Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Tình Giấu Mặt - Chương 083

Người Tình Giấu Mặt
Trọn bộ 163 chương
Chương 083
Cô chính là hung thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Lazada


Nguyên bản, hôm nay, là hôn lễ của Ân Tịch và Thân Tử Kiều. Mà nay, giờ phút này, lại là đám tang của Trữ Dịch.

Thành phố K, trời một mực mưa, tí tách tí tách, với những ai đã từng yêu mến Trữ Dịch lòng người đều đau thương, ai oán như vậy, tựa hồ bọn họ đều muốn ngủ say, không có muốn tỉnh lại, không có ai nguyện ý chấp nhận chuyện này.

Nhiệt độ ở thành phố K âm u lạnh lẽo như là tuyết rơi mùa đông, phong cảnh mộ viên lại càng thêm bi thương, mà bầu trời hôm nay, tựa như cũng biết Trữ Dịch ra đi.

"Ân Tịch, chúng ta để hôm khác đi đi." Hạ Vũ cũng không muốn Ân Tịch đi tham gia lễ tang của Trữ Dịch trước, bởi vì trường hợp này, khẳng định là Ân Tịch không thể chịu đựng được, cho dù là đối mặt với cái chết của Trữ Dịch hay vẫn là người thân của Trữ Dịch, đều cần dũng khí không nhỏ, người có dũng khí bình thường không thể đối mặt được.

"Không, hôm nay, mình nhất định phải đi." Ân Tịch mặc một thân quần áo màu đen, tay đeo một cái khăn lụa màu trắng.

Hạ Vũ đuổi theo, tay cầm một cái ô màu đen, đứng ở bên cạnh cô, "Muốn đi, mình đi cùng cậu! "

Ân Tịch do dự một hồi, cuối cùng tiếp nhận cái ô của cô, không gian tĩnh lặng, hai người hướng phía mộ viên đi đến.

Khi mà hai người vừa đến nơi chôn cất Trữ Dịch, chỉ thấy một loạt dài ô màu đen, vòng hoa màu trắng, có có tiếng phụ nữ nức nở khóc mang theo thanh âm ai oán.

Bước chân Ân Tịch không có dừng lại, tựa hồ phải đi đến mộ phần của Trữ Dịch mới thôi, cô phải nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, yên lặng cùng anh.

"Ân Tịch, đừng!" Hạ Vũ nhanh chóng bắt lấy góc áo của Ân Tịch, lắc đầu.

"Hạ Vũ, buông tay, mình muốn đi!" Biểu tình kiên quyết của Ân Tịch không cho phép bất kỳ ai phản kháng cả, một khi cô đã quật cường, thì bất kỳ ai cũng không thể cản được, chuyện cô muốn làm lại càng không ai có thể ngăn cản hết.

Sự xuất hiện của cô, chậm rãi khiến cho những người tham gia tang lễ chú ý, khí thế khi cô tiến đến, cũng làm cho những người phía trước tự động mở cho cô một con đường.

Hạ Vũ nếu không thể ngăn cản Ân Tịch tiến lên, vậy cô chỉ có thể đi theo phía sau Ân Tịch, nhưng những chuyện sắp sửa phát sinh phía trước, cô đều có thể đoán trước, sự xuất hiện của cô ấy sẽ khiến cho cha mẹ Trữ Dịch càng thêm oán hận.

Nhưng sự kiên cường của Ân Tịch lại làm cho cô tán thưởng, Trữ Dịch có tình với cô ấy, cô ấy cũng có nghĩa có tình với Trữ Dịch.

Mộ viên vốn là một nơi mà ngay cả hơi thở cũng trở lên ngưng trọng, sự xuất hiện của cô, không thể nghi ngờ càng làm cho lễ tang này càng thêm ngưng trọng, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở lên trầm trọng khó khăn.

Ân Tịch không thể nhớ rõ bản thân mình đã đi bao lâu rồi, một người lại một thân ảnh nhường đường cho cô, khiến cho cô càng thêm khổ sở, Trữ Dịch vì cô mà chết, những người đó vì Trữ Dịch mà thương tâm, tất cả bọn họ cô đều phải có trách nhiệm.

Bước chân của cô ngừng lại, đứng ở trước ngôi mộ là một đôi vợ chồng trung niên, sắc mặt tiều tụy, mắt lộ ra đau đớn vô hạn, bọn họ hẳn là cha mẹ của Trữ Dịch đi, lòng Ân Tịch nhịn không được dâng lên chua xót, Trữ Dịch tốt như vậy, sáng ngời như thế, bọn họ hẳn là rất yêu thương chiều chuộng anh?

Ánh mắt Trữ Hạ nhìn cô đều là oán hận. Người đứng bên cạnh cô ta là Thân Tử Duệ, mặt hắn không chút cảm xúc, nhưng là chỉ cần nhìn qua, Ân Tịch có thể nhận xa đau xót trong mắt hắn.

Cô chết lặng liếc hắn một cái, nhanh chóng lại dời đi.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt cô, thanh âm đè nén hỏi cô: "Cô chính là Hứa Ân Tịch?"

"Thực xin lỗi, bác gái!" Ân Tịch nhẹ giọng xin lỗi.

Người phụ nữ trung niên không chút do dự nâng tay lên.

"Ba, ba!" hai bàn tay này cơ hồ dùng toàn bộ khí lực của bà, chiếc ô đang cầm trên tay Ân Tịch đột nhiên bay ra ngoài, thân thể của cô hoàn toàn ngã trên mặt đất, đất ẩm ướt, lẫn lộn với nước mưa, quần áo cô nhanh chóng ẩm ướt.

"Ân Tịch......" Hạ Vũ chạy đi lên, ý định nâng Ân Tịch dậy.

"Ai dám đỡ cô ta dậy, chính là kẻ thù của Trữ Thị chúng tôi!" thanh âm oán hận của người phụ nữ trung niên vang lên.

"Hạ Vũ, cậu trở về đi!" Ân Tịch bất chấp mưa trên người, nói với Hạ Vũ đang ngồi xổm kia.

"Không, cậu ở đâu, mình ở cùng cậu! Cậu đi, mình cũng đi cùng cậu!" Hạ Vũ cố chấp nhìn Ân Tịch, từ khi cô quyết định phải thực hiện hứa hẹn của Trần Thuật với Ân Tịch, cô tìm cô ấy, sau đó càng ngày càng... quen thuộc hiểu biết cô ấy hơn, Hạ Vũ cảm thấy trên đời này khó có một người phụ nữ nào như Ân Tịch, chính là vận mệnh quá mức tàn nhẫn, cô ấy sao khổ vậy chứ?

Trên đời này, những người nào tốt với cô ấy, cô ấy đều khắc sâu, kẻ nào không tốt với cô ấy cô ấy cũng in đậm.

Đều là những người quật cường mà cố chấp, đều là vừa thiện lương lại vừa đáng yêu, đều là phụ nữ, cứ cho là mẹ Trữ Dịch nói ra những lời này, nhưng là Hạ Vũ vẫn coi như không có gì mà nâng Ân Tịch dậy.

Khi cô đỡ Ân Tịch đứng lên một khắc kia, trong mắt cùng trong lòng, tất cả đều là nước mắt!

Từ thời khắc khi mà Ân Tịch tiến vào mộ viên, ánh mắt Thân Tử Duệ chưa có từng dời đi khỏi cô.

Khi cô bị bác Trữ tát ngã xuống mặt đất, bước chân hắn muốn bước lên, lại bị Trữ Hạ gắt gao bám lấy, ánh mắt cô ấy ý bảo hắn không nên cử động, mà tựa hồ hắn muốn xem tiếp, cô muốn làm gì.

Khi Ân Tịch lần thứ hai quật cường đứng dậy, trong mắt hắn đều là đau đớn cùng khâm phục, hắn hiểu được, hắn đã yêu cô gái này, hắn yêu sự nhẫn nhịn, bất khuất cùng quật cường của cô, cứ cho là trước đây bộ dáng của cô làm cho hắn phát điên, nhưng hắn chính là đã yêu cô.

"Cô có biết cô đứng lên là biểu thị cho cái gì không?" Bà Trữ nói, lãnh đạm mà tĩnh lặng.

"Biết, cháu không sợ, đây là cháu hẳn phải chịu, hôm nay, cho dù là thế nào, cháu đều phải bái tế Trữ Dịch." Khóe miệng Ân Tịch ứa máu còn có cả những hạt mưa nhỏ dính trên tóc.

"Cô là hung thủ, cô không xứng bái tế con tôi." Thanh âm của bà ta ai cũng đều nghe được, cô gái này chính là hung thủ hại chết con trai yêu quý của bà, nếu không phải bởi vì cô ta, Trữ Dịch căn bản là sẽ không chết.

"Thực xin lỗi!" Ân Tịch quật cường cắn môi, ánh mắt lại vẫn kiên định trước sau như một. Thậm chí cô còn nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của Trữ Dịch trên bia mộ, anh đang cười nói với cô, phải kiên cường lên.

"Ba!" lại là một cái tát, tơ máu trên khóe miệng Ân Tịch chảy ra càng nhiều, trên mặt năm ngón tay đỏ tươi ngày càng thêm rõ ràng.

Ân Tịch lần nữa đúng dậy, đối mặt mọi người, cô không sợ bị đánh, cho dù là bà Trữ đánh chết cô, cô cũng không chút oán hận.

Hạ Vũ gắt gao cầm lấy tay cô, Ân Tịch cũng quay lại nắm tay cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nhúng tay, hết thảy những điều này hãy để cô chịu trách nhiệm.

Khi cánh tay của bà Trữ lần thứ hai nâng kên, muốn tiếp tục trút hết cừu hận lên mặt Ân Tịch thì một cánh tay đàn ông có lực đã cầm ngay tay bà ở giữa không trung, một màn này hấp dẫn tất cả lực chú ý của mọi người tại đây.

"Tử Duệ, cháu buông tay bác ra!" ánh mắt bà Trữ vô cùng lạnh lẽo.

"Bác gái, cô ấy không phải là hung thủ giết chết con trai của bác, cô ấy là người con gái mà con trai bác yêu nhất, nếu như bác thương tổn cô ấy, Trữ Dịch biết được nhất định sẽ rất đau lòng."

"Không, con tôi tuyệt đối không thích loại đàn bà như cô ta, cô ta không xứng, Trữ Dịch còn sống cô ta đã không xứng, Trữ Dịch đã chết cô ta lại càng không xứng, hiện tại cô cút ngay đi cho tôi!" cảm xúc của bà Trữ không thể ổn định, thanh âm phập phồng nhả khí.

"Hứa tiểu thư, mời cô rời khỏi nơi này cho!" Lần này người lên tiếng chính là ba của Trữ Dịch, cô gái trước mắt này, ông không muốn nhìn thấy, sở dĩ con của ông chết tất cả đều vì cô gái này.

"Cô cút đi... Cút đi..." Bà Trữ tựa như sắp phát cuồng mà hướng phía cô rống.

Ân Tịch một câu cũng không nói, vẫn như trước cố chấp đứng dưới mưa, kiên định không cho phép mình ngã quỵ, Trữ Dịch nguyện ý vì cô mà chết, cô vì Trữ Dịch chịu đựng có chút chuyện này đã là gì, dù có nhiều hơn cô cũng nguyện ý nhận.

Trữ Hạ lướt qua cha mẹ đến trước mặt Ân Tịch, dung nhan xinh đẹp bị bao trùm bởi một thân lễ phục màu đen vẫn không mảy may giảm sút.

"Ba!" cô ta giơ tay lên tát một cái: "Một cái tát này là tôi thay anh hai tôi trả lại cho cô, anh ấy yêu cô 17 năm, chịu một cái tát, cô thấy có xứng không?"

"Hẳn là!" Ân Tịch ngẩng đầu lên đợi hành động tiếp theo của cô ta.

"Đây nữa!" lại là một cái tát, một cái tát này, miệng Ân Tịch trực tiếp phun ra một ngụm máu, Trữ Hạ nhìn có vẻ nhu nhược, thế nhưng khi đánh người khí lực lại lớn như vậy.

"Ân Tịch......" Hạ Vũ cùng Thân Tử Duệ đồng thanh vang lên.

"Các người đừng ai nhúng tay vào!" Ân Tịch ho khan thật mạnh vài tiếng, nước mưa cùng máu loãng đều trộn lẫn vào nhau.

"Một cái tát này nữa vẫn là thay anh hai, vì cô anh ấy đã mất một mạng, cô nói có xứng hay không?" Ánh mắt Trữ Hạ đầy cừu hận nhìn cô.

"Hẳn là, hẳn là, hẳn là!" Ân Tịch liên tiếp nói ra ba từ hẳn là, đúng vậy, hết thảy những thứ này, sao có thể so với chữ tình của Trữ Dịch đối với cô, so với tính mệnh của Trữ Dịch những điều này đều hẳn là phải có.

"Đừng nữa náo loạn, Trữ Hạ!" Thân Tử Duệ buông cánh tay của bà Trữ xuống, lại bắt lấy cánh tay của Trữ Hạ, còn đánh tiếp như vậy, thân thể Ân Tịch khẳng định sẽ suy sụp mất, khuôn mặt kia của cô không có một tia huyết sắc, tái nhợt khiến người khác sợ hãi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi vậy.

Trữ Hạ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thân thiết kia của Thân Tử Duệ, ánh mắt như vậy, chỉ khi nào hắn nhìn Ân Tịch cô mới thấy xuất hiện, hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy để mà nhìn cô cùng những người phụ nữ khác.

Hứa Ân Tịch, cô ta có tư cách gì, cô ta dựa vào đâu để có thể có được tình yêu bằng cả sinh mệnh của anh hai, còn có tình yêu của Thân Tử Duệ nữa? Sự xuất hiện của cô ta, cướp đi tình yêu thương của anh hai đối với cô, rồi lại đoạt đi lực chú ý của Thân Tử Duệ, cô chán ghét cô ta, hận cô ta.

"Anh buông ra!" Trữ Hạ phẫn nộ hất tay Thân Tử Duệ ra, "Tử Duệ anh không thể ngăn em, anh hai của em vì cô ta mà chết, nếu không phải vì cô ta, anh hai em căn bản không có khả năng sẽ chết, không có khả năng, các người có biết không?"

Thanh âm của cô ta điên cuồng mà phẫn nộ, làm cho tiếng mưa rơi càng trở lên lớn hơn, hiện trường lại càng thêm căng thẳng.

"Đừng náo loạn, Trữ Dịch ra đi, anh cũng đau, nhưng sự thật là như thế nào, chúng ta còn phải điều tra mới rõ được." Thân Tử Duệ quyết liệt đáp trả lại, hắn không muốn chuyện này tiếp tục bị nháo lớn hơn nữa, nếu không người bị thương hẳn không chỉ có Ân Tịch, người con gái mà Trữ Dịch liều mạng để bảo vệ hắn cũng không cho phép người nào được phép thương tổn cô.

"Anh không có tư cách đứng ra nói ở đây." Trữ Hạ vung tay, ném ô che đi, hướng về phía Thân Tử Duệ lớn tiếng gào thét, "Trữ Dịch là anh hai của tôi, là người hiểu rõ tôi nhất, yêu thương tôi nhất, mất anh ấy, tôi có bao nhiêu thống khổ, các người có biết không? Nếu không phải bởi vì Hứa Ân Tịch, anh hai của tôi vốn là sẽ không chết, cô ta chính là hung thủ, chính là hung thủ...."

"Đúng, tôi là hung thủ, Trữ Dịch là vì tôi mà chết, tôi nguyện ý nhận tất cả mọi trừng phạt!" Ân Tịch không có một tia lùi bước, khó khăn nói lên.

"Trừng phạt? Dù có trừng phạt cô thế nào tôi cũng không thể hả giận được, tôi chỉ cần cô trả anh hai lại cho tôi, trả anh hai cho tôi..." Nắm đấm của Trữ Hạ như mưa xả vào trên người Ân Tịch, lại không ngừng lắc lư thân thể của cô, "Trả anh hai cho tôi, trả anh hai cho tôi...."

Nước mắt Ân Tịch không thể nhịn được nữa, tựa như suối nước ào ạt mà chảy ra.

Trữ Dịch yêu thương Trữ Hạ thế nào, bọn họ đều biết, người em gái này, cũng rất ngoan ngoãn mà nghe lời anh.

Cả lễ tang cũng vởi vì một màn nháo loạn này, không khí càng trở lên thâm trầm, quái dị.

"Cô nói cô nguyện ý chịu mọi sự trừng phạt?" Bà Trữ lại lần nữa đi lên trước mặt Ân Tịch.

Ân Tịch kiên định gật đầu.

"Cô nói cô muốn bái tế con tôi?"

Ân Tịch lại kiên định gật đầu lần nữa.

"Được, tôi đồng ý với cô." Bà Trữ vừa nói ra lời này khiến cho mọi người ở đây đều giật mình, không khí căng thẳng lại cuộn dâng lên.

Khóe miệng Ân Tịch hơi hơi động đậy, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưnglại nghẹn ngào nói không lên lời.

"Mẹ, mẹ điên rồi sao? Cô ta chính là hung thủ hại chết anh hai đó." Trữ Hạ sau khi nghe được mẹ mình nói, tựa như muốn phát điên tới cực điểm, mẹ cô vì sao lại cho phép cô ta bái tế anh hai chứ?

Bà Trữ nhìn liếc qua Trữ Hạ, nắm lấy tay cô ta, lại chuyển hướng về phía Ân Tịch, "Nhưng tôi có một điều kiện!"

Cánh tay Ân Tịch khẽ động, nâng tầm mắt lên: "Bác cứ nói, cháu sẽ đáp ứng."

"Cô có thể bái tế con tôi, trước cô quỳ gối ở đây một đêm đã, ngày mai cô có thể đến trước mộ bia con trai tôi để bái tế. Nếu cô không làm được, thì cút ngay khỏi đây cho tôi, vĩnh viễn đừng có bước vào nữa."

Ân Tịch không nói gì, chỉ nhìn bà Trữ.

Trong lòng bà Trữ cười mỉa mai, sợ chết đi, ngày mưa như thế này, quỳ một ngày một đêm, không chết cũng bệnh nặng. Trữ Hạ cho đến bây giờ mới hiểu được dụng ý của mẹ, quỳ gối ở đây, nếu mệnh cô ta lớn có sống được, thì coi như cô ta may mắn, nếu mất mạng, vậy một mạng đền một mạng mà thôi.

Ân Tịch bước về phía trước hai bước, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cời ôn hòa của Trữ Dịch trên bia mộ, anh cười đẹp như vậy, sáng ngời như thế.

Không nói, cũng không lắc đầu, Ân Tịch quỳ xuống từ xa xa nhìn Trữ Dịch.

"A...." mọi người ở đây đều đã cúi đầu ồn ào bàn tán, không có ai nghĩ đến cô lại làm dám làm như vậy, trên đời này tồn tại một cô gái khí tiết mạnh mẽ như thế.

Ba mẹ cùng anh cả của Trữ Dịch tựa như cũng chấn kinh, thấy cô qùy xuống, chung quy không thể nói thêm lời nào nữa.

Từ đầu tới cuối Hạ Thiên Triệu thủy chung không có nói một lời, hắn chỉ lặng yên mà nhìn. Hắn có thể hiểu được, vì sao Trữ Dịch yêu cô, Thân Tử Duệ cũng yêu cô, thậm chí ngay cả Thân Tử Kiều cũng muốn cưới cô.

Thứ mà hắn nhìn thấy ở trên người cô chính là nghĩa khí và chung tình, lần đầu tiên sau khi hắn nhìn thấy cô ở bên Pháp, cô gái này đôi mắt sáng trong làm cho người ta choáng váng đầu óc, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có một cô gái làm cho Thân Tử Duệ sốt ruột cùng ghen tuông. Đến sau này, hắn lại biết người con gái mà Thân Tử Duệ yêu kia, kỳ thật vẫn chính là cô gái mà Trữ Dịch luôn tìm kiếm....

Hắn nhìn thấy cô, trong lòng lại hiện lên khuôn măt của một cô gái, một hai ngày khuôn mặt đã biến thành ma quỷ, cô gái đó quật cường so với Hứa Ân Tịch chỉ có hơn không có kém, nghĩ đến cô ta, trán Hạ Thiên Triệu lại nổi lên gân xanh, bởi vì cô gái kia vĩnh viễn trước mặt đàn ông đều vô cùng quật cường.

Ở trước mặt Hạ Thiên Triệu hắn, dám công khai khiêu khích đàn bà của hắn, trừ bỏ Hàn Nhất Nhất cô ta, rốt cuộc hắn không thể tìm một người thứ hai, cứ việc cô xấu đến mức không xứng làm công cụ ấm giường cho hắn nhưng hắn lại phẫn nộ cô vì một thằng đàn ông khác mà thủ tiết.

Sắc trời mộ viên càng ngày càng tối, người cũng càng ngày càng thưa thớt.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-163)