Vay nóng Tima

Truyện:Tàng Châu - Chương 034

Tàng Châu
Trọn bộ 123 chương
Chương 034
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


Edit: Châu

Để Giang Từ tố giác Bùi Diên Linh chẳng qua là biện pháp Lý Diệp dùng để trì hoãn yến tiệc Khúc giang. Không nghĩ tới họ Giang tính tình cương trực, thế mà lại đâm vào mũi kiếm mà chết, dẫn đến tiếng oán thán sôi trào. Thánh Nhân ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, mới phải điều tra Bùi Diên Linh, thực sự thì cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi.

Quan chức của bộ Hình với Đại Lý tự đã sớm bị Thư Vương mua chuộc, chỉ có thể tấu lên là không tra được gì, biến bản án thành đầu voi đuôi chuột.

Tuy Lý Diệp thấy tiếc cho một mạng trung thần của Giang Từ, nhưng chàng cũng rõ ràng rằng quyền thế Thư Vương quá lớn, lại có Tiết độ sứ các nơi ủng hộ nhiệt tình, không thể lật đổ dễ dàng như vậy. Những lời này, chàng cũng đã cho người nói rõ với Giang Từ, tuy nhiên cuối cùng Giang Từ vẫn lựa chọn như vậy.

Đó đích thực là khí tiết của văn nhân.

"Biết rõ không có kết quả, sao ngài còn cố chạy vào chỗ lửa cháy làm gì? Chứng cứ có khi đã bị bọn chúng tiêu hủy từ sớm rồi." Lý Diệp nói.

Lý Thuần than thở: "Chính là ta nghĩ đến việc Giang Ngự sử dùng cái chết để đổi lấy một cơ hội điều tra bộ Hộ, cho nên không muốn ông ấy hi sinh vô ích. Nhưng quả là ta quá xem thường quyền lực của hoàng thúc rồi, đôi khi cảm thấy chuyện mình muốn làm quá khó khăn, không biết có được kết quả không."

Lý Diệp nhìn vẻ mặt thất bại của Quảng Lăng Vương, chậm rãi nói: "Nhớ lúc trước ngài từng nói với ta, trên đời này có quá nhiều kẻ phàm phu tục tử, cả đời tầm thường vô vị, chỉ mong an phận thủ thường. Mà ngài xuất thân từ Hoàng thất, chuyện cơm ngon áo đẹp vốn dễ như trở bàn tay, nhưng vẫn quyết từ bỏ. Vì chí lớn trong lòng, dù cho cuối cùng phải tan xương nát thịt, quyết không hối hận. Chính lời nói ấy của ngài đã thức tỉnh ta. Cũng làm cho những người đi theo ngài cam tâm tình nguyện đánh đổi mạng sống. Bây giờ ngài muốn từ bỏ sao?"

Giọng Lý Diệp rất ôn hòa, thái độ bình tĩnh, không có chút ý tứ trách cứ nào, nhưng lại làm cho Lý Thuần bất giác cảm thấy xấu hổ. Giang Từ vừa mới chết, thế mà mình lại sinh ra ý nghĩ tiêu cực như vậy, thật là thẹn với người đã chết. Lý Thuần từng tự nhủ, mình chẳng qua cũng chỉ là con người mà thôi, vào lúc đối mặt với thời điểm khó khăn không thể vượt qua được, nên muốn lui bước.

Nhưng tự cổ chí kim, bao nhiêu chuyện thành bại, thường chỉ dựa vào một ý nghĩ này mà thôi.

Lý Thuần lên dây cót tinh thần một lần nữa: "Ngọc Hành, tiếp theo nên làm như thế nào? Con đường thông qua Bùi Diên Linh là không được rồi."

"Ngài cần gì phải vội? Nếu chủ động không hiệu quả, chúng ta liền yên lặng xem biến đổi, chờ bọn chúng tự để lộ sai lầm. Lão sư phụ đã nói, người làm việc lớn, trước tiên phải giỏi nhẫn, sau đó mới giỏi mưu." Lý Diệp nói, "Tiết độ sứ Vũ Ninh kia, làm thế nào để lôi kéo?"

Lý Thuần nhếch miệng: "Từ Tiến Đoan đang muốn trái phải đều vẹn toàn đấy, vừa không từ chối thiện ý của chúng ta, đồng thời cũng nhận lộc của hoàng thúc bên kia. Hiện hắn ta là một biến số, nếu Từ Tiến Đoan có thể cho chúng ta sử dụng, thì ba trấn Hà sóc không đáng sợ. Nếu không thể, ngày nào đó ba trấn đó hoặc một phiên trấn khác khởi sự, gã ta nhất định sẽ phản chiến."

Lý Diệp nhìn ba đĩa bánh ngọt đang bầy trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống. Tằng Ứng Hiền muốn chôn một con cờ ở chỗ Từ Tiến Đoan là muốn kiềm chế Từ Tiến Đoan hay sao? Mộc Gia Nghi có khả năng đến thế hay không? Khống chế được Ngu Bắc Huyền cộng với Từ Tiến Đoan là nắm chắc hai phiên trấn lớn có thực lực nhất vùng Quan Trung và vùng Sông Hoài, tiến thì đối phó được với ba trấn vùng Hà sóc, lùi thì sẵn có vùng Giang Nam giàu có và đông đúc.

Thư Vương quả nhiên là người thạo việc, Lý Diệp không thể không thấy khâm phục lão.

"Thôi, không nói những chuyện này nữa. Đêm qua của cậu ra sao?" Lý Thuần ngồi vào gần Lý Diệp, "Có dùng tới mấy thứ ta đưa cho không đấy?"

Trước ngày Lý Diệp kết hôn, Lý Thuần sai người mang đến cho Lý Diệp rất nhiều tranh vẽ, dậy chuyện thầm kín. Những thứ đó Lý Diệp đã xem qua từ lâu, cho nên lần này chỉ đem xếp xó. Lý Thuần thấy chàng không trả lời, tưởng thẹn thùng, bèn dùng cánh tay không bị thương ôm lấy bờ vai của chàng: "Biết thế lúc trước cậu nên đi với ta đến quán Sở Tương ở phường Bình Khang. Nương tử hàng đầu ở đó thích nhất là dạng lang quân tuấn tú ôn nhu mà lại có tài văn chương như cậu đấy, cũng tiện để người ta chỉ điểm tử tế cho cậu một, hai câu trong chuyện nam nữ. Bảo rồi mà cậu cứ không chịu đi, lần này chắc xấu hổ với Quận chúa rồi hử?"

Lý Diệp từ chối cho ý kiến. Trong quan hệ với Gia Nhu, chàng không vội, muốn nàng thật lòng yêu thích mình, mà không phải bị ép tiếp nhận mình vì một tờ hôn thú. Gia Nhu muốn gả cho chàng, chẳng qua là vì muốn mượn thế của Lý gia, muốn có người giúp đỡ cha mình khi Nam Chiếu xảy ra nội loạn, chưa kể giữa hai người còn có một Ngu Bắc Huyền ngăn cách. Mặc dù Lý Diệp không biết vì sao Gia Nhu bỏ qua người kia, nhưng chính nàng đã từng thừa nhận giữa bọn họ từng có chút tư tình.

"Này, sao mặt cậu..." Ngón tay Lý Thuần chạm vào một bên mặt của Lý Diệp, rồi lại áp lên trán của chàng, rồi Lý Thuần đứng vụt dậy, "Cậu đang sốt, ai cho chạy loạn hử? Người đâu, gọi thầy thuốc quay lại đây cho ta!"

Lý Diệp trấn an Lý Thuần, chàng chỉ bị sốt mà thôi. Thế nhưng đời nào Lý Thuần chịu nghe, chỉ một lát Phượng Tiêu đã gọi được thầy thuốc quay lại. Thầy thuốc vừa bắt mạch cho Lý Diệp, vừa vuốt râu ngẫm nghĩ, một lát mới nói: "Công tử vốn sức khỏe yếu, hàng ngày lại lo nghĩ nhiều, không cố gắng điều dưỡng, cho nên thân thể tổn hại. Lão phu kê đơn này, hy vọng có thể giúp khỏi hẳn đợt cảm lạnh này thì tốt."

"Ngươi đi kê đơn lấy thuốc đi, cần gì hãy nói với ta." Lý Thuần dặn dò.

Đại phu đáp vâng, rồi đi ra ngoài, Lý Mộ Vân bưng cháo vừa nấu xong vào, nghe nói Lý Diệp bệnh, giả vờ quan tâm nói: "Bệnh đệ không nặng lắm chứ?"

"Cảm ơn tỷ quan tâm, chỉ hơi sốt một chút thôi, không quan trọng lắm." Chàng khách khí trả lời.

Ở trước mặt Lý Thuần, Lý Mộ Vân không hề lộ ra chút ghét bỏ nào, trái lại còn thân thiết nói: "Ngày đông trời giá rét, thân thể đệ lại không tốt, vẫn nên chịu khó ở nhà mà tĩnh dưỡng, đừng chạy loạn khắp nơi nhé. Ta biết đệ lo lắng cho Quảng Lăng Vương, nhưng bên này tự có ta chăm sóc rồi."

Lý Diệp nhìn Lý Mộ Vân một cái, cụp mắt đáp vâng. Mặc dù nói chung chàng cũng giỏi ngụy trang, nhưng vào tình cảnh này, cũng không thể giả vờ thân thiết được. Chẳng qua trước nay, trước mặt mọi người Lý Diệp đều tương đối kiềm chế, lạnh nhạt, cho nên Lý Thuần cũng không nhìn ra đầu mối gì.

Lý Mộ Vân tỏ ra rất biết điều. Nàng ta nghiêm mặt, cũng không để ý Lý Diệp nữa, mà quay qua nói với Quảng Lăng Vương: "Hay là cho em ấy về nghỉ ngơi nhé? Ngài đang bị thương, cũng phải tĩnh dưỡng mới phải."

Lý Thuần tựa vào trường kỷ: "Chờ thầy thuốc lấy thuốc xong, ta sẽ cho cậu ấy về. Chị em các người đã lâu không gặp, nhân cơ hội này trò chuyện thêm đi, chẳng phải nàng còn có đồ muốn tặng em dâu hay sao?"

"Chuẩn bị xong lâu rồi ạ. Ngài đúng là còn nhớ việc hơn cả thiếp thân đấy." Lý Mộ Vân sai tỳ nữ đi lấy quà, chờ Phượng Tiêu cầm phương thuốc cùng dược liệu trở về, nàng ta đứng dậy nói với Lý Diệp: "Ta đưa đệ ra ngoài nhé."

Lý Diệp hướng về phía Lý Thuần xin cáo lui, Lý Thuần gật gật đầu, nhìn hai chị em sóng vai nhau cùng ra.

Đi tới cuối hành lang, nụ cười trên mặt Lý Mộ Vân liền thu lại, nàng ta cho tỳ nữ và vú già hộ tống dừng lại cách một khoảng, rồi nhạt nhẽo hỏi: "Trong nhà vẫn tốt chứ?"

"Tốt ạ. Mẹ rất mong nhớ tỷ, nếu tỷ rảnh thì về nhà thăm bà ấy một lúc đi."


Lý Mộ Vân quay đầu liếc mắt nhìn Lý Diệp, khuôn mặt này có năm phần giống cha, còn năm phần không nhìn ra là giống ai, càng trưởng thành càng tuấn tú. Mẹ thì chỉ là con vợ lẽ, tầm nhìn có hạn, lại không được cha sủng ái. Nếu không phải từ nhỏ Lý Mộ Vân biết nghe lời đoán ý, giỏi lấy lòng cha mình và hai người anh, thì tháng ngày ở Lý gia chắc chắc cũng chẳng dễ chịu gì.

Còn người em trai này, từ nhỏ không được mẹ ruột nuôi lớn, cho nên mặt nào cũng không tốt được như Lý Mộ Vân. Khi còn nhỏ từng thể hiện chút ít tài năng, nhưng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, không những không mang lại cho Lý Mộ Vân bất kỳ vinh quang, lợi ích gì, trái lại còn khiến nàng ta gặp họa.

Năm ấy, sau khi Lý Diệp ngã xuống nước, sức khỏe cùng trí lực đều bị ảnh hưởng, không được cha để ý nữa. Mà vì Lý Mộ Vân trông nom em trai không chu đáo, nên cũng bị cha cho một cái tát, từ đấy cũng không được ở cùng cha nữa, còn suýt nữa bị gả cho một người tầm thường.

Cho nên Lý Mộ Vân không thích cậu em trai vô dụng, thậm chí từng làm nàng ta bị liên lụy này. Dù cho Lý Mộ Vân có phát hiện ra là thái độ của mình đối với Lý Diệp hình như có ảnh hưởng đến thái độ của Quảng Lăng Vương đối với nàng ta, thì nàng ta cũng không có cách nào thật lòng thích Lý Diệp được.

Lý Mộ Vân gọi tỳ nữ mang ra mấy thớt gấm loại tiến cống, nhét vào ngực Lý Diệp: "Ta muốn trở lại chăm sóc Quảng Lăng Vương, không tiễn ngươi nữa. Đây là quà ra mắt cho Quận chúa Ly Châu." Nói xong, Lý Mộ Vân quay lưng đi luôn.

Mấy tấm vải cống này có hoa văn phức tạp, rất đẹp, chất vải mềm mại, đích thật là đồ tốt hiếm thấy. Chỉ tiếc người chọn không có tâm, mấy tấm này đều là mầu trắng và mầu tối, chỉ hợp với người đứng tuổi.

Thấy Lý Diệp đi từ phủ Quảng Lăng Vương ra, Vân Tùng vội vã nhảy xuống xe, nhận lấy đám đồ trong tay Lý Diệp. Phương thuốc cùng dược liệu còn có thể hiểu được, mấy thớt vải này... Chẳng lẽ là Quảng Lăng Vương phi gửi cho phu nhân? Lý Diệp ho khan hai tiếng, nói: "Theo ta đi chợ Đông một chuyến."

"Lang quân, trời lạnh..." Vân Tùng định khuyên can một phen, nhưng Lý Diệp kiên quyết nói: "Không mất nhiều thời gian đâu, nghe lời đi."

***

Đêm qua lều cỏ chỉ dùng tạm để làm lễ, hôm nay Gia Nhu mới chuyển vào nơi ở chính thức, ở góc tây nam nhà trong. Sân viện cũng được dọn dẹp xong xuôi, đá xanh lát đường không hề vương chút bụi, đồ đạc trong phòng cũng đều mới tinh. Gia Nhu nhìn thấy rất nhiều đồ vật thường ngày mình vẫn sử dụng, nhưng không nhìn thấy đồ gì liên quan đến Lý Diệp cả.

Ngọc Hồ dường như biết được suy nghĩ của nàng, liền giải thích: "Đa số đồ đạc của Lang quân còn để ở biệt thự, đang chuyển về dần. Chẳng qua nhìn qua thì chủ yếu cũng chính là sách thôi ạ." Nói xong, còn chỉ chỉ về căn phòng phía đông.

Gia Nhu đi tới phòng phía đông bên cạnh, phòng này đặt mấy cái giá sát tường, trên giá chất la liệt sách, sát tường còn có một cái tủ thấp sơn đen, bên trên bày mấy thứ đồ sứ hình dáng tinh xảo đẹp đẽ. Gia Nhu tiện tay lấy một cuốn sách từ trên giá xuống, một cái kẹp sách rơi ra, nàng lật lên xem, không nhịn được phải khen: "Chữ tốt."

Đều nói nét chữ nét người, chữ viết này có vẻ đẹp vừa điềm tĩnh vừa bay bổng, vừa nhìn đã biết là do chính tay Lý Diệp viết.

Ngọc Hồ nghe được tiếng nói bèn chạy đến bên cạnh Gia Nhu, đến gần nhìn một chút, cười nói: "Lang quân là tân khoa Tiến sĩ đấy nhé, hơn nữa thi một lần đỗ luôn, hiển nhiên là người có học vấn. Sau này Quận chúa có muốn buôn chuyện diễn sử, hay nói chuyện chính sử thì đều có bạn nói cùng rồi."

Gia Nhu nhìn Ngọc Hồ một cái, Ngọc Hồ vội vã uống một ngụm nước rồi tiếp tục đi quét tước trong nhà.

Một lát sau, chờ bọn Ngọc Hồ thu dọn xong, Gia Nhu lấy trong số của hồi môn của mình ra một cái bát rửa bút bằng sứ trắng vẽ hoa lan, gói lại kỹ càng rồi để đích thân Ngọc Hồ đưa đến chỗ Vương Tuệ Lan.

Bản thân Gia Nhu rảnh rỗi không có việc gì khác, liền lấy một cuốn sách từ giá sách của Lý Diệp xem. Sách của chàng trông có vẻ rất hỗn tạp, tác phẩm luận ngữ cao thâm cùng thoại bản thông tục đều có cả.

Nàng chọn một quyển thoại bản mở ra xem, không ngờ là xem cũng được. Nhưng đọc đến giữa quyển thì thấy lộ ra một góc tấm lụa kẹp trong cuốn sách, Gia Nhu tò mò rút ra, đến lúc nhìn thấy bên trên vẽ cái gì thì nàng cả kinh lập tức buông lỏng tay. Tấm lụa liền tà tà bay xuống đất.

Nàng mở to mắt kinh ngạc nhìn. Tranh vẽ vườn hoa phía trước hòn giả sơn, một cô gái vạt áo mở rộng, được một anh chàng đặt ở dưới thân, chỗ hai người kết hợp nhìn rất rõ ràng, thần thái bức tranh rất cuốn hút, phảng phất giống như hai người đang lạc vào tiên cảnh. Trong đầu Gia Nhu vang lên những tiếng ong ong, người này thường ngày nhìn vô cùng đứng đắn, sao lại giấy cái này trong sách làm gì?

Hơi thở bình phục một chút, Gia Nhu vừa định cúi người nhặt lên, liền nghe phía ngoài có người nói: "Lang quân đã về!"

Lý Diệp vào phòng, nhìn thấy Gia Nhu đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt căng thẳng. Chàng hỏi: "Nàng sao vậy?"

"Không có gì." Gia Nhu lắc đầu, siết chặt tấm lụa trong tay, lòng thầm ảo não, nếu như mình không động vào sách của chàng có phải hay không.

Lý Diệp liếc mắt nhìn phía sau Gia Nhu, nàng đang đứng người cứng đờ. Chàng biết nàng đang giấu thứ gì đó, những cũng không vạch trần, chỉ để đồ đang cầm trong tay xuống: "Ta đến phủ Quảng Lăng Vương, gặp chị gái. Chị ấy bảo ta mang chút đồ về tặng nàng, nàng đến xem có thích hay không."

Gia Nhu không thể không đi qua xem. Nàng nghiêng đầu nhìn Lý Diệp mở gói hàng ra, bên trong là một bộ quần áo kiểu người Hồ, cổ tay và vạt áo thêu hoa văn hình tròn mầu vàng, là loại đang thịnh hành nhất. Trong tất cả các loại xiêm y, nàng thích nhất hồ phục, nhẹ nhàng gọn gàng. Chỉ có điều làm sao chị gái của Lý Diệp biết được sở thích cùng kích thước của nàng nhỉ?

Gia Nhu vừa định hỏi, Lý Diệp đã nắm được tay nàng, lấy vật trong tay ra xem.

Nàng muốn ngăn nhưng không kịp, chỉ có thể nhắm mắt, mặt đỏ tới mang tai đứng đực tại chỗ.

Lý Diệp nhìn rõ thứ trong tay thì hơi thở cũng hơi ngừng, tay vo viên miếng lụa lại: "Nàng...lấy ở đâu ra?"

"Còn không phải từ trong sách của chàng à!" Gia Nhu duỗi tay chỉ vào giá sách, "Ta cầm cuốn thoại bản trên giá sách, định đọc giết thời gian, ai mà biết vật ấy được giấu ở bên trong. Ta muốn cất trả, đúng lúc chàng lại trở về, nên chưa kịp. Ta... không cố ý tìm xem đâu."

Hai người đều lúng túng, trầm mặc trong chốc lát.

Lý Diệp thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Nhu hồng rực, miệng hơi bĩu ra, vô tình trong lúc lơ đãng toát ra thần thái vừa ngây thơ, vừa quyến rũ mê người. Hơi thở của chàng nặng dần, tất cả bình tĩnh tự tin hầu như sắp đổ, chàng xúc động muốn ôm nàng vào lòng.

Nội dung hình vẽ trên tấm lụa kia, chàng đã xem qua vô số lần, hoàn toàn không có cảm giác gì. Thế mà giờ khắc này, trong đầu của chàng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà chàng lại đổi cô gái trong tranh thành nàng. Nghĩ đến cảnh tượng đó, các mạch máu của Lý Diệp sôi sùng sục, tim đập thình thịch không ngừng.


"Gia Nhu." Chàng bỗng kêu lên, bước vài bước đi tới trước mặt nàng.

Gia Nhu nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nàng chưa quen việc chàng gọi thẳng tên mình. Nhưng lúc chàng gọi nàng, âm thanh tao nhã dễ nghe lướt qua tai nàng, dường như cũng có một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua tim nàng, vừa ngứa lại vừa tê dại, nàng nghe mà thấy thích vô cùng.

Lý Diệp giơ tay, còn chưa chạm vào mặt Gia Nhu thì cổ họng chợt ngứa, chàng nghiêng đầu ho khan một trận. Gia Nhu vội dìu chàng ngồi xuống, lại lấy cho chàng chút nước uống.

Vừa rồi chàng rất muốn hôn nàng, thế nhưng tình triều vừa dâng lên lại bị chàng đè ép trở lại. Vẫn là không nên lây bệnh cho nàng nhỉ.

Buổi chiều, Vân Tùng sắc thuốc bưng đến, Gia Nhu mới biết Quảng Lăng Vương đã mời thầy thuốc xem bệnh cho Lý Diệp rồi, chuyện lo lắng trong lòng nàng lúc ấy mới buông xuống được, nàng bèn đốc thúc chàng uống hết bát thuốc. Bát thuốc trông hơi đặc, Gia Nhu đứng rõ xa mà vẫn ngửi ra vị đắng. Bản thân Gia Nhu rất sợ uống thuốc, cho nên nàng luyện cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ chính là vì muốn rèn luyện thân thể rắn chắc khỏe mạnh, không muốn mình dễ dàng sinh bệnh.

Nhưng Lý Diệp thì rất tự nhiên uống hết bát thuốc, dường như uống thuốc giống ăn cơm hàng ngày vậy. Chờ Lý Diệp uống xong, Gia Nhu bèn giơ một thứ trước mặt chàng: "Chàng ăn một viên đi."

Trên tay nàng chính là trái cây ngào đường, các gia đình giàu có đều dùng để dỗ trẻ con uống thuốc. Lý Diệp không nhịn được cười: "Nàng nghĩ ta là trẻ con à?"

"Rất ngọt, chàng nếm thử xem." Gia Nhu đưa cái đĩa nhỏ đến gần chàng hơn.

Lúc chàng nhìn nàng, hai mắt nàng long lanh, trong suốt ngây thơ, làm chàng không có cách nào từ chối được. Không thể làm gì khác hơn là lấy một viên bỏ vào miệng. Gia Nhu chăm chăm nhìn chàng: "Thế nào? Có phải là trong miệng không đắng nữa đúng không?"

"Ừ." Lý Diệp không đành lòng làm nàng thất vọng, gật đầu nói. Kỳ thực chàng uống quá nhiều thuốc đắng rồi, từ lâu vị giác đã bị ảnh hưởng, trừ những mùi vị trùng lặp rất nhiều lần, cái khác thì hầu như nếm không ra. Nhưng khi nhìn Gia Nhu cười, chàng có cảm giác đầu lưỡi thật sự nếm ra một chút vị ngọt thật.

"Ta biết mà." Gia Nhu dương dương tự đắc nói, như con cáo nhỏ vểnh đuôi lên trời. Ở trước mặt Lý Diệp, nàng đã có chút buông lỏng hơn, không giống như lúc gặp ở Ly Sơn, tràn ngập phòng bị, từ chối người ở ngoài ngàn dặm. Tuy nhiên hai người vẫn chưa quá quen thuộc với nhau, cùng ở trong một phòng, vẫn thấy không thoải mái.

Nhưng như vậy xem như đã tiến bộ rất nhiều. Lý Diệp còn nhớ dáng vẻ khi nàng cười hồi nhỏ, ngây thơ rực rỡ, khiến ai nhìn thấy đều quên hết ưu phiền. Mặc dù không biết mười năm này đã xảy ra những chuyện gì, nhưng chàng muốn cho nàng trở lại lúc ấy. Khi có chàng ở cạnh, mong nàng vĩnh viễn vẫn là cô nhóc không buồn không lo kia.

Buổi chiều theo thói quen Gia Nhu muốn tắm rửa. Lý Diệp ngồi trong gian phòng phía đông đọc sách, trong phòng riêng phía tây đặt thêm một bức bình phong, Ngọc Hồ sai người đem đồ dùng để tắm rửa chuyển tới sau tấm bình phong. Chuẩn bị xong xuôi, Ngọc Hồ gọi Gia Nhu thay y phục. Gia Nhu len lén nhìn về phía Lý Diệp, hai gian phòng cách xa nhau không xa, tiếng động nàng tắm rửa bên này, không biết chàng có nghe được không?

Nàng thật sự thấy thật bất tiện.

Lý Diệp đứng lên từ sau bàn viết: "Buổi tối ăn hơi nhiều, ta đi dạo bên ngoài một chút." Chàng cởi áo lông cừu xuống, lúc đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại, lại dặn dò vú già canh chừng ngoài cửa cẩn thận.

Ngọc Hồ cười nói: "Lang quân chu đáo quá, bây giờ Quận chúa tắm rửa được chưa nào?"

Gia Nhu đỏ mặt gật đầu. Mấy mẹo vặt của nàng đều không giấu được Ngọc Hồ, đương nhiên càng không giấu được Lý Diệp. Nàng đang cố gắng thích ứng dần quan hệ của hai người, muốn cùng chàng thân mật thêm một chút. Thế nhưng trước khi kết hôn thì hai người đều là người xa lạ, nàng vẫn cần thêm chút thời gian.

***

Lý Diệp đi đi lại lại trong vườn hoa, kỳ thực gió đêm lạnh run, cây cỏ khô cằn, căn bản không có gì đẹp mắt. Nhưng nếu chàng ở trong phòng, nàng sẽ thấy khó xử, vẫn nên dành chút không gian cho nàng tắm rửa nhỉ. Chàng đi về phía trước, không nghĩ ngợi lung tung nữa mà tập trung suy nghĩ về những việc hôm nay Quảng Lăng Vương đề cập đến. Vân Tùng rập khuôn từng bước theo sát phía sau.

Cũng may, còn có ánh trăng.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng người đi về hướng bên này.

Lý Diệp thấy rõ là Lý Sưởng, biết ông anh trai đến kiếm chuyện, nhưng cũng không tránh né. Lý Sưởng dừng lại trước mặt Lý Diệp, ra lệnh cho Vân Tùng: "Ngươi lui ra, ta muốn nói riêng với lang quân các ngươi."

Vân Tùng đứng yên, mãi đến tận khi Lý Diệp nói: "Nghe lời Nhị huynh đi, lui ra."

Mặc dù Vân Tùng vẫn còn do dự, nhưng chỉ có thể hành lễ lui ra.

Trên trời, một áng mây đen bay tới, che khuất ánh trăng. Lý Sưởng chộp lấy cổ áo Lý Diệp, kéo Lý Diệp lại gần trước mặt hỏi: "Ngươi muốn làm trò gì? Ra làm quan, định tranh cướp với ta thật sao?" Năm đó, Lý Sưởng phải thi ba năm mới đỗ Tiến sỹ, dựa vào cái gì mà Lý Diệp một kích trúng liền? Lý Sưởng đã nhịn nhiều ngày, nhưng hôm nay, ở nhà chính, chứng kiến thái độ của cha mình với Lý Diệp khác hẳn mọi khi, mới không thể nhịn được nữa.

"Ta nói rồi, ta với Nhị huynh không cùng đường, cho nên ta không định tranh cái gì cả." Lý Diệp bình tĩnh nói, "Thi khoa cử là giao hẹn của cha và ta."

Lý Sưởng tóm cổ áo Lý Diệp càng chặt, mặt cười nhưng lời nói lại hết sức lạnh lẽo: "Ngươi nghe cho rõ đây, mặc kệ ngươi đi đường nào, ta cũng đều chắn ở đằng trước ngươi. Lý gia chỉ cần có ta trợ giúp cho cha trên quan trường là đủ, không cần ngươi. Nếu ngươi cản trở ta, ta sẽ không khách khí, càng không nể tình thân gì đó đâu đấy!"

Lý Diệp không muốn tốn nước bọt với Lý Sưởng, những muốn gỡ tay hắn ra, bất ngờ Lý Sưởng đẩy mạnh chàng ra đằng trước.

Lý Diệp không phòng bị, đột nhiên lùi về sau vài bước, suýt nữa ngã. Đúng lúc này, phía sau có người kịp thời đỡ được chàng. Lý Diệp quay đầu lại, nhìn thấy Gia Nhu đứng đó, khuôn mặt cau lại, giận giữ nhìn chằm chằm Lý Sưởng. Trên người nàng có mùi thơm sau khi tắm rửa, đầu tóc còn chưa hong khô.

"Gia..." Lý Diệp mới vừa mở miệng, đã bị Gia Nhu cắt lời: "Chàng im đi đã."

Nàng đi thẳng tới trước mặt Lý Sưởng "Không biết lang quân đắc tội gì với Nhị huynh, mà Nhị huynh lại đối xử như thế?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-123)