Ch.02 → |
Tại một góc hoa viên trường trung học Hoa Uyển.
"Nghiêu..." Phạm Lập Hương nói với giọng mềm mại đáng yêu, hơi thở như khiêu khích, đôi môi khêu gợi khẽ thổi nhẹ lên khuôn mặt người thiếu niên. Với những đường cong phát dục thành thục, thân thể mềm mại không xương bắt đầu uốn éo trong lòng chàng trai này.
Thiếu niên đang dựa vào thân cây thản nhiên đón nhận, đối với cô gái đang cố ý câu dẫn mình, không chào đón cũng không bài xích, mặc kệ cô khiêu khích. Cô gái nóng bỏng hôn anh một hồi lâu mới buông anh ra, rồi thở hổn hển, đôi môi xinh xắn như cánh hoa đào, khuôn mặt thì đỏ hồng lên.
"Nghiêu, anh nhất định phải giúp em đứng đầu."
"Đứng đầu?" Bị gọi thẳng tên, thiếu niên Nghiêu giống như bị gợi lên dục hỏa, trên mặt nổi lên sắc hồng, cánh tay cường tráng phút chốc ôm chặt thân hình như rắn nước của cô gái, tay khác hướng xuống phía dưới hướng chiếc mông nở nang của cô mà xoa nắn, dục vọng dưới hạ thân khiến anh không chịu nổi, nhưng âm điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
"Chính là ... Chính là ..." Phạm Lập Hương rên rỉ, thần trí dần dần trở nên mơ hồ, dục hỏa trong mắt càng đậm, vặn vẹo thân thể đầy đặn, mềm mại trong lòng anh, hận không thể lập tức cùng đối phương hợp thành một thể."Chính là để kỷ niệm ngày thành lập trường, đã tổ chức hoạt động bình chọn người tình trong mộng, a..." Đột nhiên thấy thân mình chợt lạnh, y phục bên ngoài dĩ nhiên đã rơi xuống đất, hai người lập tức lăn lộn vào trong bụi cỏ.
Cô quỳ xuống, vội vàng cởi quần áo của anh, làm nũng nói: "Em, Phạm Lập Hương luôn tin rằng dáng người cùng khuôn mặt đều là số một. Nhưng chỉ được danh hiệu thứ ba mà thôi, thật không cam lòng! Nghiêu, anh nhất định phải giúp em, anh xem đi, em có điểm nào kém người khác?" Cô hôn lên vùng ngực rắn chắc của anh, dùng đôi vú đầy đặn va chạm, cọ sát trong ngực anh, hai tay thì cố gắng kích thích da thịt anh.
Anh bừa bãi hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình của cô, với các hoạt động của nhà trường anh chưa từng lưu ý. Thoải mái mà vuốt ve phong nhũ xinh đẹp trước mắt, mày khẽ nhíu lại, anh có chút tò mò, cái trường học ngu xuẩn này có thể tổ chức cái gì."Người tình trong mộng", người trước mắt anh khuôn mặt thì xinh đẹp, dáng người thì nóng bỏng, đặc biệt kỹ thuật câu dẫn của cô thì lại càng làm anh thập phần mê muội, nhưng lại chỉ đứng thứ ba sao?
"Một tuyệt thế như em vốn đã là hiếm thấy, lại có thể có người hơn em sao?"
"Đúng vậy, ai biết được sao những tên ngu ngốc này lại chọn như vậy! Thật sự là thiển cận, đúng là không có mắt." Cô thì thào oán giận.
Đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh, bàn tay nhỏ bé thuận thế dời xuống phía dưới, tới gần cạp quẩn của anh. Trước hành động kích thích của cô, anh bị dục hỏa thiêu đốt, nhất thời hạ thể khó chịu thập phần. Cô càng thêm khẩn cấp khi nhận ra "chướng ngại vật" trên người anh.
Dùng đôi chân dài rắn chắc vòng qua người cô, vị trí hai người lập tức đảo ngược trở lại. Hai tay anh ôm trọn lấy hai bên hông cô, hạ thân cường tráng trùm lên thân thể thơm tho, đầy đặn, gắt gao áp chế cô.
"Nghiêu, anh phải làm chủ cho em!" Cô ra vẻ không đồng ý, xoay thắt lưng kháng cự, nhất thời càng kích thích anh.
"Em đúng là tiểu dâm phụ!" Anh thô lỗ nói, sớm đã bị cô khơi mào dục vọng. Anh vội cởi hết đồ, đại chưởng xâm nhập vào vùng đất bí hiểm của cô. Biết cô đã sớm chuẩn bị, anh ngược lại không vội phát tiết dục vọng của chính mình, lại muốn trêu chọc dục hỏa không thể kìm nén được của cô.
Phạm Lập Hương khuôn mặt ửng đỏ, mười ngón bấm sâu sau lưng anh, cơ hồ như muốn hét lên: "Nghiêu..."
"Người phía trên em là ai?"
"Việc này không thể nói sau sao, Nghiêu..." Hơi thở của cô gấp gáp, bất an lắc lắc thân thể mềm mại dụ dỗ anh.
"Không được!" Anh vô tình chối bỏ thỉnh cầu của cô, đại chưởng lại ái muội ở nơi riêng tư của cô mà tác quái, cố ý muốn hành hạ cô.
"Em..." Cô cắn răng, cố nén dục hỏa khó chịu đang dày vò, đột nhiên ai oán nói."Thứ hai là Nam... Cung Thu Thủy..." Cô lắc lắc thân mình đang rất khó chịu, thề sau này cũng không dám dùng thủ đoạn như vậy để nhờ anh.
"Nam Cung Thu Thủy?" Tên này tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào.
"Anh... cô ấy chính là đại tiểu thư của tập đoàn Thế Vinh, cũng là bạn gái cũ của anh, vừa mới chia tay không lâu, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?"
Phạm Lập Hương tuy không phục Nam Cung Thu Thủy có danh hiệu cao hơn cô, nhưng đối với một người đoan trang thanh nhã, tiểu thư khuê các như Nam Cung Thu Thủy cũng không dám tỏ thái độ khinh thị. Nếu không phải cuối tuần trước Nghiêu vừa chia tay với Nam Cung Thu Thủy, đưa cô thành bạn gái mới nhất của anh, khiến cho bao nhiêu nữ sinh khác hâm mộ cùng ghen tị, cô cũng không dám có ý tranh giành.
Phạm Lập Hương luôn miệng kêu "Nghiêu", chính là Diêm Tính Nghiêu, là đại ca của băng lớn nhất trong khu vực, nghe nói băng nhóm lớn nhỏ ở khu vực khác cũng từng đến khiêu khích anh, nhưng trải qua rất nhiều cuộc đụng độ, tranh đấu mãnh liệt, "Diêm Tính Nghiêu" đã trở thành một nhân vật truyền kỳ với danh tiếng lẫy lừng, mà trên người anh cũng có rất nhiều vết sẹo tượng trưng cho vinh quang ấy.
Các học sinh trường trung học Hoa Uyển đối với Diêm Tính Nghiêu vừa kính lại vừa sợ. Hơn nữa Diêm gia là một gia tộc lớn, là đầu rồng trong giới thượng lưu, anh lại là người thừa kế duy nhất của Diêm gia. Trong trường học từ hiệu trưởng, hiệu phó, hội trưởng hội uỷ viên, cho tới nhân viên tạp vụ, căn bản không ai dám có ý bất kính với anh. Cũng còn may là, chỉ cần không trêu chọc anh, anh cũng không thừa hơi chủ động xâm phạm người khác.
Diêm Tính Nghiêu cũng rất tuấn tú, ngũ quan dễ nhìn, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, dáng người cường tráng rắn chắc, đôi mắt lợi hại hơn nữa như có khả năng nhìn thấu người khác, cả người hơi thở tản mát ra một cỗ chí mạng nguy hiểm. Vốn lãng tử tiêu sái, hành động lại ngông cuồng ngạo mạn càng làm tăng mị lực của anh. Đây cũng là nguyên nhân khiến làm bao cô gái trẻ chết mê chết mệt.
Diêm Tính Nghiêu có nhiều đàn em dưới tay, thường xuyên qua lại với các bang phái khác nên thế lực của anh rất lớn.
Các cô gái nói yêu anh, anh trắng trợn cùng tất cả các cô ân ân ái ái, mồ hôi đầm đìa, hơi thở rối loạn, ....... nhưng "Chỉ là vận động thân thể thôi". Cho nên anh kết giao với rất nhiều đối tượng, thu nhận cả những đàn em là nữ. Tuy mới mười tám tuổi, nhưng mỹ danh "Trăm chiến trăm thắng" đã nổi tiếng khắp nơi.
"Anh sao vậy?" nghe vậy anh liền tỉnh lại, thế nhưng nét mặt vẫn như cũ, không chút đồng tình. Anh mặc dù không kén chọn, cũng không quan tâm đến thân thế của bạn tình, cũng bởi vì anh chỉ coi các cô là công cụ phát tiết. Một khi đã chán liền không chút do dự lập tức bỏ cũ lấy mới, nguyên nhân chỉ có một: "Anh sợ phiền toái!"
Anh ghét nhất là khi bạn gái khóc sướt mướt, không muốn cùng anh. Chỉ làm bạn tình, đồng ý thì làm, không đồng ý thì biến. Chỉ là cùng nhau hưởng khoái hoạt, ai có tâm tình mà yêu với đương, thật nhàm chán!
"Đứng đầu là ai?" Anh khinh mạn nếm cánh hoa anh đào xinh xắn kia, rồi thuận miệng hỏi.
Cô thở nhẹ một tiếng, vặn vẹo thân thể nở nang mềm mại, cầu xin anh: "Nghiêu, làm ơn..."
"Nói!" Anh một mực nhìn chăm chú vào thân thể người con gái mà dục vọng đã bị kích thích đến cực điểm, sự chịu đựng của anh chỉ có giới hạn.
"Vương Ninh Hinh, là Vương Ninh Hinh!" Cô chán nản kêu lên."Cô ta chính là thiên tài siêu cấp từ cấp tiểu học đến giờ, thành tích học tập đứng đầu trường mình."
"Là cô ấy?" Anh có chút kinh ngạc, nhẹ giọng than nhẹ, mày rậm hơi nhíu, tâm tình đột nhiên thay đổi, nhắm đúng vú cô ra sức bóp mạnh
"Á, đau... anh...!" hành động bất ngờ của anh làm Phạm Lập Hương đau phát khóc.
Anh ngừng động tác, hướng bộ ngực căng tròn của cô châm dãi xoa nhẹ, hờn giận nói: "Em còn quá ngây thơ!"
"Nghiên, em biết sai rồi, người ta cũng không dám nữa. Van xin anh thương xót, đừng đùa em nữa!" Cô uể oải trong thất bại rồi khóc lên.
Diêm Tính Nghiên cũng không buồn quan tâm đến cô, vẫn cố chấp theo ý mình...
******
Khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn dường như không chịu nổi tiếng nói như đàn ong vo ve bên cạnh, thoáng chốc đã nhăn lại. Cô nhức hết cả tai, cái miệng xinh xắn thì thào lẩm nhẩm, cầu mong Chu tiên sinh trong ống tay áo đừng làm cô ngủ gục.
Đều do lòng tham của cô, rõ ràng biết rõ thời gian ngủ của chính mình, một khi không ngủ đủ mười giờ sẽ rất mệt, cả ngày không thể làm được gì. Tối hôm qua check mail đến hai giờ. Buổi sáng chuông báo thức kêu, cô chỉ muốn vùi đầu vào chăn ngủ tiếp, nếu không phải sợ mama lải nhải, cô đã sớm chìm trong mộng đẹp rồi.
Hiện tại là báo ứng sao, cả trường rộng mênh mông nhưng lại không có chỗ nào để an giấc! Lớp học thì vắng người, cô lại không chịu được mùi trong phòng y tế, bất đắc dĩ mới phải dời đôi chân ngọc ngà đến góc này, sao biết được ngay cả nơi này cũng có người kêu toáng lên như thế?
Phép lịch sự tối thiểu ở nơi công cộng cũng không có. Nơi này mặc dù hẻo lánh, nhưng tốt xấu gì cũng có người qua lại, sao có thể làm ồn, không sợ ảnh hưởng đến người khác sao?
Loáng thoáng nghe thấy cô gái kia nhắc đến tên cô, Vương Ninh Hinh tức giận đến mức muốn hét lên, lại phát hiện chính mình không có năng lực làm điều này.
Cô gái kia sao vậy? Còn khóc nữa! Vương Ninh Hinh cảm thấy chính mình mới là người phải khóc ở đây!
Lấy hết dũng khí, cô lập tức ngồi dậy, Vương Ninh Hinh quyết định nói cho cô gái kia biết, cô nguyện ý đem danh hiệu đệ nhất nhường cho cô ta, chỉ cần mau mau trả lại cho cô một không gian yên tĩnh như trước, cô không thể ngủ được trong tình cảnh này, bằng không buổi chiều ngay cả đi bộ cô cũng không có sức.
Vương Ninh Hinh vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy một đôi nam nữ trần truồng đang quấn chặt lấy nhau, triền miên không dứt.
Trong nháy mắt, bốn mắt chạm nhau, Vương Ninh Hinh cùng Diêm Tính Nghiêu đều ngây ngốc.
Đối mặt với cảnh tượng "kích thích" như thế này, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương Ninh Hinh thật sự không biết nên phản ứng như thế nào.
Sửng sốt một hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần, miệng suýt tý nữa rơi xuống cằm vội vàng khép lại, vội quay sang phía khác. Nhớ lại hình ảnh vừa xong, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng.
Anh... anh không có mặc quần áo?!
Anh... Vương Ninh Hinh quyết định coi như mình hoa mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lập tức đứng lên, không nói một lời nhanh chóng rời đi.
Diêm Tính Nghiêu ánh mặt chặt chẽ giám sát nhất cử nhất động của cô, khuôn mặt đỏ hồng trước mắt khiến anh động lòng. Ánh mắt hạ xuống, trên mặt không chút biểu tình, cho dù người thân chết cũng không quan tâm, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì.
"Nghiêu... tha cho em được không?" Phạm Lập Hương đáng thương nỉ non, cô thật sự chịu không nổi...
Anh thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn người con gái nóng bỏng dưới thân, không khỏi thở ra một tiếng:
"Chết tiệt!"
Tiếng chuông du dương báo hiệu giờ tan học vang lên, vườn trường lập tức người tỏa ra như kiến...
Chờ đến hồi chuông cuối cùng, Vương Ninh Hinh mới nhàn nhã trở lại lớp học Hồi giáo, chuẩn bị túi sách đi về nhà.
"Bạn học Vương...!" một giọng nói mang theo vài phần khiếp sợ vang lên.
Trong phòng học chỉ còn mười mấy người, Vương Ninh Hinh vừa quay đầu liền nhìn thấy một người bạn cùng lớp đang nhíu mày nhăn mặt nhìn cô, bộ dạng có chút cầu xin.
Vương Ninh Hinh học nhảy lớp ở học kỳ này, nên tất nhiên còn chưa biết hết mọi người. Hai người bình thường cũng không có giao tình, bởi vậy không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
"Có việc gì sao?"
Nữ sinh tên Đoạn Chi này vụng trộm nhìn cô, nhỏ giọng yêu cầu: "Hôm nay là ngày trực nhật của mình, bạn... có thể chờ mình làm xong rồi mới đi không? Chỉ cần bạn đồng ý, mình sẽ làm nhanh thôi, cam đoan sẽ không chậm trễ nhiều thời gian của bạn."
Vương Ninh Hinh theo tầm mắt của cô nhìn lại, chỉ thấy ba cô gái đang đứng trên hành lang, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện rồi. Bọn họ lạnh lùng nhìn Đoạn Chi, gặp phải ảnh mắt của cô, lập tức quay đầu sang chỗ khác.
Đôi mi thanh tú của cô khẽ rung, nhất thời hiểu được nguyên nhân khiến Đoạn Chi khó xử, thì ra là có kẻ muốn gây phiền toái cho cô!
"Được, bạn cứ từ từ làm, mình cũng không gấp." Vương Ninh Hinh mang sách giáo khoa đã cất trong túi sách ra, ngồi xuống chỗ cũ."Vở ghi của bạn đâu, cho mình mượn. hôm nay mình mệt, chưa ghi chép gì cả."
"Có thể, có thể, chờ mình một chút, mình lấy cho bạn ngay." Đoạn Chi thở dài nhẹ nhõm, vội vàng tới chỗ ngồi của mình lấy cho cô.
.......
Đoạn Chi vốn đang muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy lớp trưởng đi tới, cô khiếp đảm, vội vàng gật gật đầu rời đi.
"Vương Ninh Hinh, hôm nay thảo luận về hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường tháng sau, bạn có ý kiến gì không?" Lớp trưởng là một chàng trai nhã nhặn, dễ gần, trong lớp được nhiều người quý mến.
"Kỷ niệm ngày thành lập trường?" Vương Ninh Hinh mặt mày biến sắc, thấy đau đầu liền xoa xoa huyệt thái dương."Lớp mình thảo luận lúc nào?"
******
"Hoa Uyển học viên" Bao gồm tất cả các cấp học, diện tích rộng lớn, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp hơn nữa kiến trúc lại được chuyên gia thiết kế, cảnh quan nơi đây mang vẻ đẹp không kém gì các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, ngày thường cũng không cho người lạ vào. Chỉ có ngày kỷ niệm thành lập trường mới mở cửa đúng một ngày, chào đón học sinh khắp nơi đến dự.
Bởi vậy mỗi năm, hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường được xem là việc trọng đại nhất. Ngày này hàng năm, hội học sinh cũng rất bận rộn, cố gắng làm hoạt động này náo nhiệt hơn. Việc này cũng làm cho Vương Ninh Hinh đau đầu không thôi, bởi vì cô nghe thấy tên mình trong cuộc thi bình chọn Người tình trong mộng, là cuộc thi thường năm và cũng là hoạt động được hoan nghênh nhiều nhất.
"Các bạn lớp mình cảm thấy phương thức năm ngoái không dùng được nữa... A, thực xin lỗi, mình quên là bạn kỳ này mới đến đây học, cho nên không biết..." Lớp trưởng nhã nhặn giải thích, đưa bản báo cáo hội nghị cho cô, mới nói tiếp: "Năm nay lớp mình muốn mở quầy bán đồ ăn, chủ yếu là đồ ăn của Nhật như chả mực viên..., mọi người cho rằng nếu sinh ý tốt thì vừa có thể kiếm được tiền lại vừa được điểm của ban tổ chức. Nếu bán không tốt, mình cũng có thể tự giải quyết nốt. Bạn thấy sao?"
Vương Ninh Hinh nhìn lướt qua bản ghi hội nghị, ký tên ở phía dưới, liền trả lại cho anh."Mọi người thấy tốt là được rồi, mình không ý kiến."
"Vương Ninh Hinh!" lớp trưởng nhìn lại tên cô trong danh sách, không tự giác lấy tay điều chỉnh lại gọng kính, dáng điệu có điểm bất an.
"Còn có việc gì sao?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt biểu tình.
"A, kỳ thật cũng không phải là chuyện quan trọng, chỉ là... mình hay thấy bạn xuống phòng y tế nghỉ ngơi, giống hôm nay vậy, mình không biết... liệu sức khỏe của bạn có vấn đề gì không?" trong ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.
Vương Ninh Hinh thản nhiên cười nói, "Mình chỉ là thể lực kém một chút, hơn nữa ngày hôm qua thức đêm, cho nên mới cảm thấy mệt, không có việc gì đâu, cám ơn bạn quan tâm."
"Thật sự không có việc gì?" Anh nhìn thẳng vào cô, tựa hồ có chút hoài nghi. Thật ra cũng không thể trách anh đa nghi, thầy giáo còn không tin tưởng cô, thật sự là cô rất gầy, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua, cô sẽ bay đi mất.
"Thật tình không có việc gì, cám ơn bạn quan tâm." Nói xong, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: "Lớp trưởng, khi bạn qua cổng trường, có thể chuyển lời cho lái xe của mình được không, bảo rằng mình còn có chút việc nên đợi thêm một lát nữa?"
"Đương nhiên, không thành vấn đề, mình đi đây."
"Hẹn gặp lại!" Vương Ninh Hinh liếc mắt nhìn Đoạn Chi đang bận rộn, rồi lập tức vùi đầu ghi chép.
Ánh mắt lớp trưởng lưu luyến nhìn Vương Ninh Hinh một lúc lâu rồi mới rời đi.
Qua một hồi, mọi người đã về hết, Đoạn Chi từ đâu vội chạy tới cạnh bàn của cô, thở gấp nói: "Mình... mình làm xong rồi, cám ơn bạn, bạn Vương."
"Đừng vội, mình không phải đã nói không cần gấp sao." Vương Ninh Hinh ngẩng đầu nhìn cô cười cười, nụ cười xinh đẹp tựa như hoa xuân nở rộ, làm cho Đoạn Chi nhất thời choáng váng, ngơ ngác nhìn cô chằm chặp. Vương Ninh Hinh không chú ý tới biểu tình của cô, thu dọn mọi thứ gọn gàng, đeo túi sách lên lưng, quay đầu nhìn thì không còn một bóng người ở hành lang.
"Xem ra các bạn đó đại khái cũng không có kiên nhẫn!"
"Sao?" Đoạn Chi nhất thời sửng sốt.
"Bọn họ là ai? Vì sao lại muốn gây phiền toái cho bạn?" Vương Ninh Hinh thuận tay đưa tờ giấy ăn cho cô.
"Bạn... biết họ muốn tìm mình gây rối?" Đoạn Chi kinh ngạc nhìn cô, tay thì tiếp nhận tờ giấy.
Vương Ninh Hinh biểu tình khuôn mặt như muốn nói: Đương nhiên, mình không phải là đứa ngốc!
"Khó trách mọi người đều nói bạn là thiên tài!" Đoạn Chi lúc này mới ngượng ngùng cười cười, rồi lại nhụt chí nói: "Kỳ thật người khác luôn muốn gây khó dễ cho mình mà chẳng cần lý do. Mình đã quen rồi. Bọn họ là tam cô nương, là nổi danh nữ quái trong trường học, người tóc nhuộm tím kia tên là Vương Tuyết Lê, nghe nói có ba làm lão đại của bang nào đó. Cho nên dù có ăn hiếp, quấy phá ai, mọi người cũng chỉ giận mà không dám nói gì, ai cũng không dám đắc tội."
"Kiêu ngạo như vậy sao?" Vương Ninh Hinh tỏ vè không đồng ý, mi nhăn lại, cùng Đoạn Chi mang túi rác xuống dưới tầng.
Đoạn Chi gật đầu, điều chỉnh túi sách trên vai."Lần này nguyên nhân bọn họ tìm mình gây phiền toái, đại khái là vì tháng sau kỷ niệm ngày thành lập trường có cuộc thi Trù vương."
"Trù vương? Lại là hội học sinh?" Thi nấu cơm? Vương Ninh Hinh không thể không bội phục bọn họ, chỉ vì kỷ niệm ngày thành lập trường, bọn họ có thể nói là tốn rất nhiều công sức.
"Đúng vậy!" Nói tới đây, Đoạn Chi ánh mắt như sáng lên, làm khuôn mặt vốn thanh tú trở nên xinh đẹp lạ thường."Năm nay đặc biệt sẽ trao giải Ngũ Vương, chính là kiếm thuật Tây Dương kiếm vương, cờ vây Quân kì vương, thi thơ Thư pháp vương, vẽ tranh Họa vương và cuối cùng là kỹ thuật nấu nướng Trù vương. Cuộc thi tiến hành từ các cấp, diễn ra vòng loại trước, rồi mới chọn ra các đại biểu, ở ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ diễn ra trận chung kết. Người đứng đầu ngoài giấy khen còn được thưởng năm vạn nữa đó. Mình là đại biểu của khối trung học."
"Bọn họ vì nguyên nhân này mới tìm bạn?" Tam cô nương cũng quan tâm đến thi nấu ăn sao.
"Đúng vậy, Vương Tuyết Lê lần trước đã bị loại, cô ấy không cam tâm, cho nên muốn mình tự động rút lui, như vậy cô ấy có khả năng sẽ được bổ sung thay thế mình và tham gia vào trận chung kết sắp tới. Nhưng mình đã cự tuyệt, cho nên bọn họ liền muốn tìm mình đàm phán. Nhưng lúc này đây mình tuyệt đối sẽ không nhường lại tư cách của mình, dù có làm thế nào cũng vô dụng." Thấy biểu hiện của cô, biết là cô đã quyết tâm, không thể dao động nữa.
Lập tức cô đỏ mặt, cúi xuống đầu nói: "Năm vạn tiền thưởng kia đối với bạn có thể không là gì, nhưng với mình mà nói đó quả là một số tiền không nhỏ. Cuối tháng sau là sinh nhật em trai của mình, mình biết nguyện vọng lớn nhất của nó là có một cái máy tính của riêng mình, nhưng máy tình thì lại rất đắt... nhà mình không có khả năng mua, nhưng mà... nhưng mà mẹ mình ở nhà người ta nấu cơm đã mười mấy năm, từ bé mình đã đi theo bên cạnh học tập. Thật sự đối với công việc bếp núc mình rất tự tin, nếu lần này thắng trong cuộc thi Trù Vương, là có thể dùng tiền này để mua máy tính, đến lúc đó..." hình dung ra bộ dạng vui mừng của em trai mình, cô càng thêm quyết tâm, dù phải chết cũng không bỏ qua cơ hội tốt thế này!
Đột nhiên nhìn vào đôi mắt trong suốt đang mỉm cười của Vương Ninh Hinh, Đoạn Chi không khỏi có chút ngượng ngùng, "Thực xin lỗi, mình không nên nói chuyện này với bạn, nhàm chán lắm phải không?"
"Mình không thấy nhàm chán chút nào, hơn nữa mình thấy bạn rất tuyệt, những cô gái kia cũng không phân biệt tốt xấu. Ai cũng có sở trường riêng, việc bạn được chọn là do chính bạn, có gì sai đâu? Một khi đã có khả năng, bạn nên tin tưởng chính mình. Thật ra, mình rất hâm mộ bạn, bởi vì mình mù tịt nữ công gia chánh, hàng ngày chỉ biết ăn sẵn thôi, muốn mình nấu ăn ư... trong mơ mà thôi." Vương Ninh Hinh chân chính là một "Thục nữ xa nhà bếp", với gia thế của tập đoàn Vương thị, trong nhà cô mời được toàn các đầu bếp đẳng cấp quốc tế, tài nấu ăn siêu phàm.
Đoạn Chi lần đầu tiên có thể trò chuyện hăng say như vậy với bạn cùng lớp, hơn nữa hiện tại người cùng cô tán gẫu lại là một đại nhân vật. Ngày xưa, cô đem Vương Ninh Hinh phân loại vào hàng thiên kim tiểu thư, cao không thể với tới. Hôm nay nếu không thật sự sợ hãi, tuyệt vọng, cô căn bản không dám mở miệng yêu cầu Vương Ninh Hinh giúp, nào biết đâu bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng Vương Ninh Hinh lại ôn hòa dễ gần như thế.
"Hi, mình biết là bạn an ủi mình, nhưng mình vẫn thấy vui, cảm ơn bạn!" Đến tầng một, cô dừng lại, nhìn Vương Ninh Hinh nói."Vương Tuyết Lê đã đi rồi, túi rác này rất nhẹ, mình có thể tự mang được, bạn đi trước đi, lái xe nhà bạn đợi lâu như vậy nhất định rất sốt ruột, bạn nhanh về đi."
Nghĩ đến tối nay còn phải học lớp tiếng Đức, Vương Ninh Hinh gật đầu nói: "Mình đi trước đây, bạn đi đường cẩn thận nhé, bye!" Ngoài việc học ở trường, cha còn giúp cô sắp xếp chương trình học khác, thân là con một của Vương gia, cô phải học rất nhiều thứ để chuẩn bị cho tương lai sau này.
******
Vườn cây ở Hoa Uyển tuy rằng phong cảnh rất đẹp, nhưng lại xa trung tâm, vắng bóng người. Hướng người nhìn về phía trước, giờ phút này cũng có mấy tên nhóc đang tụ hội.
"Tình hình bây giờ rất xấu, Nhóc Chương gần đây không còn khống chế nổi mấy tên thủ hạ nữa." Hai tay Tôn Duy Ma đan trước ngực, hướng Diêm Tính Nghiêu nói qua tình hình hiện tại.
Được mệnh danh là 'Quân sư', với dung mạo tuấn mỹ mang nét gian tà, mái tóc dài được buộc gọn phía sau, trên mặt là một đôi kính mắt, làm giảm đi vài phần u ám, hơi thở nhã nhặn, cho dù đã đến giờ tan học, thế nhưng quần áo anh vẫn gọn gàng phẳng phiu, không có lấy một vết nhăn.
"Đại ca chúng ta thật sự là tuổi trẻ tài cao, hơn hẳn tên vô dụng họ Chương kia, mới tiền nhiệm không đến nửa năm, liền bị bọn đàn em coi thường, thật là kém cỏi!" Một tên con trai đang tựa lưng vào cây chợt nói, trên đầu cắt trọc ba phần, dáng người cường tráng, có chút nhanh nhẹn dũng mãnh.
"Cao Bồi, cậu không thể nói như thế, tên Chương là do đại ca đưa về, khi đó còn chưa biết gì. Hiện tại năm nhất đã vào đến tân sinh, đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, đương nhiên làm đại ca sẽ khiến đàn em bất mãn. Có đấu tranh cũng là tự nhiên."
"Tân sinh? Tôi nói này tôn quân sư, khai giảng được hai tháng rồi, đại ca muốn đem vị trí này truyền cho người giỏi nhất năm nay, cậu nói còn có người nào là tân sinh?!" Cao Bồi tên đầy đủ là Triệu Phi, nhìn Tôn Duy Ma cười nhạt giải thích.
Diêm Tính Nghiêu và hai người bọn họ đều đã cuối năm cấp 3, cho nên muốn tìm người nối nghiệp, có khả năng làm đại ca, đây là chuyện cấp bách, trong lòng bọn họ cũng có sẵn vài người, thế nhưng vẫn cần phải quan sát thêm.
"Cậu cũng được lắm, đi phao cái tin anh chỉ là hổ giấy vô dụng, khiến bọn đàn em không phục?"
"Bởi vì tôi tâm địa thiện lương, không làm những chuyện thiếu đạo đức như ném đá xuống giếng, đánh rắn giập đầu." Tôn Duy Ma lấy tay phủi bụi, nhấc gọng kính mắt, nhã nhặn nói: "Thê nhưng cậu nói vậy căn bản cũng không sai."
"Cậu thiện lương?! Tôi khinh! Ý của cậu và tôi khác gì nhau? Giả bộ nhã nhặn!" Khuôn mặt tuấn tú hướng Tôn Duy Ma vọt tới, Triệu Phi luôn xem anh không vừa mắt, chưa thấy qua chàng trai lại có thể xinh đẹp như vậy.
"Đương nhiên khác chứ, ít nhất từ của tôi dùng nhã nhặn hơn. Quân tử động khẩu, tiểu nhân mới động thủ." Tôn Duy Ma đang nói, hòn đá nhỏ bất ngờ xẹt ngang qua má anh.
Thiếu chút nữa bị hủy dung, Tôn Duy Ma nhất thời phát hỏa, chân thình lình nhấc lên, một khối đá nhọn hoắt ngay lập tức bay về phía Triệu Phi. Triệu phi cũng không chịu yếu thế, trong khoảng thời gian ngắn, đá bay toán loạn.
Diêm Tính Nghiên chỉ đưng một bên xem mà không hề nói gì, hai cái tên kia thì như là thâm thù đại hận, càng xem càng phiền, đá bay đầy trời, bỗng ba một tiếng, cả hai người bị đánh trúng.
"Đại ca!" Diêm tính Nghiêu xuất thủ bất ngờ, làm cho hai người né tránh không kịp, đồng thời nhảy dựng lên, kêu ai một tiếng.
"Kêu cái gì! Hai người làm sao vậy? Hội chưa ra đâu vào đâu mà đã nội chiến, chuyện nhỏ như vậy cũng để tôi phải nói sao!" Diêm Tính Nghiêu tức giận không nhỏ, làm hai người không dám lên tiếng.
Hai người này cũng thật kỳ lạ, quan hệ rõ ràng là tốt vô cùng, nhưng lại thích đấu võ mồm, rồi dần thành quen, một ngày không khắc khẩu vài câu, là y như rằng tâm tư bứt rứt, khó chịu không yên.
Tôn Duy Ma và Triệu Phi lườm nhau một cái, cuối cùng thấy đại ca hôm nay tâm tình không tốt, lập tức khôi phục bộ dạng đứng đắn, tiếp tục bàn về Nhóc Chương, phải có hành động gì để đảm bảo địa vị của chính mình, đồng thời cũng nhân cơ hội này quan sát bọn họ để chọn người kế nhiệm.
Sau khi phân công nhiệm vụ, Diêm Tính Nghiên dừng lại một chút rồi nói, "Có người đến!" Ba người nhanh chóng biến mất trong rừng.
Ch. 02 → |