← Ch.51 | Ch.53 → |
Một tháng sau, trong phòng bệnh.
Tôi đứng bên giường bệnh, vén chăn mỏng, thuần thục đắp cho người ngủ mê man trên giường.
"Tiểu Bạch, hôm nay cảm thấy thế nào?"
Người trên giường không trả lời tôi.
"Hôm nay khí trời không tốt, nóng muốn chết, em đoán trước ba giờ chiều nhất định sẽ có mưa."
Trả lời tôi là sự trầm mặc.
"Tối ngày hôm qua em đi Hỏa oa quán đổi sổ sách, phát hiện tuần này kinh ngạch buôn bán tăng lên mười phần trăm, thật là không hiểu nổi, giữa hè tại sao có thể có nhiều người thích đồ cay nóng như vậy?"
Trầm mặc, là sự trầm mặc làm người ta hít thở không thông.
Tôi xoa bóp toàn thân cho anh ấy, đem chăn lần nữa đắp kín, sau đó ngồi ở bên giường, nắm bàn tay tái nhợt mềm nhũn của người đàn ông trên giường áp lên mặt mình, nhìn khuôn mặt không còn sức sống, trước mắt từ từ trở nên mơ hồ.
"Tiểu Bạch, anh đã ngủ hai lăm ngày rồi, em biết anh có thể nghe được em nói mà..., anh tỉnh lại nhìn em có được không?"
———-
Buổi tối hôm xảy ra trò đùa ở cục dân chính ấy, tôi nhận được tin nhắn của Hàn Dục, hắn nói với tôi phải ra khỏi nước một chuyến, ba tháng sau trở lại, hắn nói cho hắn thời gian hiểu rõ ràng tình cảm của mình, tôi trả lời một chữ, "Được."
Lê Trạch còn chưa liên lạc với tôi, năm ngày sau tôi nhận được điện thoại của Đỗ Hân Di, cô ta hẹn tôi ở một quán trà tương đối yên lặng, cho tới bây giờ tôi cũng không biết ngày đó mình bị rút mất cái gân nào, tại sao lại đồng ý hẹn cô ta. Bạch Tấn đương nhiên sẽ đi cùng tôi. Chuyện Đỗ Hân Di và tôi nói cũng không mới, lăn qua lộn lại liền chỉ có một ý, chính là tôi đừng dây dưa với Lê Trạch, còn giải thích quan hệ giữa cô ta và Hàn Dục, nói họ không có quan hệ gì.
Hai tiếng sau tôi cùng Bạch Tấn từ quán trà ra ngoài. Ngày đó ánh nắng chói chang, trời trong vạn dặm không mây, uất ức trong lòng tôi thoáng tiêu tan. Lên xe tôi cùng Bạch Tấn cười cười nói nói, cả hai vui vẻ thảo luận chuyến đi du lịch sắp tới của anh ấy, mà tôi có chút ý muốn đi cùng anh ấy, hết thảy tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Mà đánh vỡ sự tốt đẹp này chính là ở nơi dừng đèn xanh đèn đỏ. Ban đầu nụ cười trên gương mặt Bạch Tấn biến mất, sau đó xe liền dồn sức đánh ngoặt sang bên, không biết từ nơi nào đột nhiên lai ra một chiếc xe chở hàng vượt qua dừng ở giữa đường, tiếp đó...... Bạch Tấn không chút do dự cởi giây an toàn, cả người nằm đè trên người tôi, bảo vệ tôi thật chặt trong ngực, trước mắt tôi tối sầm, trong nháy mắt cảm thấy một hồi va chạm choáng đầu hoa mắt, trước khi ý thức tan biến, cảm giác được từng dòng chất lỏng nong nóng không ngừng chảy xuống mặt tôi.
Đó là tai nạn sớm có dự mưu, xe của chúng tôi bị người động tay động chân, thắng xe không hoạt động, mà sau xe chở hàng kia trống rỗng. Lúc cảnh sát tới, bên trong đã không còn một bóng người.
Tôi hôn mê ba ngày, khi tỉnh lại liền nghe được một tin làm tâm tình nháy mắt trở thành tro bụi.
Bạch Tấn vẫn hôn mê bất tỉnh, có khả năng sẽ phải sống đời thực vật.
————-
Cả khuôn mặt tôi vùi trong lòng bàn tay Bạch Tấn. Lúc mới biết tin này, tôi cảm thấy sợ hãi và bất lực, suốt hai ngày không ăn không uống bồi bên giường bệnh, cho đến lúc cha và dì nhỏ từ nước ngoài về, bọn họ để bác sĩ tiêm thuốc ngủ cho tôi, tôi ngủ rất sâu, cũng gặp ác mộng không ngừng.
Tỉnh lại, tôi không nói chuyện với ai, trừ lúc ngủ cũng một tấc không rời giường bệnh, không ngừng cùng Bạch Tấn nói chuyện, cho đến một ngày Hoàng Vũ lôi tôi vào nhà vệ sinh, tôi trong gương người phụ nữ có cặp mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tuỵ tái nhợt, lần đầu tiên không có bất kỳ đè nén nào, tôi lớn tiếng khóc lớn.
Hoàng Vũ ôm tôi nói với tôi, "Hạt Tiêu, anh biết em đau lòng, em không có biện pháp tha thứ cho mình, nhưng Tiểu Bạch nếu biết người cậu ấy liều lấy tính mạng bảo vệ bây giờ là cái bộ dáng này, cậu ấy nhất định sẽ khổ sở, tỉnh lại đi, tin tưởng anh, Bạch Tấn nhất định sẽ tỉnh lại!"
Ngày đó tôi khóc đến thở không ra hơi, khóc đến gần như ngất đi, Hoàng Vũ nói không sai, tôi đau lòng, chuyện như vậy rơi vào trên đầu bất cứ ai tôi cũng sẽ không cảm thấy đau lòng như vậy, tuyệt vọng như vậy, bởi vì đối với Bạch Tấn cho tới bây giờ tôi đều luôn gây chuyện, nhưng chưa bao giờ anh ấy rời bỏ tôi, vẫn luôn yên lặng coi chừng tôi, thời điểm tôi đau khổ anh ấy nhất định sẽ im lặng ngồi cạnh, lúc tôi vui vẻ sẽ cùng tôi vui vẻ, tôi không ngủ được anh ấy sẽ cầm theo chai rượu cùng tôi ngắm sao, thời điểm tôi điên khùng anh ấy liền bắt trói tôi về nhà, hết thảy tất cả hết thảy toàn bộ tôi cũng chưa trả lại cho anh ấy thứ gì.
Mà bây giờ, anh ấy vì bảo vệ tôi thậm chí còn có thể sẽ trở thành người thực vật, sự thật này tôi không có cách nào tiếp nhận, một chút cũng không cách nào tiếp nhận, nếu như anh ấy vẫn không tỉnh lại, tôi cảm thấy cuộc đời mình như chấm dứt rồi.
Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên cắt đứt suy nghĩ đau khổ của tôi, tôi nhìn dãy số hiện ra, đem tay Bạch Tấn bỏ vào trong chăn, bấm nút nghe đi về phía cửa.
"Alo."
"Chị Hạt Tiêu, tra ra chủ xe rồi."
Tay cầm điện thoại di động của tôi đột nhiên siết chặt, "Hiện tại ở đâu?"
Đối phương do dự một chút, "Bị người của anh Trạch bắt đi trước rồi."
Tôi trầm mặc một chút, "Đỗ Hân Di mấy ngày nay như thế nào?"
"Vẫn bị nhốt, nhưng cũng bắt đầu ăn cơm."
"Hai tiếng sau chị sẽ tới."
Thu điện thoại, tôi gọi cho dì nhỏ, đợi dì đến bệnh viện tôi mới lái xe rời đi.
Bạch Tấn hôn mê một tuần, tôi phái người theo dõi Đỗ Hân Di, rốt cụcba ngày trước thừa dịp cô ta ở đi phòng rửa tay của công ti, né tránh hộ vệ mà đem cô ta trói lại bắt về, nhốt trong kho hàng bỏ hoang, tôi chưa từng đi nhìn cô ta, tất cả động thái đều thông qua Nhiếp Tượng Đầu, bởi vì tôi cảm thấy rất có thể sẽ tại chỗ đập chết ả.
Đến hộp đêm, tôi trực tiếp từ cửa sau lên lầu, quán bar này là do cha trước khi đi mua lại để cho Bạch Tấn quản lý, nói trắng ra chính là tặng cho các huynh đệ vẫn đi theo người.
Phục vụ sinh đi theo tôi vào phòng, tôi trực tiếp đi tới bàn làm việc, ngồi phịch trên ghế, ánh mắt nhìn màn hình máy vi tính, Đỗ Hân Di cuộn tròn trên tấm phản cứng, tóc tai bù xù nằm nghiêng, tựa hồ là ngủ thiếp đi.
Tôi đem hai chân gác lên trên bàn, nhìn người đối diện hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"
"Lúc bọn em tới, Lữ Hạo đã đem người mang đi."
"Có thể tra được mang tới đâu không?"
"Quán bar của anh Trạch."
Tôi gật đầu một cái, "Bên cạnh hắn có người mình không?"
Phục vụ sinh lắc đầu, "An bài không vào được."
Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, khí trời càng ngày càng âm trầm, mây đen ùn ùn kéo tới, xem ra sắp mưa rồi.
"Cậu đi ra ngoài đi, coi chừng Đỗ Hân Di."
Chờ cửa phòng đóng lại, ánh mắt tôi chuyển sang màn hình máy vi tính, Đỗ Hân Di vẫn như cũ ngủ mê man, tôi cầm điện thoại của ả, trong lòng có chút đau.
Ngày hôm ấy tôi tỉnh táo lại liền gặp được Lê Trạch, tôi nổi điên nhào qua đấm đá trên người anh ta, đem hết thảy áy náy cùng ấm ức trong lòng toàn bộ phát tiết trên người Lê Trạch, Lê Trạch không tránh né, cũng không có ngăn tôi, chờ tôi đánh mệt rồi, khóc chán rồi, anh ta từ dưới đất đứng lên, vô hạn trầm thống nhìn tôi, qua thật lâu mới khàn khàn nói một câu, mà câu ấy, khiến cho tôi kích động chỉ muốn một phát súng bắn chết anh ta.
Anh ta nói, "Chuyện này anh sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng, đừng động tới Đỗ Hân Di!"
Sau đó bên cạnh Đỗ Hân Di liền xuất hiện rất nhiều vệ sĩ, Lê Trạch cơ hồ mỗi ngày đều tới bệnh viện, mà tôi không thèm liếc qua anh ta một cái, cho đến ba ngày trước Đỗ Hân Di mất tích, anh ta liền không xuất hiện ở bệnh viện nữa.
Tôi lấy di động ở đầu ngón tay xoay hai vòng, sau đó bấm nút gọi cho Lê Trạch, điện thoại vang lên hai tiếng liền có người bắt máy.
"Alo?" Giọng nói khàn khàn nghe không ra tâm tình.
"Là tôi, tài xế lái xe ở chỗ anh?"
"Ừ."
"Có thể giao cho tôi không?"
Đối phương trầm mặc, một lát sau nói, "Em đang ở đâu?"
Tôi cười lạnh, "Tôi ở đâu chẳng lẽ anh lại không biết."
Người đàn ông lần nữa trầm mặc mấy giây, "Chờ anh nửa tiếng."
Tôi cúp điện thoại, ném di động lên bàn, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi nhìn trần nhà, kể từ sau khi Đỗ Hân Di bị tôi bắt về, Lê Trạch liền phái người hai mươi tư giờ theo dõi tôi, tôi đã sớm biết sự lợi hại của anh ta, cho nên người bắt trói mang Đỗ Hân Di đi vẫn chưa trở về, nhưng tôi biết nhiều nhất hai ngày anh ta đã có thể tìm được nhà kho bỏ hoang kia rồi, thế lực của anh ta thật không phải loại côn trùng nhỏ bé tôi đây có thể chống lại.
Theo một hồi tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị người đẩy ra, tôi khoát tay lên trán nhìn bóng người khiến tôi đau lòng, giật giật khóe miệng, "Tới rất nhanh."
Lê Trạch bước về trước hai bước, hai tay chống trên bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lạnh như băng không có bất kỳ nhiệt độ, "Em làm gì cô ấy rồi?"
Tôi cười cười, cằm hướng về phía màn hình máy vi tính, "Anh tự sang đây xem."
Lê Trạch trực tiếp vượt đến bên cạnh tôi, mắt nhìn chằm chằm máy tính, trên mặt dần dần có vẻ trầm thống, "Tại sao không nghe anh nói...lại động vào cô ấy, em có biết Đỗ Sinh Bang đã liên lạc với nhóm xã hội đen khu Bắc rồi không?"
Tôi ngửa đầu mặt không chút thay đổi nhìn anh ta, "Vậy thì thế nào, dù sao nếu như Tiểu Bạch có chuyện gì, tôi cùng ả đều là phải chôn theo, nếu như anh không bỏ được cô ta, cũng có thể cùng nhau mà, phía dưới bốn người còn tụ tập thành một bàn đánh mạt chược."
Tròng mắt đen nhánh của Lê Trạch dần ảm đạm, trong con ngươi dần dần có thống khổ lăn lộn, mở miệng giọng đã khàn đi rất nhiều, "Nói cho anh biết hiện tại cô ấy ở đâu."
Tôi cong cong khóe miệng, nghiến răng nói, "Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, Đỗ Hân Di tuyệt đối tôi sẽ không giao ra, mạng của cô ta tôi lấy rồi."
Lê Trạch cúi người áp vào tôi, đè ép tôi vào dưới thân của hắn, đôi môi mỏng mím lại trắng bệch, trong mắt trừ đau đớn còn có tức giận.
Tôi không có một tia sợ hãi nhìn lại anh ta, khóe miệng là nụ cười không thay đổi.
Hai người nhìn nhau một cái mà dài như cả thế kỷ, anh ta từ từ đứng dậy, sau đó thở ra một hơi, bình tĩnh nhìn tôi, "Nhiều nhất là hai ngày anh sẽ tìm được cô ấy, hi vọng em không nên động vào Hân Di."
Tôi cười lạnh, "Nếu như anh cố ý muốn cùng tôi đối nghịch, chờ nhặt xác cô ta đi!"
Lê Trạch nghe được lời của tôi, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ có chút trầm thống ngưng mắt nhìn tôi, hồi lâu mới từ từ mở miệng, "Hạt Tiêu, em không đấu lại anh đâu, anh muốn cứu ai chưa bao giờ thất bại."
Tôi một cước đạp ống bút trên bàn, vọt một cái liền đứng lên, túm lấy cổ áo anh ta, phẫn hận nói, "Con mẹ nó anh không phải là đàn ông, nhớ ngày đó Tiểu Bạch coi anh như anh em, hiện tại anh ấy bị con tiện nhân kia hại thành bộ dáng này, anh lại còn ở chỗ này uy hiếp tôi, tôi cũng đã nói rất rõ ràng với ả rằng không còn hứng thú với anh, tại sao ả ta cứ nhất định không buông tha tôi, anh có biết nếu như không phải lúc ấy Tiểu Bạch ôm chặt tôi trong ngực, hiện tại tôi đã nằm ở đó rồi!"
Lê Trạch không tránh thoát tay tôi, trong mắt đau đớn càng sâu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cúi đầu, một lúc lâu sau mới khó khăn mở miệng, "Anh biết, em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ cho Tiểu Bạch, cho em một đáp án hoàn hảo."
Tôi buông tay ra, hừ lạnh một tiếng, "Tôi không cần đáp án gì của anh, tôi chỉ muốn mạng của Đỗ Hân Di!"
Lê Trạch hai tay đặt ở trên vai của tôi nắm thật chặt, tôi liều mạng giãy dụa, không có chút nào dãn ra, quay đầu một cái cắn lấy trên mu bàn tay của anh ta, cho đến khi tôi nếm được một mùi máu tươi, tay của anh ta vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích.
Tôi thật sâu thở ra một hơi, nhìn thẳng mắt Lê Trạch, "Anh định làm thế nào?"
Lê Trạch không có một tia tránh né nhìn tôi, ánh mắt u ám mà kiên định, "Để cho Đỗ gia cửa nát nhà tan!"
Tôi ngẩn ra, có chút khiếp sợ nhìn Lê Trạch, chờ đợi anh ta nói tiếp.
Lê Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, mím chặt môi, "Trong ba tháng anh sẽ để Cảnh linh quốc tế phá sản, Đỗ Sinh Bang vốn có tiền sử bệnh tim, đến lúc đó nhất định không cách nào chịu đựng nổi, mà Đỗ Hân Di, hết thảy những gì cô ấy làm đều là để lấy được anh, để cho cô ấy đau khổ nhất không phải là chết, mà là......" Nói tới đây, anh ta quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt không có một tia gợn sóng, "Hôn lễ của anh và em!"
← Ch. 51 | Ch. 53 → |