Nghi ngờ
← Ch.084 | Ch.086 → |
Bắc gia.
Hoa lệ giống như vĩnh hằng, đồng thời sự tĩnh lặng bao phủ thời thời khắc khắc trong biệt thự, không gian rộng lớn quá mức nhưng người lại rải rác, không có mấy ai, sao không cô tịch cho được?
Phòng ở tĩnh, người cũng tĩnh, tâm càng tĩnh, cho nên, không khí, hô hấp, tất cả tất cả trong này, đều tịch mịch.
Một điếu thuốc lá nhen nhóm, làn khói ẩn ẩn như sương, tịch mịch phiêu tán trong không khí, vô thanh vô tức, điếu thuốc đã tàn gần hết, chỉ còn chấm lửa nhỏ, lẳng lặng chậm rãi cháy rồi dần lụi tàn......
Bắc Diệc Uy kẹp lấy điếu thuốc thơm trong tay, ngồi trên ghế xoay, không chút động đậy, sắc mặt cũng không biểu cảm, cứ ngồi im như vậy. Ân Khả bị hắn gọi đến hồi lâu, hắn cũng không nói câu nào, Ân Khả lẳng lặng đứng ở phía sau, đầu cúi thấp, cũng trầm mặc.
Hết thảy đều là bất động, nếu không phải điếu thuốc vẫn đang còn cháy, sợ là sẽ làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác chết chóc ghê sợ.
Dần dần điếu thuốc lá cũng cháy hết...... Sau đó, từ từ tắt hẳn.
Bắc Diệc Uy đem thuốc lá ném chuẩn xác vào trong sọt rác.
Im lặng lại được khôi phục.
Bắc Diệc Uy từ từ nháy mắt một cái, động tác miễn cưỡng lại không giảm được quang mang sắc bén trong mắt, hắn không nhanh không chậm nói: "Ân Khả, chúng ta làm sao quen biết?"
Vẻ mặt Ân Khả khẽ động, trong nội tâm cảnh giác nhưng lại làm như không có gì, nói: "Có một lần, anh bị vài sát thủ đuổi giết và gặp tôi......"
Bắc Diệc Uy không đếm xỉa, thay hắn tiếp lời nói: "Sau đó, cậu trượng nghĩa cứu giúp."
Ân Khả âm thầm hít một hơi, thấp giọng nói: "Lúc đó cho dù người đó là ai, tôi đều ra tay."
Bắc Diệc Uy lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, bất kể là ai, cậu đều cứu giúp. Chính là từ đó trở đi, tôi lại sâu sâu tín nhiệm cậu, từ nhỏ đến lớn cho dù là ca ca, tôi cũng không có tín nhiệm như vậy, chuyện của tôi cậu cũng biết, ưu điểm, khuyết điểm, điểm trí mạng...... cậu đều biết rõ tất cả."
Ân Khả suy nghĩ: "Ông chủ......"
Bắc Diệc Uy nói: "Tất cả tôi đều giao cho cậu quản lý, tôi tin tưởng cậu sẽ vì tôi làm tốt, đôi khi tôi thậm chí có thể đem tánh mạng giao cho cậu...... Bởi vì, cậu là người bạn tôi tín nhiệm nhất."
Bạn, không sai, là bạn, mà không phải ông chủ và thuộc hạ, không phải là cấp trên và cấp dưới. Chính là bạn, người bạn tín nhiệm nhất.
Lời nói của Bắc Diệc Uy thẳng tắp tiến vào trong lòng của hắn...... Thật sâu đau nhức!
Đồng tử sâu không thấy đáy, vẻ mặt cứng ngắc như chết.
Bắc Diệc Uy nói tất cả đều là thật sự, hơn nữa hắn cũng biết, đó là lời tâm huyết phát ra từ nội tâm Bắc Diệc Uy...... Nhưng là, hắn lại phản bội, từ đầu đến cuối!
Kỳ thật, tại thật lâu thật lâu về sau, khi hắn hồi tưởng lại chuyện này: trong quá trình xử sự hắn cũng có sầu lo...... Nhưng bất quá là sầu lo mà thôi, cuối cùng nhất kết quả vẫn là......
................................................
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào gian phòng, ngoài cửa sổ chim chóc hót vang như vui mừng, trong phòng lại phi thường yên tĩnh, trên đồng hồ kim giây vẫn kiên nhẫn nhích từng chút từng chút báo hiệu thời gian trôi đi......
Trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch lẳng lặng mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh trong bộ dáng ngủ mơ, bởi vì cô ngủ yên tĩnh, hắn cũng không khỏi an tĩnh theo. Khuôn mặt trước mắt thật nhỏ nhắn, đích thật là nhỏ, trước kia là hình cầu, cái cằm cũng hình cầu. Nhưng mà chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi, khuôn mặt này dường như gầy đi, hai gò má hóp lại, cái cằm thì tiêm tiếu rất nhiều. Đúng vậy, thật sự là cô càng lúc càng đẹp, chính là, có đẹp hay không bây giờ đối với mình mà nói thì như thế nào? Hắn càng đau lòng nhiều mà thôi, gầy đi nhanh như vậy, cho thấy trong khoảng thời gian vừa qua, cô đã chịu không ít áp lực, đau khổ.
Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, hắn lại chỉ có thể nói một câu: Thực xin lỗi.
Tuy hắn có thể nói thực xin lỗi, nhưng hắn lại không thể dừng lại, hắn phải tiếp tục thực hiện kế hoạch!
Cô ngủ ngon như vậy, hắn không đành lòng đánh thức, cứ để cho cô ngủ nhiều một chút, về phần bữa sáng, ha ha, hay là tự mình giải quyết.
Đang lúc Âu Dương Tịch chuẩn bị đi làm bữa sáng, điện thoại đột nhiên vang lên, lấy ra điện thoại cầm tay, là dãy số hắn quen thuộc!
Quay đầu nhìn nhìn lại trong phòng, cô tựa hồ còn đang ngủ, vì vậy, hắn cầm điện thoại nhanh chóng đi ra khỏi phòng, sau đó tìm một nơi vắng vẻ nghe điện thoại.
Âu Dương Tịch: "Ân Khả, làm sao vậy?"
Ngữ khí Ân Khả tuy bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra điểm sợ hãi: "Tịch, gặp nhau đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện."
Trong nội tâm Âu Dương Tịch nhiều nghi hoặc cùng khẩn trương, không nói gì, chỉ hỏi: "Gặp ở đâu?"
Trong rạp x.
Mặt Âu Dương Tịch không biểu tình, nâng chén rượu uống một ngụm, sau đó thấp giọng nói: "Không được."
Ân Khả nghe nói, trừng mắt nhìn Âu Dương Tịch: "Vì cái gì không được? Hiện tại là lúc nào? Tịch, cậu không vượt qua nhi nữ tình trường được sao?!"
Âu Dương Tịch không kiên nhẫn quát: "Nói không được chính là không được!"
Ân Khả cũng giận không kềm được, còn thiếu là chưa có chỉ thẳng vào mặt Âu Dương Tịch, nói: "Không được cũng phải được, cậu có biết hay không hiện tại tuyệt đối không thể bỏ cuộc, bây giờ Bắc Diệc Uy đã hoài nghi mình, hắn hoài nghi mình, cậu hiểu được hậu quả không?"
"Chúng ta có thể nghĩ những biện pháp khác." Âu Dương Tịch nói: "Dù sao, hiện tại mình không thể lại lợi dụng Thiên Hoan......"
"Âu Dương Tịch, con mẹ nó, cậu làm sao lại không có chí khí như vậy?!"
Bình sinh đây là lần đầu tiên hắn tức tối hung hăng mắng người, nguyên nhân cũng chỉ là kích động thái quá, bên kia Bắc Diệc Uy gây áp lực, bên này Âu Dương Tịch lại do dự, hỏi làm sao Ân Khả hắn không vội, không giận?!
Đối với việc Ân Khả tức giận mắng hắn, lòng của Âu Dương Tịch chấn động thật sâu, hắn nhắm mắt, trong đầu một đống đay rối, càng muốn làm rõ lại càng là hỏng bét, muốn tìm ra đầu sợi chính nhưng tất cả lại xoắn cùng một chỗ......
Hắn nói: "Chúng ta còn những biện pháp khác, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp xử lý tốt chuyện này, nhất định có thể."
Những lời này nói với Ân Khả cũng chính là hắn đang tự nhắc nhở bản thân mình.
Điểm ấy, Ân Khả đã nhìn ra, hắn cả giận nói: "Cậu đừng tự lừa mình dối người a! Hiện tại, chỉ cần lấy 30% cổ phần công ty ra, chúng ta nhất định thắng rồi, nhưng nếu không lấy ra trước khi tôi bị Bắc Diệc Uy phát hiện thì tất cả mọi thứ chúng ta làm trước kia đều uổng phí!"
"Nhưng cổ phần công ty kia không phải của tôi!"
"Nhưng là, nó đang nằm trong tay của cậu không phải sao? Không chỉ nằm trong tay của cậu, hơn nữa cậu còn được quyền sử dụng chúng không phải sao? Rõ ràng thắng lợi trong tầm mắt chúng ta, còn cái gì để cậu do dự, Âu Dương Tịch, đừng làm cho mình đối với cậu - thất vọng!"
Âu Dương Tịch nghĩ, không ngừng nghĩ, không ngừng tự hỏi, cuối cùng ôm đầu của mình, cắn răng nói: "...... Đừng ép mình!"
"Là cậu đang ép mình, mà không phải, là cậu đang bức mình, do dự của cậu sẽ đem mình và cả chính cậu - đẩy đến đường cùng!"
Âu Dương Tịch đem đầu vùi thật sâu, đau nhức như bị đâm vào tim: "Mình không thể làm như vậy, không thể lại lợi dụng cô ấy, lợi dụng cổ phần của cô ấy...... Nếu như mình làm như vậy, nói không chừng cô ấy cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình!"
"Cậu cũng nói chỉ là 'Nói không chừng' mà thôi, cậu sao lại lo lắng như vậy: những cổ phần công ty kia là cô ấy đưa cho cậu, cũng giao cho cậu thích dùng chúng như thế nào cũng được mà, cô ấy sao có thể trách cậu? Nhưng mà nếu cậu còn chần chừ thì tất cả kế hoạch của chúng ta đều thất bại!"
Thiên Hoan, Thiên Hoan......
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có Thiên Hoan, nhưng mà, hắn không tưởng tượng được khi cô biết rõ hết thảy chân tướng sự thật, sẽ đối với hắn như thế nào......
Rời đi......
Có thể hay không rời hắn đi?
Đây là một kết cục đáng sợ, nếu như có thể hắn tình nguyện dùng tánh mạng của mình để đổi cái kết cục khác......
Âu Dương Tịch thì thào: "Thiên Hoan...... Thiên Hoan sẽ không tha thứ cho mình......"
Ân Khả trừng to mắt, nhìn Âu Dương Tịch không dám tin, trên trán gân xanh nổi ngày càng nhiều, ánh mắt đủ để giết người, thân thể căng cứng lại căng cứng, toàn thân cơ thể đều ở vào trạng thái vận sức chờ phát động, hồi tưởng đến từng màn trước, hồi tưởng đến cha mình dặn dò, hồi tưởng đến phụ thân hai người bọn họ hứa hẹn, hồi tưởng đến Âu Dương Tịch trước kia...... hiện tại hắn trở nên hận Âu Dương Tịch tận xương, hận nghiến răng nghiến lợi, nắm tay đã bắt đầu đau nhức, Âu Dương Tịch chỉ ngồi đó đau đớn, không nói gì cũng không có hành động gì, chỉ.............
Bất đắc dĩ......
Tâm tình Âu Dương Tịch giờ phút này không thể dùng câu 'không thể làm gì khác' để hình dung, lựa chọn này so với giết hắn còn thống khổ hơn không phải sao?
Nhưng, hắn lại phải lựa chọn!
Có lẽ sẽ không ai cảm thông cho hắn, thậm chí ngay cả bản thân hắn...... Nhưng là, sâu trong nội tâm, có một tia chờ đợi rằng cô có thể hiểu cho hắn......
← Ch. 084 | Ch. 086 → |