Thật lòng rất mạo hiểm
← Ch.105 | Ch.107 → |
"Chị dâu còn chưa lên tiếng, cậu để ý cái gì?" Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trác tràn ngập không hờn giận, vươn đùi phải, chuẩn bị tập kích đến người bên cạnh lại bị Âu Thừa Duẫn dễ dàng thông qua, nhanh chóng từng bước chế trụ cánh tay Tiêu Trác đem anh ta đẩy về phía sô pha.
"Vận Nhi, cô đừng để ý đến anh ấy, anh Tiêu Trác chính là đại hỗn đản hoa tâm, nhìn thấy mỹ nữ liền dính vào!" Khi Tiêu Trác ngã xuống Âu Dương liền lẻn đến trước mặt Vận Nhi, cũng không quên cho anh ta thêm một cước.
"Anh nói này Âu Dương, em không thể trợn mắt nói nói dối như vậy, dính ai cũng không thể dính lấy chị dâu?" Lời Tiêu Trác vừa nói ra miệng, trên ngực liền truyền đến một tiếng đánh, anh ta thét lớn một tiếng, ôm thân thể cuộn mình lên, tức giận quát hai người đang xem kịch vui: "Các cậu chỉ ngồi cười, một đám không lương tâm!"
"Đúng vậy, chỉ mình cậu mới có tình yêu!" Mẫn Thiên Hữu ngồi trên sô pha đối diện dùng chân đá anh ta một cái, quay đầu đi nhìn vẻ mặt khẩn trương của Vận Nhi, khóe môi nhếch lên tươi cười thâm trầm: "Chúng ta gặp nhau rồi!"
Vận Nhi gật đầu, không nghĩ tới Mẫn Thiên Hữu đối với cô cũng có ấn tượng.
"Bọn họ đều là bạn của anh trai em. Chị Vận Nhi, em giới thiệu một chút cho chị!" Âu Dương giành trước một bước kéo tay Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn đang vươn tay liền thu trở về, ngồi xuống sau các cô.
"À, lúc trước đã gặp qua một lần!" Vận Nhi cứng ngắc cười, thân thể đột nhiên bị người từ phía sau lôi kéo, cô liền ngồi xuống một nơi ấm áp, bên hông nhiều thêm một đôi tay. Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn kéo đến trên đùi, trong chốc lát, trong phòng kín lại cảm thấy không khí loãng lên. Trên khuôn mặt cười của Vận Nhi càng thêm hồng nhuận.
"Em ngồi ở bên người tôi vẫn là an toàn nhất!" Tiếng nói từ tính của Âu Thừa Duẫn mang theo hương thuần say lòng người, không ngừng mê hoặc Vận Nhi.
"A a a a!" Nam Cung Thần và Mẫn Thiên Hữu liếc nhau, nhìn trong mắt Âu Thừa Duẫn tràn đầy dục vọng độc chiếm, bọn họ cười hùa đón ý.
"Đúng là gặp sắc quên bạn mà!" Chỉ có Tiêu Trác xoa ngực kêu rên, vẻ mặt oán giận căm tức nhìn ba người, trong mắt hoa đào tràn ngập ủy khuất. "Bộp" Trên đầu đột nhiên bị đệm dựa ném trúng, Tiêu Trác ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không thể cam đoan, ngay sau đó ném đến trên mặt anh ta có thể chính là bình rượu.
"Tôi ngồi bên cạnh thì tốt rồi!" Cách quần áo mỏng manh, Vận Nhi có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm bàn tay anh dán trên da thịt của cô, cô có chút không được tự nhiên động hai cái, lại dẫn tới phía sau một trận nghe giống như thanh âm thống khổ hút không khí của Âu Thừa Duẫn, bàn tay to càng thêm ôm chặt eo cô: "Đừng nhúc nhích!"
"Ôi, chị dâu thẹn thùng sao?" Tiêu Trác ngồi vào bên cạnh Âu Dương, trêu đùa nói.
"Cái kia… Có thể không cần gọi tôi là chị dâu không?" Tính ra cô so với Âu Dương còn nhỏ hơn, có chút không thể nhận một người đàn ông thoạt nhìn so với cô lớn tuổi hơn gọi cô như vậy.
"Nha, vậy kêu tiểu Vận Nhi?" Tiêu Trác mặt cười sáng rỡ, hoàn toàn không có phát hiện trên mặt Âu Thừa Duẫn mây đen đã dày đặc.
"Tốt lắm, tôi đã biết, chị dâu Vận Nhi!" Tiêu Trác nhìn lại Mẫn Thiên Hữu kéo cánh tay anh ta, lập tức thu lại tươi cười.
Vận Nhi nhíu mi, có chút giống như lọt vào trong sương mù, lại đang bị Âu Thừa Duẫn ôm, cô không có biện pháp động đậy.
Không phải chưa từng có tiếp xúc thân mật với anh, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, mặt Vận Nhi đã hồng xuống tận cổ, ánh mắt sợ hãi lung tung nhìn về phía sau, lại đổi lấy ánh mắt ôn nhu đến thâm tình của anh, cô lập tức ngây ngốc!
Âu Dương bên kia đùa thật vui. Nói thật, rất mạo hiểm, cô sớm đã nghe Hứa Tâm Lam nói qua loại trò chơi kích thích này, thích hợp cho người trưởng thành chơi đùa, Âu Dương thua bị Tiêu Trác ép mấy ly bia, sắc mặt đã có chút thay đổi.
"Anh không giúp cô ấy sao?" Vận Nhi nắm lấy cánh tay Âu Thừa Duẫn, trong mắt lóe ra hứng thú dày đặc. Cằm Âu Thừa Duẫn để trên bả vai của cô, nhìn Tiêu Trác cười như yêu nghiệt, trong thanh âm mang theo mê hoặc: "Em cũng muốn chơi sao?"
← Ch. 105 | Ch. 107 → |