Vay nóng Homecredit

Truyện:Quân Hôn Độc Ái - Chương 070

Quân Hôn Độc Ái
Trọn bộ 100 chương
Chương 070
Đàn ông dùng nắm đấm để nói chuyện! (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


Nhìn thấy mặt của Nam Bá Đông tràn đầy tuyệt vọng, khoé môi của Nam Bác Thao nâng lên một nụ cười bi thương, "Nếu như Mạc Yên có xảy ra chuyện gì, không cần con ra tay, ba sẽ là người đầu tiên xuống đó cùng với con bé!"

Nhìn ông như bỗng nhiên già đi mười tuổi, trên mặt khắc đầy dấu vết năm tháng đã không còn thấy ưu nhã ung dung như đã được bão dưỡng nữa, bây giờ chỉ có đau khổ và già nua, đột nhiên trong lòng ông dâng lên một cỗ tịch mịch, cô đơn và hiu quạnh như nhìn rõ thế gian, một thân thê lương đủ để làm bất luận người nào nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.

Nam Bác Thao chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.

Bởi vì ban đầu ông thoả hiệp và nhượng bộ gia tộc mà bỏ rơi Bạch Yên, ông chiếm được quyền thế và phú quý, nhưng đến cuối cùng ông cũng không có được hạnh phúc.

Đây chính là trời cao trừng phạt cho sự phản bội trong tình yêu của ông sao?

Cũng được! Trừng phạt thì trừng phạt đi! Nam Bác Thao ông sẽ chấp nhận! Ông sống hơn nửa đời người thì cũng đã đủ rồi, chỉ cần những đứa con của ông được sống tốt, thì hãy để ông gánh hết tất cả tội lỗi đi. Ông trời, Nam Bác Thao tôi cầu xin ông đừng làm khổ mấy đứa nhỏ nữa, để cho bọn họ được bình yên, thuận lợi suông sẻ đi!

Đối với quan hệ thật vất vả nhờ Mạc Yên mà hai cha con mới dịu lại, nhưng giờ tất cả lại sụp đỗ một lần nữa.

Chỉ chốc lát sau, Viện trưởng Tôn Chí Bình đi từ trong phòng cấp cứu ra.

Trong tay ông cầm một bản báo cáo giám định y học, sắc mặt ngưng trọng đứng trước mặt của Mạc Vấn, "Lão Mạc a! Vị Nam tiểu thư bị phát bệnh này, chủ yếu là bởi vì van của động mạch chủ trong trái tim bị tổn thương, lại bị kích thích dẫn tới máu chảy ngược nên sinh ra tình trạng bị sốc, do tim của cô ấy trước kia từng có vết thương do bị đạn bắn vào, van bị tổn thương, chật hẹp, cho nên sau này không nên để cô ấy bị kịch thích như vậy nữa."

"Hiện tại Nam tiểu thư tạm thời không có nguy hiểm gì, không cần phải giải phẫu, nhưng cần phải tĩnh dưỡng trong một thời gian. Tôi đề nghị sau này Nam tiểu thư tốt nhất nên tới đây kiểm tra thân thể đúng ngày, còn phải đảm bảo cô ấy không được bị kịch thích trên tinh thần, hoặc là các người có thể cho cô ấy học cách khống chế tâm tình của mình, ngàn vạn lần không được quá vui mừng, cũng không được thay đổi cảm xúc quá nhanh, cần phải giữ vững tâm tình của mình bình thản mới tốt."

Nam Bá Đông ở bên cạnh nghe được liền căng thẳng ở trong lòng, bộ não nhảy lên thình thịch, giọng nói khàn khàn hỏi, "Ý của bác sĩ là bởi vì trước kia cô ấy từng bị thương ở tim do đạn nên giờ mới dẫn tới như hiện tại?"

Viện trưởng Tôn nhìn anh thật sâu một cái, gật đầu khẳng định, "Đúng vậy! Bác sĩ gia đình của Nam tiểu thư vẫn luôn điều trị với chúng tôi ở bên trong, anh ta có thể chứng minh những lời tôi nói là sự thật."

Nam Bá Đông nhìn sang Mẫn Lạp ở một bên, sắc mặt của Mẫn Lạp ngưng trọng gật đầu với anh.

Sắc mặt của Nam Bá Đông trong nháy mắt chán nản và thất bại.

Anh nghĩ tới một năm kia, anh đã phạm vào nghiệp chướng nên giờ nghiệp chướng đã quá sâu nặng làm cho không có sức để trả nợ.

Bởi vì nguyên nhân là ý xấu mà anh trồng xuống, Tần Thiên Nham nhẫn tâm trồng quả xuống, đến cuối cùng người ăn quả đắng này lại là Mạc Yên.

Từ nay về sau, cô phải mang theo một thân đau đớn mà sống tiếp cả đời.

Nam Bá Đông chưa bao giờ hận chính mình như bây giờ, anh thật sự hận không được muốn bắn một phát súng để cho mình chết đi, muốn lấy mạng mình để bồi thường cho những gì anh đã thiếu Mạc Yên.

Bất quá, cũng nhanh thôi! Báo ứng của anh sẽ đến rất nhanh! Yên nhi, anh sẽ bồi thường cho em! Lấy mạng của anh, còn có tất cả mọi thứ của anh để bồi thường, chuộc lại nghiệp chướng của anh!

Còn có Tần Thiên Nham, anh ta cũng nên chết đi!

Nếu như lấy cái chết để chuộc lỗi với Mạc Yên, thì anh thật sự phải vì Mạc Yên giết chết Tần Thiên Nham, anh ta lại càng không thể sống một mình!

Đáy mắt của Nam Bá Đông hiện qua một tia độc ác sắc bén, một cỗ sát khí tỏa ra từ cơ thể, khí lạnh nồng đậm làm cho những người xung quanh cảm giác không rét mà run.

Mỗi người có mặt ở đây sau khi biết báo cáo kiểm tra của Mạc Yên, không ai không vì Mạc Yên mà cảm thấy đau lòng và khổ sở. Bạch Yên lại trực tiếp ngã vào trong ngực của Mạc Vấn, nước mắt không ngừng rơi.

Làm sao con gái của bà lại có mệnh khổ như vậy? Ông trời, tôi cầu xin ông, ông không cần hành hạ con bé có được hay không? Tất cả đều là lỗi của tôi, hãy để cho tôi tiếp nhận tất cả đi!

Mạc Vấn thở dài một tiếng, nhẹ giọng an ủi, "Đừng lo lắng, Yên nhi, con bé cát nhân thiên tướng, không có việc gì đâu, chỉ cần con bé dưỡng bệnh tốt, thì nó sẽ khá hơn thôi!"

Lúc Mạc Yên được người ta đẩy ra ngoài, mọi người thấy Mạc Yên chưa từng tuyệt vọng, không có bi thương, lại càng không có đau khổ. Khi mọi người nhìn, thì cô hé ra một nụ cười mỉm yếu ớt trên khuôn mặt trắng ngọc.

Trong suốt như bạch hà, tinh khiết như tuyết liên, tỉ mỉ và uyển chuyển làm cho người ta động lòng, lại càng làm cho người ta đau lòng vì cô.

Mạc Yên nâng lên đôi mắt đen bóng như nước mùa thu, bởi vì cười nên cặp mắt tuyệt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, ánh mắt trong suốt nhìn lướt qua từng khuôn mặt, dịu dàng nói với mọi người, "Con nói rồi, con không sao, các người cũng đừng lo lắng cho con, có được không?"

Cô vừa mới nói thế, trong lòng mọi người lại càng buồn, càng thêm đau lòng.

Cô là một cô gái tốt đẹp như vậy, tại sao ông trời vẫn để cho cô ăn nhiều đau khổ như vậy? Tại sao còn muốn cô chịu nhiều tội như vậy? Ông trời, ông thật sự công bằng sao?

Trong lúc mọi người vì Mạc Yên mà lặng lẽ rơi nước mắt, Tần Thiên Nham ở đầu kia, vì tra án đánh bom này, đã một ngày một đêm chưa được chợp mắt.

Lúc đó khi nhìn thấy Mạc Yên ngồi trong xe ô-tô nổ tung, Tần Thiên Nham đã muốn điên rồi.

Anh cởi áo ngoài xuống, điên cuồng đánh vào lửa lớn ở trên xe đen: lửa cháy nhưng nhờ sự giúp đỡ của mọi người, lúc dập xong lửa ở trong xe, anh nhìn thấy ở trong xe chỉ có hai xác chết của hai người đàn ông, nhưng cũng không có nhìn thấy xác chết của đứa nhỏ và phụ nữ, nhất thời Tần Thiên Nham mừng như điên.

Mạc Yên không sao! Mạc Yên của anh không có việc gì!

Sau đó, đầu óc của Tần Thiên Nham vừa chuyển, thì cũng hiểu rõ tất cả, nhất định là trong nháy mắt lúc bọn người của Mạc Yên ngồi trong xe đen quẹo cua, lợi dụng lúc quẹo cua không ai để ý, nhanh chóng tiến hành đổi xe, lúc đó suy nghĩ của anh có chút lung tung, cho nên anh mới không có nhận ra sự biến hoá trong chớp mắt này.

Bất luận là như thế nào, chỉ cần Mạc Yên không sao là tốt rồi!

Tần Thiên Nham lại gọi điện cho Tần Kiến Quốc ở Trung Nam Hải để xác nhận, nghe Tần Kiến Quốc khẳng định nói, Nam Bá Đông, Mạc Yên và còn có Nam Tinh đã an toàn tới đấy, lúc này Tần Thiên Nham mới thở dài một hơi.

Ngay sau đó nghĩ tới người đã làm tổn thương Mạc Yên, trong tròng mắt của anh loé lên một cỗ khí lạnh khát máu của báo săn, người dám can đảm tổn thương Mạc Yên thì anh sẽ không bỏ qua cho ai cả!

Tần Thiên Nham dẫn theo thủ hạ của mình lập tức đi thẩm vấn hai ông cháu tiến hành ném bom tập kích.

Không ngờ hai cái miệng của một già một trẻ lại mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Thiên Nham, cạy như thế nào cũng cạy không ra.

Đang lúc không có biện pháp nào, Tần Thiên Nham không còn cách nào khác đành xin chỉ thị của cấp trên mời nhà chuyên thôi miên Đậu Đại Đồng tới đây thôi miên để giúp lấy lời khai.

Kết quả lấy được từ miệng của bọn họ trong lúc thôi miên là: hai ông cháu này cũng không phải là hai ông cháu thật sự, chẳng qua chỉ là hợp tác, người giả trang là ông nội tên là Củng Tồn Nghĩa, còn người giả trang làm cháu gọi là Dư Quả, bọn họ là người của Thanh bang trong thủ đô.

Mà nhiệm vụ lần này của bọn họ là được giao từ một nhân vật kêu là "Hắc Xà" ở trong Thanh bang, Hắc Xà cam kết với bọn họ, nếu như nhiệm vụ này thành công thì sẽ cho bọn họ một trăm vạn nhân dân tệ làm thù lao, trước đó đã đưa trước năm mươi vạn.

Tuy hai "ông cháu" biết rõ đây là chuyện không thể làm, nhưng muốn tiền nhiều thì phải gan dạ, bọn họ chỉ còn cách nhắm mắt tiếp nhận thôi.

Lúc Tần Thiên Nham mang người tới lùng bắt Hắc Xà, lại phát hiện Hắc Xà đã sớm giết chết hết gia đình của mình, lúc Hắc Xà chết chính là năm phút sau khi nhiệm vụ thất bại của hai ông cháu, cũng tức là khi nhiệm vụ của hai ông cháu vừa thất bại, Hắc Xà lập tức giết người diệt khẩu.

Vụ án này lâm vào khó khăn.

Theo sau đó, Thủ trưởng Nhất Hào hạ lệnh xuống trong vòng một tuần phải phá cho xong vụ án này, những người cho tổ chuyên án lại ngày đêm hai mươi bốn tiếng không ngừng triển khai khế hoạch tìm kiếm bốn phía về bằng chứng của Hắc Xà và hai ông cháu, hy vọng với đủ loại điều tra có thể tra được một chút dấu vết nào.

Tần Thiên Nham đảm nhiệm vị trí quan trọng và khó khăn nhất, lại càng không ngừng tiến lên đuổi theo mục tiêu của mình.

Trong lúc vụ án này không có chút đột phá nào, anh mặt mày cau có, thì Tần Thiên Nham nhận được điện thoại của Mạc Hàn.

Nói thật, từ sau khi Mạc Yên xảy ra chuyện, mọi người ở trong nhà họ Mạc căn bản đối với Tần Thiên Nham chỉ có một sắc mặt, đó chính là mặt lạnh!

Nhưng lần này Mạc Hàn cư nhiên chủ động tìm đến anh, Tần Thiên Nham cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng lại khẳng định Mạc Hàn tìm đến anh thì nhất định có chuyện, nghĩ tới thân phận của Mạc Hàn, Tần Thiên Nham lập tức hẹn Mạc Hàn ra một nơi nào đó nói chuyện.

Tại một quán trà tầm thường trong một con hẻm, Mạc Hàn đưa tài liệu điều tra ở trên tay của mình cho Tần Thiên Nham, "Xem thử có thể giúp gì cho cậu không?"

Tần Thiên Nham vừa rút tài liệu liền nhìn thấy, hai tròng mắt đột nhiên trừng lớn vui mừng, "Anh Hàn, anh đây là đang đưa than trong ngày tuyết cho em rồi!"

Mạc Hàn nhàn nhạt nói, "Giúp được thì tốt! Tôi đi đây!"

Tần Thiên Nham lập tức đứng dậy, "Anh Hàn, chờ một chút!"

Mạc Hàn quay mắt lại, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn là một mảnh lành lạnh, "Còn có việc gì sao?"

"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã giao phần tài liệu này cho em!" Tần Thiên Nham chân thành cúi người cảm ơn.

Anh biết, Mạc Hàn lấy được phần tài liệu này từ nhân viên của tập đoàn có tài lực hùng hậu, trừ bên trong quốc an của bọn họ có địa vị, thì người bình thường rất khó lấy được."

Mạc Hàn hừ nhẹ một tiếng, khoé môi nâng lên một tia cười trào phúng, "Tôi cũng không phải muốn giúp cậu, nếu như chuyện này không phải dính tới cô ấy, tôi cũng mặc kệ cậu, hừ..."

Mạc Hàn nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

Mặc dù anh không có nói xong lời của mình, nhưng trong lòng của Tần Thiên Nham cũng hiểu được, cô ấy trong miệng mà anh nói chính là Mạc Yên! Nếu như lần này không phải đối phương muốn ra tay với Mạc Yên, Mạc Hàn anh tuyệt đối sẽ không giao phần tài liệu này cho anh ta.

Mạc Hàn đối với Mạc Yên thật sự là tốt đến mức không thể lý giải được.

Bất kể là trước kia hoặc hiện tại, tình yêu anh đối với Mạc Yên chưa từng thay đổi.

Lần này đúng là, "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. *"

*Theo như mình hiểu là lúc bỏ ra rất nhiều sức người sức của tìm kiếm thì lại không thấy, đến lúc nản lòng thì lại vô tình tìm được.

Có tài liệu này của Mạc Hàn, thì Tần Thiên Nham đã thật sự tìm được sự đốt phá mới, anh điều tra lại từ đầu, moi nhân vật bí ẩn phía sau đã chuồn mất trong vụ án ra ngoài.

Những vật chứng và bằng chứng cuối cùng chỉ vào mục tiêu, làm cho Tần Thiên Nham cũng phải vạn lần khiếp sợ.

Cấu kết trong và ngoài sao? Quân bán nước?

Suy nghĩ này làm trong mắt anh luôn tràn đầy lòng chánh nghĩa, phải cảm thấy rét lạnh!

Mẹ nó, mới thoát được một cảnh giờ lại tới cảnh khác...

Suy nghĩ một lúc Tần Thiên Nham đã đưa ra quyết định, lấy những ý kiến và những điều tra chứng cứ này trực tiếp báo lên Thủ trưởng Nhất Hào, sau khi đã quyết định thì trực tiếp làm liền.

Khi Thủ trưởng Nhất Hào đọc xong bản báo cáo mà anh trình lên, miệng mím chặc, mặt âm trầm, ngón tay gõ từng tiếng lên ghế, cả buổi cũng không nói lấy một câu.

Hồi lâu sau, Thủ trưởng Nhất Hào mới giống như đã hạ xuống quyết tâm, dùng một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tần Thiên Nham, lạnh giọng nói, "Thiên Nham, vụ án nổ tung lần này, nếu như chúng ta không cho tập đoàn Nam thị một câu trả lời thoả đáng, một khi để những vũ khí tiên tiến của bọn họ rơi vào tay nước láng giềng, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ lợi ích lâu dài của quốc gia ta, cho nên tôi lệnh cho cậu, bằng bất cứ giá nào cũng phải tra ra được người ở đằng sau, có bao nhiêu người, thì cậu cũng phải cố hết sức tra cho ra. Nhưng mà cậu nhất định phải nhớ kỹ, cần phải tra cho ra tất cả chứng cứ rồi giao cho tôi, ngàn vạn lần đừng cho người ta bắt được khuyết điểm nào của mình, tới khi chứng cứ đầy đủ, thì tôi sẽ có biện pháp kéo hắn ta xuống, hiểu chưa?"

Tần Thiên Nham đứng dậy, chào theo kiểu quân lễ với ông, "Dạ Thủ trưởng, Thiên Nham nhận lệnh!"

"Về chuyện này cậu có thể báo cáo tiền triển với tôi bất cứ lúc nào."

"Dạ!"

Thủ trưởng Nhất Hào khoát tay với Tần Thiên Nham, "Ngồi xuống đi! Tôi còn có chút chuyện riêng muốn nói với cậu."

Tần Thiên Nham sửng sốt, vốn không muốn nói những chuyện khác, nhưng anh cũng biết, có một số chuyện là không thể tránh khỏi. Vừa đúng lúc, nếu như Thủ trưởng Nhất Hào đã hỏi, anh cũng nên nói rõ ý của mình luôn, miễn cho trì hoàn tuổi thanh xuân và tương lai của người ta.

Anh thản nhiên ngồi xuống, cung kính nói, "Thủ trưởng có chuyện gì thì mời nói, Thiên Nham kính cẩn lắng nghe."

Thủ trưởng Nhất Hào trầm ngâm một hồi, mới dùng giọng nói bình tĩnh nói, "Thiên Nham, cậu luôn là một nhân tài ưu tú rất được đánh giá cao, bất kể là ở trong quân đội, hay là ẩn núp như bây giờ, cậu đều luôn làm vô cùng xuất sắc, cậu là nhân tài xuất sắc nhất ở thế hệ này của quân đội. Tôi đối với cậu kỳ vọng rất cao!"

Thủ trưởng Nhất Hào dừng lại một chút, Tần Thiên Nham biết lời nói này chẳng qua chỉ là lời dạo đầu mà thôi, nói, "Cảm ơn Thủ trưởng!" Sau đó lại tiếp tục giữ vững im lặng, chờ ông nói tiếp.

Quả nhiên, Thủ trưởng Nhất Hào bắt đầu tiến vào chuyện chính, "Cậu cũng biết, Băng Băng có tình ý với cậu, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Tôi thấy tuổi của hai người cũng không còn nhỏ nữa, chung quy cũng không phải chuyện tốt. Trước kia cậu nói thời hạn ba năm, giờ cũng đã qua, cậu xem có phải cậu nên cho Băng Băng một câu trả lời thỏa đáng hay không?"

Giọng nói của Thủ trưởng Nhất Hào rất nhẹ, nhưng lại mang theo mệnh lệnh của cấp trên, làm cho người ta cần phải cân nhắc mấy lần trước khi trả lời.

"Thật xin lỗi! Thủ trưởng, tôi đối với Lý Băng chỉ có tình cảm bạn bè, tôi vẫn luôn nói rõ điểm này với Lý Băng. Tôi biết nếu hai nhà có thể trở thành thông gia, đối với chúng tôi và nhà họ Lý là một chuyện cực tốt, nhưng tôi lại không muốn che đi lương tâm của mình mà cưới Lý Băng, bởi vì tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc. Tôi tin với ưu tú của Lý Băng, tôi không xứng với cô ấy, tôi cũng tin nhất định sẽ có người xuất sắc và thích hợp hơn với cô ấy."

Sắc mặt của Tần Thiên Nham rất thản nhiên, trong lời nói đó vừa nói thẳng rõ ràng ý tứ của anh, lại vừa thích hợp khen Lý Băng. Cho dù là Thủ trưởng Nhất Hào cũng không nhìn ra mức độ của anh.

Thủ trưởng Nhất Hào trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt phát lạnh, "Nếu như tôi nhất định muốn cậu cưới Lý Băng thì sao?"

Tần Thiên Nham nhàn nhạt nói, "Tôi nghĩ Thủ trưởng nhất định sẽ không muốn nhà họ Lý và Lý Băng trở thành chuyện cười ở trong thủ đô này chứ? Nhà họ Lý và Lý Băng tiểu thư, cũng không cần thiết vì tôi mà chịu loại ủy khuất này."

Ánh mắt của Thủ trưởng Nhất Hào lạnh lẻo, "Tần Thiên Nham cậu được lắm, cậu thật sự không thức thời! Chẳng lẽ cậu cho rằng Lý Băng nhà tôi trừ cậu ra thì không thèm lấy ai sao? Nhìn thấy cậu tôi rất bực mình! Cậu cút ra ngoài cho tôi! Cút đi! Cút đi!"

Hợp lại ba câu "Cút đi", thì có thể thấy được Thủ trưởng Nhất Hào có bao nhiêu tức giận, ông đã nhiều năm rồi chưa bao giờ luống cuống như vậy.

Tần Thiên Nham đứng dậy, đúng mực cúi chào ông, lui mấy bước ra sau, rồi xoay người sãi bước đi ra ngoài.

Trong nháy mắt lúc Tần Thiên Nham đóng cửa lại thì liền nghe thấy tiếng ly trà rơi xuống đất.

Ly trà thanh hoa thượng hạn này cứ như vậy mà không còn!

Ngay cả chân mày Tần Thiên Nham cũng không nhăn lại, nghe được âm thanh ở bên trong phòng, vẻ mặt của bí thư của Thủ trưởng thấp thỏm lên tiếng chào, anh liền thẳng sống lưng đi ra ngoài.

Nếu anh đã đưa ra quyết định như vậy, thì bất kể anh phải đối mặt với những gì trong tương lai, anh cũng sẽ thản nhiên đối mặt, tuyệt đối sẽ không hối hận!

Mới vừa đi ra cửa chính của Trung Nam Hải, Tần Thiên Nham liền vặn đôi lông mày, nghĩ muốn về công ty họp với bọn Hàn Tiếu Trần, và Đồng Tranh, thượng lượng một chút xem thử có biện pháp nào tìm ra chứng cứ trí mạng của vụ án này, và muốn một lần hành động liền đột phá phòng tuyến của bọn họ, đưa đám sâu bọ bọn họ đóng đinh trên giá sắt.

Hiên tại theo như bằng chứ chính xác ở trên tay, mặc dù dấu vết nói lên là bọn họ gây nên, nhưng còn chưa đủ để tạo thành chứng cứ mấu chốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thủ trưởng Nhất Hào dặn dò kỹ anh phải tìm đầy đủ chứng cứ.

Lúc không có đủ chứng cứ có lực, thì không nên ngồi xuống đắc tội với người ở trong bộ cấp cao, bởi vì đó là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Lúc anh nhận được những tài liệu đó từ trong tay của Mạc Hàn, thì thấy được ánh mắt của anh ta chợt loé lên một tia thương hại, lúc đó anh đã biết, dự đoán cấp trên đã sớm biết lai lịch của những người này, chẳng qua bọn họ thiếu một lý dó chánh đáng để thu thập bọn họ. Hiện tại chẳng qua bọn họ đã đụng vào họng súng mà thôi.

Mà Tần Thiên Nham anh, có lẽ trở thành cây súng ở trong tay của người khác.

Chẳng qua là súng này có thể bắn tới hồng tâm hay không? Có thể một phát trí mạng hay không? Vậy thì phải để cấp trên nhìn vào khả năng của anh.

Nếu như chuyện phát triển thuận lợi, chắc Tần Thiên Nham anh sẽ có trái ngon để ăn. Nếu như chuyện này xử lý không tốt, vậy thì Tần Thiên Nham sẽ ăn phải đạn, cho nên Mạc Hàn mới thương hại anh vì anh làm người dẫn đầu.

Trong lúc này, điện thoại của Tần Thiên Nham vang lên.

Anh lấy ra, vừa nhìn thấy là Đồng Tranh gọi tới!

Tầm Thiên Nham vừa nhấn nút nghe, liền nghe giọng nói của Đồng Tranh như đậu xào, vang lên xào xào, "Thiên Nham, Thiên Nham, anh chạy nhanh đến tổng bệnh viện quân khu đi, Mạc Yên vào phòng cấp cứu rồi, anh mau nhanh lên!"

"Cậu nói cái gì? Lời cậu nói là thật sao?" Tay của Tần Thiên Nham run run, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại trong tay!

Vì hai ngày nay anh quá bận rộn về chuyện của vụ án, bận rộn đến đầu óc choáng váng, mắt cũng không kịp chợp, cứ nghĩ đến chuyện có người đang nhìn chằm chằm Mạc Yên, người nọ cũng chưa gọi điện thoại, anh còn tưởng Mạc Yên đang sống tốt trong phủ Vương gia chứ, đâu có ngờ Đồng Tranh gọi điện tới lại cho anh một sự kinh sợ như vậy.

"Chính xác một trăm phần trăm! Em mới gặp Thuận Tử ở nhà hàng Quân Duyệt, thì phát hiện Mạc Yên được đưa lên xe cấp cứu, nên em chạy theo xe."

"Được, cậu chờ tôi, tôi lập tức tới ngay!"

"Được, vậy em ở tầng một chờ anh!"

Cúp điện thoại, Tần Thiên Nham lên xe, chạy điên cuồng tới tổng bệnh viện quân khu.

Dọc đường đi, anh cũng không biết mình đã vượt qua bao nhiêu trụ đèn đỏ rồi, trên đường tạo thành bao nhiêu hỗn loạn, anh chỉ muốn chạy nhanh tới đó, chạy tới xác thực một chút, xem Mạc Yên có sao không để anh còn yên lòng.

May mà chiếc xe Hummer màu đen của anh có biển số đặc biệt, nếu không cứ vượt đèn đỏ như vậy, cũng đủ làm cho bằng lái xe của anh bị tịch thu hoặc bị hủy.

Tần Thiên Nham chạy như lửa tới bệnh viện, lúc xông thẳng vào phòng cấp cứu thì đột nhiên bị người kéo cánh tay lại, quay đầu lại nhìn thì thấy là Đồng Tranh.

Tần Thiên Nham vội hỏi, "Người đâu? Người đâu rồi?"

"Vừa mới chuyển tới phòng bệnh điều dưỡng, phòng 319 ở tầng 2." Đồng Tranh vừa thấy Tần Thiên Nham muốn xông lên, vội vàng kéo lấy tay anh, "Anh Nham, anh chờ một chút!"

Tần Thiên Nham quay đầu lại không hiểu nhìn anh ta, Đồng Tranh vội vàng giải thích, "Cô ấy ở đó đã có không ít người đang xem chừng, hai vợ chồng nhà họ Mạc đều ở đó, còn có Nam Bá Đông cũng đang ở đó! Hơn nữa còn có..."

Tần Thiên Nham quát một tiếng, "Có lời gì mà không thể nói thẳng ra chứ? Nói mau!"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của Tần Thiên Nham, Đồng Tranh rụt đầu suy nghĩ, "Em mới vừa hỏi thăm một chút, bác sĩ nói, bệnh của Mạc Yên là do di chứng của việc trái tim từng bị thương do đạn bắn lưu lại. Lão Đại, bây giờ anh đi lên, em sợ..."

Những lời nói sau mà Đồng Tranh nói Tần Thiên Nham đều không có nghe thấy.

Khi anh nghe được bệnh của Mạc Yên là di chứng từ phát đạn mà anh bắn lưu lại, thân thể của anh lung lay, cả người cứng ngắt.

Là anh đã hại cô! Là chính anh hại cô rồi! Anh có chết cũng khó mà chuộc lại tội này!

Thấy thân hình Tần Thiên Nham thoáng dừng lại, rồi lại tiếp tục đi về phòng bệnh đó, Đồng Tranh níu anh lại, "Đại ca, anh thật sự muốn đi lên đó sao? Nếu bây giờ anh đi lên đó, thì anh sẽ bị bọn họ đánh chết."

Tần Thiên Nham nâng mắt lên nhìn bầu trời cao, lộ ra một nụ cười lạnh, thương xót, và bất đắc dĩ, "Tốt nhất là nên đánh chết, tôi đã sớm không nên sống tiếp."

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Tần Thiên Nham dứt khoát và kiên quyết đi về phía trước, trong lòng của Đồng Tranh rất đau và buồn.

Trên thế gian này có bao nhiêu chuyện hữu tình, tiếc là trong mắt thế gian lại không có anh ta! Haiz...

Lão Đại cũng không dễ chịu gì!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-100)