Vay nóng Homecredit

Truyện:Ai Cứu Vớt Ai - Chương 35

Ai Cứu Vớt Ai
Trọn bộ 44 chương
Chương 35
Tranh cãi
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Siêu sale Shopee


Ngôn Mặc giống như điên chạy trên hành lang bệnh viện. Trên đường đi đụng phải người, nhưng cô hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt kỳ quái hay khuôn mặt tức giận, ngay cả cậu "xin lỗi" cô cũng không kịp nói. Cô chỉ biết đẩy nhanh tốc độ dưới chân, sau đó liều mạng chạy tới phòng cấp cứu.

Cô không thể mất đi cha, cô không thể, cô có thể mất đi sự che chở của gia đình, nhưng co không thể mất đi sự che chở của cha. Vừa rồi Air gọi điện tới khiến thần kinh tê liệt của cô đau nhức phát điên, rối răm căng thẳng, cơn khủng hoảng vô tận cuốn tới, dùng một tấm màn che che khất bầu trời trước mắt cô.

Anh Air bảo cô cha đột nhiên té xỉu, được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, hiện đang ở cấp cứu.

Ngôn Mặc suýt nữa ném điện thoại chạy tới bệnh viện, nhưng đường phố lại vừa đúng giờ cao điểm, trời đã tối, ánh đèn đường bừng sáng ngã tư, đèn pha của nhưng xe qua lại khiến người ta bức bối, những chiếc xe hỗn loạn dày đặc không nhìn thấy đầu cũng không nhìn thấy điểm cuối. xe huýt ý vào việc to lớn mà cướp đường, taxi bị kẹp ở giữa nửa bước cũng khó đi. Ngôn Mặc không thể không xuống xe, sau đó chạy như bay về hướng bệnh viện. Cho nên đến khi Ngôn Mặc chạy tới cửa phòng cấp cứu, đầu cô đã đầy mồ hôi, tóc mái dán trên trán, từng giọt mồ hôi lớn mang theo hơi nóng trượt qua hai má, chóp mũi, hàng mi dày cũng dính nước, Ngôn Mặc cảm thấy huyệt thái dương của cô đập mạnh lên, tốc độ cực lỳ nhanh. Trời mùa đông, quần áo trên người cô đã ướt đẫm, khi an ổn lại cảm giác nóng rực nhanh chóng hạ xuống, chỉ chốc lát sau đã trở nên lạnh lẽo.

Ngôn Mặc vọt vào phòng cấp cứu, hơi thở không ổn định, tốc độ đập của trái tim vào một khắc này gần như đã chạy tới cực hạn, giống như một giây sau là muốn phá ngực mà ra. Nhưng khi cô thấy cha an ổn ngủ trên giường bệnh, sau đó cô nhanh chóng nhìn đường điện tâm đồ chạy đều đều lên xuống, một trái tim đập quá mức vội vàng mới có thể thoáng bình thản.

Thật tốt quá, cha không có việc gì.

Hai chân Ngôn Mặc luc này như nhũn ra tựa lưng vào hành lang, há miệng thở hổn hển, đã không còn biết là mồ hôi lạnh hay mồ hôi nóng nữa, mồ hôi chảy ướt đẫm quần áo cô. Trên tâm stinhs lớn dựng đứng phủ đầy sương mù màu trắng.

Một đôi tay vỗ nhẹ lên vai cô, Ngôn Mặc ngẩng đầu, anh Air đứng sau lưng cô, trên khuôn mặt mỏi mệt mang ý cười.

"Không có việc gì. Vừa rồi đúng là nguy hiểm thật"

"Tại sao đột nhiên lại như vậy?"

"Thật ra trước giờ cha luôn bị cao huyết áp, chắc do gần đây làm việc vất vả mới vậy" anh Air nhìn cha nằm trên giường nói "Bạch Đạm hai ngày này đúng lúc lại đi xa nhà, bây giờ đang chạy vội về đấy" Ngôn Mặc đi đến bên giường bệnh, chị Thi Hoa đứng dậy nhéo nhéo mặt cô theo thói quen, cười nói "Nhìn em này, đầu đầy mồ hôi, đều tại Air nói qua điện thoại cường điệu quá." Cô nhích người sang một bên, nhường Ngôn Mặc ngồi xuống.

Ngôn Mặc ngồi ở bên giường, yên lặng ngồi cạnh cha. Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Đại mập cầm bệnh án cùng một đống thuốc đi đến, anh Air mua cơm chiều về cho mọi người. Ngôn Mặc chỉ lắc đầu ra hiệu cho bọn họ, lại đi tìm bác sĩ hỏi rõ tình hình cụ thể sau đó mới tùy tiện ăn hai miếng cơm rồi lại ở bên cạnh chăm sóc cha, chú ý tình chút một tình huống của ông.

Mấy người chen chúc ở trong phòng bệnh nhỏ chăm nom cho cha, sau đó Đại mập và Thi Hoa phải quay về quán bar quản lý. Ngôn Mặc kiên quyết ở lại, anh Air cũng ở lại cùng cô.

"Nhóc con, đừng lo lắng quá, tình hình của cha đã ổn định rồi. Mấy ngày nay em học hành vất vả rồi, không nên thức đêm trông trong này."

Ngôn Mặc xoa nhẹ huyệt thái dương lắc đầu nói: "Không cần đâu, em không yếu đuối như vậy đâu."

"Aizz" Air thở dài, vắt tay ra sau đầu, nhẹ giọng nói "Vốn nghĩ hai ngày nữa là sinh nhật của em, cha còn định tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho em. Bây giờ xem ra không được nữa rồi, sau khi cha tỉnh lại nhất định sẽ cằn nhắn lắm đây."

"Giờ là lúc nào rồi còn quan tâm đến tiệc tùng? Sinh nhật chẳng qua chỉ là..."

Ngôn Mặc nói đến đây đột nhiên yên lặng.

Air ngồi một bên đang lật xem bệnh án đợi nửa ngày không thấy Ngôn Mặc nói tiếp, anh nghi hoặc ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngôn Mặc ngây ngẩn nhìn tay nắm bằng kim loại bên giường bệnh, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười giờ tối, buổi diễn chắc cũng đã xong, bởi vì quá gấp chuyện của cha, cô thậm chí đã quên nói cho Yên Nhiên biết đêm nay cô không đến.

Như vậy, còn cậu ta. Cậu ta, còn đang đợi cô không?

"Ngôn Mặc?"

"Anh, e rằng em phải đi ra ngoài một chút." Ngôn Mặc vội vàng đứng dậy, cầm áo khoác chạy ra ngoài cửa.

"Này, nhóc con, đã trễ thế này rồi em còn đi đâu?"

Tay đẩy cửa của Ngôn Mặc ngừng lại, cô quay đầu, ngập ngừng đứng ở cửa, một lát sau cô đưa tay đẩy cửa ra: "Thật ra em cũng không chắc chắn, nhưng em vẫn phải đi. Anh, chăm sóc cha cho tốt, em sẽ nhanh chóng quay lại."

Có lẽ đến lúc cô tới, cậu ta đã bỏ đi.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Ngôn Mặc chưa từng cảm thấy buồn phiền như vậy, cho dù đi có là phí công, cô vẫn muốn đi.

Ban đêm, gió lạnh lùa vào cổ áo, tay áo Ngôn Mặc. Những con gió rét lạnh đông lại thành đao, cắt lên mặt cô. Ngôn Mặc thoáng dừng lại một hồi, chỉ thở hổn hển hai hơi, lại bước nhanh chạy tới nhà hát.

Đèn trong nhà hát vẫn sáng, nhưng ở cửa chỉ có tốp năm tốp ba người đi ra từ bên trong, cả kịch trường đều im lặng lạnh lẽo. Ngôn Mặc không nghĩ ngợi gì chạy nhanh vào, trong đại sảnh vắng vẻ, cô nhìn chung quanh một lượt, quả nhiên đã là những người rời khỏi cuối cùng.

Ngôn Mặc tìm nửa ngày trong rạp hát, thật vất vả với tìm được tới hậu trường.

Nơi này còn có chút bóng người, một vài người tham gia biểu diễn hẵng còn đang thay đồ diễn, Ngôn Mặc cẩn thận nghiêng người đi vào, chú ý đến những đồ dưới chân, và cả nhân viên ra vào. Thế nhưng nơi này rất lộn xộn, Ngôn Mặc dạo quanh một vòng cũng không tìm được dàn nhạc của trường học đâu. Lúc này, ở trong một căn phòng cách đó không xa bất ngời truyền đến tiếng cãi nhau gay gắt, kèm theo tiếng khóc, trong lúc nhất thời những người bên ngoài đều không hẹn mà cùng buông việc trong tay ra nhìn về phía đó. Đột nhiên cửa căn kia được mở rộng ra, một nữ sinh khóc đến thở không ra hơi cúi đầu chạy từ bên trong ra, cũng không quan tâm đến chuyện đụng ngã người khác, chỉ lo cho mình mà chạy. Ngôn Mặc thoáng nhìn qua, bất ngờ phát hiện nư sinh kia chính là Du Chi Âm, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đã khóc đến loang lổ.

Du Chi Âm chạy qua trước mặt Ngôn Mặc, phía sau cô ta có một giáo viên đuổi theo. Du Chi Âm từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra Ngôn Mặc đứng ở đó.

Xảy ra chuyện gì sao? Ngôn Mặc nhìn theo bóng lưng Du Chi Âm biến mất khỏi góc khuất, quay đầu nhìn về phía căn phòng kia, tiếng cãi nhau bên trong vẫn tiếp tục. Bởi vì cửa mở, cho nên có thể nghe rất rõ ràng tiếng ở bên trong. Trong mơ hồ, ở trong những giọng nói hỗn loạn đó, Ngôn Mực dường như có thể nghe thấy tiếng Nam Cung Nguyên.

Ngôn Mặc theo tiếng nói bước đến, lúc đi vào cánh cửa, thấy Yên Nhiên cau mày, vẻ mặt bối rối đứng một chỗ. Xem ra là phòng này. Nhưng mà vì sao tất cả mọi người còn chưa đi? Ngôn Mặc tiến đến định hỏi thăm Yên Nhiên, đột nhiên có một tiếng quát khiến cô giật mình đứng chôn chân tại chỗ "Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu"

Ngôn Mặc ngơ ngác, trong phòng lập tức trở nên yên lặng. Cô ngẩng đầu nhìn một vòng quanh phòng, tất cả mọi người trong dàn nhạc đều đứng nguyên tại chỗ, khi nhìn thấy Ngôn Mặc thần sắc mọi người đều khác nhau, nhưng đều cùng một vẻ khó coi. Rất nhanh chóng, Ngôn Mặc liền nhìn thấy Nam Cung Nguyên đứng trong đám người, mặc một bộ lễ phục màu trắng, vạt áo trước mở rộng, nơ bị kéo xuống, cậu không nhìn cô, chỉ cúi đầu, tay phải bóp chặt lấy trán, hơi thở dồn dập. Còn đứng bên cạnh cậu là mấy nam sinh sắc mặt cực kỳ tệ, và mấy nư sinh đang đỏ tròng mắt.

Mặc dù không biết rõ có chuyện gì, nhưng Ngôn Mặc vẫn nhìn Nam Cung Nguyên, lạnh lùng nói: "Được rồi."

Ngay sau đó, cô xoay người định đi. Nhưng chưa đến một giây, cô đã bị người đứng su giữ chặt lại, khi quay đầu cô nhìn thấy khuôn mặt vừa mừng vừa sợ của Nam Cung Nguyên: "Cậu đã đến rồi?"

Ngôn Mặc không nói gì, nhìn về phía mọi người phía sau cậu, rồi lại nhìn sang Yên Nhiên cũng có phần kinh ngạc, khẽ gật đầu nói: "Có điều, xem ra tôi chắc nên tránh đi"

"Không cần, cậu đừng đi"

"Đúng vậy, Ngôn Mặc" Yên Nhiên nhanh chóng tiến đến giữ chặt tay Ngôn Mặc, cô chính là đại cứu tinh đấy.

"Nhưng mà..." Ngôn Mặc đưa mắt nhìn về phía sau Nam Cung Nguyên, nói "Mọi người hình như có chuyện muốn nói"

Nam Cung Nguyên vừa lộ ra chút ý cười, lập tức lạnh xuống, câu xoay người nhìn về phía những người đó, giọng điệu không chút kiên nhẫn nói "Quên đi, chuyện này hôm nay tạm thời không nói nữa..."

"Nam Cung Nguyên, cậu nghĩ mình là gì chứ, cậu có phải đàn ông con trai không vậy, làm viêc như vậy không có chút phong độ gì hết?" Không đợi Nam Cung Nguyên nói hết, một nam sinh liền giận dữ nhảy ra nói.

"Tôi không có phong độ? Chính cậu ta làm sai, sao tôi lại không có phong độ chứ?" Nam Cung Nguyên vừa nguôi cơn tức nhanh chóng bị khơi dậy, cậu dùng một ngón tay chọc chọc vào bả vai nam sinh kia.

"Này, cậu muốn đánh nhau hả?" Bị thái độ xấc láo này của cậu khiêu khích, nam sinh kia dựng lông lên, bước về phía trước, dáng vẻ như muốn đánh nhau. Một nam sinh khác thì đứng bên cạnh Nam Cung Nguyên, vén tay áo lên, không có chút yếu thế nào. Trong chớp mắt, trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng, trong không khí đều mang theo mùi vị nóng chảy.

"Tôi thấy là mấy người muốn đánh nhau đấy?" Nam Cung Nguyên cười nhạt một cái, nắm chặt tay.

"Là cậu quá đáng. Người ta nói thế nào đi nữa cũng là một nữ sinh, chỉ qua chỉ là một cây đàn violin, có cần phải hung dữ với cậu ấy hay không?"

Đàn violin? Ngôn Mặc nhanh chóng nhìn lên strene bàn trong phòng, trên đó đăt một cây đàn violin, bên nửa đàn trái màu lá cọ sẫm, càng đi về phía bên phải càng đỏ lên, khi nhìn sang phải liền sáng một màu hồng đỏ, vô cùng đẹp. Nhưng chuôi đàn lại bị vỡ nát.

Ngôn Mặc đẩy người Nam Cung Nguyên ra, nhìn thẳng vào cây đàn violin trên bàn, ở trong phòng đầy người nhưng coo lại không coi ai vào mắt chỉ nhìn cây đàn kia, trong vô thức, Nam Cung Nguyên đang giằng co với nam sinh kia cũng yên tĩnh trở lại. Ngôn Mặc đi đến trước bàn, đưa tay dừng bên trên cây đàn, nhưng không tiếp túc chạm xuống, còn cách chỉ một chút, cô đưa tay di chuyển men theo hình dáng cây đàn, Ngôn Mặc có chút hốt hoảng nhìn cây đàn violn kia, nhìn chằm chằm vào nơi đã vỡ tan kia.

Bỗng nhiên cô bất ngờ cầm lấy cây đàn, lật mặt trái của nó, một chữ "Mặc" nho nhỏ mơ hồ dưới ánh đèn mông lung.

"Ngôn Mặc?" Yên Nhiên đứng sau lưng Ngôn Mặc lí nhí nói "Đây là đàn của Nam Cung Nguyên, cậu để xuống đi" Vừa rồi DU Chi Âm làm hỏng chuôi đàn này, Nam Cung Nguyên đã trở mặt ngay lập tức, nổi giận tanh bành, cầm cây đàn violin mà đau lòng suốt, từ trước đến giờ Yên Nhiên chưa từng nhìn thấy Nam Cung Nguyên khiêm tốn nhã nhặn lại tức giận như vậy bao giờ. Nếu Du Chi ÂM không phải con gái, nhất định Nam Cung Nguyên đã cho một đấm rồi. Du Chi Âm đại tiểu thư sao có thể chịu được uất ức thế này, ban đầu nói xin lỗi hai tiếng, sau đó còn đồng ý đền cậu ta. Nhưng Nam Cung Nguyên còn chưa đợi Du Chi Âm giải thích hết lời đã quát lên: "Đồ cô đưa có thể so sánh được sao?" Hoàn toàn không để chút mặt mũi nào cho hao khôi.

Du Chi Âm khóc như thác, thiếu chút nữa thì thở không nổi, ngay cả thầy cô giáo cũng đến khuyên can. Mấy bạn học nhìn không vừa mắt cũng đến khuyên Nam CUng Nguyên, ai ngờ không khuyên được, Nam Cung Nguyên đêm nay không biết đã ăn mấy chục cân thuốc nổ, từ lúc bắt đầu biểu diễn sắc mặt đã tệ rồi. Nam Cung Nguyên lúc này giống như một ngọn núi lửa, khiến cho người ta không dám tới gần.

Yên Nhiên sợ Ngôn Mặc không biết rõ tình hình thì cầm nửa dẫn vào mình, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở cô. Ngôn Mặc không để ý đến Yên Nhên, cô xoay người, một đôi mắt không chút gợn sóng, hỏi Nam Cung Nguyên: "Bởi vì cậy đàn này?"

Nam CUng Nguyên đi đến trước mặt Ngôn Mặc, giọng nói rầu rĩ từ trong lồng ngực thoát ra, cực kỳ giống như chiếc đồng hồ bỏ túi cũ hỏng, cậu hơi có vẻ căng thẳng nhìn chằm chằm Ngôn Mặc, gật gật đầu: "Hỏng rồi."

Ngôn Mặc nhìn từng đôi mắt mãnh liệt chằm chằm nhìn về phía bọn họ, cô thấp giọng nói: "Đi ra đi"

Ngôn Mặc đi đến một góc, chọn một chỗ cách xa phòng. Nam Cung Nguyên đi theo sau cô. Bọn họ vừa đóng cửa, bên trong giống như nồi lẩu bị nổ tung. Đi ra khỏi đó, Ngôn Mặc quay đầu lại, tay phải nâng đàn violin hỏi: "Chỉ là một cây đàn, có cần thiết như vậy không?"

"Chỉ là một cây đàn? Đây là cậu tặng! Hơn nữa cậu cũng thích nó như vậy " Cảm xúc của Nam Cung Nguyên có phần kích động, cậu đưa tay cầm lấy cây đàn, giống như bảo bối ôm vào trong ngực, cậu không nhìn Ngôn Mặc, chuyên chú nhìn chỗ bị vỡ kia, trong mắt tất cả đều là đau đớn "Lần trước Du Chi Âm đã làm hỏng một lần. lần này, sao tôi có thể tiếp tục tha thứ cho cậu ta?"

Ngôn Mặc chợt nhớ tới chuyện trước kia từng nghe nói có người thấy Nam Cung Nguyên mắng Du Chi Âm ở chỗ tập, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?Nhìn lại dáng vẻ lúc này cảu cộ, khóe miệng Ngôn Mặc không kìm được có ý nhếch lên.

Đáy lòng giống như có một ngọn lửa được đốt lên, như ngủi được mùi một bình rượu ủ lâu năm, hương thở say sưa.

"Nếu cậu còn không chịu kết thúc, chẳng phải là tối nay không tổ chức sinh nhật được sao?" Hai tay Ngôn mặc đan chéo trước ngực, hỏi Nam Cung Nguyên.

"Sinh nhật?" Nam Cung Nguyên bừng tỉnh, cậu kinh ngạc mừng rỡ nhìn Ngôn Mặc, tìm được vẻ điềm tĩnh trên mặt cô chứng minh cậu không phải đang nằm cơ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào.

Nam Cung Nguyên đột nhiên bước nhanh vào bên trong, giơ cao tay phả vẫy Ngôn Mặc "Cậu, cậu chờ một chút, tôi quay lại lấy đồ, chúng ta lập tức đi"

Ngôn Mặc nhìn thấy bộ dạng vui sướng của cậu, bỗng nhiên cô cũng cảm thấy mong chờ sinh nhật không bình thường này.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-44)