Không muốn vô cầu
← Ch.017 | Ch.019 → |
"Tam điện hạ, đây là những lời thật của lão phu, không hề có nữa điểm giả dối. Thất điện hạ, đa mưu túc trí, là người khó có được trong các tướng tài, nhưng lại không có chí lớn. Có lẽ là có tài nhưng không dụng, hắn ham mê giết chóc, cho nên trên chiến trường biểu hiện cực kỳ xuất sắc, mà dục vọng đối với triều đình tựa hồ như không có. »
« Lần này cất giấu công chúa, càng lộ ra là hắn thiển cận, để một nữ nhân làm cho có sơ suất, ngạc nhiên chính là, khi bị phát hiện, so sánh tài vật và tín nhiệm của bệ hạ cùng nữ nhân trong lúc đó, hắn lại lựa chọn người, cho nên đã nói rõ, chuẩn đoán của lão phu không có lầm."
Tôn Bá nói then chốt là chỗ đó, thanh âm líu lo mà biện giải, chậm rãi nhấp một miệng trà, lấy một ít bánh bỏ vào miệng, nhìn ánh mắt Nhan Sóc tỏ vẻ cao hứng, hắn mỉm cười, bộ dạng như nếu bão đến cũng có thể đỡ, "Thất điện hạ, chỉ sợ là chỉ có một mình hắn đối với ngôi vị hoàng đế thực sự không hứng thú, hắn thích làm theo ý mình, không thích bị ràng buộc.
Tam điện hạ, một người hùng tài vĩ lược nhưng không có dã tâm, chính là người có thể giúp ích cho ngài."
Nhan Sóc có chút không tin, ngôi vị hoàng đế, thật nhiều mê hoặc, Lão Thất làm sao không có một điểm hứng thú?
Tiễn Long Chi hướng Tôn Bá giơ ngón tay cái lên, "Hiểu biết chính xác, Tôn lão quả nhiên nhìn người chính xác."
Triệu Quang Đồng cùng thất điện hạ Nhan Hi ít tiếp xúc nhất, hắn chăm chú nghe từ lúc Nhan Sóc thuật lại, mà bắt đầu phân tích thái độ tính tình và tính cách thất điện hạ, dĩ nhiên hắn không có tán thành, ở một bên chăm chăm uống trà.
Ba mưu sĩ có hai người cùng phe nhau, Nhan Sóc nhớ lại, gần một năm mới quay về kinh, Nhan Hi chỉ vào triều một lần, sắc mặt quái dị như là không kiên nhẫn, còn có phong thái cực bình thản khi tiếp nhận hoàng thượng phong thưởng, thậm chí lúc tiếp quản nội thị quân đội, sự chán ghét còn hiện lên trong ánh mắt hắn, tựa hồ như chính mình thật nhìn lầm rồi vị đệ đệ này.
Cứ như vậy, cảm nhận đối với Nhan Hi biến hóa không ngừng, cũng không cảm thấy hắn là mục tiêu có thể nhờ cậy.
Mãi cho đến đêm sau khi tham luận xong, Nhan Sóc vẫn đang tìm cách thế nào lấy lòng đệ đệ này, vừa lúc hắn chiến thắng trở về, ta trên danh nghĩa đến chúc mừng, đó không phải là một nước cờ tốt sao.
Vàng bạc châu báu? Quả thân vương phủ tài vật không thiếu, hơn nữa hắn bên này còn có kế hoạch lớn, cần người dụng võ, tiền tài sẽ rất cần. Có tặng, Nhan Hi cũng không cảm kích, còn tặng gì thì hắn cái gì cùng bỏ không được.
Hắn trong đầu chợt lóe, Lão Thất không phải mới có một tuyệt sắc công chúa sao, mỹ nhân ở bên cạnh chính là điểm mấu chốt. Sao hắn không tập trung vào vong quốc công chúa này, có thể dương đông kích tây, làm Nhan Hi xao lãng. Thật là một kế hoạch chu toàn hắn tự nhận thấy càng có lý a.
.......... .
Đến đêm, Nhan Hi mới từ doanh trại nội thị trở về, từ lúc nhận tân nhiệm, hắn xử lý nhiều việc hơn, cơm tối còn chưa ăn.
Đào Tiểu Vi tư thế hình chữ đại, nằm trên giường nhỏ ở gian ngoài ngủ say sưa.
Quản gia bảo người hầu, đem thức ăn đưa đến trong phòng thất điện hạ, đi ngang qua bên người Đào Tiểu Vi thì lông mi hơi nhíu lại.
Thế nhưng nhìn Nhan Hi đã an vị tại phòng trong, hắn cũng không nói gì, cố nén tức giận, ngăn chặn chính mình giáo huấn một chút tiểu nha đầu không biết tốt xấu này.
Cơm ngon cùng rượu thơm nhanh đưa đến cho Nhan Hi.
Quản gia đứng ở phía sau Nhan Hi, quyết định đêm nay tự mình hầu hạ chủ tử, chờ điện hạ ăn uống no đủ, hắn nghĩ một biện pháp thuyết phục điện hạ đưa Đào Tiểu Vi trở lại phòng người hầu, mặt khác sẽ an bài một người tay chân thông minh đến hầu hạ.
Thức ăn đã dùng xong, quản gia ân cần rót rượu cho Nhan Hi.
Mà thất điện hạ lại đứng lên, đi tới gian ngoài, bế lên tiểu cô nương đang ngủ say, ôm trở lại bàn ăn.
Không để ý tới lão quản gia mắt mở to miệng há rộng nhìn ngu ngốc, Nhan Hi vỗ vỗ đôi má phúng phính của Đào Tiểu Vi, làm nàng một điểm buồn ngủ cùng bị đánh tan, "Ăn không?"
Thấy rõ là Nhan Hi, Đào Tiểu Vi ủy khuất lắc đầu, vừa định cáo trạng, bên trong phủ không ai cho nàng ăn trước, nói cái gì là điện hạ còn chưa có trở về, hạ nhân sao dám dùng cơm trước, nhưng trông thấy quản gia vẻ mặt khó chịu đứng ở phía sau Nhan Hi, nàng lập tức ngậm miệng, nếu ngày mai Nhan Hi không ở đây, không phải là nàng bị chỉnh nữa ư.
"Nga, cùng ăn với ta, sau này không cần chờ ta, biết không?" Nhan Hi đưa cho nàng một cái màn thầu.
Đào Tiểu Vi liếc nhìn quản gia, đầu lão mồ hôi lạnh chảy xuống, chỉ sợ tiểu nữ oa kia nhanh mồm nhanh miệng nói ra cái gì làm hắn phải điêu đứng, hắn tiếp lời nói, "Sau này lão nô sẽ phân phó người sớm một chút cho hài tử này ăn trước với đa dạng thức ăn, dù sao hài tử này cũng còn nhỏ, nếu là ăn không đử chất, sẽ ảnh hưởng khi lớn lên."
Nhan Hi gật đầu, sau đó đứng lên.
Đào Tiểu Vi đắc ý thè lưỡi chọc quản gia, Tiểu nha đầu ngấu nghiến tàn bạo cái bánh màn thầu, bộ dạng ăn thật là thống khoái.
Vào đêm, Nhan Hi đưa Đào Tiểu Vi trở lại giường nhỏ, định tâm đi ngủ.
Qua được một lúc, tiểu cô nương lại xuống giường, ôm gối đi đến, đi tới đầu giường hắn, ghé vào nói, "Người xấu, ta không ngủ một mình."
Nhan Hi hô hấp đều đều, hình như là đã đang ngủ, không trả lời nàng.
"Người xấu Người xấu Người xấu!!!" Đào Tiểu Vi hung hãn nhéo lỗ tai hắn.
Nhan Hi vẫn là không nhúc nhích, không phản ứng.
"Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi đáp ứng rồi nga." Đào Tiểu Vi cười hì hì, làm bộ hoan hô một tiếng, lúc này mới cùng ôm gối nhỏ tiến đến giường Nhan Hi, tay chân cùng sử dụng, cố sức hướng về phía trước.
Nàng vốn có vóc dáng nhỏ nhắn, đứng thẳng chỉ tới được mép giường, bò lên trên sàng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng quả thực với nàng mà nói đó là một gian nan thử thách a.
Mất sức của chín trâu hai hổ, cũng không thành công, lại còn bị ngã xuống.
Đào Tiểu Vi mắt hồng hồng có nước, tiếng nói cũng mang theo tiếng khóc, "Người xấu, ta thật khốn khổ, rất lãnh a, tối hôm qua không ngủ ngon, sáng sớm bị người bắt dậy răn dạy, hiện tại mí mắt đều muốn mở không lên. ô. ô..."
Đào Tiểu Vi ho khan vài tiếng, dựa vào thành giường Nhan Hi ngồi xuống, "Ta nhớ tỷ tỷ, họ đã ở Yến quốc, Người xấu, ngươi mau mang ta đi tìm tỷ tỷ. Có lẽ khi ta sẽ đến với họ đồng cam cộng khổ, cũng đúng, ngươi cũng không thích ta, như vậy không phải tốt hơn sao?"
Nhan Hi bàn tay to rốt cục vươn tới, đem tiểu gà mái đang lải nhải lên trên giường, khóa chặt tại trong chăn bông.
"Người xấu, nguyên lai ngươi giả bộ ngủ, ngươi quả nhiên là Người xấu." Đào Tiểu Vi thân thể nhỏ dùng sức, lắc lắc kháng nghị, chân bó đạp lung tung vào người Nhan Hi.
"Câm miệng! Ngủ!" Nhan Hi rống giận, tại mông Đào Tiểu Vi đánh một cái.
Tiểu cô nương cũng mặc kệ, trở mình nắm lấy bàn tay Nhan Hi, không chút khách khí miệng nhỏ nhắn đưa lên cắn xuống một ngụm.
Nhan Hi lại đánh vài cái lên mông, Đào Tiểu Vi thà chết không buông ra miệng, quật cường đối kháng.
Thật lâu thật lâu, tiểu nữ oa bị cơn buồn ngủ kéo tới kiên trì không được, ngủ say.
Nhan Hi đến lúc này cũng chưa rút tay đang còn trong miệng Đào Tiểu Vi, thấy tiểu nữ oa đã ngủ mới rút trở về. Mu bàn tay cũng vừa kịp hằn rõ dấu răng, lại là kiệt tác của tiểu nha đầu này. Chẳng lẽ cả đời hắn là bị nàng cho loại vết thương này a.
Nhan Hi cười khổ, kéo cao chăn đắp cho Đào Tiểu Vi.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |