trên tay Ôn Lĩnh đã nghiêm túc cầm bài thi của Nam Cung Nguyên mà nghiên cứu "F**k, một trăm mười tám câu, cậu không phải người!"

Ôn Lĩnh vô cùng kích động cầm bài của Nam Cung Nguyên mà than thở, dắt tới một đám người tranh nhau cướp đoạt bài thi "tiêu chuẩn" này. Nam Cung Nguyên hờ hững nhìn một đám người vây quanh mình, miễn cưỡng gục xuống bàn nhìn ra ngoài cửa sổ."Này, làm sao vậy! Chưa từng thấy người nào thi được 100% lại buồn bực như cậu đấy." Ôn Lĩnh đưa bài thi cho đám người tranh giành nhau kia, bản thân thì nhìn về phía Nam Cung Nguyên có chút gì đó kỳ quái.

Nam Cung Nguyên lộ một nửa khuôn mặt chôn giữa hai tay, để lộ ra hai con mắt, hàng lông mày tài hoa nhíu lại rồi giãn ra, một lát sau, lại nhíu lại. Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, Ôn Lĩnh nhìn mà cũng thấy phiền: "Hỏi cậu đấy, nói thử xem nào."

Nam Cung Nguyên bực bội chôn hết mặt vào giữa hai tay, liều mạng lắc đầu, đến lúc ngẩng đầu lên liền than ba tiếng: "Một lần sẩy chân đã thành thiên cổ hận."

"Chuyện gì nghiêm trọng như vậy?"

Bộ dạng của Nam Cung Nguyên vô cùng bi thản rất ưu tư nói: "Còn có thể có chuyện gì..." Giọng điệu nói đến đây phải gọi là vô cùng uất ức.

Ôn Lĩnh ngay lập tức phản ứng quá khích: "Lại gặp chuyện với bạn học Tả à?" Nam Cung Nguyên cầm lấy bút trên tay vẽ nguệch ngoạc lên giấy, bực bội nói:

"Mình đúng là đứa ngốc nhất thế giới mà."

Hôm đó, cậu mới chính thức biết cái gì gọi là tất cả là bởi ánh trăng gây họa, nếu như không có ánh trăng kia, có lẽ cậu cũng không mất hồn vào lúc đó, cũng không nghĩ đến ý tưởng lớn mật như cúi đầu hôn người trong lòng mình. Môi chạm môi mặc dù làm cho trái tim nhốn nháo, nhưng cũng vì thế mà cái giá phải trả cũng cực kỳ thảm khốc.

Cái tát kia của Tả Ngôn Mặc đoán chừng đã sử dụng hết 120% sức mạnh, bởi vì vết sưng đỏ trên mặt cậu phải mất khoảng ba ngày mới tan hết được. Nỗi đau da thịt không hề gì, nhưng nỗi đau tinh thần lại khiến cậu không thể chịu đựng nổi.

Những ngày sau đó, Ngôn Mặc lại bắt đầu không để ý đến cậu, tình cảnh này thật là đáng sợ. Hình thức qua lại giữa cậu và cô giống như trở lại lúc ban đầu, cô không buồn nhìn cậu, coi thường, lạnh nhạt, xem nhẹ, cho dù cậu làm gì đi nữa cô đều làm bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy, phong cách "Tả thi" tái hiện khiến Nam Cung Nguyên vô cùng kinh hoảng. Cậu tiêu phí thời gian một năm rưỡi để phá tan núi băng nhưng chỉ trong một buổi tối đã khiến đám nước tan chảy kia kết thành một lớp băng thật dày.

Cũng phải trách cậu chưa suy nghĩ cẩn thận đã làm như vậy, đối với một cô gái nhạy cảm như Ngôn Mặc mà nói hành động quá khích đấy của cậu thật sự là đã xúc phạm cô. Nhưng mà... Nam Cung Nguyên chán nản nghĩ, không biết tình trạng này còn phải tiếp tục tới khi nào.

Kỳ thi oanh tạc đầu tiên đã qua, trường học bắt đầu ổn định lại, những học sinh nếm phải cái đắng đều bắt đầu miệt mài khổ học, thực sự nếm được mùi vị của câu nói "hai tai không họir chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền".

Ngôn Mặc nghĩ, nếu ngày nào cũng có thể yên bình như vậy thì tốt rồi. Cô vốn là người trầm tĩnh, thế giời bên ngoài càng sôi nổi, cô lại càng giống như một lá trà xanh nằm gọn dưới đáy chén, im lặng đọc sách của mình. Chẳng qua là, có một điều duy nhất làm cô cảm thấy buồn bực chính là ánh mắt thi thoảng lại nhìn qua cửa sổ kia.

Từ lúc vào học đã hơn một tháng, ánh mắt kia vẫn luôn theo sát cô. Những người khác đều đang miệt mài ghi chép, cũng không biết cậu ta lấy ở đâu ra nhiều thời gian và tinh lực như vậy, giờ nghỉ nào cũng kéo ba bốn tên bạn ra dựa vào lan can ngắm phong cảnh, đương nhiên trong phong cảnh bao gồm cả cô. Chỉ có điều khi cậu cẩn thận ngắm cảnh vẫn có gì đó như đang lén lút, muốn nhìn lai không dám nhìn, không nhìn lại thấy khó chịu vô cùng. Mới đầu Ngôn Mặc thật sự rất tức giận, ném cho cậu một cái tát sau đó dùng một tốc độ trước nay chưa từng có đón xe bỏ đi. Mấy ngày sau đó cô đều ở trong bệnh viện chăm sóc cha, cậu không biết bệnh viện cha nằm ở đâu, chỉ có thể chờ ở quán bar mỗi ngày, phục vụ trong quán đều được cô ra lệnh kín miệng, không người nào dám lộ ra hành tung của cô. Cứ như vậy, cô trốn cậu đến tận khi vào học. Tình trạng như thế này không thể nói là quen thuộc, cũng không thể nói là kỳ lạ cho được. Quen thuộc, có lẽ là bởi vì thời gian trước, cô cũng thường xuyên vì tránh mặt cậu mà dùng đủ loại thủ đoạn, cậu vì tìm cô mà không tiếc dùng hết phương pháp. Kỳ lạ, có lẽ lời bởi vì đã quen với việc bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được hình bóng cậu bên cạnh, nghe được giọng nói đáng ghét của cậu, bây giờ lại yên tĩnh, ngược lại cô còn cảm thấy không quen. Ở trong trường học, cô ít ra khỏi lớp, hiếm khi qua phòng vệ sinh, cũng là nhanh chóng cúi đầu đi qua lớp cậu, nếu không may mắn đụng phải, cô sẽ mượn đòn sát thủ trước kia, tự động không đếm xỉa tới. Không phải cô vô tình vô nghĩa, cô tức giận là đúng, nhưng mà nhiều hơn nữa là, cô không biết dùng vẻ mặt gì để đối diện với cậu.

Ngôn Mặc nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa, suy nghĩ không biết đã bay đến tận nơi nào, trước mắt tái hiện lại buổi tối hôm đó, ánh trăng mông lung, khuôn mặt vốn đẹp trai của Nam Cung Nguyên giờ phút này lại càng đẹp đẽ không gì sánh bằng cách cô một khoảng cách ngày càng gần, cô không cần cố gắng cũng có thể ngửi được mùi hướng bạc hà trên người cậu, ở trong mùa đông mùi hương này có vẻ lạnh lẽo dị thường. Ngón tay thon dài của Ngôn Mặc bất tri bất giác sờ lên cánh môi, môi chạm môi thì ra có cảm xúc dịu dàng như thế, không có bất kỳ cảm giác dơ bẩn nào, cảm giác phớt nhẹ qua đấy trái lại càng khiến nó thanh khiết tốt đẹp...

"Tả Ngôn Mặc, cô Chu tìm cậu đấy"

Ngôn Mặc giật mình tỉnh tảo, quay đầu nhìn về phía lớp trường đứng cạnh bàn cô, lớp trưởng rất kỳ quái nhìn bộ dạng hơi ngẩn người của cô."Mình .... biết rồi" Ngôn Mặc nhíu mày, tranh sinh nghi để tay đang đặt ở bên môi xuống, vừa định đứng dậy rời đi nhưng lại quay người hỏi lớp trường "Cô Chu tìm mình có việc gì vậy?"

"Không rõ lắm." Lớp trưởng nhớ lại, hảo tâm nói một chút "Nhưng mà hình như là chuyện nghiêm trọng lắm."

Ngôn Mặc cúi thấp đầu đi về hướng văn phòng, dọc theo đường đi gió lạnh thổi lên mái tóc cô. Tâm tình của cô trở nên nặng nề hơn, từ sau khi vào lớp này, điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn chính là cô Chu chủ nhiệm rất ôn hòa, không biết là tốt gấp mấy lần "lão yêu", cho nên cô giáo dịu dàng này tạo cho Ngôn Mặc cảm giác rất tốt, qua một học kỳ rồi cũng chưa nói chuyện riêng gì với cô. Một học sinh an phận thủ thường giống như cô, không biết cô Chu muốn nói chuyện gì cùng.

Ngôn Mặc gõ cửa, bên trong có tiếng đáp vọng ra, cô mới mở cửa đi vào. Cùng lúc đó, Nam Cung Nguyên đang không để ý đến Ôn Lĩnh can ngăn, tức giận ngập trời, mang theo vẻ mặt muốn giết người chạy vào trong phòng học của lớp 8, gào lên với đám người bên trong đó: "Du Chi Âm, cậu ra đây cho tôi!"

Qua nửa giờ, Ngôn Mặc cúi đầu đi ra từ trong văn phòng. Lúc này cũng đúng vào thời gian lên lớp, trên hành lang không có ai, một dãy hành lang dài vắng vẻ liếc mắt một cái có thể nhìn đến tận cuối. Ngôn Mặc đứng ở cửa ngây ngốc nhìn về phía bên kia, sau đó chậm rãi chuyển hướng, cô chưa muốn quay lại lớp học, lúc này quay lại chẳng phải là nhận sự khinh thường của người khác sao. Ngôn Mặc một mình lên sân thượng, cô bước dọc theo mép tường tìm một góc khuất gió ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám.

Trời trông như sắp mưa vậy. Khẽ thở hắt ra một tiếng, Ngôn Mặc xoa xoa đôi tay lạnh cóng, vừa rồi ở trong văn phòng điều hòa thổi không có cảm giác, vừa đi ra đã lạnh gần chết. Lúc cô đi vào, cô Chu rất nghiêm túc hỏi cô: "Ngôn Mặc, có người nói với cô là em xuất hiện ở quán bar, cô nói Ngôn Mặc không phải nữ sinh ra vào chỗ như vậy, người nói với cô có nói đúng không?"

Một câu đã khiến trái tim Ngôn Mặc hốt hoảng, nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của cô giáo, Ngôn Mặc tự tin là đối với chuyện gì mình đều cô thể bình tĩnh tự nhiên, bây giờ chỉ ngoại trừ Nam Cung Nguyên ra, không có gì có thể làm cho mình luống cuống, nhưng mà lúc này, Ngôn Mặc đột nhiên phát hiện ra mình không biết nên dùng cách nào để đối diện với ánh mắt này, phải dùng giọng điệu thế nào để nói cho vị giáo viên tin tưởng cô là cô không những ra vào quán bar, còn ăn ở trong đó Ngôn Mặc nhắm mắt lại, gọng kính đen to làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn của cô, gầy yếu khiến người ta thương tiếc. Cô chỉ đang suy nghĩ, vì sao một người chỉ muốn làm một học sinh yên ổn qua cuộc sống trung học, vì sao luôn có chuyện ngoài ý muốn đổ lên đầu chứ? Cô chỉ muốn im lặng kiếm tiền hết ba năm này, dùng chính tiền của mình bước vào đại học, sau đó có thể chân chính tự lập trong xã hội, tâm nguyện chỉ đơn giản như vậy cũng không thể thực hiện. Trên thực tế cuộc sống của cô không có một ngày nào lại không rối loạn, từ khi cậu ta xuất hiện trong cuộc sống của cô, nhưng gần đây cô có một nhận thức đáng sợ là cô bắt đầu cảm thấy sự xuất hiện mỗi ngày của cậu ta mới là bình thường, cậu ta không xuất hiện thì mới là bất thường. Ngôn Mặc yên lặng một lúc lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông hết tiết vang lên, cô mới chậm rãi mở to mắt. Tính toán thời gian, chắc lúc này cha đang cùng cô Chu nói chuyện rồi.

Ngôn Mặc đứng lên, phủi phủi bụi trên người, đi xuống tầng. Cô Chu gọi điện về bào cha đến còn để cô quay về lớp học học tiếp, sau đó mời cô hết giờ học lên văn phòng, Ngôn Mặc lúc này đang rầu rĩ nghĩ không biết cha sẽ nói gì cùng cô Chu.

Cô không để ý, cũng không nhìn thấy Nam Cung Nguyên với vẻ mặt lo lắng đứng cách văn phòng không xa, mãi đến khi bị Nam Cung Nguyên kéo lại, Ngôn Mặc mới kịp phản ứng.

"Cô giáo nói thế nào?"

Sắc mặt Nam Cung Nguyên lo lắng, giống như người bị lửa đốt không phải Ngôn Mặc mà là cậu.

Hai người chiến tranh lạnh đã gần hai tháng, cuối cùng lại đi nói câu đầu tiên trong tình cảnh này, việc bất ngờ hòa hoãn này không tạo cảm giác kỳ quái nào, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia gần như thế, nghe được giọng nói dễ nghe của cậu, Ngôn Mặc có chút hoảng hốt. Một lát sau cô mới đưa tầm mắt rời khỏi cậu, bình thản nói "Không có gì, tôi phải đi vào rồi" Nói xong cô hơi dùng sức giãy tay mình ra khỏi tay Nam Cung Nguyên.

"Ngôn Mặc... Bây giờ đừng mâu thuẫn với tôi được không, tôi muốn giúp cậu"

Nam Cung Nguyên vừa vội vừa tức, nhưng lại không thể không hạ giọng nói chuyện bình tĩnh với Ngôn Mặc.

Ngôn Mặc đi thẳng đến cửa văn phòng, đưa lưng về phía Nam Cung Nguyên, lạnh lùng nói: "Cậu có thể giúp tôi như thế nào?"

Nam Cung Nguyên nhất thời nghẹn lời, nhưng cậu nhanh chóng nói: "Tôi có thẻ tìm bố của tôi, ông rất thân quen với hiệu trưởng"

Ngôn Mặc thở dài nói: "Cậu quay về đi, có chuyện gì sau này hãy nói. Yên tâm đi, cô Chu không có làm khó tôi đâu"

"Tôi chờ cậu" Nam Cung Nguyên vội vàng kéo cô lại trước khi cô đi vào, đôi mắt tinh khiết mãi mãi vẫn đẹp đẽ như thế "Tôi chờ cậu ở cổng trường, tôi có lời muốn nói với cậu." Ngôn Mặc không từ chối, đi thẳng vào trong. Nam Cung Nguyên đứng ngoài cửa lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt, có mấy bạn học đi qua kỳ quái nhìn cậu, có người quen cậu tiến đến hỏi cậu làm sao, cậu chỉ lắc đầu, con ngươi màu hổ phách giống như bị nhuộm bởi đầm nước đen, tối đi mấy phần.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-44)