Vay nóng Tinvay

Truyện:Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi - Chương 09

Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi
Hiện có 67 chương (chưa hoàn)
Chương 09
Bữa tiệc than thở người cha bạc tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-67 )

Siêu sale Lazada


Sáng ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Vũ chóng mặt tỉnh lại, híp mắt nhìn nhìn màn lụa xa lạ, lúc này mới nhớ tới mình tối hôm qua ngủ ở trên giường Khinh Nhan

Nhìn sắc trời đã không còn sớm, tại sao không có người hầu hạ mình rời giường chứ? Suy nghĩ một chút, thôi tự mình làm vậy!

Hắn chầm chậm nâng người dậy, phát hiện cảm giác vô lực tối hôm qua đã biến mất toàn bộ, duỗi lưng mỏi, vận động gân cốt, hắn phát hiện thân thể của mình tất cả đều tốt, tinh lực dồi dào như ngày thường. Vén lên lớp màn lên, bên ngoài đã chuẩn bị xong nước ấm rửa mặt cùng quần áo để thay đổi. Tự hắn mặc quần áo tử tế rửa mặt rửa tay đi ra ngoài, lại thấy Dịch Khinh Nhan cười nhẹ ngồi ở trên ghế uống trà.

Dịch Khinh Nhan quan sát đánh giá hắn từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu một cái, nói: "Không tồi! Chỉ là tóc hơi rối một chút."

Nguyên Tĩnh Vũ làm ra vẻ oán giận nói: "Nàng ấy, làm phu nhân mới cưới như thế sao? Biết rõ vi phu rời giường cũng không đi vào giúp một tay!"

Đột nhiên, hắn giống như nghĩ đến điều gì, lại xoay người bước nhanh vào trong phòng.

Khinh Nhan kinh ngạc theo đi vào, chỉ thấy hắn dùng chủy thủ mang theo người khẽ rạch lên một vết thương ở trên ngón vô danh bên tay trái, sau đó nhỏ vài giọt máu tươi ra giường.

Khinh Nhan trên mặt đẹp đỏ lên, xoay người đi ra ngoài. Nhưng ngẫm lại xong, quay lại cầm thuốc chữa thương đưa cho hắn.

Nguyên Tĩnh Vũ không nhận lấy đi, chỉ đem ngón tay vẫn còn rướm máu đưa đến trước mặt nàng, cười như không cười nhìn nàng. Khinh Nhan bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn một cái, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn, sau đó dùng vải sạch sẽ đem vết thương quấn lại. Nguyên Tĩnh Vũ nhìn trên mặt khuôn mặt đỏ bừng kia của nàng có vài phần dịu dàng và nghiêm túc, không khỏi mím khóe môi len lén cười, chỉ cảm thấy trong lòng vô hạn ngọt ngào.

Khinh Nhan không phải không thấy hắn đang cười trộm, nhưng vẫn đẩy hắn đến ngồi xuống trước gương đồng, lại giúp hắn đem đầu tóc chải một chút, lúc này mới đến phòng khách dùng điểm tâm. Mới vừa ngồi xuống, liền nghe thị nữ truyền báo nói Giản vương phi tới.

Nguyên Tĩnh Vũ cùng Dịch Khinh Nhan kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, sớm như vậy, vương phi tới đây làm cái gì?

Dịch Khinh Nhan dù sao cũng là thiếp, chánh thê tới, buộc phải ra cửa nghênh đón. Nói thật, Khinh Nhan đúng thật là không có thói quen cùng Giản vương phi chung đụng, thói quen thuần phục nhẫn nhịn tươi cười không phải là tác phong của nàng, nhưng dù sao cũng là mình đoạt trượng phu người ta, nàng cũng không thể bày một bộ dạng cao cao tại thượng lãnh nhược băng sương. Nếu muốn nói nữ tử Lăng Tiêu các không am hiểu nhất cái gì, đó chính là cùng thê thiếp khác của trượng phu ở chung đi! Mặc dù tuyệt đại đa số nữ tử Lăng Tiêu các đều sẽ không có phiền não như vậy.

Sau khi làm lễ chào hỏi, Dịch Khinh Nhan mang vài phần thản nhiên mà tươi cười, nói: "Vương phi sáng sớm tới đây, chỉ sợ còn chưa có dùng điểm tâm, không bằng ở đây dùng tạm đi!"

"Ta chính là có ý định này!" Giản vương phi cười cười, thân thiết kéo tay Khinh Nhan đi vào phòng khách, "Thật ra thì muội muội không cần đa lễ, có thể cùng nhau hầu hạ Vương gia cũng là duyên phận trời ban cho tỷ muội, muội muội gọi ta tỷ tỷ được rồi."

Dịch Khinh Nhan cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, không nói gì ra miệng, không thể làm gì khác hơn là buộc mình tươi cười một chút.

Thấy Nguyên Tĩnh Vũ đã ngồi vào vị trí ngồi xong, Giản vương phi vội vàng làm lễ, sau đó ngồi xuống cạnh hắn. Còn Dịch Khinh Nhan đi ở phía sau lại không nhìn hắn cái nào, đi thẳng tới đầu dưới ngồi xuống

Sắc mặt Nguyên Tĩnh Vũ nhu hòa gật đầu một cái với Vương phi, ý bảo nàng không cần đa lễ, sau đó quay đầu lại mang theo thần sắc dịu dàng giống vậy đối với Dịch Khinh Nhan nói: "Khinh Nhan lại đây ngồi đi!" Giống như ba người bọn họ ở chung một chỗ là một việc tự nhiên hài hòa bao nhiêu.

"Vâng.... ." Mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng vì mặt mũi Vương gia của hắn, nàng vẫn là nhẫn nại tính khí không có phản bác, ngoan ngoãn ngồi vào một bên khác cạnh hắn.

Giản vương phi tối hôm qua nghe nói Vương gia hình như bị Dịch phu nhân đánh, lập tức liền định tới xem một chút, nhưng đi tới trên nửa đường lại nghe nói Vương gia ngủ ở nhất định ở Hương Uyển rồi, tự nhiên đi tới thật không phải, không thể làm gì khác hơn là chờ sáng sớm hôm nay tới, thuận tiện hảo hảo dạy Dịch Doanh Doanh làm trắc phi của Vương gia nên có lễ nghi. Nhưng mà nàng không nghĩ tới Vương vậy mà không có rời đi, hơn nữa nhìn dáng vẻ Vương gia đối với chuyện này một chút cũng không thèm để ý.

Mặc dù tối qua bôi thuốc, mắt Nguyên Tĩnh Vũ đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có thể tìm ra dấu vết.

"Mắt của Vương gia.... . Không có sao chứ? Muội muội cũng thật sự quá không cẩn thận, sai lầm như vậy sau này tuyệt đối không thể tái phạm!" Giản vương phi cẩn thận tìm từ phối hợp, thần sắc lại có chút nghiêm nghị. Nàng hiểu nếu Vương gia đều không để ý, nếu như nàng nói cái gì nữa, nhất định cả hai người đều phải tội. Nhưng Vương gia bị chính trắc phi của mình đả thương cũng không phải là chuyện nhỏ, dù thế nào đi nữa nàng làm chánh phi cũng nên khiển trách Dịch Doanh Doanh một phen, chuyện như vậy tuyệt đối không thể có lần thứ hai. Đồng thời, nàng cũng muốn thông qua sự việc này nói với Dịch Doanh Doanh, nàng mới chính là nữ nhân ngồi ngang hàng với vương gia, nàng mới chính là nữ chủ nhân của vương phủ!

"Bổn vương không có sao! Vương phi cũng không cần nhớ chuyện này." Nguyên Tĩnh Vũ lãnh đạm nói một câu, trong lòng có mấy phần không được tự nhiên, vẻ mặt lãnh mạc có ý nhắc nhở vương phi không cần xen vào chuyện của người khác. Sau đó thừa dịp vương phi không chú ý thì hắn khẽ nghiêng đầu nửa thật nửa giả trừng mắt nhìn Khinh Nhan một cái, tựa như nói: xem đi, do chuyện tốt nàng làm đấy!

Dịch Khinh Nhan liếc mắt nhìn hắn, đáp lại hắn hai chữ: đáng đời! Nhìn bộ dạng hắn vừa phiền vừa giận nhưng mà lại không thể làm gì, nàng không nhịn được muốn cười, vì vậy vội vàng cúi đầu.

Ánh mắt Giản vương phi len lén thoáng nhìn, nhìn hai người mặt mày đưa tình, trong lòng hơi có tư vị không tốt, nhưng thần sắc trên mặt lại càng tỏ ra ôn nhu, cười dịu dàng nói: "Vậy tốt rồi, thấy Vương gia cùng Doanh Doanh muội muội ân ái như thế, thần thiếp cũng yên lòng, hi vọng muội muội sớm ngày sinh con nối dõi cho Vương gia."

Nguyên Tĩnh Vũ lập tức tâm tình thật tốt, cố ý trừng to hai mắt nghiêm nhi tử cho Bổn vương!"

Dịch Khinh Nhan lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, đáp cũng không phải, không đáp cũng không phải, trong lòng tức giận thật muốn cho hắn thêm một quyền. Đáng tiếc vương phi đang ở một bên, mắt đang nhìn chằm chằm tìm lỗi của nàng, nàng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Dùng cơm đi!" Nguyên Tĩnh Vũ đắc ý khẽ mỉm cười, thấy tốt mới làm.

Ăn không nói, ngủ không tiếng (Thực bất ngôn, tẩm bất ngữ). Ba người yên lặng dùng điểm tâm, giản vương phi cũng không nói gì nữa.

"Đúng rồi, hôm nay Bổn vương mời người nhà Dịch tướng quân tới vương phủ dùng cơm tối, vương phi ngươi chuẩn bị một chút." Nguyên Tĩnh Vũ dùng cơm xong, lưu lại một câu trước khi hắn rời đi.

Chủ nhân rời mâm, giản vương phi cũng lập tức buông chén đũa. Dịch Khinh Nhan ở trong lòng khe khẽ thở dài, thầm nghĩ quy củ vương phủ thật nhiều, làm cho người ta một chút khẩu vị cũng không có, mặc kệ ăn no hay không, cũng đành phải buông chén đũa.

Lập tức có thị nữ dâng lên trà thơm súc miệng.

Giản vương phi thân thiết lôi kéo Dịch Doanh Doanh đi hoa viên tản bộ, đồng thời bắt đầu ân cần dạy dỗ nàng. Dịch Doanh Doanh rớt lại phía sau vương phi nửa bước, thì thỉnh thoảng đáp một câu"Vâng", mặc dù trong lòng lại có vô số xem thường, nhưng trên mặt lại không thể không giả bộ một bộ dáng cung cung kính kính lắng nghe dạy bảo. Muốn nàng ôn nhi tinh tế tỉ mỉ ngoan ngoãn phục tùng với Nguyên Tĩnh Vũ? Muốn nàng cùng với tỷ muội khác ở chung hòa thuận, cùng nhau hưởng ân huệ đồng đều của Vương gia? Muốn nàng thường xuyên khuyên can Vương gia lấy chính vụ làm trọng không thể buông thả hại thân? Muốn nàng tôn kính với các tỷ muội vào cửa trước rồi thường đi thăm các viện khác?......

cungquanghang/

Cuối cùng, Giản vương phi đã nói đến mệt mỏi, cũng đã phát hiện Dịch Khinh Nhan không tập trung, tóm lại, nàng dừng chủ đề dạy bảo lại, trở lại hiện thực: "Mấy ngày trước ta nghe nói Vương gia nhận được thiệp mời của Hà Tây vương, mời người đi đến Lương châu kết minh, tối hôm qua bọn họ khai hội thảo luận rồi, có vài phần không biết đã có kết quả chưa?"

Dịch Khinh Nhan thầm nghĩ: nhìn nàng trong ngày thường ăn chay niệm Phật, nguyên lai là một biểu hiện giả dối. Như vậy xem ra vương phi này cũng không phải là nhân vật đơn giản, trong vương phủ hẳn là nơi nơi đều có tai mắt của nàng. Vì vậy nàng cười nhạt nói: "Vương gia đã từng nói ngày mốt muốn rời khỏi vương phủ, có lẽ chính là đi vì chuyện này!"

"Muội muội, ngươi đi cùng Vương gia có được hay không? Ta thấy công phu của ngươi hình như không tệ, may ra có khả năng giúp đỡ chăm sóc vương gia......" Giản vương phi nhẹ nhàng cầm tay Dịch Khinh Nhan.

Nghe nói Hà Tây vương rất hoang dâm, trong vương phủ mỹ nữ đông đảo, hơn nữa từ trước đến giờ thích đem nữ nhân mình cất chứa tặng cho người. Thật là khiến cho người ta lo lắng a!

Dịch Doanh Doanh hơi có chút kinh ngạc, bình thường mà nói, nữ nhân không thể xen vào chính sự, cho nên nàng mới phải hóa thân làm Lưu Ngạn Phi, vương phi nên rõ ràng đạo lý này a."Vương gia là đi ra ngoài làm chính sự, ta theo đi, chỉ sợ có chút không tốt đâu?" Dịch Doanh Doanh khó xử nói.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ nói với Vương gia." Giản vương phi vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, dỗ dành nói.

Dịch Khinh Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được. Ta định ngày mai trở về Nam An, trông coi mộ mẫu thân hai tháng, tận tận hiếu đạo."

"Trở về Nam An? Muội muội đã nói với Vương gia chưa?" Vương phi thật sợ hết hồn. Nào có nữ nhi đã xuất giá về nhà mẹ đẻ vì viếng mộ mẫu thân quá cố lâu như vậy?

" đã nói với Vương gia, Vương gia bảo ta nói một tiếng với vương phi." Dịch Khinh Nhan mặt không biến sắc nói dối.

"Vậy, nếu Vương gia cũng đồng ý, ta cũng vậy không có gì để nói. Muội muội nhất thiết phải cẩn thận, dù sao ngươi thân phận lúc này khác biệt, không còn giống như trước đây...... Buổi tối ngươi nói một tiếng với ca ca ngươi, bảo hắn phái thêm mấy hộ vệ bảo vệ ngươi." Vương phi cố ý nói nửa câu lưu nửa câu, ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Dịch Khinh Nhan gật đầu một cái, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, những người khác có thể lừa gạt được, chỉ sợ chỗ phụ thân không thành công

Chương thứ chín: Bữa tiệc than thở người cha bạc tình (hạ)

Buổi tối, ở trong phòng khách lớn của Hành Hương Uyển, Nguyên Tĩnh Vũ thiết gia yến mở tiệc chiêu đãi cha và anh Dịch Khinh Nhan, Giản vương phi cùng đi.

Dịch Duẫn Tiệp những năm gần đây luôn đi theo Nguyên Tĩnh Vũ xông pha đông tây, quan hệ của hai người trừ là quân thần, tình cảm còn như huynh đệ thủ túc, hiện giờ thêm một tầng quan hệ thông gia, lời nói và việc làm càng thêm không kiêng dè, đối xử càng thêm thân thiện.

Dịch thị nhất tộc chính là dụ dương tướng môn kiệt xuất, vài chục năm nay vẫn quản lý gần hai phần ba binh quyền của Dụ Dương, phía nam phòng ngự Nam Vương, phía Bắc phòng ngự Hà Tây, là gia tộc môn phiệt trung nhành vô cùng với Dụ Dương, mà đạo nghĩa làm người của bọn họ chính là một chữ "trung". Trung với dụ dương vương, trung với Dụ Dương ổn định cùng cường đại. Vài chục năm nay, Dịch Thi cũng không tham dự tới tranh đoạt vương vị, Nguyên thị chi nữ gả cho Dịch thị làm vợ thì có, nhưng lại chưa từng có nữ tử Dịch thị gả vào vương phủ làm phi, một mặt tất nhiên là bởi vì Nguyên thị từ xưa tới nay luôn giữ vững quan hệ thông hôn cùng Trung Châu Tiêu thị, mặt khác cũng là vì giữ vững chính trị củng cố độc lập. Nhưng Dịch Minh Thần cũng đang xác minh ủng hộ Nguyên Tĩnh Vũ kế vị, làm như vậy chỉ vì sự ổn định của dụ dương, Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng hiểu rõ, nhưng trên mặt cảm tình lại đặc biệt tín nhiệm với Dịch thị.

Đối với dịch Minh Thần là cựu thần có chút bảo thủ mà cố chấp, hắn tôn kính từ đáy lòng, hắn cũng đã thăm dò rõ ràng, sở dĩ Dịch Minh Thần đồng ý gả con gái vào vương phủ, chủ yếu là bởi vì áy náy. Làm một phụ thân không tròn trách nhiệm Dịch Minh Thần cho đến lúc thê tử nhắc nhở mới nhớ tới con gái của mình đã qua tuổi xuất giá. Bởi vì Giản vương phi chú ý, đồng thời cũng vì để nữ nhi ở "quá lứa" lúc còn có thể gả một người tốt, ông mới bất đắc dĩ gật đầu phá bỏ gia tộc nhiều năm trước tới nay kiên trì, đưa nữ vào vương phủ làm trắc phi. Đối với Dịch Minh Thần mà nói hành động lần này chỉ là bất đắc dĩ, nhưng lại không biết Nguyên Tĩnh Vũ từng ở trong lòng cảm kích như thế nào.

Nguyên Tĩnh Vũ ngồi chủ vị, bên cạnh là vương phi cùng Dịch Khinh Nhan, phía dưới là Dịch Minh cùng phu thê Dịch Duẫn Tiệp, còn có 3 người con của Dịch Duẫn Tiệp. Dịch Duẫn Tiệp năm nay hai mươi tám tuổi, sinh cùng năm với Nguyên Tĩnh Vũ, trước mắt đã có 2 con trai một gái. Con trai lớn Dịch Cẩm Hồng năm nay đã mười một tuổi, là do thị thiếp của Dịch Duẫn Tiệp sinh ra; con thứ Dịch Kiến Nghiệp năm nay mới ba tuổi, trưởng nữ Dịch Tuệ Tuyết năm nay năm tuổi, đều do chánh thất sinh ra.

Bắt đầu khai tiệc, Nguyên Tĩnh Vũ đã nói: "Hôm nay là gia yến, không có Vương gia Nguyên soái, chỉ có nhạc phụ đại nhân cùng nữ nhi nữ tế, nhạc phụ đại nhân, người ngàn vạn lần đừng câu nệ." Nếu nghiêm khắc lại nói, chỉ có phụ thân của chánh thê mới xem như nhạc phụ, huống chi ở giữa còn liên quan tới lễ nghi quân thần, Nguyên Tĩnh Vũ bởi vì cố ý lấy lòng Doanh Doanh, cũng là muốn tạo quan hệ gần gũi hơn với Dịch Minh Thân, cố ý gọi vậy cho thân cận.

Dịch Minh Thần mới vừa ngồi xuống liền phát hiện mắt trái của Nguyên Tĩnh Vũ có chút sưng, giống như bị người đánh một quyền. Ông nhớ rõ tối hôm qua còn rất tốt. Vẫn muốn hỏi một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng là những người khác không đề cập tới, Vương gia lại liên tiếp hướng tới ông mời rượu, ông liền nhịn xuống.

Sau khi ăn xong, người một nhà lại ngồi vây chung một chỗ uống trà. Dịch Minh Thần rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Vương gia hôm nay đi luyện võ sao? Mắt trái của người hình như bị thương? Cựu thần nhớ tối hôm qua còn tốt......" Nếu là Vương gia tự mình luyện võ thì không thể nào bị thương, giải thích duy nhất chính là cùng người so chiêu, không biết là tiểu tử lỗ mãng nào không cẩn thận như vậy, dám đả thương Vương gia. Nói xong, ông quay đầu trừng mắt nhìn Dịch Duẫn Tiệp một cái. Thật không biết hắn làm thân vệ thống lĩnh như thế nào, đám tiểu tử dưới tay sao lại chẳng biết nặng nhẹ như thế.

Nguyên Tĩnh Vũ cùng Giản vương phi đều lặng đi một chút, tầm mắt ý thức chuyển về hướng Dịch Khinh Nhan.

Dịch Khinh Nhan mặt không đổi sắc uống trà cả mình, cũng không nhìn ánh mắt của ai, giống như chuyện này cùng bản thân một chút quan hệ cũng không có.

Mà Dịch Duẫn Tiệp là không nhịn được"Phốc ——" một tiếng phun ra một ngụm nước. sáng sớm hôm nay hắn cũng biết này chuyện rồi, dù sao trong vương phủ tất cả thị vệ đều thuộc quyền quản lý của hắn. Cái lão gia tử này thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng.

Dịch Minh Thần mặc dù là người cứng nhắc, nhưng tâm tư tinh tế, liếc mắt một cái liền nhìn ra chuyện này có quan hệ tới con gái mình. Ông không nhịn được trầm mặt hỏi: "Doanh Doanh, chuyện gì xảy ra?"

Dịch Doanh Doanh nhướn mày mang theo vài phần nghi ngờ nhìn Dịch Minh Thần nói: "Mắt Vương gia bị đánh phụ nhân nên hỏi Vương gia mới đúng, con gái làm sao biết được?"

Nguyên Tĩnh Vũ trong lòng tức giận, từ hắn kế vị tới nay cho tới bây giờ chưa từng mất mạt như thế. Nhưng chuyện không nói mất thể diện, nói ra còn mất thể diện hơn, vì vậy hung hăng trợn mắt nhìn Dịch Doanh Doanh một cái, lại ra vẻ kín đáo nói: "Chuyện không liên quan đến Doanh Doanh, là tự bổn vương không cẩn thận. Chuyện này, mọi người về sau cũng không cần nhắc lại."

Dịch Khinh Nhan tựa hồ không phát hiện Nguyên Tĩnh Vũ trừng nàng, ánh mắt phần lớn đều đặt ở trên người mấy hài tử của Dịch Duẫn Tiệp.

Nếu Vương gia đã nói như vậy, Dịch Minh Thần cũng không tiện hỏi tới, nhưng trong lòng đã hiểu chuyện này nhất định là có liên quan tới con gái của mình rồi. Ông lập tức nghĩ đến chuyện nữ nhi này bên ngoài tập võ nhiều năm, chỉ sợ không hiểu được đạo làm vợ, chẳng lẽ là nó đánh sao? Cũng trách chính mình, ban đầu chỉ muốn cho nữ nhi tìm người môn đăng hộ đối xứng đáng gả, lại nghĩ đến con gái của ông mặc dù tuổi tác hơi lớn, trên dung mạo thì không có trở ngại, nhưng không có nghĩ tới nàng thuở nhỏ không được mẫu thân nuôi dạy, bổn phận làm vợ người thiếp chỉ sợ cái gì cũng không hiểu, như vậy có thể hay không uất ức cho Vương gia......

Dịch Duẫn Tiệp nhìn tháy dáng vẻ xấu hổ của Vương gia, lại nhìn nhìn sắc mặt nghi hoặc ngờ vực vô căn cứ của phụ thân, nhịn không được cúi đầu che miệng cười trộm.

"Doanh Doanh rất thích con nít?" Nguyên Tĩnh Vũ thấy ánh mắt của nàng nhìn Dịch Cẩm Hồng cùng Dịch Kiến Nghiệp, có phần thích thú hỏi.

"Ừ!" Doanh Doanh gật đầu một cái, "Chờ sang mùa xuân năm Cẩm Hồng lớn hơn nữa một tuổi thì ở bên cạnh ta đi!"

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn nàng.

Khinh Nhan không có giải thích gì ý tứ, chỉ là nhìn ánh mắt của Dịch Cẩm Hồng, dịu dàng hỏi: "Cẩm Hồng nguyện ý đi theo cô cô không?"

Dịch Cẩm Hồng mười một tuổi vội vàng đứng lên, thận trọng quỳ gối trước Dịch Khinh Nhan nói: "Đa tạ cô cô ưu ái! Cẩm Hồng nguyện ý đi theo cô cô!"

Dịch Khinh Nhan mỉm cười nâng nó dậy, thần sắc dịu dàng, ánh mắt như mặt nước nhìn đứa nhóc già dặn này.

Nguyên Tĩnh Vũ chưa từng thấy Dịch Khinh Nhan dịu dàng như thế, trong lúc nhất thời lại ngây người nhìn. Một khắc kia, hắn có một loại rung động, nếu như phần dịu dàng này của nàng có thể hoàn toàn thuộc về hắn, hắn nguyện ý dùng tất cả của mình tới trao đổi! Suy nghĩ lại bỗng nhiên kéo xa, nếu như bọn họ có một đứa con, người một nhà ngồi ngồi cùng một chỗ không biết sẽ hạnh phúc như thế nào a!

"Khinh Nhan, chúng ta sớm một chút sinh một đứa bé đi!" Hắn giống là vô ý thức mở miệng nói những lời này. Cho đến trên mặt của nàng nổi lên một tầng đỏ ửng mấy phần giận tái đi, hắn mới tỉnh ngộ lại mình nói cái gì.

"Khinh Nhan?" Dịch Minh Thần khẽ cau mày, Vương gia giống như một mực gọi Khinh Nhan thay vì Doanh Doanh. Cái tên này là gì vậy?

Dịch Doanh Doanh giải thích: "Phụ thân, Khinh Nhan là tên sư phụ đặt cho nữ nhi, phụ thân không nhớ sao? Vương gia thích cái tên này."

Dịch Minh Thần gật đầu một cái, xem ra nữ nhi đã đem mọi chuyện của chính mình cùng Vương gia giao phó rõ ràng, như vậy mới đúng chứ.

Bởi vì phu nhân Dịch Minh Thần không phải mẹ ruột của Khinh Nhan, phu nhân Dịch Duẫn Tiệp cũng cùng nàng không quen, cho nên hai vị phu nhân Dịch gia đều là do vương phi tiếp đón, Dịch Khinh Nhan cũng chỉ thỉnh thoảng cùng phụ thân và ca ca nói hai câu lời nói, hờ hững giống như người lạ.

Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Loại cảm giác này giống như khi mình còn nhỏ ăn bữa cơm đoàn viên, hắn cùng với khi dụ dương vương đại ca người một nhà ngồi chung một chỗ, xem bọn hắn mẹ con, vợ chồng hoà thuận vui vẻ, mà mình mặc dù cũng ngồi ở cùng trên bàn lớn, lại giống như một người xa lạ hờ hững xa cách. Loại cảm giác đó hắn thấm hiểu rất rõ, thấy người ta ấm áp hạnh phúc, mình lại càng thê lương gấp bội

Không nghĩ tới Doanh Doanh ở trong phủ Nguyên Soái thế nhưng cũng là loại này tình cảnh. Cũng là, nếu là Dịch phu nhân có thể tận tâm một chút làm nghĩa vụ của người mẹ cả, như thế nào lại để cho nàng tướng môn tiểu thư hai mươi hai tuổi còn khuê nữ? Hắn chợt hiểu nguyên nhân nàng muốn mang Dịch Cẩm Hồng theo bên người. Cẩm Hồng trưởng thành sớm, tư chất cũng không tệ, nhưng bởi vì mẹ đẻ xuất thân đê tiện, tiếp tục lưu lại phủ Nguyên soái chỉ sợ thật sẽ làm để lỡ đứa bé này......

Ngay sau đó hắn nghĩ lại, Dịch thị chính là tướng soái thế gia, vì vậy nhiều năm qua cũng không đưa nữ vào vương phủ làm phi, cũng là vì kiên trì bản chất quân nhân bảo vệ quốc gia. Hôm nay Khinh Nhan gả cho hắn mặc dù có nhiều trùng hợp, nhưng tay cầm trọng binh Dịch thị ở trong triều tất nhiên phải chịu chút nghi kỵ. Hơn nữa, hắn muốn chuyên sủng Khinh Nhan là chắc chắn, mà Khinh Nahn cùng hắn cùng chung chia sẻ quân chánh sự vụ cũng là chắc chắn, nàng quan hệ lãnh đạm như vậy cùng cha với anh mà nói cũng không phải là chuyện không tốt. Chỉ là Khinh Nhan như vậy thật sự đáng thương...... Thôi, nàng còn có hắn mà, hắn sẽ cho nàng một gia đình, cho nàng tình yêu, hắn sẽ bổ khuyết cho nàng nàng......

Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên đưa tay ra, nắm tay Doanh Doanh, mặc kệ nàng thế nào giãy giụa trợn mắt cũng không buông ra, trong đôi mắt chỉ có dịu dàng ám áp cùng ý cười nhàn nhạt.

Dịch Minh Thần cùng Dịch Duẫn Tiệp thấy vậy đều ngượng ngùng nhìn bọn họ, đành phải mở chủ đề khác, nói vòng vo này nọ. Dịch Duẫn Tiệp vẫn còn tốt, chỉ là cảm thấy có chút mới lạ, không nghĩ tới Vương gia vốn không để ý đến nữ nhân lại ở trước người ra vẻ thân mật như vậy. Còn Dịch Minh Thần trong lòng thì lại không vui, cảm thấy nhất định là nữ nhi tùy tiện, cho nên mới đem Vương gia mang tùy tiện rồi.

Lúc này, Dịch Doanh Doanh chợt cầm ngược tay nguyên Tĩnh Vũ, sau đó nhéo mạnh xuống, đợi nhìn mới vội vàng đưa mắt nhìn hắn một cái. Nguyên Tĩnh Vũ lúc này mới nhớ tới việc chính.

"Dịch nguyên soái, Khinh Nhan nói nàng sáu tuổi liền rời khỏi phủ tướng quân, mười sáu năm qua rất ít trở về Nam An đi thăm mẫu thân, lần này ta đi Lương châu cũng muốn rời đi một đoạn thời gian, cho nên nàng tính toán trở về Nam An viếng mộ mẫu thân nàng hai tháng tận tận hiếu đạo......"

Vừa nhắc tới việc chính, chính là Vương gia cùng Nguyên soái đã bàn rồi, Dịch Minh Thần mặc dù không quá để ý những chi tiết này, nhưng thói quen nhiều năm cho phép, đối với lời của Vương gia nói cũng không tiện phản bác. Nghe được Vương gia nhắc tới mẫu thân đạ qua đời của Dịch Khinh Nhan, nhớ tới cô gái đó đã qua đời hơn hai mươi năm, Dịch Minh Thần không nhịn được sắc mặt biến thành ảm đạm, chút không vui mới vừa rồi đối với nữ nhi cũng lập tức tiêu tán. Mẫu thân Khinh Nhan mặc dù là tiểu thiếp của hắn, nhưng năm ấy ông cũng là thật tâm. Đáng tiếc nàng vì khó sinh mà qua đời, vì thế ông có chút giận lây sang Khinh Nhan. Hơn hai mươi năm, ông không còn có cưới vợ bé, chỉ là không muốn nhớ lại cái loại cảm giác buồn bã mất mát đó. Những năm gần đây, hắn cơ hồ đem toàn bộ tinh lực dùng vào quân vụ, đừng bảo là nuôi dạy, trong một năm đại khái cũng chỉ có ở bữa cơm đoàn viên mới thỉnh thoảng nhớ tới mình còn có nữ nhi...... Ông người phụ thân này, quả thật không có tẫn hết trách nhiệm của mình, cho nên hôm nay nàng không giống cái đại gia khuê tú ông cũng có trách nhiệm......

Dịch Minh Thần thở một hơi thật dài, nhìn người nữ nhi mình rất ít quan tâm nói: "Khó ngươi có này phần hiếu tâm này, chỉ là hôm nay ngươi đã xuất giá......"

Dịch Khinh Nhan nhanh chóng cắt đứt lời của phụ thân: "Nữ nhi gả cho người khác chẳng lẽ thì không còn là cha mẹ nữ nhi sao?"

Dịch Minh Thần nhất thời im lặng. Đúng vậy a, mặc dù nàng đã gả cho Vương gia, thủy chung còn là cốt nhục của mình a!

Dịch Duẫn Tiệp là một số ít người biết chân tướng, Nguyên Tĩnh Vũ ra hiệu nhanh chóng khuyên nhủ: "Cha người cứ yên tâm đi, Vương gia đã để cho ta sắp xếp xong xuôi, chuyện này chúng ta nghiêm khắc giữ bí mật, muội muội không có việc gì."

Nghe Dịch Duẫn Tiệp nói Vương gia đều đã an bài tốt rồi, dịch Minh Thần liền không nói gì hơn nữa. Ba người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cửa thứ nhất này cuối cùng đã qua.

phu nhân Lý thị của Dịch Minh Thần liếc mắt nhìn quét Dịch Doanh Doanh một cái, trong ánh mắt hơi nhiều bất mãn cùng oán hận. Từ nhỏ đến lớn, Dịch Doanh Doanh chưa từng có kêu lên nàng một tiếng mẫu thân, hôm nay là trắc phi Vương gia, lại đem Vương gia mê hoặc thành cái bộ dáng này, sợ là lại càng không đem nàng cái này mẹ cả để ở trong mắt đi? Vốn nghĩ một nữ nhân chưa chồng đã hơn hai mươi tất sẽ không đẹp bao nhiêu, không nghĩ tới lại có sắc đẹp như vậy.

Giản vương phi mặc dù không biết chân tướng, nhưng nàng vốn thông tuệ đã nhìn ra chuyện này tuyệt không đơn giản giống như ngoài mặt. Dịch Doanh Doanh rốt cuộc đi Nam An làm cái gì đấy? Xem ra Vương gia tựa hồ tính toán kể cả Dịch Duẫn Tiệp cùng nhau gạt Dịch nguyên soái, một nữ nhi phải làm chuyện gì mà muốn gạt phụ thân chứ?

phu nhân Dịch Duẫn Tiệp Phùng thị cũng rõ ràng nhìn ra vị muội muội xuất giá này không thích mình, nàng cũng lười phải tiến tới tự tìm mất mặt. Vì vậy một cuộc gia yến, nàng trừ mới bắt đầu thỉnh an cũng không nói qua câu nào với Dịch Khinh Nhan.

Nguyên Tĩnh Vũ ban đầu là có lòng tốt muốn cho một nhà Khinh Nhan đoàn tụ hảo hảo thân cận một lần, không nghĩ tới lại thành cái kết quả này, cũng may Giản vương phi ở đây còn giải quyết không ít lúng túng. Vì vậy, hắn liền nháy mắt với Dịch Duẫn Tiệp. Dịch Duẫn Tiệp hiểu ý, vội vàng nói phụ thân bọn họ thất lễ phải trở về, nói Vương gia cũng nên nghỉ ngơi.

Dịch Minh Thần vốn là người ngay thẳng cứng ngắc, nghe vậy tán thưởng nhìn con trai của mình một cái, tựa như nói: đề nghị này ngược lại rất được lòng ta, tiểu tử ngươi cuối cùng biết để ý mọi chuyện. Vì vậy trầm mặt gật đầu một cái, mang theo cả nhà cáo từ rời đi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-67 )