Vay nóng Tinvay

Truyện:Khế Ước Quân Hôn - Chương 132

Khế Ước Quân Hôn
Trọn bộ 307 chương
Chương 132
Gien di truyền (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Shopee


Editor: Puck

Khó có được đại thiếu gia chịu yên lặng vẽ tranh, không hề phát cáu lung tung, cũng sẽ không ném đồ vật, quản gia Trương vội vàng báo tin tức tốt này cho nữ chủ nhân.

Chờ Lưu Mỹ Quân chạy tới phòng vẽ đẩy cửa tiến vào, vừa hay nhìn thấy Lâm Tuyết ngồi bên cạnh Lương Thiên Dật, còn Lương Thiên Dật tỏ vẻ hết sức chăm chú mà vẽ cô bé ngồi trước mặt kia! Vẻ thô bạo và nóng nảy trên mặt con trai đều biến mất, thay vào đó là vẻ hờ hững điềm tĩnh trước sau như một.

Nhìn con trai vẫn không vui, nhưng ít nhất đã bình tĩnh lại.

Phiền não nhiều ngày, mấy phút thời gian đã bị Lâm Tuyết giải quyết. Coi như không chào đón Lâm Tuyết, Lưu Mỹ Quân không thừa nhận không được, Lâm Tuyết đúng thật có bản lĩnh lấy nhu khắc cương.

Lưu Mỹ Quân bước nhẹ đi tới, đi tới bên cạnh Lương Thiên Dật, nhìn bản vẽ của con trai, mỉm cười khen: "Vẽ thật đẹp!"

Lương Thiên Dật chưa nói chuyện với mẹ, vẫn tập trung vẽ bức tranh của anh.

Lâm Tuyết quay đầu, nhẹ giọng nói với Lưu Mỹ Quân: "Sau này để Mộng Mộng làm người mẫu cho anh cả đi!"

"Được!" Lưu Mỹ Quân vội vàng đồng ý, cho dù là thái độ đối với Lâm Tuyết hay đối với Mộng Mộng đều thay đổi rất nhiều, trên mặt mang nụ cười hòa thuận, nói, "Khó có được Thiên Dật và cô nhóc này hợp ý, về sau không có việc gì thì để con bé lên với thằng bé! Còn con nữa, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, trò chuyện nhiều với anh cả con!"

"Có thời gian con sẽ qua đây!" Lâm Tuyết nói cho bà biết, "Ngày mai con phải đi đơn vị!"

"Này, con đang mang thai còn đi đơn vị làm gì?" Lưu Mỹ Quân nhíu mày, nói, "Sau này ở nhà yên tâm dưỡng thai, chỗ bộ đội đó không thích hợp cho phụ nữ có thai."

"Con có thể không tham gia huấn luyện thông thường, nhưng những công việc khác vẫn phải làm theo lẽ thường!" Lâm Tuyết xem thường, ở Tam giác vàng, không phải cô vẫn theo lẽ thường tham gia các hành động sao? Cô nôn nghén không nghiêm trọng lắm, cũng không có trở ngại gì. Nếu không, mười tháng khá dài, cô đều cả ngày ở nhà chờ sinh con sao?

Lại không thèm nói nhiều nửa câu, hai mẹ chồng con dâu trước sau như một như thế.

Lưu Mỹ Quân thấy Lâm Tuyết kiên trì muốn đi đơn vị cũng không vui mừng. Hừ lạnh một tiếng, nói, "Bây giờ con cũng không phải một người, tối thiểu cũng phải suy nghĩ vì đứa nhỏ trong bụng, đứa bé là bảo bối của người cả nhà chúng ta chứ không chỉ của riêng con, tại sao có thể cho phép con tùy hứng hồ đồ! Muốn đi đơn vị cũng được, ngày mai con tự mình nói với ông nội đi!"

Ném xuống những lời này, bà liền hất tay xoay người, bị tức giận mà thẳng bước đi.

Lâm Tuyết biết Lưu Mỹ Quân có ý tốt, quá để ý tới đứa bé nên mới vậy. Nhưng mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cuộc sống của mình, cô không thích cảm giác bị người "Nuôi nhốt".

Lương Thiên Dật vừa vẽ tranh, vừa như không có việc gì nói với Lâm Tuyết: "Tính khí của mẹ ấy mà, chuyện gì cũng thích vung tay múa chân, em coi như không nghe thấy là được rồi!"

Hai năm qua anh đều cứ như vậy, cho dù Lưu Mỹ Quân nói gì, anh đều coi như gió thổi bên tai.

Lâm Tuyết nhàn nhạt nhếch môi, nói: "Em biết rõ!"

Đến bữa tối thì Lương Tuấn Đào còn chưa từ đơn vị tở lại, gọi điện thoại tới nói đơn vị có nhiệm vụ khẩn cấp, thời gian trễ một chút mới có thể trở về, kêu bọn họ ăn cơm trước không cần chờ anh. Chỉ có điều Lương Thiên Dật cuối cùng chịu xuống lầu ăn (cái này khó có được), Mộng Mộng cũng sẽ không khóc rống, bơi vì Lâm Tuyết đồng ý với cô bé, sau khi ăn bữa tối xong sẽ mang cô bé gặp cha.

Tóm lại, đoạn thời gian ăn cơm này coi như vui vẻ.

Cầm thìa nhỏ lên, Mộng Mộng vội vàng bới cơm vào trong miệng, chỉ hy vọng mau mau lấp đầy bụng, thì có thể nhìn thấy cha.

Lương Trọng Toàn thấy con trai cuối cùng khôi phục lạnh nhạt như trước kia, không hề phiền não dễ giận nữa, không khỏi đưa ánh mắt cảm kích về phía Lâm Tuyết, nói: "Cha vất vả con rồi!"

Lâm Tuyết khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái, không lên tiếng.

Lưu Mỹ Quân nhân cơ hội nói: "Khi Lâm Tuyết không có chuyện gì thì trò chuyện nhiều hơn với Thiên Dật, tâm tình Thiên Dật còn có thể tốt một chút! Ngoài ra em cảm thấy Lâm Tuyết mang thai rồi, thân thể quý giá, trước khi sinh con tốt nhất không nên đi đơn vị, chờ sinh đứa bé xong, con bé muốn đi đâu em cũng mặc kệ!"

Lương Trọng Toàn nghe đề nghị của vợ, không trả lời ngay, cân nhắc một phen, đưa ánh mắt hỏi thăm về phía Lâm Tuyết.

Câu trả lời của Lâm Tuyết tuy nhẹ, nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên định: "Còn rất lâu mới đến ngày dự sinh, con muốn đi đơn vị làm việc, yên tâm, con sẽ chú ý thân thể!"

"Được rồi, con đã kiên trì muốn đi làm việc, cha tin tưởng con có thể tự chăm sóc tốt cho mình!" Lương Trọng Toàn ngược lại rất sáng suốt, cũng không ép uổng cấm chỉ cô đi đơn vị làm việc, chỉ có điều dừng lại một chút, rồi quan tâm nói tiếp, "Bây giờ con không chỉ một người, lúc nào cũng không được quên, con còn phải chăm sóc tốt cho đứa nhỏ trong bụng!"

"Vâng, con biết rõ!" Lâm Tuyết thấy Lương Trọng Toàn đồng ý cho cô tiếp tục đi đơn vị, liền vui mừng mỉm cười với ông, "Cám ơn cha!"

Trở lại phòng khách, trước đi phòng tắm tắm rửa với Mộng Mộng, đổi bộ đồ ngủ, một lần nữa trở lại trong phòng ngủ.

Đợi suốt cả một ngày, Mộng Mộng đã sớm không thể chờ đời, la hét muốn gặp cha. Lâm Tuyết gọi điện thoại cho Thạch Vũ, điện thoại tiếp thông rồi, cô nói vài ba câu với anh, sau đó để cho Mộng Mộng nghe điện thoại.

"Cha!" Mộng Mộng nhận lấy điện thoại, nghe được giọng của Thạch Vũ lập tức lớn tiếng khóc, "Hu hu... Mộng Mộng muốn tìm cha! Tìm cha..."

Lại nữa! Lâm Tuyết bất đắc dĩ, vội vàng dịu dàng nói: "Mộng Mộng là một đứa bé ngoan, không khóc nữa! Nói với cha, hôm nay con và mẹ làm những gì!" d

Đáng tiếc hiện giờ cái gì Mộng Mộng cũng không nghe vào, đến giờ ngủ, cô bé có thói quen mỗi đêm vùi vào trong ngực cha ngủ, bây giờ cô bé chỉ muốn ngửi mùi vị trong ngực cha.

Lâm Tuyết không nghe được Thạch Vũ nói những gì trong điện thoại, chỉ nghe được tiếng Mộng Mộng kêu gào tê tâm liệt phế càng ngày càng vang dội, cuối cùng khiến cho tất cả người giúp việc tới.

"Thiếu phu nhân, cần giúp không?" Nữ giúp việc mợ Trần gõ cửa phòng ngủ, hỏi.

"Không cần, không có việc gì!" Lâm Tuyết vội đáp.

Suy nghĩ của cô rốt cuộc vẫn còn quá đơn giản, vốn tưởng rằng để Mộng Mộng nói chuyện điện thoại với Thạch Vũ là có thể hóa giải nỗi khổ tương tư, không ngờ khóc đến càng lợi hại hơn. Nhìn tình hình này, chỉ có thể nói chuyện video rồi.

Cầm lại điện thoại từ trong tay Mộng Mộng, Lâm Tuyết hỏi Thạch Vũ: "Điện thoại của anh có thể chat video không?"

"Không thể!" Giọng Thạch Vũ hơi nghẹn ngào, có lẽ bị tiếng khóc của con gái yêu lây tới nên cũng khóc, "Tôi có thể mượn dùng máy vi tính và số QQ của Triệu Bắc Thành, bây giờ cô đăng nhập đi!"

Triệu Bắc Thành có một chiếc laptop không dây cao cấp, đó là trang bị do quân đội cấp phát, lúc này vừa đúng dùng để chat video với Mộng Mộng.

Bị Mộng Mộng khóc đến tinh thần hơi không tập trung, Lâm Tuyết không để ý suy nghĩ nhiều, vội vàng nắm tay nhỏ bé của cô bé, kéo cô bé đến thư phòng của Lương Tuấn Đào.

"Ngoan, đừng khóc, lập tức có thể thấy cha!" Lâm Tuyết càng không ngừng dụ dỗ cô bé, đáng tiếc cô bé vốn không tin tưởng lời của cô.

"Hu hu... Mẹ Lâm Tuyết gạt người, vốn không có cha!" Đứa bé rốt cuộc đã hiểu, thì ra nói đê cho mình thấy cha chính là gọi điện thoại! Vậy sao có thể tính là thấy cha chứ? "Con muốn thấy cha, con muốn nhìn thấy cha!"

"Sẽ, lập tức sẽ nhìn thấy cha rồi!" Lâm Tuyết nhỏ giọng dụ dỗ cô bé, trong lòng quyết định ngày mai phải lập tức báo cáo lên đơn vị chuẩn bị máy vi tính và điện thoại di động thấy hình trang bị cho Thạch Vũ, đây là hoàn toàn cần thiết!

Ổn định cảm xúc của Mộng Mộng đồng nghĩa với ổn định lòng quân của Thạch Vũ, như vậy mới có thể đạt tới mục tiêu hợp tác lâu dài chiến đấu hăng hái.

Đến thư phòng, Lâm Tuyết luống cuống tay chân khởi động máy tính, lại ôm Mộng Mộng không ngừng khóc rống dụ dỗ một phen. Ước chừng sau hai phút, cô cuối cùng cũng đăng nhập thành công vào QQ của Lương Tuấn Đào, tìm được tên tuổi Triệu Bắc Thành trong đó, yêu cầu chat video.

Rất nhanh, hình đại diện của đối phương sáng lên, hơn nữa đón nhận yêu cầu video.

Gương mặt tuấn tú cương nghị của Thạch Vũ tràn đầy vẻ lo lắng, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào màn hình. Lâm Tuyết vội vàng đẩy Mộng Mộng về phía camera, nói: "Gặp Mộng Mộng đi!"

"Cha!" Mộng Mộng cuối cùng thấy cha, đưa tay nhỏ bé vuốt ve màn hình hiển thị, nhưng làm thế nào cũng không ôm được cha, "Cha! Hu hu... Mộng Mộng muốn cha ôm!"

Thạch Vũ đỏ vành mắt, yết hầu giật giật, cố gắng kiềm chế đau thương, dùng giọng nói khàn khàn khuyên lơn con gái: "Bảo bối ngoan, cha ở đây!... Về sau cha ở đây gặp mặt con, mỗi đêm đều gặp mặt được không?"

"Hu hu... Cha..." Mộng Mộng khóc đến thở không ra hơi, càng không ngừng dùng tay nhỏ bé cào màn hình, "Hu hu... Mộng Mộng buồn ngủ, muốn cha ôm ngủ... Cha ôm Mộng Mộng..."

Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, nước mắt Thạch Vũ đã không thể khống chế rơi xuống.

"Anh Thạch, anh không thể khóc!" Lâm Tuyết không ngờ Mộng Mộng sẽ khóc huyên náo lợi hại như vậy, liền ôm cô bé lui về phía sau, sau đó khuyên nhủ Thạch Vũ không tiếng động mà rơi lệ: "Anh như vậy, con bé sẽ càng khó chịu!"

Ánh mắt Thạch Vũ nhìn về phía Lâm Tuyết, lại hơi kinh ngạc, sau đó hơi không tự nhiên dời tầm mắt đi.

Lâm Tuyết cảm thấy không đúng, cúi đầu mà xem xét, khuôn mặt đỏ bừng lên. Trời ạ, sao lại mất mặt như vậy! Bị Mộng Mộng khóc đến đầu hôn mê não đau, lại quên mất mình mặc đồ ngủ hai dây thấp ngực, càng lúng túng hơn chính là, cô ngủ có thói quen không mặc áo lót, bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve này vốn không thể che hết cảnh xuân trước ngực lộ ra.

Liền vội vàng đứng lên tránh phạm vi camera, cô nói với Mộng Mộng: "Mộng Mộng ngoan, đừng khóc, ngồi xuống nói chuyện với cha một lát! Mẹ trở về phòng thay đồ, có được không?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-307)