Vay nóng Tinvay

Truyện:Khế Ước Quân Hôn - Chương 130

Khế Ước Quân Hôn
Trọn bộ 307 chương
Chương 130
Song hỉ lâm môn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-307)

Siêu sale Shopee


Editor: Puck

"Cha chính là cha của con, về sau gọi thẳng cha là cha!" Lương Tuấn Đào vội vàng vỗ vỗ thân thể nhỏ bé của cô bé tỏ ý an ủi.

"Mộng Mộng muốn tìm cha, cha! Cha ở đâu?" Mộng Mộng méo cái miệng nhỏ nhắn, mắt thấy muốn khóc.

Lâm Tuyết thấy đứa bé muốn khóc, vội vàng tiến nhanh một bước, nắm tay nhỏ bé của Mộng Mộng, khuyên nhủ: "Mộng Mộng ngoan, không khóc nào! Như thế nào đi, để ông nội bà nội kêu người làm món ăn ngon cho Mộng Mộng ăn!"

"Hu hu... Cha, tìm cha..." Vẫn không nghe thấy tung tích của cha mình, trong đôi mắt to của Mộng Mộng tí tách rơi lệ xuống, nhưng bé là một cô bé khéo léo, cố gắng đè nén tiếng khóc, giống như con thú nhỏ chỉ thấp giọng nức nở nghẹn ngào.

Vốn là cảnh tượng vô cùng hân hoan vui mừng nhưng bởi vì Mộng Mộng khóc thút thít mà trở nên hơi kỳ quái, cũng không biết ai biết đứa nhỏ Lương Tuấn Đào ôm trong ngực có lai lịch ra sao, Lưu Mỹ Quân không nhịn được, mở miệng hỏi trước, "Đây là đứa trẻ nhà ai?"

Lương Tuấn Đào không trả lời, anh vốn không để ý tới trả lời. Mộng Mộng khóc không ngừng, anh lại không có kinh nghiệm dụ dỗ con nít, giao cho Lâm Tuyết lại sợ Mộng Mộng tìm cô ôm, liền vụng về mà vỗ đứa nhỏ, dụ dỗ, "Ngoan, không khóc, chúng ta vào nhà ăn thịt!"

Mộng Mộng thủy chung vẫn không nghe được động tĩnh liên quan đến cha mình, càng hắng giọng khóc lên, "Tìm cha! Mộng Mộng tìm cha..."

Trong lòng Lâm Tuyết hơi ê ẩm, đối với đứa bé mà nói, ai cũng không thể thay thế được cha mình! Máu mủ chia lìa cực kỳ tàn nhẫn, nhưng giữ con bé ở khu vực khai thác mỏ lại không thích hợp...

Lưu Dương tới gần trước, khoa trương hú lên quái dị: "Không thể nào chứ! Đi ra ngoài một chuyến lại làm ra con gái lớn như vậy, tốc độ của hai người cũng quá nhanh đi!"

Mã Đồng Đồng liền không nhịn được mà cười, chụp anh một phát, sẵng giọng: "Nói nhăng gì đó, cho dù dùng hoóc-môn nuôi dưỡng mà thúc cũng không lớn nhanh như vậy! Nhất định là trẻ mồ côi nhặt được khi làm nhiệm vụ ở nước ngoài!"

Mộng Mộng quay đầu lại, mắt to rưng rưng bất mãn nheo mắt nhìn Mã Đồng Đồng, căm giận lớn tiếng bác bỏ: "Mộng Mộng không phải trẻ mồ côi, Mộng Mộng có cha! Cha, hu hu... Tìm cha..."

Tiếng khóc của trẻ con lồng thêm âm thanh khác, lỗ tai của Lương Tuấn Đào cũng bị tiếng khóc của con bé chấn động đến kêu ong ong.

Đều nói đề xi ben tiếng khóc của đứa nhỏ có thể áp đảo âm thanh hỗn tạp khi máy bay trượt trên đường băng, điều này không hề khoa trương chút nào. Tiếng khóc của đứa bé chính là vũ khí sinh tồn của chúng, có thể để cho bọn chúng nhanh chóng lấy được che chở và vuốt ve của cha mẹ, nhưng bây giờ cho dù tiếng khóc của cô bé lớn hơn nữa, cha của bé cũng không nghe thấy rồi.

Ôm đứa bé đi vào trong phòng, khí lạnh mát mẻ bên trong khiến cho bọn họ chịu đủ thử thách của nắng nóng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Chỉ có điều, tiếng khóc của đứa bé càng lớn, quả thật khiến cho người ta không chịu nổi. Lương Tuấn Đào thả Mộng Mộng lên ghế sa lon, để người giúp việc cầm đồ trang trí trên giàn hoa đến cho cô bé chơi, lại để cho người đi lấy đồ chơi mô hình trong phòng Lương Ngọc Đồng đưa cho cô bé.

Nhưng Mộng Mộng đều không có hứng thú với tất cả, nhìn hoản cảnh xa lạ và từng khuôn mặt xa lạ trước mặt, chỉ không thấy cha của bé, lại hắng giọng khóc lên.

Lâm Tuyết thấy đứa bé bị dọa sợ, vội vàng ngồi xuống ôm cô bé vào trong ngực, dịu dàng vỗ vỗ cô bé, làm dịu nói: "Mộng Mộng ngoan, không khóc, buổi tối có thể nhìn thấy cha!"

Tay nhỏ bé nắm thật chặt ngón tay Lâm Tuyết, lúc này Mộng Mộng mới dừng tiếng khóc, còn nghẹn ngào hỏi, "Thật, thật không?"

"Thật!" Lâm Tuyết cúi đầu hôn mái tóc mềm mại của cô bé, nức nở nói, "Mẹ không lừa con!"

Nhìn Mộng Mộng đáng thương, không khỏi khiến cho cô nhớ lại tuổi thơ cô đơn của mình. Khi cô mất mẹ có số tuổi không khác Mộng Mộng bây giờ nhiều lắm, khi đó cô cũng kêu gào tê tâm liệt phế, bởi vì không thấy mẹ nữa, trừ bức hình treo trên tường, cô tới đâu cũng không tìm thấy mẹ!

Mắt thấy hai người phụ nữ một lớn một nhỏ lại ôm đầu mà khóc, người một nhà nhìn trộm mặt nhau, không biết làm sao.

Lương Tuấn Đào thật sự nhức đầu, sớm biết Mộng Mộng có thể khóc như vậy, anh cũng không nên tích cực cổ động Thạch Vũ đồng ý giao con cho bọn họ mang về! Tương đương với kéo về nhà một tiểu yêu tinh phiền toái.

Anh sợ nhất phụ nữ thích khóc, người phụ nữ nhỏ thích khóc tất nhiên khỏi nói, quả thật khiến cho đầu anh đau như muốn nứt ra.

"Cha nói cô nhóc này, khóc hai tiếng tỏ ý tứ không sai biệt lắm là được rồi, vợ cha đang có thai không chịu nổi con giày vò như vậy!" Tính nhẫn nại của Lương nhị thiếu có mức độ, bắt đầu đề cao giọng nói với đứa bé, "Lại khóc sẽ đưa con về!"

Đối mặt với giọng nói cường quyền, làm người yếu Mộng Mộng chỉ có thể dùng tiếng khóc vang dội hơn đến trả lời lại.

"Này, lấy từ đâu ra cô nhóc lừa đảo thích khóc như vậy, quả thật ồn chết đi được!" Có con như vậy tất phải có mẹ thế, kiên nhẫn của Lưu Mỹ Quân cũng không có hạn, đối với người ngoài càng sâu, "Mẹ nói Lâm Tuyết này, con đang có thai, để con quỷ sứ cọ tới cọ lui trong ngực như vậy, cẩn thận đụng vào thân mình! Mau giao con bé cho người giúp việc đi!" Xoay người, cao giọng thét to, "Mợ Trần! Tới đây đưa cô nhóc này qua một bên đi!"

Mộng Mộng đang khóc, lại nghe tất cả vào trong tai. Lúc này nghe nói muốn giao cô bé cho mợ Trần nào đó, khóc đến càng dữ tợn, gắt gao túm chặt quần áo của Lâm Tuyết, như thế nào cũng không chịu buông tay.

Thấy đứa bé bị sợ đến kêu to, Lâm Tuyết vội vàng ôm chặt lấy cô bé, lại liên tục an ủi: "Mộng Mộng không sợ, mẹ ở đây! Mẹ ôm con, ai cũng không dám ôm con đi!"

"Mẹ Lâm Tuyết!" Mộng Mộng hận không thể chui vào trong bụng Lâm Tuyết đợi an toàn hơn, bé càng không ngừng cọ tới cọ lui trên người Lâm Tuyết, khóc đến giọng cũng nín nghẹn rồi.

"Này, cẩn thận bụng!" Lưu Mỹ Quân hoảng hốt hút khí lạnh, chỉ huy nữ giúp việc tiến lên, "Mau ôm đứa nhỏ này đi, đừng để cho con bé đá phải bụng Lâm Tuyết!"

Lâm Tuyết vội vàng bảo vệ Mộng Mộng, nói với mợ Trần nữ giúp việc đang chuẩn bị tiến lên ôm con bé: "Đừng đụng vào cô bé, cô bé rất biết điều, sẽ không làm tổn thương tôi! Cho tôi một chút thời gian, tôi có thể dụ dỗ yên con bé!"

Lúc này, Lương Bội Văn và Mã Đồng Đồng hai mẹ chồng con dâu cũng đã tới, họ ngồi xổm người xuống, cười giỡn chọc Mộng Mộng nói chuyện, "Bé ngoan, cháu tên gì?"

Mộng Mộng là một đứa nhỏ lễ phép, vừa nghẹn ngào, vừa trả lời: "Cháu, cháu tên Mộng Mộng!"

"Thật biết nghe lời!" Lương Bội Văn chìa tay, ôn hòa dụ dỗ, "Để bà nội ôm được không? Trong bụng dì này có cục cưng, con không cẩn thận đụng phải cục cưng, đụng cục cưng khóc cũng không tốt!"

Lương Bội Văn làm phó viện trưởng, bởi vì nghề nghiệp, cho nên đặc biệt có sức thân thuộc với đứa nhỏ. Mộng Mộng không tính là sợ bà, nhỏ giọng sửa lời: "Dì Lâm Tuyết đồng ý làm mẹ của cháu rồi!"

"Ừmh, hóa ra là như vậy!" Lương Bội Văn tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói, "Ở trong lòng mẹ còn khóc cái gì chứ? Nào, để bà nội ôm cháu, chúng ta lên lầu chơi được không?"

Nhìn ra đứa nhỏ này sợ người lạ, vẫn nên mang con bé tới chỗ yên tĩnh rồi dụ dỗ con bé tương đối thích hợp.

Mộng Mộng không chịu để Lương Bội Văn ôm, Lâm Tuyết đang có thai cũng không dám ôm cô bé, quyết định sau cùng nắm tay nhỏ bé của cô bé, cùng đi lên lầu. Khóc qua một lần, Mộng Mộng đói bụng. Vì đề phòng cô bé câu nệ sợ hãi, Lâm Tuyết và đứa nhỏ ăn cơm trưa trong phòng khách trên lầu, không xuống lầu.

Lương Tuấn Đào tới đây một chuyến, thấy Lâm Tuyết dung túng với Mộng Mộng như thế thì hơi bất mãn, nhưng anh chịu đựng không nói gì, chỉ dặn dò cô cẩn thận thân thể một chút, đừng để Mộng Mộng đụng vào hoặc đá phải.

Đã ăn cơm trưa, Mộng Mộng cuối cùng yên tĩnh lại, không hề khóc rống nữa. Lâm Tuyết bảo đảm buổi tối sẽ để cho bé nhìn thấy cha, bé tin tưởng lời nói của mẹ, bởi vì mẹ chưa bao giờ lừa gạt bé.

Thấy đứa nhỏ dừng khóc, lúc này Lâm Tuyết mới dắt tay nhỏ bé của cô bé xuống dưới lầu. Ở phía dưới người một nhà cũng vừa mới ăn cơm xong, đang uống nước trong phòng trà.

Dáng vẻ Lương Trọng Toàn rất cao hứng, thở dài thở ngắn với Lâm Tuyết, còn tiếc rẻ da con bé ăn nắng đen đi rất nhiều.

Ánh mặt trời ở Tam giác vàng quá mức sắc bén, Lâm Tuyết da trắng như tuyết đi nán lại hơn một tháng, sau khi trở lại đã thoáng là màu mật ong mỏng, chỉ có điều điều này cũng cũng không ảnh hưởng tới vẻ ngoài của cô, ngược lại càng khiến cho cô thêm khỏe mạnh và có sức sống.

Lương Tuấn Đào khỏi phải nhắc tới, bởi vì cả ngày bận rộn bên ngoài, màu đồng cổ trên da anh sâu thêm một sắc độ, xem ra càng thêm hấp dẫn có sức quyến rũ.

"Rám đen sao!" Lương Bội Văn kéo cháu qua, yêu thương dò xét một phen, mỉm cười nói, "Còn không tới một tháng nữa Lưu Dương và Đồng Đồng sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó đoán chừng hai cháu đã nuôi trở lại!"

Lưu Dương và Mã Đồng Đồng chuẩn bị tổ chức hôn lễ? Tốc độ này cũng quá nhanh! Lâm Tuyết không ngờ trở về còn có thể tham dự hôn lễ của bọn họ, cũng coi như có duyên đi! Nên cười cười oán trách Mã Đồng Đồng: "Em cô nhóc này, kết hôn cũng không nói trước một tiếng với chị, làm tập kích bất ngờ à!"

Vốn tưởng rằng Mã Đồng Đồng và Lưu Dương không thể nào tu thành chính quả, không ngờ lại quyết định sắp kết hôn rồi. Khó có được cha mẹ của Lưu Dương cũng không phản đối, tất cả rất thuận lời. Lâm Tuyết biết Lương Bội Văn là người phụ nữ hiền thục độ lượng, coi trọng nhân phẩm chứ không để ý tới gia thế.

Không phải rất đồng ý Mã Đồng Đồng và Lưu Dương ở chung một chỗ, sợ Lưu Dương chơi bời, sợ Mã Đồng Đồng bỏ ra thật lòng đổi lấy đau lòng. Không ngờ Lưu Dương lại nghiêm túc, dù sao cũng phải có cảm tình với Mã Đồng Đồng thì mới có thể kết hôn với cô ấy.

Lâm Tuyết cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời cũng vì Mã Đồng Đồng mà vui mừng. Mã Đồng Đồng thủy chung yêu Lưu Dương, có thể gả cho người đàn ông mình thích cũng coi như là một kiểu hạnh phúc và viên mãn đi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-307)