Chỉ đơn thuần là trùng hợp?
← Ch.03 | Ch.05 → |
"A......" Liễu Tấn Lợi và Hâm Dung cùng che miệng xoay người xông ra ngoài, trên đại điện chỉ còn lại cái người báo tin đang run lẩy bẩy cùng với người nô tỳ phục vụ bên cạnh bị hù cho ngu dại.
Ầm một tiếng, cái khay đặt điểm tâm bị quăng trên đất, chia năm xẻ bảy vỡ vụn.
Điểm tâm tinh xảo nhanh như chớp lăn đầy đất, có nhiều màu sắc khác nhau trông rất đẹp mắt, dĩ nhiên, lúc này sắc mặt của Dư Cận Thước cũng cùng màu với một trong những cái bánh đó - xanh ngắt.
"Phụt --" Dư Hân Dật trực tiếp đem rượu trong miệng phun ra ngoài, chỉ vào điểm tâm trên đất cười ha ha.
Nhìn Dư Hân Dật ôm bụng cười đến sắp rớt xuống đất, chân mày Dư Cận Thước nhíu chặt, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng hỏi "Điện hạ đang cười cái gì?"
Âm thanh ra khỏi miệng cực kỳ đè nén, tựa như con mãnh thú hung ác muốn xé nát con mồi trong miệng.
" 'Thức ăn ngon' trong phủ của Đại Trưởng Lão thật là đặc biệt, làm người ta mở rộng tầm mắt!" Dư Hân Dật vừa nói vừa vỗ cái bàn cười lớn, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Vốn đã là người không có hình tượng gì, lúc này xem ra càng thêm điên cuồng.
Dư Cận Thước nhìn chằm chằm điểm tâm trên đất, trong mắt lóe ra hung quang, hận không thể phá hủy toàn bộ Liễu phủ này, băm Liễu Tấn Lợi làm trăm mảnh.
Lấy cái thứ này ra, là muốn cho hắn ăn sao?
Không lâu sau, hai cha con Liễu Tấn Lợi và Liễu Hâm Dung mang sắc mặt trắng bệch trở lại.
Dư Cận Thước nhìn chằm chằm Liễu Tấn Lợi, cười âm hiểm nói một câu: "Đại Trưởng Lão chiêu đãi thật là tốt."
Thật may là thường ngày hắn không thích đồ ngọt, nếu không...... Nghĩ tới đây, sắc mặt Dư Cận Thước càng thêm khó coi.
"Vương Gia, thuộc hạ nhất thời sơ xuất, kính xin Vương Gia thứ tội." Liễu Tấn Lợi vừa tiến lên liền trực tiếp té nhào xuống đất, cố nén ghê tởm trong lòng, vội vàng cầu khẩn nói.
"Sơ xuất?" Dư Cận Thước nhìn cũng không thèm nhìn Liễu Tấn Lợi lấy một cái, cười lạnh mang theo sát khí khát máu, "Loại chuyện như vậy cũng có thể sơ xuất sao?"
"Thì ra là Đại Trưởng Lão ở trong phủ luôn dùng cái loại nguyên liệu này làm điểm tâm." Sát khí rét lạnh trong lời nói của Dư Cận Thước làm Liễu Tấn Lợi sợ đến liên tiếp dập đầu, chỉ sợ Dư Cận Thước trong lúc nóng giận, tánh mạng của mình sẽ khó mà giữ được.
"Thuộc hạ đã sai người bắt giữ đầu sỏ gây nên, mặc cho Vương Gia xử lý." Liễu Tấn Lợi vội vàng đẩy tội nhân ra.
Thị vệ trong phủ lập tức ép một cô gái đi tới, nặng nề đẩy, khiến cô gái "bịch" một cái liền té ngã trên đất, một tiếng kia không cần nghĩ cũng biết, lần này rơi không nhẹ.
"Vương Gia, chính là nàng đã làm......" Liễu Tấn Lợi thật không muốn nhắc tới hai chữ "điểm tâm", cho tới bây giờ nếu không phải hắn liều mạng đè nén thì đã có thể nôn mửa không ngừng.
Nhìn lướt qua cô gái mặc quần áo bình thường phía dưới, Dư Cận Thước cười lạnh một tiếng: "Đại Trưởng Lão nghĩ như thế này thì Bổn vương sẽ cho qua sao?"
"Thuộc hạ không dám." Liễu Tấn Lợi khoát tay lia lịa.
"Không dám? Ta thấy là ngươi rất có dũng khí. Ngay cả một đứa nha hoàn như vậy cũng đẩy ra làm người chịu tội thay, ngươi nghĩ Bổn vương là người ngu, có thể mặc ngươi đùa giỡn hay sao?" Dư Cận Thước nổi giận, ở trong Yêu Giới, mình tuyệt đối là dưới một người trên vạn người, ngay cả Yêu Chủ ngày hôm nay, mọi sự cũng đều thương lượng với hắn.
Vậy mà bây giờ không ngờ ở trong phủ một trưởng lão lại sinh ra chuyện như vậy, thật là cực kì buồn cười.
"Không phải vậy, Vương Gia, người nọ là Liễu Lan Yên." Liễu Tấn Lợi vội vàng đẩy cô gái té ngã trên đất, nhanh chóng kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, "Thuộc hạ mới vừa rồi đã hỏi qua, là nha đầu này hồ đồ, lúc nãy mới mạo phạm Vương Gia."
"Liễu Lan Yên?" Dư Cận Thước xiết chặt chân mày, vơ vét những mảnh ký ức không còn lưu lại nhiều trong đầu, nhìn cô gái dung mạo thanh tú trước mắt này, dường như cùng dung mạo của một tiểu cô nương xa xôi nào đó trong trí nhớ của hắn trùng với nhau.
Đúng rồi, chỉ là nhiều năm trôi qua, cũng đã sớm không còn ấn tượng gì. Khi đó chẳng phải là cùng phụ thân của nàng có chút quan hệ, mới có hôn ước sao.
"Đúng là ngươi làm sao?" Giọng điệu Dư Cận Thước trầm thấp, mang theo xu thế áp bức nồng nặc, dù là người từng có hôn ước, chuyện hôm nay cũng không thể tha thứ.
Dư Hân Dật vẫn tùy ý mà ngồi bên cạnh ngược lại liếc mắt nhìn Liễu Lan Yên té trên đất, chỉ liếc mắt một cái liền thấy sự hèn nhát trong mắt nàng.
Xem ra là không có vở kịch gì hay để xem rồi.
"Phải.... ." Âm thanh run sợ vang lên, yếu ớt như muỗi kêu, nếu không phải là lúc này trong phòng an tĩnh cực độ, sợ rằng thật sự là không nghe được âm thanh của nàng.
"Lớn mật, đồ ăn của vương gia ngươi cũng dám táy máy tay chân?" Liễu Tấn Lợi rống giận, trong bực tức che giấu mừng như điên.
Nếu như có thể mượn cơ hội này diệt trừ nha đầu chướng mắt kia, chức Đại trưởng lão hắn đang ngồi sẽ càng thêm ổn định rồi.
Nghe được Liễu Tấn Lợi quát lớn, sắc mặt của Dư Cận Thước lại thay đổi, càng lúc càng khó coi đến cực điểm.
Thật là, mỗi khi nghĩ đến loại đồ vật này đã được bày trước mặt hắn, hắn liền không nhịn được buồn nôn.
Dư Hân Dật ở một bên vẫn như cũ tự rót trà uống ngồi xem kịch hay, xem ra, Liễu Tấn Lợi rất là để ý danh tiếng hôm nay của hắn.
Chỉ là, thật đáng tiếc, một cô gái yếu đuối như vậy lại trở thành vật hy sinh.
Chỉ là, mình không có thực lực, cũng không oán được người khác.
"Nhị thúc nói là ăn ngon." Liễu Lan Yên nói một câu, thiếu chút nữa làm cho Dư Hân Dật bị sặc, một tia kinh ngạc nhanh chóng lóe lên trong mắt.
Những lời này là vô tình hay là cố ý?
Dư Hân Dật vẫn như trước tùy ý ngồi, vụng trộm lại dụng tâm chú ý từng lời Liễu Lan Yên nói.
"Ăn nói hàm hồ, ta lúc nào nói qua?" Liễu Tấn Lợi tức đến đỏ bừng cả mặt, nếu là trong ngày thường thì coi như xong, nhưng hôm nay lại liên lụy đến vương gia, chuyện này tuy nhỏ mà lớn.
"Nhị thúc rõ ràng có nói qua." Liễu Lan Yên ngồi dưới đất, cứng cổ cùng Liễu Tấn Lợi tranh cãi, "Lúc ở trước cửa viện, nhị thúc nói! Chính là bởi vì nhị thúc nói ăn ngon, nên Lan Yên mới cố ý tìm tới hiếu kính nhị thúc."
Nói xong, mặt Liễu Lan Yên lộ ra vẻ thê lương, hơi nức nở: "Lan Yên chỉ là muốn hiếu kính nhị thúc, nhị thúc, Lan Yên làm sai sao? Lan Yên nghe nhị thúc nói mới đi làm. Nhị thúc, đừng trách Lan Yên nữa có được hay không?"
Nghe Liễu Lan Yên nức nở, sắc mặt Dư Cận Thước càng ngày càng lạnh lùng, nhìn chòng chọc vào Liễu Tấn Lợi, hắn cũng không có quên ở ngoài vương phủ, hắn nghe được cái gì, những người qua đường kia nghị luận không hề giả.
Cảm nhận được ánh mắt bức người của Dư Cận Thước, Liễu Tấn Lợi á khẩu không trả lời được, cuối cùng cực kỳ tức giận kêu một tiếng: "Người đâu!"
"Lão, lão gia......" Người làm lập tức run run rẩy rẩy chạy vào.
"Ai bảo các ngươi làm?" Liễu Tấn Lợi lớn tiếng thét hỏi.
"Tiểu, tiểu thư bảo chúng tôi làm." Người làm co rúm thân thể lại, tận lực cách xa Liễu Tấn Lợi.
"Nàng là kẻ ngốc, các ngươi cũng không có đầu óc sao?" Liễu Tấn Lợi giận đến kêu to, đánh cái người ngu xuẩn kia một cái, "Nàng nói cái gì thì nghe cái đó sao?"
"Tiểu thư, tiểu thư có ngọc bài của Đại Trưởng Lão." Người làm kinh hồn bạt vía nói, lời của hắn lập tức chận họng Liễu Tấn Lợi.
Ngọc bài của Đại Trưởng Lão đồng nghĩa với lệnh do Đại Trưởng Lão đính thân nói, dù là hôm nay hắn thay vị trí Đại Trưởng Lão, nhưng ngọc bài vẫn không có cầm vào tay.
Nếu không phải cố kỵ trong tay Liễu Lan Yên có thứ kia, thì hắn cần gì phải nuôi nha đầu này nhiều năm như vậy?
"Đại Trưởng Lão, ông rõ là được lắm." Dư Cận Thước đứng dậy, giận dữ vung ống tay áo sải bước rời đi, Liễu Tấn Lợi bị dọa sợ vội vàng từ dưới đất bò dậy, đi ra theo.
Mọi người trong phòng cũng đều đi theo ra ngoài, ai cũng không có chú ý tới Dư Hân Dật vẫn tùy ý ngồi ở một bên đang chậm rãi đi tới bên người Liễu Lan Yên, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng cười nói: "Lan Yên cô nương, cô nương ngược lại là một người thông minh."
Liễu Lan Yên quay đầu, nháy mắt một cái nhìn Dư Hân Dật: "Điện hạ thật không thông minh."
Dư Hân Dật chấn động trong lòng, lập tức hiểu được ý tứ của Liễu Lan Yên, khám phá được cũng không nên nói toạc ra, vậy mới phù hợp với thân phận Điện hạ trước sau như một, ngây ngô dại dột của hắn.
Hắn thế nhưng lại vì một nha đầu lần đầu tiên gặp mặt mà phá lệ, khó trách không bị nàng châm chọc.
Nhưng là, ở trước mặt nàng, hắn thật đúng là không muốn giả bộ.
Người đi đường nghị luận ra sao vừa vặn bị Dư Cận Thước nghe được, Liễu Tấn Lợi đi nghị sự đã rất lâu đến bây giờ mới về, thời gian dài như vậy người đi đường còn chưa có nghị luận đủ sao?
Từ Liễu Tấn Lơi nói ra lời ác độc, bị người đi đường nghe được, còn có khi hạ nhân xông tới ngăn cản ăn điểm tâm, một màn này xảy ra thật là trùng hợp, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì như thế cũng "Không hề trùng hợp".
Thế nào lại cố tình muốn cho Liễu Tấn Lợi và nữ nhi ăn xong rồi, mới bị vạch trần phát hiện, vừa có người đi đường nói chuyện linh tinh, cộng thêm Vương Gia làm chứng, trùng hợp như vậy, thật là rất trùng hợp.
Trước mặt dạng nữ nhân này, hắn còn phải ngụy trang sao?
"Lan Yên cô nương, nàng đi đâu vậy?" Dư Hân Dật phát hiện Liễu Lan Yên như người không có chuyện gì đứng dậy đi ra ngoài, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Ta thấy hơi mệt, muốn đi về ngủ một giấc." Liễu Lan Yên ngây ngốc cười.
Nếu là người ngu dại thì làm sao có thể hiểu được cái chuyện "Đại sự" gì đó đang diễn ra trước mắt đây?
Nghĩ thông suốt những thứ này, Dư Hân Dật chậm rãi đứng dậy, nhíu mày cười khẽ, đúng là một nữ nhân thú vị.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |