Cô chính là thuốc gây tê tốt nhất của tôi
← Ch.060 | Ch.062 → |
Editor: nhungchuoi
Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện Liên Hoa, Vân Sở cùng với một đám y tá phụ giúp đang định đưa Thượng Quan Triệt vào bên trong.
Đúng lúc này cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một vị bác sĩ mặc áo dài trắng, trên mặt đeo khẩu trang, trên đầu đội mũ bác sĩ bước ra nhanh.
Dường như anh rất mệt, vừa ra khỏi cửa thì đã cúi đầu đi về phía trước, trong đôi mắt kia còn có những vệt tơ máu đỏ tươi.
Nhưng mà khi Vân Sở nhìn thấy anh, lại giống như cây cỏ nhìn thấy người đến cứu mạng, vội vàng kéo anh lại.
"Liên ca ca, anh đi ra rồi." Giọng nói của Vân Sở trong trẻo, ngọt ngào khiến sự yên tĩnh trước cửa phòng cấp cứu có thêm vài hơi thở vui sướng.
Bước chân Liên Thanh Ngôn chậm lại một chút, quay đầu nhìn người đang lôi kéo tay mình, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Vân Sở thì chân mày mới giãn ra, tay cởi khẩu trang, cười nhàn nhạt: "Sở Sở, cô làm sao vậy?"
Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, trong lòng Liên Thanh Ngôn vẫn còn nguyên sự sợ hãi, lo lắng không biết nhóc con này có phải lại gặp rắc rối hay là lại bị người xấu làm bị thương.
Liên Thanh Ngôn tươi cười giống như một bông hoa sen thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, mặc dù rất lạnh nhạt nhưng lại rất đẹp khiến tất cả các y tá xung quanh đều phải hoa đầu chóng mặt, hô hấp không thông, suýt nữa thì chảy máu mũi.
Nhưng Vân Sở lại không có tâm trạng thưởng thức nụ cười xinh đẹp của anh, mím môi, cầm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của Liên Thanh Ngôn: ""Liên ca ca, Thượng Quan Triệt bị thương, anh ấy bị thương vì chắn một phát súng cho tôi, van xin anh cứu anh ấy."
Biểu cảm đầy lo lắng của Vân Sở khiến sự vui sướng khi nhìn thấy cô lúc đầu của Liên Thanh Ngôn đã biến thành hư không, chỉ còn lại lo lắng và sự bất an.
Nghe thấy vậy, Liên Thanh Ngôn ngước mắt, nhìn thấy một gương mặt tái nhợt nằm trên giường ở bên cạnh, trên gương mặt của người đàn ông này từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười xinh đẹp, cau mày, vỗ vỗ tay Vân Sở, nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm đi, có tôi ở đây, anh ta sẽ không sao."
"Thật vậy sao? Liên ca ca......" Nhìn dáng vẻ như sắp khóc của Vân Sở khiến Liên Thanh Ngôn cảm thấy có chút đau lòng không rõ lý do.
Nhưng mà khi nhớ đến cô đang lo lắng, sợ hãi vì người khác thì lại có chút cảm giác ê ẩm. Sờ đầu cô, giọng nói của anh lạnh nhạt: "Ừ, ngoan ngoãn ở ngoài cửa chờ tôi một lát, tôi đi vào cấp cứu cho anh ta."
Vân Sở gật đầu, nói với Thượng Quan Triệt: "Có Liên ca ca ở đây chắc chắn anh sẽ không sao, tôi ở cửa chờ anh."
Miệng Thượng Quan Triệt khẽ mấp máy, dùng khẩu hình nói ra một câu: "Lại đây...."
Lại đây? Vân Sở chớp chớp mắt, không hiểu rốt cuộc người muốn làm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến, cúi đầu, ghé tai vào chỗ anh chờ anh lên tiếng.
Hơi thở ấm áp của Thượng Quan Triệt phun lên trên mặt cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn mà lại êm tai: "Đi vào với tôi, tôi sợ đau."
Khóe miệng Vân Sở co rút, nhìn anh bằng ánh mắt nhìn quái vật. Người này mà sợ đau sao? Đùa à!
Nhưng mà, mặc dù biết rõ anh không thật sự sợ đâu Vân Sở cũng cảm thấy đau lòng. Nhìn thấy sự kỳ vọng trong mắt anh, cô nhìn Liên Thanh Ngôn bằng ánh mắt cầu xin: "Liên ca ca, tôi có thể đi vào được không?"
Đương nhiên Liên Thanh Ngôn không muốn để Vân Sở đi vào, lần trước ở trong phòng nghỉ trong văn phòng của anh, hình ảnh hai người nằm cùng nhau trên một chiếc giường đến bây giờ anh vẫn chưa thể quên. Hiện tại, nếu Vân Sở đi theo bọn họ vào bên trong, không thể không nhìn thấy hình ảnh cô quan tâm đến Thượng Quan Triệt, nếu có thể, anh cực kỳ không muốn cho cô theo vào.
Nhưng mà vì sao cô lại dùng ánh mắt đầy hi vọng kia nhìn anh chứ? Còn anh thì không biết bắt đầu từ khi nào đã trở nên không thể chống đỡ được sự cầu xin như vậy của cô?
Sắc mặt Liên Thanh Ngôn trở nên có chút khó coi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Cô có thể đi vào nhưng chỉ có thể yên tĩnh đứng một bên, không được quấy nhiễu tôi."
Vân Sở gật đầu thật mạnh, cười tươi như hoa: "Được, chắc chắn tôi sẽ ngoan ngoãn."
Liên Thanh Ngôn có thể cho cô đi vào trong là cô đã rất biết ơn rồi đương nhiên là không thể quấy nhiễu anh, hơn nữa, quấy nhiễu Liên Thanh Ngôn chính là làm lại đến Thượng Quan Triệt nha. Thượng Quan Triệt vì cô mà bị thương nên cô nào dám làm chuyện gì xằng bậy chứ?
Vì thế, Vân Sở đi theo y tá cùng nhau đưa Thượng Quan Triệt vào phòng cấp cứu, sau đó Liên Thanh Ngôn cũng vào trong.
Dụng cụ ở trong phòng cấp cứu đã được chuẩn bị đầy đủ, Liên Thanh Ngôn bảo Thượng Quan Triệt nằm sấp xuống giường, nhìn cái lỗ nho nhỏ đang chảy máu phía dưới bả vai anh, nghĩ đến Vân Sở nói đây là do Thượng Quan Triệt chặn giúp cô, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Anh không dám tưởng tượng nếu vết súng này bắn trúng người Vân Sở thì mọi chuyện sẽ biến thành như thế nào?
Liên Thanh Ngôn đeo găng tay màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía sau lưng Thượng Quan Triệt, đang định bảo y tá tiêm thuốc gây tê thì lại nghe thấy Thượng Quan Triệt thản nhiên nói ra một câu: "Không cần tiêm thuốc tê, cứ gắp thẳng viên đạn ra."
Nghe thấy câu nói này, Vân Sở không thể bình tĩnh được nữa, cô vội vàng đến trước giường nói: "Như vậy sao được chứ?"
"Cô chính là thuốc gây tê tốt nhất của tôi, lại đây." Thượng Quan Triệt cười nói với Vân Sở, tay vươn ra ý bảo Vân Sở lại gần.
Kẻ lưu manh này, tự nhiên trước mặt Liên Thanh Ngôn cùng với nhiều y tá như vậy lại dám công khai đùa giỡn cô. Vân Sở đỏ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa gần vào người anh, nắm lấy bàn tay như băng của anh, mím môi không nói tiếng nào.
"Tôi không sao, không cần lo lắng." Thượng Quan Triệt nắm chặt lấy tay Vân Sở, nói với Liên Thanh Ngôn ở phía sau: "Bắt đầu đi."
Liên Thanh Ngôn không thể không kính trọng Thượng Quan Triệt thêm vài phần, lấy viên đạn ra không phải là một chuyện đơn giản, cái cảm giác đau đớn thấu xương này nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể chịu được. Vậy mà anh ta lại không cần tiêm thuốc tê....
Tuy rằng không thích việc người đàn ông luôn chiếm tiện nghi của Vân Sở nhưng cũng phải thừa nhận rằng, người đàn ông là một nam tử hán chân chính.
Liên Thanh Ngôn cũng không chậm chạp, tay chân nhanh nhẹn tiếp nhận dụng cụ y tá đưa cho, bắt đầu làm việc trên lưng Thượng Quan Triệt.
Vân Sở không dám nhìn vào lưng Thượng Quan Triệt, chỉ cố gắng nắm tay Thượng Quan Triệt thật chặt, cúi đầu mím môi không nói một lời nào.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Liên Thanh Ngôn vẫn đang nghiêm túc xử lý miệng vết thương của Thượng Quan Triệt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi. Còn Thượng Quan Triệt thì vẫn cắn răng, trên trán cũng có những giọt mồ hôi đang chảy xuống.
Vân Sở cẩn thận cầm khăn tay lau mặt cho Thượng Quan Triệt, dịu dàng an ủi: "Cố gắng chịu đựng một chút, sẽ tốt lên ngay thôi."
"Đau thì cứ kêu ra, tôi sẽ kêu cùng anh."
"Thượng Quan Triệt, nếu thật sự rất đau thì để tôi bảo Liên ca ca tiêm thuốc mê cho anh, mở to mắt ra, đừng ngủ."
Nhờ vậy, ý thức của Thượng Quan Triệt đang từ từ tan ra lại bị hút trở về, anh yếu ớt thở hổn hển, hai mắt nhìn vào khuôn mặt của Vân Sở ở bên cạnh, nhìn cô đang không ngừng lo lắng cho mình, anh cười cười: "Tôi không sao đâu nhóc con."
Vân Sở nắm tay anh thật chặt, tay anh cũng nắm chặt lấy tay cô, không biết là do đau đớn hay như thế nào mà các đốt ngón tay của anh trở nên trắng bệch, khuôn mặt không còn chút máu, nhìn qua hơi dọa người.
Lần đầu tiên Vân Sở nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của Thượng Quan Triệt. Quen biết anh lâu như vậy, anh luôn luôn hăng hái, ngọc thụ lâm phong, tuy rằng cứ luôn đùa giỡn cô, khiến cô tức muốn giơ chân nhưng thật ra trong cô rất thích anh. Nếu không thì cho dù Thượng Quan Triệt có khỏe mạnh như thế nào thì cô cũng sẽ không cho phép anh liên tiếp phi lễ bản thân như vậy.
Hiện tại anh lại vì bản thân mà bị thương nặng như vậy, cô có thể không đau lòng sao?
Vân Sở gật đầu, vừa định nói thêm chút gì thì đột nhiên nghe thấy Liên Thanh Ngôn lên tiếng: "Có khả năng sẽ hơi đau, chịu đựng một chút thì sẽ tốt hơn."
Anh vừa dứt lời thì Vân Sở cảm giác được thân thể Thượng Quan Triệt khẽ run rẩy một chút, khuôn mặt vốn dĩ đã tái nhợt giờ này lại càng tái nhợt hơn, hai hàm răng cắn chặt phát ra những tiếng "ken két"
Trái tim Vân Sở trùng xuống, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ như thế này của Thượng Quan Triệt, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy xuống.
Nhưng đúng lúc này Thượng Quan Triệt lại lên tiếng: "Nhóc con, đã đến lúc cô thực hiện lời hứa."
Lúc đầu Vân Sở không kịp phản ứng, cho đến khi nhìn thấy sự giảo hoạt trong ánh mắt Thượng Quan Triệt thì mới hiểu được ý tứ của anh, mặt đỏ lên, hô hấp có chút dồn dập nhìn dáng vẻ thống khổ của anh, nhưng vẫn có chút bất an nhìn thoáng qua phía Liên Thanh Ngôn đang cố gắng gắp viên đạn trong người Thượng Quan Triệt ra. Rốt cuộc vẫn không đành lòng nhìn Thượng Quan Triệt chịu đau đớn như vậy, hạ quyết tâm, quyết định vứt hết mặt mũi, lần đầu tiên chủ động dùng miệng hôn lên miệng Thượng Quan Triệt.
"Ưhm....... ." Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả y tá ở trong này đều choáng váng, còn tay Liên Thanh Ngôn thì chấn động khiến Thượng Quan Triệt đau thiếu chút nữa thì hôn mê.
Nhưng mà nhìn thấy cái miệng mềm mại của Vân Sở đưa đến trước mặt anh, để anh có thể nếm hương vị tốt đẹp nhất thế gian, cảm giác đau đớn thấu xương phía sau lưng trong nháy mắt cũng giảm đi không ít.
Anh nâng mặt cô lên, nhân cô hội cướp lấy đôi môi đỏ mọng của cô, không để cho cô rời đi, trước mặt Liên Thanh Ngôn cùng với nhiều y tá như vậy mà hôn Vân Sở rất sâu.
Một cơn đau đớn ập vào trong lòng Liên Thanh Ngôn, cảnh tượng trước mắt này không chỉ khiến hai mắt anh đau đớn mà còn khiến trái tim cũng đau đớn theo. Nhưng thân là bác sĩ, giờ phút này anh không thể phân tâm, viên đạn sẽ ngay lập tức được lấy ra, hiện tại Thượng Quan Triệt đang phân tâm, lúc này mà không lấy viên đạn ra thì sẽ bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất, cho nên anh không thể suy nghĩ đến chuyện khác.
Liên Thanh Ngôn nhắm mắt lại, lúc mở ra đã khôi phục lại sự lạnh lùng ban đầu.
"Nhíp, băng gạc, cầm máu......." Giọng nói lạnh lùng của anh truyền ra, khiến tất cả y tá đang ngây ngốc xung quanh phục hồi lại tinh thần, không nhìn hai người kia thân thiết nữa là bận rộn hẳn lên.
Mười phút sau, Liên Thanh Ngôn xoa mồ hôi trên trán, lạnh lùng nói với hai người vẫn chưa tách nhau ra: "Đã xong rồi." Nói xong thì dặn dò y tá lấy băng gạc đến băng bó lại cho Thượng Quan Triệt.
Lúc này Vân Sở vội vàng đẩy Thượng Quan Triệt ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm đỏ rực như quả táo chín, vụng trộm liếc mắt nhìn khóe miệng khẽ nhếch lên cười của Thượng Quan Triệt một cái, sau đó lại bất an nhìn Liên Thanh Ngôn, lúc này phát ra trong mắt anh đầy tơ máu, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Dường như đã lâu rồi Liên Thanh Ngôn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, Vân Sở nhớ đến việc bản thân vừa nhìn thấy mặt anh là không biết tốt xấu đã lôi anh vào gắp viên đạn cho Thượng Quan Triệt, căn bản không nhìn vào tình trạng của anh, trong lòng có chút tự trách.
Đương nhiên Liên Thanh Ngôn tự tay băng bó vết thương cho Thượng Quan Triệt thật tốt rồi sau đó nói với y ta: "Đưa bệnh nhân vào phòng chăm sóc đặc biệt nghỉ ngơi."
Thấy Liên Thanh Ngôn cởi găng ta ra rồi muốn đi ra ngoài, Vân Sở vội vàng đi theo.
"Đại thúc, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi có việc muốn nói với Liên ca ca, một lúc nữa sẽ quay lại thăm anh." Nói với Thượng Quan Triệt một câu xong, Vân Sở chạy theo bên người Liên Thanh Ngôn, đi theo anh ra khỏi phòng cấp cứu.
Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Vân Sở với Liên Thanh Ngôn, trong lòng có chút không vui.
Ra khỏi phòng cấp cứu, Liên Thanh Ngôn đi thẳng về phòng làm việc của anh, cởi khẩu trang và mũ ra, rót cho Vân Sở một cốc nước: "Uống nước đi."
Vân Sở gật đầu, cảm kích nhìn anh: "Cám ơn anh, Liên ca ca."
Liên Thanh Ngôn lắc đầu, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, tay nắm thật chặt, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi là thầy thuốc, đây là chuyện tôi phải làm."
Vân Sở nhận ra được sự bất mãn trong giọng nói của Liên Thanh Ngôn, kéo kéo quần áo anh giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cười lấy lòng: "Liên ca ca, anh vừa làm xong phẫu thuật giúp Thượng Quan Triệt gắp viên đạn ra chắc chắn đang rất mệt mỏi? Để em xoa bóp vai cho anh được không?"
Liên Thanh Ngôn buồn cười liếc nhìn cô một cái, búng vào cái trán của cô một cái: "Thế nào, biết lấy lòng tôi rồi hả?"
"Hắc hắc, người ta luôn luôn biết kính yêu Liên ca ca mà." Vân Sở nói nịnh bợ, để Liên Thanh Ngôn ngồi xuống trên ghế rồi sau đó chạy ra phía sau lưng anh xoa bóp bả vai.
Từ phía sau, hương thơm ngát nhàn nhạt của Vân Sở phả đến, Liên Thanh Ngôn nhắm hai mắt lại, dựa vào trên ghế, hưởng thụ hương vị trên người cô, cảm thụ hai tay mềm mại không xương của cô đang xoa bóp nhẹ nhàng trên vai anh, sự lạnh lùng trên khuôn mặt từ từ hòa tan.
Cô đứng sau lưng anh, vừa lấy lòng anh, vừa nói chuyện líu ríu, những tiếng ồn ào của cô từng khiến anh chán ghét giờ phút này nghe bên tai lại khiến anh cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc.
Vì sao trước kia lại không nhận ra khi có cô ở bên người anh lại cảm thấy yên tâm như vậy? Vì sao trước kia anh chỉ cảm thấy Vân Sở là một kẻ phiền toái, có thể cách xa cô là sẽ cách thật xa? Rốt cuộc là do hiện tại anh không đúng hay là do trước kia não anh bị nước vào rồi hả?
Không, thật ra Liên Thanh Ngôn hiểu rất rõ, người thay đổi không chỉ có bản thân, Vân Sở còn thay đổi nhiều hơn. Sự thay đổi của cô kéo theo sự thay đổi của bản thân, khiến anh cũng trở nên kì quái hơn.
"Liên ca ca, chuyện hôm nay có thể đừng nói với anh trai em được không?" Sáng nay lúc trở về, nhìn thấy biểu cảm của Vân Cảnh cô cũng có chút khó chịu. Nếu có thể, cô thật sự không hi vọng chuyện cô và Thượng Quan Triệt bị Vân Cảnh biết được.
Không phải chỉ vì thân phận của Thượng Quan Triệt có đặc thù không muốn để Vân Cảnh biết mà cũng bởi vì cô không muốn bất cứ chuyện gì của bản thân đều bị Vân Cảnh nắm giữ.
Liên Thanh Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu: "Ừ."
Vân Sở trở thành như thế này một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì Vân Cảnh, trước kia anh không có cảm giác gì nhưng hiện tại cũng không muốn Vân Sở tiếp tục nhận phải áp lực này. Bang Huyễn Dạ là của Vân Sở, đây là chuyện không thể phủ nhận nhưng Vân Cảnh muốn cướp lấy cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vân Sở không phải là đối thủ của Vân Cảnh, nếu cứ tiếp tục phải đấu tranh thì người bị thương nhất định là cô....
Mười phút sau, tay Vân Sở hơi mỏi, buôn khỏi bả vai Liên Thanh Ngôn, đặt mông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, kêu lên: "Mệt quá, không làm nữa."
Liên Thanh Ngôn mở mắt ra, buồn cười nhìn dáng vẻ đùa giỡn của Vân Sở: "Đây là do cô chủ động đến xoa bóp cho tôi, cô còn không biết xấu hổ kêu mệt sao."
Vân Sở chu miệng lên, ai oán nói: "Không phải do tôi nhìn thấy anh quá mệt, sợ thân thể anh không chịu được nên mới như vậy sao? Hơn nữa, nếu không phải do tôi kéo anh đi vào gắp viên đạn cho Thượng Quan Triệt ra thì anh đã sớm được về nghỉ ngơi, là do tôi cảm thấy tự trách mà thôi."
Liên Thanh Ngôn cười cười, ngồi xuống bên người cô, đưa tay lên véo véo gò má mềm mại của cô: "Tôi còn tưởng trong mắt cô chỉ có đại thúc kia, không còn vị ca ca này nữa?"
"Nào có nha, người ta luôn biết kính già yêu trẻ, Thượng Quan đại thúc già anh hơn cho nên tôi mới tôn kính anh ấy trước thôi. Mà, không phải tôi vừa mới hiếu kính nhà anh sao?"
Đối với lý luận của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn thật sự không dám gật bừa. Chỉ bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu, dựa vào bả vai cô: "Sở Sở, để tôi nghỉ ngơi một lúc rồi sau đó cùng cô đi qua thăm đại thúc, được không?"
Đối với hành động đột nhiên thân thiết của Liên Thanh Ngôn, Vân Sở có chút không quen.
Chuyện Liên Thanh Ngôn thích sạch sẽ là chuyện cô biết rất rõ ràng, hiện tại vậy mà sẵn sàng dựa vào cô để nghỉ ngơi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự có đánh chết cô cùng không tin.
Tuy nhiên, hình như Liên Thanh Ngôn thật sự rất mệt mỏi, cái chính là do cô nhờ vả anh trước, vậy thì cô sẽ không từ chối, sảng khoái gật đầu: "Ừ, được, dù sao hiện tại tôi sang cũng không làm được cái gì hơn nữa còn có thể quấy rầy đại thúc nghỉ ngơi."
Khóe miệng Liên Thanh Ngôn cong lên, nếu Vân Sở cúi đầu là có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của anh, nhưng mà cô không nhìn thấy. Cô buồn bực dựa vào ghế, tuy rằng cô gật đầu đồng ý để Liên Thanh Ngôn dựa vào vai cô nghỉ ngơi nhưng mà trong đầu cô cũng cảm thấy khó hiểu, anh có giường sao không lên đó mà ngủ, vì sao lại phải nhờ cô như thế này?
Sau khi Liên Thanh Ngôn nghỉ ngơi xong, Vân Sở không cùng Liên Thanh Ngôn đến thăm Thượng Quan Triệt ngay mà còn lôi Liên Thanh Ngôn đi ra ngoài ăn, sau đó hỏi Liên Thanh Ngôn những món mà Thượng Quan Triệt không được ăn, rồi sau đó mới đóng gói đồ ăn chuẩn bị hầu hạ Thượng Quan Triệt ăn bữa chiều.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, Liên Thanh Ngôn rất tự nhiên cầm lấy cặp lồng cơm trong tay Vân Sở, theo bản năng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi qua đường.
Vân Sở luôn muốn Liên Thanh Ngôn trở thành anh trai của mình, dù sao thì Liên Thanh Ngôn đối xử với cô tốt hơn Vân Cảnh rất nhiều, cho nên cũng không cảm thấy có gì là không ổn.
Nhưng mà ở trong mắt người khác thì vô cùng chói mắt.
Kim Lan Nhược nổi giận đùng đùng đi ra khỏi bệnh viện, khi nhìn thấy Liên Thanh Ngôn và Vân Sở tay trong tay thì há miệng mắng: "Vân Sở, tôi biết cô chỉ là một kẻ tiện nhân, là một phụ nữ không biết xấu hổ, ngày hôm qua còn thân thiết với đàn ông trong quán bar, hôm nay lại nắm tay với người đàn ông khác."
Vân Sở nghe thấy vậy, chẳng những không bỏ tay khỏi tay Liên Thanh Ngôn mà ngược lại còn kéo chặt lại hơn, khiêu khích lườm Kim Lan Nhược, cười nói: "Thế nào, tôi thân thiết với ai, cầm tay ai còn phải cần sự cho phép của Kim đại tiểu thư sao?"
Mặt Kim Lan Nhược đỏ lên, mấy vết sẹo trên mặt cũng trở nên dữ tợn hơn, cô chỉ vào Vân Sở, tực giận mắng: "Tiện nhân, cô đừng có không chịu thừa nhận, nhất định là cô biết tôi gần đây đang phải nhờ vả viện trưởng Liên làm phẫu thuật loại bỏ sẹo cho tôi nên mới quyến rũ anh, để anh ấy không để ý tôi có phải hay không? Vân Sở, cô quả là một người đàn bà không biết xấu hổ!"
Cái gì? Kim Lan Nhược nhờ Liên Thanh Ngôn phẫu thuật loại bỏ sẹo trên mặt sao? Sau đó Liên Thanh Ngôn cự tuyệt rồi hả? Khà khà ha, khà khà... Kim Lan Nhược, cô cũng có ngày hôm nay.
"Kim tiểu thư, nói chuyện thì phải có chứng cớ, con mắt nào của cô nhìn thấy cô quyến rũ Liên ca ca để anh ấy không trị bệnh cho cô hả?" Vân Sở vừa vô tội nhìn Kim Lan Nhược, vừa tiếp tục nói: "Ai biết bình thường có phải Kim đại tiểu thư cô làm chuyện gì đó có lỗi hoặc đắc tội với Liên ca ca nên anh ấy mới không trị bệnh cho cô, nào có chuyện liên quan đến tôi chứ?"
Liên Thanh Ngôn lạnh lùng nhìn Kim Lan Nhược, giọng nói lúc này còn rét lạnh hơn cả thời tiết vài phần: "Kim tiểu thư, tôi là bác sĩ, đương nhiên sẽ không vì chuyện riêng mà cự tuyệt điều trị cho cô. Thật sự là do tôi tài hèn sức mọn, không có cách loại bỏ được vết sẹo trên mặt cô, đành mời cô phải mời người tài giỏi khác."
Không ngờ là Liên Thanh Ngôn lại cũng có lúc phúc hắc như vậy, Vân Sở nghe thấy lời nói của Liên Thanh Ngôn thiếu chút nữa không nhịn được mà vỗ tay khen ngời.
Giỏi một câu tài hèn sức mọn, khà khà, nếu bác sĩ Liên mà cũng không thể loại bỏ vết sẹo trên mặt cô ta thì chỉ sợ trên thế giới này không còn vài người có thể làm được.
Nhìn khuôn mặt ngày càng trở nên khó coi của Kim Lan Nhược, khóe miệng Vân Sở càng tươi cười sáng lạn, vô cùng thân thiết khoác tay Liên Thanh Ngôn: "Liên ca ca, chúng ta về đi, anh vẫn còn công việc chưa làm xong mà."
Liên Thanh Ngôn cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực rỡ của Vân Sở, cười nhàn nhạt: "Ừ, đi thôi."
Vì thế, hai người tay trong tay bước qua người Kim Lan Nhược, nghênh ngang đi vào bệnh viện.
Cửa bệnh viện, từng đợt gió lạnh thổi qua, Kim Lan Nhược mặc một chiếc măng tô màu vàng, đứng trong gió rét hiu quạnh, ánh sáng độc ác tỏa ra từ trong đôi mắt kia không hề kém cạnh so với thời tiết bên ngoài.
"Vân Sở, Liên Thanh Ngôn, các người cứ chờ xem!" Nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu nói độc ác, Kim Lan Nhược không cam lòng rời đi.
Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào con mắt Âu Dương Tự đang theo dõi trước cổng bệnh viện, trên khuôn mặt anh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nhìn Kim Lan Nhược rời đi, từ từ đi theo.
Trong một con ngõ nhỏ âm u, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện trước mặt, Kim Lan Nhược lạnh lùng hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông toàn thân màu đen, tóc dài che khuất đi nửa gương mặt, anh nhìn Kim Lan Nhược một cách lạnh lùng: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp cô."
Kim Lan Nhược bị Vân Sở và Liên Thanh Ngôn làm cho tức giận, giờ phút này lại nghe thấy có người nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng sau đó vẫn cảnh giác nói: "A? Giúp đỡ thế nào?"
Người đàn ông đến gần Kim Lan Nhược, cười lạnh: "Không phải là cô hận không thể khiến Vân Sở xuống địa ngục hay sao? Chúng ta có cùng một mục tiêu."
Nghe đến đó, Kim Lan Nhược biết người đàn ông này cũng là kẻ địch của Vân Sở, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh ta hẳn cũng hận Vân Sở đến tận xương, nhưng mà.......
Cô nhíu màu: "Điều kiện là gì?"
Anh ta đột nhiên đến tìm mình hợp tác, chắc chắn là có điều kiện, Kim Lan Nhược không hề ngốc đương nhiên sẽ không vừa nghe đến việc hợp tác là gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Người đàn ông cười cười, môi mỏng khẽ mở ra, thản nhiên nói: "Đưa người của cô cho tôi, nghe lời tôi nói."
Lần trước, một mình anh tính kế Vân Sở, động tay động chân vào xe Vân Sở, đưa bom vào, kết quả chẳng những không giết được Vân Sở mà còn hại anh bị Vân Cảnh mắng một trận, cảnh cáo anh sau này không được động vào Vân Sở nữa.
Anh không trách Vân Cảnh, nhưng lại cực kỳ hận Vân Sở. Nếu không phải do Vân Sở, Vân Cảnh cũng sẽ không thể không quyết đoán như vậy thì mục đích của bọn họ đã đạt được từ lâu rồi.
Nhưng mà nha đầu Vân Sở kia từ sau khi bị Đường Dịch Phong cho một đả kích thì dường như thay đổi thành một người khác, không chỉ thông minh lên rất nhiều mà còn xoay Vân Cảnh một vòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ mục đích của bọn họ vĩnh viễn không thể đạt được. Anh tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, Vân Cảnh đã phải trả giá nhiều như vậy mới có thể đi đến ngày hôm nay, bọn họ không còn đường lui nữa rồi.
Nếu Vân Cảnh đã không hạ được quyết tâm vậy thì cũng chỉ có thể để anh giúp đỡ trừ bỏ Vân Sở, chỉ cần Vân Sở chết đi thì anh tin rằng chắc chắn Vân Cảnh sẽ tỉnh táo lại.
Nhưng mà, sau chuyện lần trước, Vân Cảnh bắt đầu bảo anh giúp đỡ chuyện công ty, chuyện trong bang gần như không cho anh tiếp xúc, dưới tay anh cũng chỉ có thể điều động một vài người cho nên mới muốn lợi dụng Kim Lan Nhược. Dù sao thì trong lòng Kim Lan Nhược hận Vân Sở muốn chết, anh không tin cô ta sẽ cự tuyệt yêu cầu của bản thân.
Kim Lan Nhược cười lạnh, vừa định cự tuyệt thì người đàn ông lại tiếp tục nói: "Theo như tôi được biết thì thủ hạ có thể sử dụng của cô cũng chỉ có vài người thôi. Cô có thể từ chối, tôi khẳng định, không có sự giúp đỡ của tôi với mấy người của cô cũng không làm được cái gì."
Dứt lời, Âu Dương Tự xoay người, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ. Nếu không phải do tình huống ép buộc thì anh thèm vào mà hợp tác với Kim Lan Nhược. Tuy rằng anh rất không thích Vân Sở nhưng còn chán ghét Kim Lan Nhược hơn. Nhưng mà vì lợi ích nên mới cần hạ mình như vậy.
Thấy Âu Dương Tự quay người đi, Kim Lan Nhược cắn môi, vội vàng gật đầu: "Tôi đồng ý cho anh sử dụng người của tôi, nhưng tốt nhất anh đừng có giở trò gì, nếu không......"
Âu Dương Tự quay đầu, lạnh lùng lườm Kim Lan Nhược một cái: "Tối mai, Đào Nguyên Hải Các phòng 108."
Editor: nhungchuoi
"Đại thúc, anh khỏe chưa?" Vân Sở mang cơm đi vào phòng bệnh, thấy Thượng Quan Triệt đã tỉnh, cười hỏi.
Thượng Quan Triệt liếc nhìn Vân Sở một cái, trong mắt tràn ngập oán khí, nhất là khi nhìn thấy Liên Thanh Ngôn đi theo phía sau cô, ánh mắt càng trở nên ai oán hơn.
Nhóc con chết tiệt này đúng là đồ không có lương tâm, bản thân không ngại sống chết chặn giúp cô một viên đạn, cô thì tốt rồi, viên đạn vừa được gắp ra thì bỏ bản thân lại mà đi với người đàn ông khác. Thật đúng là tức chết anh mà.
Vì thế, Thượng Quan Triệt nhắm hai mắt lại, không nhìn Vân Sở, không thèm để ý đến cô.
Vân Sở ngẩn người, quay đầu liếc nhìn Liên Thanh Ngôn một cái, không biết như thế này là sao ta.
Liên Thanh Ngôn cười với Vân Sở, bất đắc dĩ đi đến bên người Thượng Quan Triệt, giọng nói lạnh nhạt: "Sắc mặt khá tốt, xem ra đã không sao nữa rồi."
Tay Thượng Quan Triệt để dưới chăn nắm thật chặt, nghĩ thầm, quả nhiên Liên Thanh Ngôn này có tâm tư với con nhóc Vân Sở chết tiệt kia.
Vân Sở thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không sao là tốt rồi, phù phù.... ."
"Ôi, nhóc con, vết thương của tôi đau quá......" Vân Sở vừa dứt lời thì Thượng Quan Triệt cau mày, đau đớn kêu lên.
Vân Sở kinh ngạc tiến lên: "Sao thế?"
"Vết thương của tôi đau quá, bụng cũng đói nữa, cô quả là một con nhóc nhẫn tâm, không có một chút lương tâm nào, bản thân thì đi ra ngoài ăn uống no say xong rồi mới nhớ đến tôi." Thượng Quan Triệt ai oán trừng mắt nhìn Vân Sở, dáng vẻ như một oán phụ khiến khóe miệng Liên Thanh Ngôn co rút mạnh mẽ.
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì Liên Thanh Ngôn thật sự không thể tin được, người đàn ông nhìn qua rất vô lại này thật sự là Thượng tá Thượng Quan Triệt Đại công tử vô cùng nổi tiếng của nhà Thượng Quan đâu. Xem ra lời đồn bên ngoài quả thật không thể tin, yêu nghiệt này ngoại trừ vẻ bề ngoài giống như trong lời đồn ra thì cái gì mà khí chất phi phàm, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, cao ngạo, lạnh lùng linh tinh đều là nói nhảm mà thôi!
Kho khan hai tiếng, Liên Thanh Ngôn nói với Vân Sở: "Sở Sở, tôi có việc đi trước, có chuyện gì cứ gọi tôi."
Vân Sở gật đầu: "Vâng, Liên ca ca anh mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi đi, tôi có việc đi tìm chị y tá là được rồi."
Nghe thấy lời nói quan tâm của Vân Sở, khóe miệng Liên Thanh Ngôn hơi cong lên, mặc dù không muốn để cho hai người bọn họ có cơ hội ở chung một chỗ nhưng không thể không rời đi.
Liên Thanh Ngôn vừa đi khỏi, ngay lập tức Thượng Quan Triệt kêu lên: "Nhóc con chết tiệt kia, cô thì tự do tự tại, tôi vì cô mà vào sinh ra tử, cô thì ở sau lưng tôi tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, bỏ mặc một mình tôi ở trong này. Tôi sao có thể đáng thương như vậy a.... ."
Khóe miệng Vân Sở giật giật, mở cặp lông cơm ra, cẩn thận đỡ anh ngồi dậy, cười nói: "Tôi sai rồi được chưa? Đại thúc, đừng tức giận nữa, nào, ăn cơm thôi."
Đỡ Thượng Quan Triệt ngồi ổn định, Vân Sở bưng cặp lồng cơm đưa đến trước mặt anh.
Ai biết được đại gia Thượng Quan Triệt không hề cảm động, tiếp tục lên mặt với Vân Sở, anh quay đầu đi không thèm nhìn Vân Sở: "Hừ, đồ ăn thừa của cô sao? Không ăn."
Vân Sở chán nản, mất một lúc để áp chế sự tức giận, dịu dàng nói: "Đại thúc, Triệt ca ca, ngoan nào, không ăn cơm thì thân thể anh làm sao chịu đựng được chứ?"
"Hừ, cô đi ăn với Liên ca ca của cô đi, đừng tiếp tục ở đây cho tôi bực mình." Thượng Quan Triệt vẫn không thèm nhìn Vân Sở.
Vân Sở tức giận: "Này, anh.... anh có thể biết lý lẽ một chút hay không đấy, Liên ca ca đã mệt mỏi như vậy rồi mà còn bị tôi kéo vào chữa cho anh, đương nhiên tôi phải đi cảm ơn anh ấy rồi."
"Cảm ơn anh ta rồi đi theo anh ta ăn uống no say, bỏ lại tôi ở trong này hả?"
"Tôi đi ăn với Liên ca ca ở bên ngoài còn không phải muốn hỏi anh ý là anh có cái gì không thể ăn hay không sao? Thượng Quan Triệt, anh vừa vừa thôi, ăn hay không tùy anh." Vân Sở nổi giận đùng đùng nói một lèo, nói xong thì quẳng cặp lồng cơm lên bàn, đang định đi ra ngoài.
Nghe thấy lời giải thích của Vân Sở, khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, nở nụ cười vô cùng quyến ru, anh giữ chặt tay Vân Sở ra vẻ tức giận nói: "Đút cho tôi, nếu không tôi sẽ không ăn."
Vân Sở cố gắng nhịn xuống sự tức giận, nếu không phải là do thật sự đau lòng cho thân thể anh thì cô đã chạy sớm rồi. Tên khốn này vì cô mà bị thương, lúc này mà cô chạy trốn thì chắc chắn lương tâm sẽ cắn rứt nha.
Tức giận ngồi xuống ghế, Vân Sở bưng cặp lồng cơm lên, dùng thìa múc một miếng đưa đến lên bên miệng anh, lạnh lùng ra lệnh: "Há miệng."
Thượng Quan Triệt tươi cười xinh đẹp, há miệng để Vân Sở đút cơm, sau đó nói: "Đúng là cơm nhóc con đút cho có khác, ăn thật ngon."
Vân Sở buồn cười nhìn anh, nhìn anh ăn ngon như vậy, tức giận cũng giảm đi nhiều sau đó ngồi xuống trước giường, đút từng miếng từng miếng cho anh.
Bóng đem kéo xuống, ngoài cửa sổ đã là một khoảng trời tối om, trong phòng thì đèn đuốc sáng trưng. Dưới ánh sáng đèn, Vân Sở mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngồi ngay ngắn trước giường, cười dịu dàng, đút từng miếng từng miếng cho Thượng Quan Triệt.
Còn trong mắt Thượng Quan Triệt hoàn toàn là sự vui vẻ, Vân Sở đút một miếng, anh ăn một miếng, ánh mắt thì chăm chú theo dõi khuôn mặt trắng nõn của cô.
Buổi tối, Vân Sở nhận được một cuộc điện thoại của Mộc Ngân, nói là hôm nay cô đã truyền tin tức trong bang đến tai Vân Cảnh, Vân Cảnh có phản ứng rất lớn đối với chuyện này nhưng vẫn chưa có hành động gì.
Vì phải trở về đối phó với Vân Cảnh nên Vân Sở không thể không rời khỏi bệnh viện,
Thật ra vết thương của Thượng Quan Triệt cũng không phải quá nặng, nhưng cũng không thể di chuyển tùy tiện, Vân Sở liên tục dặn dò anh khuyên anh cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, không được đi đâu cả rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Lúc trở lại Vân gia đã là hơn mười giờ tối.
Vân Sở vừa mới bước vào cửa lớn thì đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vân Thăng. Vân Sở căn bản không thèm để ý đến Vân Thăng, anh ta dù sao cũng chỉ là một con chó bên người Vân Cảnh, cô đã có một ngày mệt mỏi nên không đấu trí với một con chó.
Nhưng Vân Thăng lại châm chọc khiêu khích trước: "Đại tiểu thư thật có bản lĩnh."
Vân Sở nhíu mày, cười nói với anh ta: "Tôi là đại tiểu thư của Vân gia, nếu tôi không có bản lĩnh, chẳng lẽ anh có sao?"
Một câu nói đã đánh đổ Vân Thăng hoàn toàn, khiến anh ta không thốt ra được lời nào.
Nhắc đến ba chữ "đại tiểu thư" chính là nhắc đến điểm yếu của Vân Cảnh. Vân Cảnh lớn hơn Vân Sở sáu tuổi, đến Vân gia một năm trước khi Vân Sở được sinh ra, nhưng vì lúc Vân Sở mới sinh mẹ của Vân Sở là Lan Hiểu Nguyệt qua đời vì khó sinh nên Vân Ngạo Thiên dành toàn bộ sự yêu thương cho Vân Sở. Cô vừa sinh ra thì đã tuyên bố với toàn bộ Vân gia và bang Huyễn Dạ, Vân Sở là đại tiểu thư duy nhất cảu Vân ga, cũng là người thừa kế duy nhất trong tương lai.
Chỉ vì một câu nói của Vân Ngạo Thiên là địa vị của Vân Sở ngay lập tức bay lên cao, cho dù là ở Vân gia hay ở bang Huyễn Dạ đều không có một ai dám đăc tội với cô. Điều này cũng trực tiếp tạo nên tính cách kiêu ngạo, ương ngạnh không coi ai ra gì của Vân Sở.
Vân Thăng trừng mắt nhìn Vân Sở một lúc lâu rồi mới không cam lòng bỏ lại một câu: "Thiếu gia bảo cô đến thư phòng tìm cậu ấy."
Vân Sở cười lạnh: "Nếu anh ta đã muốn gặp tôi, vì sao muốn tôi tìm anh ta?" Dứt lời, không thèm nhìn Vân Thăng mà bước chân về thẳng phòng.
Phòng Vân Sở rất to, bên trong ngoài chiếc giường lớn màu hồng nhạt còn có một cái tủ quần áo cũng rất to, bên trong chứa rất nhiều gấu bông, là quà mà Vân Cảnh và Vân Hạo Thiên tặng cho cô từ nhỏ đến giờ. Vốn dĩ Vân Sở rất thích Vân Cảnh nên chỉ cần anh ta tặng cho cái gì thì đều cất giữ cẩn thận.
Phía trước cái tủ là một bộ sofa và một bộ bàn tràn nhỏ, bên cạnh là một bàn trang điểm lớn. Cả căn phòng lấy màu hồng làm màu chủ đạo, rất nữ tính, cũng rất ngây thơ.
Ngay từ đầu Vân Sở đã không quen sống ở một nơi như vậy, nhưng cũng hiểu rõ là sở thích không thể thay đổi dễ dàng cho nên dù không thích nhưng vẫn chịu đựng, hiện tại thì cũng đã quen rồi.
Vân Sở vào phòng lấy quần áo, cầm một bộ áo ngủ đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì lại nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.
Biết người đến là Vân Cảnh, Vân Sơ vứt ảo ngủ sang một bên, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy ngay khuôn mặt có chút tiều tụy của Vân Cảnh.
Vân Sở lạnh nhạt nhìn anh: "Anh tìm em có việc gì sao?"
Vân Sở lạnh nhạt, trên người lại mang theo hơi thở người sống chớ có lại gần khiến Vân Cảnh cảm thấy có chút khó chịu. Nhất là câu nói buổi sáng: "Anh là anh trai của tôi sao?" khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh cố nặn ra một nụ cười: "Sở Sở, nghe nói hôm nay em đến giúp bang, anh chỉ muốn đến nhìn em một chút xem em có làm sao không."
"Hiện tại thấy rồi đó, tôi rất tốt, không sao cả, anh có thể đi được rồi." Cô lạnh lùng nói, đang định đóng cửa.
Vân Cảnh vội vàng giữ cửa, ngăn cản động tác của Vân Sở: "Sở Sở, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải anh đã làm cái gì sai rồi không."
Làm cái gì sai? Chẳng phải anh ta biết rất rõ sao......
Vân Sở tự biết bản thân không khỏe bằng anh ta, cũng không muốn đóng cửa nữa, lười biếng dựa vào bên cạnh cửa, nở nụ cười vô cùng yêu dị: "Anh làm cái gì sai? Anh trai, anh thật sự không biết sao? Ai nha, hình như tôi nói sai rồi, không phải là anh không biết mà căn bản là anh không cho rằng đó là sai. Chính vì vậy, đối với anh mà nói thì đây là không sai, cho nên anh không sai."
Vân Cảnh cúi đầu nhìn chằm chằm vào Vân Sở, tay giữ lấy bả vai cô, đau khổ nhìn cô: "Sở Sở, em biết điều gì sao? Vì sao gần đây em luôn bài xích anh vậy?"
Vân Sở cười nhạo: "Anh trai.... . Anh làm cái gì còn sợ tôi không biết sao?"
Bỏ cái tay của Vân Cảnh đang để trên bả vai ra, Vân Sở xoa xoa cái trán, thật sự không muốn tiếp tục chơi trò trốn tìm với Vân Cảnh nữa. Đến lúc này chuyện giữa bọn họ không còn cái gì có thể che giấu nữa rồi.
Cô là người như vậy, hoặc là không hận, hoặc là quanh minh chính đại mà hận. Cô chán ghét nhất kiểu người giống như Vân Cảnh, rõ ràng là hận đối phương chết đi được mà vẫn còn ra vẻ ngụy quân tử quan tâm đối phương.
Trong mắt Vân Cảnh lóe lên sự đau khổ, ánh mắt cũng trở nên do dự hơn dừng lại một lúc trên khuôn mặt Vân Sở.
Chẳng lẽ cái gì cô cũng biết rồi sao? Cho nên mới trở nên như ngày hôm nay, mới có thể nghĩ cách cứu Vân Hàn và Mộc Ngân ra, mới có thể phá hỏng máy tính của anh vào lúc đó, mới có thể thuận lợi thoát khỏi cái bẫy Âu Dương Tự giăng ra và cũng mới lạnh lùng với anh giống như bây giờ vậy.
Vân Cảnh nhìn Vân Sở đứng gần ngay trước mặt, chính là cô em gái từ nhỏ anh đã rất ghen tị, rất hâm mộ nhưng cũng rất yêu thương. Cô đã trưởng thành, không bao giờ còn là nhóc con cứ hễ bị bắt nạt là chui vào lòng anh khóc lóc kể lể, cô không còn cần anh bảo vệ nữa rồi.
Còn anh, thì lại không biết bắt đầu từ lúc nào đã thay đổi cách nhìn về cô? Không phải anh luôn rất chán ghét cái đuôi này, chán ghét con sên luôn bám dính lấy bản thân này sao? Anh hận cô tốt số, vừa sinh ra đã được hào quang bao quanh, không cần làm cái gì cũng sẽ trở thành người thừa kế của bang Huyễn Dạ. Anh hận cô có thể vô lo vô nghĩ, không có ai ép cô phải phấn đấu, cũng không cần cô phải cố gắng, chỉ cần cô ngoắc một ngón tay là toàn bộ thế giới đều phải xoay quanh cô. Anh hận, hận tất cả những điều đó của cô.
Nhưng anh lại không biết, hận thế này bắt đầu thay đổi từ lúc nào.
Thậm chí vì sự thay đổi này mà kế hoạch của anh cũng thay đổi theo. Kế hoạch đã được định sẵn đối với bang Huyễn Dạ giờ ở trước mặt cô trở nên không đáng một đồng.
Giờ phút này, Vân Cảnh lại có một suy nghĩ vô cùng điên cuồng, nếu như, nếu như mối quan hệ của anh và Vân Sở có thể trở lại hòa thuận như lúc trước thì anh nguyện buông tha tất cả, không đấu với cô, không tranh với cô nữa.
Nhưng mà, có phải tất cả đều không kịp nữa phải không? Hiện tại cho dù anh có làm cái gì thì cũng không thể thay đổi quan hệ của bọn họ nữa rồi.
"Sở Sở.... em hận anh sao?" Anh hỏi ra một câu mà ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng vẫn mong chờ câu trả lời không hận hay đại loại như thế.
Nhưng Vân Sở lại cười chế giễu: "Hận sao? Không, tôi chỉ khinh thường anh mà thôi."
Vân Sở nói xong, không tiếp tục nhìn Vân Cảnh nữa, xoay người bước vào trong phòng, hạ lệnh đuổi khách: "Anh trai, không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, nếu anh không việc gì thì có thể đóng giúp tôi cái cửa được không."
Nhìn bóng lưng tuyệt tình của Vân Sở, Vân Cảnh nắm chặt tay lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy em đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Thuận tay đóng cửa lại, dựa vào cửa nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng rối rắm.
Anh nên làm cái gì bây giờ.... . Vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Anh cho rằng, cô chỉ là một cô gái sẽ không có hứng thú với mấy chuyện bang phái, cho nên lúc trước mới có ý định thâu tóm bang Huyễn Dạ.
Nhưng mà, hiện tại có thể thấy dường như cô rất hận việc bản thân đã cướp đi cái gì đó của cô. Thậm chí vì chuyện này mà cô bắt đầu xa lánh bản thân. Hiện tại, ngay cả một tiếng anh trai, anh nghe cũng cảm thấy như đang giễu cợt.
Có lẽ, thật sự anh đã sai rồi. Cho dù cô không thích bang Huyễn Dạ nhưng dù sao nó cũng thuộc về cô, dựa vào cái gì mà anh lại đi lấy cái thuộc về cô chứ?
Đúng vậy, tuy rằng Vân Cảnh luôn cảm thấy rất ghen tị với Vân Sở, hâm mộ cô có thể không làm mà hưởng, còn bản thân thì không thể không liều mạng mà phấn đấu. Nhưng nhiều năm trôi qua, anh cũng thật sự coi cô là em gái, cũng rất yêu thương cô. Lúc trước vì đã đồng ý với người kia, nên mới muốn ra tay thâu tóm bang Huyễn Dạ báo thù cho người, tuy nhiên cũng một phần là vì Vân Sở không để ý đến bang Huyễn Dạ nên anh mới hạ quyết định.
Hiện tại, anh còn có thể quay đầu được sao?
Một lúc lâu sau, Vân Cảnh đi xuống lầu, lấy xe của mình đi thẳng ra cửa, hướng về phía câu lạc bộ Đào Nguyên.
Điều không ngờ là đêm hôm nay người có tâm trạng không tốt cần đến rượu không chỉ có một mình anh, nhưng càng bất ngờ khi đó lại chính là người bạn tốt nhiều năm qua của anh, không hẹn mà gặp cùng đi đến nơi mà bọn họ thường xuyên đến uống rượu, đang ngồi một mình uống rượu.
Vân Cảnh cười khổ, gọi một ly rượu, ngồi xuống bên cạnh người đó, chậm rãi nói: "Thật khó có dịp nhìn thấy bác sĩ Liên ngồi ở đây uống rượu một mình giữa đêm khuya, người không biết còn tưởng cậu đang thất tình đó."
Người ngồi bên cạnh Vân Cảnh không phải là ai khác mà chính là Liên Thanh Ngôn. Nghe thấy giọng nói của Vân Cảnh, anh nhíu mày, lạnh nhạt trả lời: "Thất tình cái gì chứ, còn chưa kịp yêu mà đã thất tình thì mới đáng sợ."
Vân Cảnh ngẩn người, nhìn Liên Thanh Ngôn đang mặc một chiếc áo sơmi trắng tinh, uống từng ngụm từng ngụm, dáng vẻ rất giống như không cần tiền. Vân Cảnh cười nói: "Ha ha.... Lời này phát ra từ miệng cậu, nói thế nào tôi cũng cảm thấy không thích hợp, cậu thử nói xem, có phải cậu nhìn trúng ai rồi đúng không?"
Liên Thanh Ngôn ho khan hai tiếng, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Vân Cảnh, nói một câu: "Còn cậu cũng để ý đến ai rồi hả? Lúc này mà còn đến đây uống rượu, đừng có nói với tôi là trong nhà cậu không có rượu."
Vân Cảnh sửng sốt, nhớ đến đoạn đối thoại hôm nay với Vân Sở, trong mắt xẹt qua sự đau khổ, ngửa đầu uống liên tục vài ngụm rượu rồi mới cười khổ nói: "Tôi có thể nhìn trúng ai được chứ, không thể là vì chuyện khác được hay sao?"
Liên Thanh Ngôn hiểu ra gật đầu, cười có chút châm chọc, nói ra lời có thể khiến người khác không ngừng kinh ngạc: "Chắc là Sở Sở, chỉ có cô ấy mới có thể khiến cho cậu đau khổ như vậy." Và cũng chỉ có cô mới có thể khiến tôi đau khổ như vậy. Nhưng câu sau anh không hề nói ra.
Thân thể Vân Cảnh có chút cứng ngắc, nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, nở một nụ cười khổ.
Đúng vậy, Liên Thanh Ngôn nói không sai, trên thế giới này, ngoại trừ Vân Sở thì thật sự không còn ai có thể khiến anh đau lòng như vậy, thương tâm như vậy.
Trước đây, anh chỉ cảm thấy Vân Sở là một kẻ phiền toái, suốt ngày chỉ biết gặp rắc rối, mang đến cho anh một đống phiền toái. Còn anh thân làm anh trai của cô, phải dịu dàng nhất, quan tâm nhất, là người anh mà cô yêu quý nhất, cho dù cô có làm cái gì thì đều phải ra mặt giải quyết giúp cô.
Lúc đầu vẫn còn có thể kiên nhẫn mà giải quyết, nhưng càng về sau thì càng không thể kiên nhẫn, anh hiểu rõ mình đã bắt đầu chán ghét nhóc con kiêu ngạo này, nhưng không biết bắt đầu từ lúc này lại trở nên để ý cô như vậy?
Hiện tại cô có thể hoàn toàn làm chủ được cảm xúc và tâm trạng của anh.... .
Lúc này nghĩ kĩ lại, Vân Cảnh cảm thấy thật đáng sợ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày anh sẽ hoàn toàn thua trong tay cô. Nếu người kia biết anh trở nên như thế này, chắc chắn sẽ cảm thấy rất thất vọng với anh cũng nên?
Chẳng lẽ nhất định anh và Vân Sở phải là kẻ địch sao, nhất định phải xung khắc như nước với lửa sao?
Khổ sở uống rượu, một ly rồi lại một ly, anh uống không ngừng, so với dáng vẻ vừa rồi của Liên Thanh Ngôn thì còn hung tàn hơn.
Liên Thanh Ngôn mới uống xong ly thứ hai mà Vân Cảnh đã uống xong ly thứ ba rồi, cau mày, một suy nghĩ kỳ quái xẹt qua trong lòng anh, khiến thân thể anh run lên một cái.
"Cảnh, giữa cậu và Sở Sở đã xảy ra chuyện gì rồi...." Giọng nói của anh có chút khàn khàn, nghe qua rất thoải mái.
Vân Cảnh cười khổ: "Không có việc gì." Đã xảy gì chuyện gì ư? Anh nên nói như thế nào đây? Nói anh bị Vân Sở chán ghét sao? Tuy rằng đây là sự thật, nhưng mà, đây vốn dĩ không nên là lý do khiến anh đau lòng, sao anh có thể nói lý do này ra miệng được chứ.
"A......." Liên Thanh Ngôn cười có chút trào phúng, nhưng không biết là cười Vân Cảnh hay là cười chính bản thân mình.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng ở trên người Vân Cảnh bóng dáng của bản thân. Điều này làm cho anh cảm thấy hơi sợ hãi.
Nếu thật sự Vân Cảnh có suy nghĩ gì đó với Vân Sở, vậy thì anh có phải cũng đúng như vậy hay không......
Liên Thanh Ngôn không dám suy nghĩ nhiều, cùng với Vân Cảnh, hai người mỗi người một ly, uống cho đến tận đêm khuya, cho đến khi say khướt, cho đến khi không nhớ được lý do khiến họ đau khổ, không nhớ ra phiền não cùng với sự đấu tranh này!
Đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến thê lương.... .
HẾT CHƯƠNG 60
← Ch. 060 | Ch. 062 → |