Vay nóng Homecredit

Truyện:Câu Hồn Cuồng Gia - Chương 2

Câu Hồn Cuồng Gia
Trọn bộ 9 chương
Chương 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-9)

Siêu sale Lazada


Kinh đô Đường triều, Định Bắc vương phủ

Gió xuân ấm áp, ánh mặt trời chiếu rọi lên cửa nhuộm lên căn phòng một hương sắc ấm áp, không khí càng thêm vẻ biếng nhác.

Nam tử cúi đầu đang ngồi trên một cái ghế lớn , trước mặt bàn lớn dùng loại gỗ thượng đẳng chế thành đang đặt một quyển sổ để mở, bên cạnh thì chất đốngvài xập vở giống vậy, phía sau hắn là vài cái tỉ cũng được chế từ một loại gỗ, bên trên xắp xếp đủ loại sách.

Đột nhiên, nam tử vốn đang chuyên tâm như có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên, tao nhã hạ bút trong tay xuống, đôi mày kiếm hơi hơi chau lại, đôi mắt lạnh băng như chờ đợi điều gì nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, hắn mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyên tâm vào sổ sách.

Chốc lát, trên cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, cánh cửa được một bàn tay trắng noãn nhỏ bé đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp động lòng người tiêu sái tiến vào, trên tay bưng một chén canh sứ trắng. Thân mình đẫy đà thướt tha đến gần bàn, từ trên người nàng tản ra một hương thơm nồng đậm tươi đẹp, còn đôi mắt thì lay động nhiệt tình nhìn thẳng vào thân ảnh cao lớn ngồi sau bàn kia, ánh mắt thoát ra vẻ si mê.

Định Bắc vương gia Cận Minh Lôi vốn là chủ nhân của cửa hàng "Minh Ký" lớn nhất kinh thành, nhiều năm trước từng vì người khác khiêu khích có ý định phá hư danh dự cửa hàng, chọc đến hắn lúc đấy tuổi trẻ lực thịnh thân mang tuyệt kỹ "Bôn lôi chưởng", một chưởng đánh gục kẻ cầm đầu xâm nhận phủ, cho nên nhất chiến thành dành * (đánh một trận nổi danh), trong ngoài kinh thành không ai không biết, không ai không hay.

Lúc ấy sau khi tiên hoàng chưa băng hà nghe nói vậy, hạ chỉ lệnh cho Cận Minh Lôi vào cung dạy học cho thái tử cũng chính là đương kim thánh thượng bây giờ.

Cận Minh Lôi mặc dù không vui nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ miễn cưỡng vào cung, không ngờ sau vài năm, khi hắn đếm từng ngày trở về thì trái lại còn giành được tình cảm giữa thái tử và hắn.

Hoàng thượng băng hà, sau khi thái tử đăng cơ, cực lực muốn lôi kéo Cận Minh Lôi vào triều làm quan, cuối cùng dước sự kiên quyết từ chối của Cận Minh Lôi, đương kim thánh thượng đành phải buông tha, nhưng vẫn tứ phong hắn làm Định Bắc vương gia, phụ thân của hắn Cận Chính Minh thì phong làm Định quốc công, bày tỏ sự coi trọng và quan tâm của hắn, mặt khác còn ban thưởng cho hắn hai thị thiếp, khiến cho người ngoài yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.

Bản thân Cận Minh Lôi cũng đã khá, sớm nổi tiếng ở kinh thành, hắn không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc, thân thể cường tráng tăng thêm vài phần khí phách, môi đôi con ngươi đen câu hồn nhiếp phách bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, hơn nữa phú khả địch quốc * ( giàu có tột cùng) cùng danh hiệu Định Bắc vương gia, lại càng khiến các nhà mong chờ gả con gái cho, chỉ tiếc cho tới này hắn cũng không có ý định hôn nhân đại sự, về phần Đỗ Như Mai vào thư phòng lúc này, cũng chỉ là nhờ đương kim thánh thượng ban tặng, mới có may mắn trở thành một trong thị thiếp của hắn.

"Như Mai, ta nhớ là đã bảo thư phòng không phải nơi ngươi có thể tới!"

Tiếng nói hơi giận vang lên, khiến Đỗ Như Mai đứng trước bàn thoáng ngẩn người.

Cận Minh Lôi ngẩng đầu, nhìn không ra cảm xúc trong con ngươi đen đang liếc nàng.

Đỗ Như Mai sửng sốt, lập tức buông tay cầm chén canh sứ trắng, lay động cái mông hấp dẫn đầy đặn, vòng qua bàn đọc, dừng lại bên cạnh người Cận Minh Lôi, cánh tay bạch ngọc dưới tấm vải mỏng càn rỡ chuyển động trên cổ hắn, phủ thân thể mềm mại tinh tế đặc biệt đem mảng ngực trắng nõn trình hiện trước mặt hắn.

"Vương gia, người vài ngày không đến phòng Như Mai, thiếp thân sợ công việc ở cửa hàng hại người mệt muốn chết rồi, cho nên đặc biệt chuẩn bị một chén thuốc bổ tới thăm người một chút thôi!" Giọng Đỗ Như Mai nũng nịu làm nũng, ngực đẫy đã cũng không ngừng cọ xát hắn.

Con ngươi lạnh băng của Cận Minh Lôi hiện lên một tia sáng, một tay hắn kéo đùi nàng đến, để nàng dạng chân ra, khuôn mặt tuấn đật tới gần khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt tà nịnh nhìn nàng."Quan tâm ta sao?"

"Thiếp thân đương nhiên quan tâm Vương gia." Nàng bật hơi như lan hờn dỗi nói.

"Đừng lo, cho dù ta có mệt đi nữa, vẫn có thể thỏa mãn được ngươi." Hắn cười tà cắn lên cái miệng nhỏ hồng của nàng, hay tay đã đặt lên bộ ngực đầy đặn, cách cái yếm dùng sức xoa bóp, suồng sã chơi đùa.

"A... vương gia ..." Nàng thở gẫn khẽ rên lên, đôi tay bạch ngọc tham tiến vào trong vạt áo của hắn, trêu chọc đồi ngực cứng như sắt của hắn.

Thân thể nữ nhân quyến rũ vặn vẹo dao động, khiêu khích vật ở dưới bụng Cận Minh Lôi nóng lên, hắn thô lỗ xé cái yếm lụa mỏng trên người nàng xuống, khiến thân thể nàng hoàn toàn xích khỏa, lộ ra nụ hoa đỏ tươi đã đứng thẳng.

Hắn hơi cúi đầu thô lỗ cắn lên nụ hoa nở rộ, không chút thương xót cắn, đại chường thì vươn vào trong quần nửa thân dưới nàng, dùng lực một chút xé quần lót mỏng như cánh ve, ngón giữa trực tiếp sáp nhập vào thủy huyệt, xoay tròn.

"A..." Sắc mặt nầng đỏ hồng, vặn vẹo nửa thân dưới nghênh hợp theo, cả người tản ra vẻ phong tình dâm đãng.

"Chấc chấc, ngươi quả thực là ẩm ướt không thể tưởng nổi, thích ta làm như vậy với ngươi sao?" Hắn thô bỉ trêu đùa, ánh mắt lạnh lùng cùng ngón tay hình thành động tác dâm tà, đáng tiếc Đỗ Như Mai đã sớm hãm vào bể dục, không hề hay biết.

"Thích ... thích ... A ... Dùng sức chút ... vương gia..." Đỗ Như Mai điên cuồng đong đưa cái mông hùa theo ngón tay đang tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể nàng.

"Ngươi thật đúng là hiểu được làm thế nào để câu dẫn nam nhân, đủ dâm đãng!" Cận Minh Lôi lộ ra nụ cười châm biếm, ngón tay không ngừng qua lại trừu sáp chơi đùa với hoa huyệt đang chảy dâm thủy đầm đìa.

Tiếp đó một tay kia hắn cởi quần mình xuống, phóng ra vật đã trong trạng thái cương đại, ngón tay rút khỏi cơ thể nàng, mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể trơn ướt của nàng, nhanh chóng dũng mãnh một lần lại một lần xỏ xuyên qua nàng, động tác trong lúc đó không có chút nào ôn nhu, chỉ đơn giản là phát tiết thú tính.

"A..." Nàng ngẩng đầu ngửa ra sau, miệng duyên dáng kêu lên, mông phối hợp vặn vẹo, hai tay ôm lấy cổ hắn, dâm lãng đem chính bộ ngực đầy đặn của mình đến bên miệng hắn.

Cận Minh Lôi cũng không khách khí thuận thế cắn lên nụ hoa đỏ sẫm, nửa thân dưới không ngừng nghỉ đâm mạnh, nhiều lần đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm của nàng.

Đỗ Nhi Mai như si như say thừa nhận mỗi lần thô bạo đâm mạnh của hắn, trong lòng đắc ý vạn phần, tự tin cho rằng bản thân so với thị thiếp Lê Thiên Thiên cũng được hoàng thượng ban tặng kia thì khiến cho hắn quyến luyến hơn, chỉ cần hắn liên tục mê luyến thân thể nầng, nàng tin rằng rất nhanh có thể đạt được mục tiêu trong lòng luôn ham muốn.

***

Sau khi phát tiết xong, Cận Minh Lôi đẩy Đỗ Như Mai toàn thân mềm yếu, quần áo không chỉnh tề ra.

"Quay về Hồng Vân các đi, sau này không cho phép ngươi tùy tiện vào thư phòng, lần này ta sẽ không truy cứu" Cận Minh Lôi đứng lên, chỉnh lại quần áo, lạnh lẽo mở miệng.

"Nhưng mà Vương gia ..." Đỗ Như Mai ỏn ẻn kháng nghị, hơi dẩu môi đỏ.

"Ngươi vượt quá khuôn phép rồi! Như Mai" Khuôn mặt tuấn tú của Cận Minh Lôi hiện lên vẻ tàn khốc, lời nói thốt ra từ miệng như băng lạnh.

Đỗ Như Mai rùng mình, vội vàng nói: 'Thật xin lỗi, Vương gia, thiếp thân biết sai rồi, người đừng tức giận, ta trở về ngay" Nàng vội vàng mặc lại quần áo, bước nhanh khỏi thư phòng.

Một lúc sau, cửa phòng lại được mở ra, một nam tử cao lớn đi vào, vừa mới ngồi xuống Cận Minh Lôi lập tức ngẩng đầu, con ngươi đen lộ cảm xúc lo âu hiếm thấy nhìn người đến.

"Kỳ, kết quả ngự y chuẩn đoán như thế nào?"

"Đại ca, ngự y nói không tra ra nương mắc bệnh gì, hơn nữa đối với việc ba bốn tháng nay nương suy yếu dần dần không thể đi được cũng cảm thấy khó tin." Người đến là đệ đệ của Cận Minh Lôi - Cận Minh Kỳ, hắn thở dài một tiếng, khó kìm được lo âu, khuôn mặt tuấn tú có bảy phần tương tự Cận Minh Lôi, nhưng lại thiếu đi vẻ lạnh lùng của Cận Minh Lôi, còn lại thân hình của hắn cũng cao lớn giống như vậy.

"Ngay cả ngự y cũng không tra được?" Cận Minh Lôi trầm tư nhăn đầu lông mày, nói nhỏ.

Tô Vân Nhi vốn là mẫu thân của hai huynh đệ Cận Minh Lôi và Cận Minh Kỳ, khoảng bốn tháng trước thân thể bắt đầu suy yếu, tứ chi đau nhức, như gặp phải trọng bệnh, cho đến ngày hôm nay , thể lực liên tục bị hao mòn khiến bà gần như không thể đi lại, cả ngày chỉ nằm trên giường, mà tình hình như thế này của Tô Vân Nhi nếu so với hơn bốn tháng trước, quả thực là khác biệt một trời một vực, không khỏi khiến người khác hoài nghi.

Cân Minh Lôi tìm kiếm danh y trong ngoài kinh thành đến chẩn bệnh cho mẫu thân, đáng tiếc những thầy thuốc từng đến đều không tìm ra nguyên nhân phát bệnh, vì thế hắn ngoài việc ra lệnh cho khắp các chi nhánh "Minh Ký" trong cả nước tìm kiếm các thầy thuốc nổi danh ra còn đích thân vào Hoàng thành cầu kiến Thánh thượng , cho phép mời ngự y trong cung đến khám bệnh, không ngờ vẫn tìm không ra nguyên nhân.

"Đại ca, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cận Minh Kỳ hỏi, vì lo lắng đầy bụng mà đâm ra phát bực "Đệ thực sự không hiểu, nương không trúng độc cũng không phải bệnh gì nặng, vì sao thân thể lại trở nên như vậy?"

"Kỳ, an tâm chút, chớ vội nóng lòng, ta đã ra lệnh xuống các chi nhánh cửa hàng "Minh Ký" khắp cả nước bắt đầu tìm kiếm thầy thuốc cao minh, một khi tìm được lập tức hộ tống đến kinh thành chẩn bệnh cho nương." Cận Minh Lôi trầm giọng nói.

"Vậy vài ngày nay tứ đại tổng quản bên cạnh huynh đều không thấy bóng dáng, cũng là vì chuyện này?" Cận Minh Kỳ nhướn mày hỏi.

"Ừm!" Cận Minh Lôi vuốt cằm.

"Được rồi! Xem ra sốt ruột cũng vô dụng, đành phải chờ thôi!" Cận Minh Kỳ bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên hắn nhìn thấy chén canh sứ trắng trên bàn, tiện tay bưng lên mở nắp ra."Oa! Tổ yếu nha!" Hắn lập tức kiến mở miệng thật to uống một ngụm "Ừm ... ừm... ăn thật ngon" Hắn tấm tắc khen ngợi.

Cận Minh Lôi buồn cười nhìn hắn một cái, cầm lấy bút, mở sổ sách ra "Đệ cứ từ từ uống đi"

Cận Minh Kỳ thẳng thắn đem chén canh sứ trắng bưng đến một bên ghế ngồi xuống, từ từ hưởng thụ, đợi đến khi uống xong mới mãn nguyện ngẩng đầu.

"Đại ca, cái này sẽ không phải là thuốc bổ mà tiểu thiếp Đỗ Như Mai trước khi đệ tiến vào thấy đi!" Cận Minh Kỳ trêu chọc nhìn đại ca. Trong lòng hắn rất rõ ràng, đại ca là miễn cưỡng nhận hai vị thị thiếp mà hoàng thượng thưởng cho hắn, còn ngày thường đại ca đối với các nàng cũng chỉ là dục niệm phát tiết, chưa từng có ý đặc biệt quan tâm tới người nào, chứ đừng nói thời có tình ý riêng gì với ai trong các nàng, theo tình hình này, đại ca cuối cùng cũng sẽ thành người cô độc mất.

"Uống canh của đệ đi, quan tâm ai đưa tới làm gì!" Cận Minh Lôi trừng mắt lườm hắn một cái.

"Nói thật ra, đại ca, hai thị thiếp hoàng thượng ban thưởng của huynh, bộ dạng thiên kiều bá mị, lại tài nghệ hơn người, chẳng lẽ huynh không trúng ý một ai? Tuyệt không muốn một trong ai phù chính* (thời xưa từ thiếp lên làm vợ) hả?" Cận Minh Kỳ hỏi, không che dấu lòng hiếu kỳ của mình.

Cận Minh Lôi nghe vậy dừng động tác phê duyệt sổ sách, hỏi ngược lại: "Vậy đệ chừng nào thì mới chịu đem một trong số mấy thị thiếp đang ở Duyệt Vân Các kia phù chính?"

Cận Minh Kỳ cười gượng hai tiếng "Đại ca, đệ chỉ thay cha mẹ quan tâm một chút tới chung thân đại sự của huynh thôi , làm sao huynh lại hỏi ngược ta được chứ?"

"Đệ cũng không muốn một trong số những thị thiếp thành vợ, vậy đệ cho rằng ý nghĩ của ta là như thế nào?"

Cận Minh Kỳ hơi trợn mắt "Ách, nhưng mà Lê Thiên Thiên và Đỗ Như Mai là hoàng thượng ban cho huynh, huynh khác ta, ta nghĩ thánh thượng cũng hi vọng huynh có thể chọn một làm vợ mới đúng."

"Bớt quan tâm vào việc không liên qua tới mình đi , điều này không thể nào, hoàng thượng đang tính kế với ta, cũng phải xem ta có chịu mắc mưu hắn hay không!" Ngữ khí của Cận Minh Lôi chuyển lạnh. Người khác có lẽ không rõ, nhưng trong lòng hắn chính là vô cùng hiểu rõ, đương kim thánh thượng vẫn không chịu buông tha hi vọng kéo hắn vào triều làm quan, ban thưởng cho hắn hai thị thiếp, đơn giản là muốn nhờ vào lời mềm giọng mỏng của mỹ nhân để cảm hóa ý chí của hắn , đáng tiếc hắn sớm nhìn thấy, mà hai thị thiếp kia cũng không khơi gợi nửa điểm tình cảm nào trong lòng hắn, cho nên lúc này thánh thượng có tính toán gì cũng xem như thất bại rồi.

"Hả?" Đại ca huynh..." Cận Minh Kỳ nghe không hiểu ẩn ý trong lời hắn nói.

"Đệ đã rỗi rãi đi đi quản chuyện của ta, xem ra là ta giao cho đệ xử lý không đủ nhiều việc rồi!" Cận Minh Lôi nói sang chuyện khác.

"Nào có!" Cận Minh Kỳ kêu một tiếng."Đệ chỉ là bớt thì giờ đến nói cho huynh biết tình hình của nương, huynh đừng khi ta đang nhàn hạ, việc xét duyệt sổ sách huynh giao cho đệ đệ còn chưa làm xong đâu!"

"Vậy đệ tính ở chỗ này hỏi cái này cái nọ với ta làm gì?" Cận Minh Lôi không giận mà uy mắt nhìn thẳng hắn.

"Chỉ là tiện thì hỏi thôi!" Cận Minh Kỳ lẩm bẩm nói "Được rồi! Đệ quay về thư phòng của đệ"

"Chờ một chút!" Cận Minh Lôi gọi Cận Minh Kỳ đang định rời khỏi thư phòng "Hiện tai ai chăm sóc nương?"

"Còn ai nữa! không phải là người cha yêu vợ như mạng của chúng ta thì cũng là Y Quân." Cận Minh Kỳ tức giận trả lời, "Còn có gì muốn hỏi không?"

"Không còn nữa, chờ huynh chỉnh đốn mấy chuyện này xong, sẽ qua Tinh Vân Cư thăm nương." Nói xong Cận Minh Lôi khoát tay , tằm mắt lại đặt vào sổ sách.

"Ừ!" Cận Minh Kỳ thỏa mái đáp một tiếng, đang định bước ra cửa, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó quay người lại ."Đại ca, không bằng chứng tra dán bố cáo ở trong thành, chiêu mộ danh y, có lẽ có thể sẽ nhanh chóng tìm ra vấn đề của nương."

"Không được!" Cận Minh Lôi một lời bác bỏ "Dán một cái bố cáo, đệ có biết sẽ có bao nhiêu kẻ lừa gạt đến cửa không? Đến lúc đó không chỉ không tìm được danh y, ngược lại sẽ càng tạo lên một trận hỗn loạn!" Hắn liếc mắt một cái, không vui nói.

"Có thể thử xem thôi!" Cận Minh Kỳ không phục nói.

"Không được! Đi làm chuyện của đệ, bớt mấy chủ ý linh tinh đi."

"Đại ca..."

"Ta nói không được!" Cận Minh Lôi nói như đinh đóng cột.

***

Trời ạ! Đau chết người rồi!

Nghiêm Tử Dung chưa mở mắt ra đã cảm thấy vai trái truyền đến một trận đau nhức như thiêu đốt, cơn đau này lan tràn từng đợt khắp toàn thân nàng, nàng muốn lớn tiếng hét chói tai, nhưng trong nhất thời lại không phát ra chút thanh âm nào.

Khiết Nhi đáng chết ngàn đao kia, sao không nói cho nàng biết khi đi vào Đường triều sẽ đau như vậy, thật sự là con mẹ nó! nghiêm Từ Dung tức giận thầm mắng.

Tức giận lại đau nhức, cuối cùng cũng khiến nàng sau khi đấu tranh liền rống ra một tiếng, mà theo tiếng thét chói tai, rốt cục nàng cũng mở mắt.

Chưa rõ thân ở chỗ nào, nàng đã bị một màu đen ở trước ngực hù sợ.

Oa! Đây là tình huống gì? Hình như có ai muốn gây bất lợi với nàng!

Nàng không cần nghĩ ngợi gì giơ chân lên, hướng về chỗ háng của đối phương đánh tới.

"A—"

Nương theo tiếng kêu khóc thảm thiếp, sức nặng trên người chợt nhẹ đi, Nghiêm Tử Dung bất chấp đau nhức trên người, lập tức từ tư thế nằm nhảy dựng lên.

Nàng định thần nhìn, chỉ thấy một nam tử đang dùng hai tay ôm nửa thân dưới, lăn lộn gào thét thống khổ trên mặt đất, còn phía sau hắn thì có hai nam tử ngơ ngẩn đứng không biết phải làm sao, thấy trang phục của bọn họ đều giống như những trang phục của người hầu hay gia đinh của kẻ có tiền nàng thấy trên phim truyền hình.

Nàng khinh thường xuy một tiếng, đột nhiên cảm thấy trước ngực có chút mát mát, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện quần áo trước ngực mở rộng, trên da thịt tuyết trắng còn có chút sắc hồng. Nàng không phải đồ đần, lập tức hiểu được vừa khi nãy bản thân đột ngột tỉnh lại gặp phải tình cảnh gì!

Hai mắt của nàng phun ra lửa, vừa lôi kéo quần áo trước ngực, vừa mắng lớn lên trên trời."Khiết Nhi đáng chết một vạn lần, người vì cái gì không cảnh cáo ta trước, hại ta bị người khác ăn hết đậu hủ, chết tiệt ..."

Chờ đến khi nàng mắng thiếu chút thở gấp thì khóe mắt nhìn đến nam tử vốn đang khóc trên mặt đất đã đứng lên, nàng lập tức khôi phục, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn nam tử đối diện, đối với việc bản thân lại bị một gã tướng mạo xấu xí chiếm tiện nghi cảm giác vô cùng nhục nhã và tức giận, hoàn toàn không biết trên vai trái có một vết đao, đang chảy máu rất nhiều!

"Con tiện nhân này, bổn thiếu gia muốn ngươi là đã coi trọng ngươi rồi, ngươi dám không biết điều đá ta, hôm nay ta nhất định phải làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!" Nam tử một tay che hạ thể, một bên chửi ầm lên."Chết tiệt! hai người các ngươi còn không mau bắt ả lại!"Hắn gọi hai gia đinh phía sau.

"Thiếu gia..." Hai tên ga đinh có chút chần chờ nhìn hắn

"Nhìn cái gì? Các ngươi mau bắt ả lại, đè hai tay chân của ả, chờ sau khi ta dùng xong ả sẽ đem ả thưởng cho các ngươi, ta đã không muốn thu ả làm tiểu thiếp nữa, một con tiện nhân chết tiệt!" Nam tử gào lên nói.

Hai gia đinh nhìn thấy Nghiêm Tử Dung mỹ mạo tuyệt thế, nhịn không được nổi sắc tâm, muốn một lần nếm thử tiên vị, vì thế lập tức tiến lên muốn bắt lấy nàng.

Nghiêm Tử Dung khi nghe nam tử kêu gào thì đã sôi gan, hai mắt lóe lên sát ý, chờ đến khi hai tên gia đinh đến gần thì nàng lập tức nhấc chân định bụng gạt ngã hai tên lâu la, nhưng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa bị vạt vát chấm đất mà vấp ngã.

Thân thể nàng quay cuồng một cái, đứng vững lại, trong lòng rủa thầm, đây là váy dài cổ đại gì chứ, hại nàng thiếu chút nữa thì ngã.

Nàng nhấc váy dài lên cài vào đai lưng bên hông , lập tức công kích, một cái đá xoay liền đem hai gã đang ngây người nhìn cặp chân trắng nõn lộ ra bởi làn váy nhấc cao đá ngã trên mặt đất, kêu lên thảm thiết.

Sau đó nàng tiến đến gần "thiếu gia" kia, chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ e ngại.

"Ngươi ... Ngươi đừng lại đây...' Hắn ăn nói mơ hồ, nội tâm thật sự không thể hiểu nổi, nữ tử mới dễ dàng gật ngã hai tên gia đinh của hắn, tại sao có thể là cùng một người vừa rồi bị hắn khảm một đao mà thiếu chút nữa mất mạng.

Nghiêm Tử Dung giễu cợt một tiếng, một cái chân lập tức đánh đến khuôn mặt nam tử, chỉ nghe tiếng khung xương gãy cùng tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Nàng tức khí khó tiêu tiếp tục ra mấy đòn nghiêm trọng trên mặt hắn, không khoan nhượng một cước đánh gãy xương tay hắn, sau đó lại đối với hai tên lâu la ngã ra đất kia làm y như vậy, cuối cùng vì mệt mà ngừng tay, cũng mới cảm thấy được đau đớn trên vai trái.

"Các ngươi còn ở đây làm ngứa mắt ta, còn không mau cút, muốn ta một cước đánh gãy cái tay khác sao?" Nàng không vui nhìn ba nam tử nằm rên rỉ trên đất, ngữ khí tàn khốc quẳng xuống.

Mãi đến khi ba nam tử cố gắng đi xa, Nghiêm Tử Dung mới bắt đầu tìm kiếm đồ vật trên mặt đất.

***

Nghiêm Tử Dung tìm kiếm trong bụi cỏ, trong lòng thầm mắng, nếu không tìm được, không phải nàng sẽ đổ máu mà chết sao!

"Chết tiệt Khiết Nhi rốt cuộc là đem đồ vật ném đi đâu rồi ... A! tìm được rồi" Nàng lẩm bẩm suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm đọc đồ vật trong bụi rậm.

Nàng yên lòng ngồi dưới đất, mở ra bao da dê lấy ra thứ gì đó. Một loạt ngân châm xuất hiện trước mắt, nàng thỏa mãn cầm lấy ngân châm hướng đến huyệt đạo đâm mấy châm, nhìn thấy máu dần ngừng chảy mới thở phào một hơi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi đi tìm dược thảo để đắp vết thương.

Đây chính là một trong điều kiện bồi thường mà Nghiêm Tử Dung và Khiết Nhi đã bàn trước khi đi tới Đường triều.

May mà Khiết Nhi ngu ngốc đúng là ngu ngốc, cũng không hỏng việc, nếu không nàng xem ra không phải gặp họa lớn sao, không chỉ thiếu chút nữa bị người khác vũ nhục, thân còn chịu trọng thương.

Đột nhiên, tai Nghiêm Tử Dung nghe được một tiếng rên rỉ quỷ dị, sau đó từ phía bụi cỏ phía trước truyền đến một hồi tiếng sốt soạt.

Nàng không kìm được tò mò bò dậy, vòng qua bụi cỏ, lập tức nhìn thấy một nam tử tuổi còn trẻ, ách ... Coi như là đứa trẻ đi! Hắn đang giãy dụa muốn đứng lên, tiếng rên rỉ chính là từ hắn phát ra.

"Này! Ngươi sao vậy?" Nàng giữ một khoảng cách hỏi tên nhóc này.

Tên nhóc từ trên mặt đất ngẩng đầu, nhãn thần đen trắng rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, "Tỷ, tỷ không sao chứ?" Sau đó hắn nhìn đến vết thương trên vai trái nàng, trong đôi mắt lập tức bị lo âu chiếm hết. 'Tỷ, tỷ bị thương!" Hắn kêu nhỏ.

"Tỷ?" Nghiêm Tử Dung lẩm bẩm lặp lại, đột nhiên nghĩ đến lời Khiết Nhi từng nói qua."Ngươi là đệ đệ ... của ta ?" Nàng hỏi.

Một tay tên nhóc ôm lấy cái gáy, đứng lên từ mặt đất, "Tỷ, tỷ làm sao vậy? Ta là Thiếu Vân mà!"

Trời ạ! Nghiêm Tử Dung ngẩng đầu nhìn tên nhóc , nó thực là gầy, nhưng cũng rất cao. Xin người! Nàng thấp bé như vậy sao? Hay là cổ nhân đều cao như vậy? Tốt xấu gì ở thế kỷ 20 nàng cũng cao một mét bảy, chẳng lẽ khi đi vào Đường triều đột nhiên nàng lại bị co lại sao?

"Tỷ! Tỷ làm sao vậy?" Cốc Thiếu Vân gọi lớn tỷ tỷ tựa hồ như đã đi vào cõi thân tiên của nó.

"Ách! Ngươi nói cái gì?" Nghiêm Tử Dung giật mình hoàn hồn.

"Đệ là hỏi tỷ, vừa rồi mấy cái tên đăng đồ tử bắt nạt tỷ đâu? Tỷ không bị hắn thế nào chứ? Còn nữa trên vai tỷ vì sao cắm châm? Còn nữa ..." Hắn không kìm được lo lắng hỏi, lại bị nàng đột nhiên gầm lên giận dữ mà hù sợ. Trời ạ! Đây là tỷ tỷ luôn luôn ôn nhu của hắn sao? Hơn nữa tỷ vừa gầm lên gì vậy? Âm điệu cũng thật quái.

Nghiêm Tử Dung bật quát ra "STOP" sau đó mới nhớ bản thân đã không còn ở thế kỷ 20, hi vọng nó nghe không rõ mới tốt .

"Tỷ?"

"Cái tên xấu xa kia đã bị ta đánh chạy rồi, ngân châm trên vai ta là để cầm máu, đã hiểu chưa!" Nàng nhìn vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ của hắn, vội vàng nói bổ sung: "Trước tiên đừng hỏi ta, ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi nghe, bây giờ ngươi giúp ta tìm dược thảo trước"

"Dược thảo?" Cố Thiếu Vân lẩm cẩm tự nói đi theo sau Nghiêm Tử Dung đã đi nhanh trước, trong lòng có cảm giác quái dị khóc nói. Người này ngoại trừ ngoại hình giống tỷ tỷ hắn ra, ngôn hành cử chỉ tuyệt không giống, sẽ không phải là bị mấy kẻ xấu vừa rồi dọa sợ đến choáng luôn chứ?

"Này! Ngươi nhanh lên được không?" Nghiêm Tử Dung quay đầu lại kêu Cốc Thiếu Vân rớt lại phía sau."Ta cho ngươi biết ta nghiệt thảo trường ta muốn tìm trong như thế nào, ngươi chỉ cần thấy ..." Nàng vừa đi vừa giải thích.

***

Thời điểm Nghiêm Tử Dung giải thích cùng với nỗ lực tiêu hóa của Cố Thiếu Vân lại qua một tháng, không để ý tới sự khó hiểu của Cốc Thiếu Vân, kiên trì tiếp tục sự dụng họ "Cố" mà không tiếp tục dùng tên "Thiếu Đình" mà đổi thành Cốc Tử Dung, vết thương trên thân thể sau khi điều dưỡng cũng khỏi hẳn. Nhưng trong nội tâm nàng vẫn hoài nghi, chẳng lẽ nữ tử cổ đại chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy mà suy yếu đến hương tiêu ngọc vẫn? Là hiểu biết của nàng có nhầm lẫn sao, hay là bản thân thô hãn, không có chút nào thấy mình nên có bản năng của nữ tử yếu đuối?

Nhưng nàng lại phát giác ra một sự thực, thì ra nguyên bản cục thịt Cốc Thiệu Đình này thật sự rất nhỏ, đại khái còn chưa đủ một mét sáu, dáng người tiêu chuẩn cho nữ tử phương nam, so với thân thể cao lớn của mình ở thế kỷ 20, quả thực là nản ; sau đó nàng lại từ miệng Cốc Thiếu Vân biết được, Cốc gia quả nhiên là từ phương nam di dời đến tận đây, làm như vậy là để cầu thầy.

Thì ra nàng bất luận là ở thế kỷ 20 hay là cổ đại, mẫu thân đều triền miên trên giường bệnh nhiều năm, ở thế kỷ 20 nàng không biết mẫu thân như thế nào, nhưng ở cổ đại này mẫu thân đã chết vì bệnh từ hai năm trước, hai cả hai tình huống đều giống nhau, khiến nàng không khỏi hoài nghi đây là vận mệnh an bài, khó có thể ngờ việc này nửa điểm cũng không phải do người làm. May mà ở cổ đại nàng còn có thêm một đệ đệ để yêu thương.

Cốc Thiếu Vân khi còn nhỏ từng bị bệnh nặng, lúc ấy ăn lầm phải dược thảo lỗi, mặc dù không đến mức chết nhưng lại làm khí huyết hắn khó thông, thể lực suy kiệt, bởi vậy dáng người mặc dù cao lớn, nhưng vẫn gầy như cái que, tay trói gà không chặt, dưới tình hình hắn lực bất tòng tâm như vậy Cốc gia chỉ có thể do Cốc Thiếu Đình cố gắng làm đồ thêu, sau đó để Cốc Thiếu Vân mang vào trong thành bán, làm kế sinh nhai.

Cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng. Cốc Tử Dung nhớ rõ từng đọc qua ở đâu đó hai câu nói này, chẳng qua hiện tại cuối cùng cũng có thể hiểu được hàm ý châm chọc của hai câu này.

Từ trong miệng Cốc Thiếu Vân, nàng biết hiện tại đúng là thời thịnh của Đại Đường, là "Trinh Quán chi trị"* nổi danh trong lịch sử, nhưng khác biệt giàu nghèo vẫn lớn như cũ Xem ra bất kể là thời đại nào, vô luận là chế độ quân chủ hay dân chủ hiện tượng này cũng không giảm xuống phần nào.

* (Trinh Quán: niên hiệu vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân, 627 - 649. Suốt 23 năm thời Trinh Quán, xã hội trật tự, kinh tế ổn định, khôi phục thịnh thế, văn vật phát triển, sử gọi đó là "Trinh Quán chi trị" (Sự thịnh trị thời Trinh Quán)

Sau khi biết được những điều này, Cốc Tử Dung quyết tâm cải thiện tình trạng nghèo khó trước mắt của Cốc gia, bởi vì nàng tuy rằng có gương mặt của Cốc Thiếu Đình nhưng hoàn toàn không rành việc may vá, vì thế nàng sử dụng những gì mình hiểu biết, dùng kỹ thuật châm cứu học được ở thế kỷ 20 giúp Cốc Thiếu Vân đả thông huyết mạch toàn thân trước, sau đó dạy thuật điều dưỡng thân thể ; mặt khác đi tìm kiếm thảo dược quý hiếm ở nhà gỗ phía sau núi, để Cốc Thiếu Vân mang tới bán cho các cửa hiệu thuốc bắc trong thành, có ngân lượng cải thiện cuộc sống.

Chờ sau khi cuộc sống hai người thêm chút cải thiện, Cốc Tử Dung phát hiện những kỹ năng mình học được ở thế kỷ 20 ở cổ đại hoàn toàn không cần sử dụng đến, nàng từng muốn phát huy kỹ năng trên thương trường của mình, nhưng bất hạnh không có tiền vốn, vì thế nàng quyết định trước hết phát nghĩ cách có ngân lượng rồi bàn sau, nhưng phải như thế nào mới nhanh có một khoản tiền đây?

***

"Hành y?" Cốc Thiếu Vân trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Tử Dung mặc nam trang trước mắt.

"Đúng." Cốc Tử Dung phát hiện Cố Thiếu Vân nhìn nàng chằm chằm, trong nhất thời còn tưởng rằng mặc nhầm đồ, cũng thử cúi đầu nhìn lại, sau đó mới giương mắt hỏi, "làm sao vậy? Ta có mặc lầm chỗ nào sao?"

Cốc Thiếu Vân mãnh liệt lắc đầu, đột nhiên lại gật đầu, cuối cùng mới hỏi, "không phải tỷ mặc nhầm mà là cho dù tỷ có mặc nam sam, nhìn qua vẫn tuyệt đối không giống nam nhân." Hắn nhìn khuôn mặt ngũ quan tinh tế khóe léo kia, cho dù có mặc nam trang, chỉ sợ sẽ không có người nào tin.

"Thật sự?" Cốc Tử Dung lộ ra vẻ mặt thất vọng. Tại sao có thể như vậy chứ?

"Thật sự, hơn nữa tỷ lại quá nhỏ xinh." Cốc Thiếu Vân tiếp tục hắt thêm một chậu nước lạnh.

"Vậy ta dùng cách liều chết cũng không nhận." Cốc Tử Dung đề nghị nói.

"Không được, tỷ, không chỉ chừng đấy, còn tiếng nói của tỷ tuyệt đối không giống nam nhân." Cốc Thiếu Vân mãnh liệt lắc đầu. Có ai nghe qua nam nhân có một tiếng nói mềm mại đáng yêu như tiếng chuông chưa.

Cốc Tử Dung đột nhiên trừng mắt lớn, cuối cùng tức giận kêu lên, "Cái này cũng không được cái kia cũng không được, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết? Cốc Thiếu Đình chết tiệt, không có chuyện gì đi sinh ra một giọng nói âm tâm như vậy , chẳng phải muốn tuyệt đường sống của Cốc Tử Dung ta!" Hai tay nàng nắm thành quyền.

"Tỷ!" Cốc Thiếu Vân dở khóc dở cười nhìn nàng đang chửi ầm lên, trong lòng cuối cùng cũng thừa nhận nàng tuyệt đối không phải tỷ tỷ chung sống mười mấy năm, bởi vì tỷ tỷ trước kia của hắn sẽ không làm ra loại hành vi chửi những lời như thế này .

Sau khi Cốc Tử Dung mắng xong, bắt đầu đi qua đi lại, mày chau chặt vắt óc suy nghĩ, đột nhiên ...

"Có! Ta có biện pháp, nếu ta giả dạng thế nào cũng không giống nam tử, không bằng do ngươi tới giả dạng thần y, ta thì giả dạng thành người hầu của ngươi, sự tình không phải giải quyết rồi sao!" Nàng búng tay một cái, hai mắt sáng trong nhìn "tân" đệ đệ cao gầy.

"Hả?!" Cốc Thiếu Vân sợ tới mức lui lại liền hai bước, mãnh liệt lắc tay, "Sao có thể, tỷ, tỷ quên ta mới mười lăm tuổi thôi sao? Ai mà tin ta là thầy thuốc?" Hắn phản bác, trong lòng cảm thấy "tân" tỷ tỷ này tư tưởng đúng thật là không giống người thường, quả thực là ăn nói không sợ người ta chết.

"Vậy đơn giản, đem cách ăn mặc của ngươi già một chút không phải là xong sao!" Cốc Tử Dung không thèm để ý phất phất tay.

"Hả?!" Cốc Thiếu Vân xem ra chỉ có thể không còn lựa chọn nào khác rồi.

***

Định Bắc vương phủ.

Cận Minh Kỳ suy xét vài ngày, quyết định không để ý tới lệnh cấm của Cận Minh Lôi, vì thế ở thư phòng "Nghênh Nguyệt cư", bí mật gọi một trong những hộ vệ tùy thân Cận Phong đến .

"Ta muốn ngươi dán bố cáo trong ngoài kinh thành , trưng cầu danh y, có điều chuyện này cần phải gạt đại ca ta trước , chờ sau khi dán bố cáo ra ngoài tạo thành chuyện, ta sẽ báo cáo đại ca" Cận Minh Kỳ phân phó.

"Nhưng mà vương giả không phải đã nói, không cho phép chúng ta dùng loại cách thức này tìm danh y, sợ tạo nên quấy nhiễu sao?" Mặt Cận Phong lộ vẻ khó khăn.

"Ta biết, nhưng ta không thể chơ mắt nhìn nương suy yếu từng ngày, lại ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không tra được." Cận Minh kỳ có chút tức giận khoát tay, đáy mắt hiện lên sự lo âu.

"Nhưng ý của Vương gia là ..." Cận Phong muốn giải thích.

"Ta biết lo lắng của đại ca!" Cận Minh Kỳ cắt đứt lời của hắn, "Huynh ấy không muốn dùng cách này để đưa tới mấy kẻ lừa đảo hoạc ngược lại sẽ làm bị thương đến nương, cho nên thà rằng để các chi nhánh khắp nơi hỏi thăm rồi mới đến, nhưng loại phương pháp này thật sự quá chậm, ta không muốn nương tiếp tục chịu khổ nữa. Dù sao ngươi nghe theo là được, có việc gì tự ta gánh vác."

"Vâng, thiếu gia, ta lập tức đi làm."

"Chờ một chút, một khi bố cáo dán ra, ta muốn thỉnh Hàn đại phu vào phủ ở tạm, để cho y hỏi qua người đến nhận điều trị, sau khi xác định người này đích xác biết y thuật, mới cho phép đến Tinh Vân cư khám bệnh cho nương."

"Vậy phía Vương gia ..."

"Ngươi cứ việc đi làm, về phía đại ca để ta nói."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-9)