Vay nóng Homecredit

Truyện:Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu - Chương 01

Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu
Trọn bộ 71 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Lazada


Từ trước tới nay tôi vẫn luôn cảm thấy số phận mình đã đủ bi thương, thế nhưng ngay lúc này đây, khi đứng trước nhà hàng tráng lệ, nhìn tấm poster cưới đến là bỉ ổi của đôi cẩu nam nữ, tôi mới lĩnh ngộ được câu nói: Trên thế giới này, không có cái gì bi thương nhất, chỉ có vô cùng bi thương!

Tôi nhìn lại trang phục của mình, giày cao gót màu đen, quần dài màu đen, áo sơ mi màu đen, vô cùng pro, vô cùng đẳng cấp, vô cùng quyến rũ, thế nhưng tôi rất ít khi ăn mặc thế này, bởi vì tôi không thích tham dự tang lễ!

Tôi quay đầu, ngoắc ngoắc ngón tay gọi người anh em vạm vỡ phía sau.

""Tiểu thư, có chuyện gì ạ?" Hắn ta và mười chín tên vệ sĩ phía sau là do tôi mượn của cha, vốn dĩ tôi muốn mượn bốn mươi người, nhưng cha lại nói, hai mươi vậy là đủ rồi.

Kéo hắn ta ra xa, tôi chỉ chỉ vào poster:

"Biết à?"

"Vâng. Biết!"

"Vậy thì đừng làm hắn bị thương!"

"Tiểu thư, cô còn yêu cậu ta sao?"

Tôi đấm vào ót hắn ta thật mạnh, vẻ mặt giận dữ hổ báo gấu mèo.

Hắn ta bị ánh mắt thù hận của tôi dọa cho sợ đến run cả người, đầu cúi xuống.

Tôi hung hăng đánh hắn một cái nữa, lại nhìn một chút để giải tỏa ngột ngạt, lúc sau mới hổ báo nói câu:"Đốt!", rồi trực tiếp đi về phía đại sảnh.

Mỗi bước đi, lòng tôi lại lạnh thêm một chút.

Nửa năm trước, người đàn ông đó nói với tôi:"Kiều Kiều, em yên tâm, anh nhất định sẽ hủy hôn với cô ấy!"

Hai tháng trước, người đàn ông đó nói với tôi:"Kiều Kiều, sau này anh sẽ không đến nơi này nữa, biệt thự đã sang tên cho em, xin lỗi!"

Một tháng trước, người đàn ông đó bắt đầu không nhận điện thoại tôi, tôi đổi sang dùng tin nhắn, điên cuồng oanh tạc, rốt cục người đàn ông đó nói với tôi một câu:"Kiều Kiều, đừng khiến anh phải ghét em!"

Mười ngày trước, tôi đứng nhìn tờ kết quả của bệnh viện, phía trên ghi "dương tính", Tôi lập tức nhắn tin cho người đàn ông đó:"Em có thai!" Nửa giờ sau nhận được hồi âm: "Phá đi!"

Hôm nay, trong tay tôi nắm một túi giấy trắng, thật ra thì tôi muốn dùng màu đen, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, tham gia tang lễ, vòng hoa tất cả đều là màu trắng, cảm thấy cái túi màu trắng này có vẻ hợp với hoàn cảnh hơn.

Cửa đại sảnh bị tôi đá văng trong tích tắc, cái cảnh tượng ngọt ngào ấm áp sến súa phía trong khiến mắt tôi hoa lên đến độ không mở ra được, một lúc lâu sau mới giương mắt lên tìm kiếm, nhìn thẳng về phía người đứng trong đại sảnh, người đàn ông đó đang nhìn tôi chằm chằm, anh ta cũng tiều tụy, gầy gò, ẩn trong đôi mắt dường như có tia đau đớn, lòng tôi tự dưng lại nhói lên.

Từng bước, từng bước đi tới, chung quanh trở nên xôn xao, bảo vệ khách sạn bị người của tôi đá ngã lăn trên mặt đất.

Tôi dừng bước, bất mãn nhìn bọn họ, không nhịn được mở miệng: "Chờ một lát, động thủ sau."

Nói đoạn, tôi tiếp tục đi về phía người đàn ông đã khiến tôi hồn tan mộng nát.

Hôm nay anh ta mặc lễ phục trắng, con mẹ nó lại càng đẹp trai bức người, ngũ quan cân đối, bởi vì gầy, các nét càng thêm rõ ràng. Vẫn hoàn mỹ như vậy, vẫn làm tôi xao động như vậy. Chẳng qua, ánh mắt người đàn ông đó trước sau như một, u ám mà thâm sâu.

Tôi không có cách nào che giấu đau thương lẫn sự đau đớn.

Tôi đi tới, cách anh ta chỉ một bước, ngửa đầu nhìn thẳng đôi mắt ấy, nhất định ánh mắt tôi lúc này nóng như lửa, bởi vì tôi nhìn đến sắc mặt của hắn, trong lòng lại càng thêm đau đớn.

"Lê trạch, anh có thể hủy lễ đính hôn?"

"Không thể!" Anh ta thẳng thừng cự tuyệt, chẳng hề do dự lấy một giây.

Tôi biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng trong lòng vẫn giống như bị dao cứa.

"Vậy để em làm tình nhân của anh, em tuyệt đối không quấy rầy đến cuộc sống của hai người."

"Tôi không cần!"

"Lê Trạch, anh đừng như thế, hãy để em tiếp tục yêu anh, như thế có gì không được chứ?" Giờ phút này, tôi đã không còn giữ lại tôn nghiêm nữa rồi.

"Tôi không yêu cô!"

Người đàn ông đó, rốt cục cũng nói những lời này. Lúc anh ta thốt ra, trong ánh mắt dường như không hề có cảm xúc, lạnh như băng đâm vào thân thể tôi.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, bóp chặt túi giấy trong tay, từ từ cúi thấp đầu xuống, nước mắt cũng bị nén lại. Tôi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt kiên định nhìn anh ta.

"Lê Trạch, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng không hối hận đúng không?"

"Đúng vậy!"

"Tốt, rất tốt, tốt vô cùng!" Tôi cười, cười đến điên cuồng, cười đến mức cơ thể run lên, trước mắt mơ hồ phủ sương. Sau đó tôi ném thẳng cái túi giấy vào người anh ta, rồi xoay người bỏ đi chẳng hề do dự. Nơi khóe mắt nhìn thấy anh ta vươn tay, nhưng lại vô lực buông thõng xuống, cũng không nhặt cái túi trên đất.

Tôi bước thật nhanh về phía cửa, thuận tay kéo lên một cái ghế, quăng về phía bên cạnh bàn ăn. Người của tôi thật sự là thông minh, một lát sau, cả hội trường đã trở nên tĩnh mịch.

Đi tới cuối đại sảnh, tôi dừng bước.

Nhìn vẻ mặt hờ hững của người đàn ông đó:

"Lê Trạch, anh nghe cho kỹ đây. Từ nay về sau, Kiều Kiều tôi không còn là cô nữ sinh ngày trước nữa!"

Giọng tôi tuy không lớn, nhưng hẳn là anh ta vẫn nghe rất rõ ràng.

Nhìn anh ta không đứng vững được mà đưa tay vịn vào ghế, tôi lại sung sướng cười. Vẫy tay với vệ sĩ của mình, đặc biệt gấu chó rời đi, từ đầu đến cuối, không rơi một giọt nước mắt nào.

Tình yêu khắc cốt ghi tâm của tôi hoàn toàn kết thúc. Tình yêu tôi điên cuồng theo đuổi cuối cùng lại chấm dứt như thế này.

Tôi gọi điện thoại cho người nhà, nói muốn xuất ngoại, còn nói, Lê Trạch đã chết!

Lúc tôi ngồi lên xe, dường như nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng mà giọng nói này rất xa lạ, hoàn toàn không thể nhận ra.

...............

Năm tháng sau, cha tôi mừng đại thọ sáu mươi tuổi. Tôi đang ở nước ngoài cũng bị lôi cổ về.

Ngày mừng thọ, mọi người ai nấy đều ăn uống thỏa thuê, lúc vào thì bước chân thẳng vững, đi ra đã liêu xiêu. Hôm ấy tôi cũng say, thật ra tôi không hiểu mình vui vẻ vì nỗi gì, mấy người chú trong họ tôi cũng chẳng biết ai, nhưng tôi hầu rượu rất hăng hái, coi như là giữ được thể diện cho cha mình.

Đến tối, tôi lảo đảo trở lại phòng ngủ, thì đã bị người ta kéo ra khỏi giường. Tôi liều mạng uống say như thế cũng là vì sợ Hoàng Vũ - anh trai tôi, chạy tới làm phiền.

Anh ấy có thể làm phiền gì tôi ư? Đương nhiên có thể, bởi vì Hoàng Vũ có quan hệ thân thiết với tên Lê Trạch kia.

Lúc tôi sinh non bị xuất huyết, là Hoàng Vũ ở ngoài ký giấy mổ. Mặc dù lúc nào Hoàng Vũ cũng kêu muốn giết Lê Trạch. Nhưng tôi dám cam đoan, hiện tại, Hoàng Vũ nhất định là muốn nói tốt cho tên khốn kia.

Lê Trạch bị đâm xe, chính là vào ngày đính hôn đó. Nghe người ta nói, anh ta xem xong tờ kết quả trong túi giấy liền vội vã đuổi theo, lại còn liều mạng chạy theo sau xe của tôi, lúc chạy qua ngã tư không để ý đã bị một chiếc xe tải đâm vào.

Đụng phải cũng không nghiêm trọng, một chút cũng không nghiêm trọng, cả người không thương tổn, chẳng qua trên đầu cuốn đầy băng gạc. Nhưng mà bác sĩ lại nói vô cùng nghiêm trọng, bởi vì, anh ta, mất trí nhớ!

Tôi cúi gằm đầu, hai tay vòng lấy cổ Hoàng Vũ, làm như kiểu đang dở sống dở chết. Mùi rượu nồng phả vào mặt anh ấy, thấy anh ấy tỏ vẻ chán ghét phẩy phẩy tay, tôi bắt đầu cười ha hả.

"Kiều Kiều, anh biết em đang giả bộ, buổi tối em uống rất ít, ngay cả rượu sáu mươi độ cũng không động tới. Mau đứng ngay ngắn lại cho anh, anh có lời muốn nói với em." Tật xấu của anh trai tôi chính là luôn nói thật, tôi phiền nhất cũng là ở điểm này. Haiz...

Tôi vặn người ngáp một cái, đặt mông ngồi ở bên giường, ngửa đầu nhìn:"Có chuyện gì ạ?"

"Lê Trạch mất trí nhớ, nhưng cậu ấy lại luôn gọi tên em, ngày mai theo anh đi thăm cậu ấy."

"Không đi."

"Em gái dễ thương, coi như anh xin em đi được không?"

"Không, em không đi, có chết cũng không đi, còn bảo em đi gặp hắn, em lập tức chết cho anh xem!" Không sai, tôi vô liêm sỉ như vậy đấy. Từ nhỏ, tôi đã có thói quen dùng những lời này uy hiếp Hoàng Vũ.

"Đừng cứng đầu nữa, em gặp được cậu ấy nhất định sẽ mủi lòng cho xem, đi đi."

"Toàn lo.... ." Nhìn ánh mắt điện giật của Hoàng Vũ, ba từ "việc vớ vẩn" bị tôi nuốt vào trong.

"Nếu thật lòng em không muốn đi, anh cũng không ép" Hoàng Vũ xoay người, nhưng mà tôi cũng không có bất kỳ thành công vui sướng. Bởi vì, tôi biết, Hoàng Vũ tiếp theo sẽ nói: "Thế nhưng...".

"Thế nhưng nếu sau này cha gọi em về giúp lúc bận rộn, khi ấy anh sẽ làm thinh, nói không chừng anh còn đổ thêm dầu vào lửa!"

"Em đi, em nhất định đi, không phải chỉ là đi thăm một lát thôi sao, cũng không mất miếng thịt nào, em đi là được chứ gì?" Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn Hoàng Vũ cười vô sỉ vừa xoay người rời đi, thật muốn chui vào tường tự kỷ!

Hôm sau, tôi mang vào một đôi mắt gấu mèo (0. 0), bộ dạng tàn tạ bị Hoàng Vũ nửa đẩy nửa túm kéo tới phòng bệnh. Đẩy cửa phòng ra, thấy tình hình bên trong, nháy mắt, tôi liền vui vẻ, trực tiếp quay đầu đi. Trong phòng, có một đôi cẩu nam nữ trình diễn cái trò nhìn đến là buồn nôn, chỉ thấy vẻ mặt người phụ nữ cười ngu ngốc, còn người đàn ông, cười cực kỳ bỉ ổi! Tôi thật sự là không thấy gì hết. Đúng, không thấy gì hết.

Hoàng Vũ đuổi theo tôi, mặt áy náy.

Tôi lại cười rất vui vẻ, an ủi vỗ vỗ vai của Hoàng Vũ

"Anh. Sau này đừng nên dính vào mấy loại chuyện này."

Hoàng Vũ quả nhiên là một đồng chí biết sai liền sửa, anh ấy xúc động đem tôi ôm thật chặt vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng tôi, giọng nói hơi run run.

"Kiều Kiều, muốn khóc cứ khóc đi, anh sẽ không cười em!"

Xì một tiếng, tôi cười nói:"Anh, em không phải loại ngươi như vậy, Lê Trạch đã không còn là người em cần, việc gì em phải khổ sở hay khó chịu nữa chứ." Tôi tiếp tục cười, nhưng hốc mắt lại ươn ướt.

Hoàng Vũ không nói gì, vẫn ôm chặt tôi, tôi cười cũng không cười nổi, nước mắt vậy nhưng lại không rơi xuống. Tôi nháy mắt mấy cái, khịt khịt mũi, vài phút sau, khuôn mặt lại trở nên vui vẻ.

Tôi ngửa đầu nhìn ánh mặt trời nóng bỏng, sau đó có thể cười!

Chỉ cần tôi không khóc, tôi nói quên người đàn ông đó, liền có thể làm được. Nhưng là, hai tuần sau, tôi trở lại tập đoàn S, một lần nữa gặp lại đôi nam nữ chó má. Lê Trạch đi lướt qua, đột nhiên quay đầu bắt lấy cổ tay tôi, có chút vội vàng hỏi:

"Hình như tôi đã từng gặp cô?".

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, nói ra hai chữ:

"Không quen!"

Sau đó, đặc biệt tự nhiên rời đi. Xong rồi, lần này tôi muốn khóc thật rồi. Trở về nhà trọ, khóa mình ở trong phòng, ôm đầu gối âm thầm rơi lệ.

Tôi khóc suốt cả đêm.

Ngày thứ hai tỉnh lại, nhìn lên trần nhà, tôi nhẹ nhàng gọi hai chữ:

"Lê Trạch"

Nhưng tại sao lại không còn cảm giác? Thật sự là một chút cũng không còn.

Tôi biết, lần này mình được giải thoát thật rồi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-71)