Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Sủng Chị Dâu - Chương 083

Độc Sủng Chị Dâu
Trọn bộ 128 chương
Chương 083
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Lazada


"Thiếu phu nhân?" A Đan giật mình nhìn Tầm Thiên Hoan đột nhiên đến, ăn mặc giản dị, trên tay xách theo nguyên một gói to, xem ra có vẻ giống với một bà chủ gia đình bình thường.

Tầm Thiên Hoan hỏi: "A Đan, Nhị thiếu gia đâu?"

A Đan trả lời: "Thiếu gia chắc là đang ngủ."

Tầm Thiên Hoan nghe xong không hề nói gì, chăm chăm đi lên lầu.

A Đan ở sau vội vàng nói: "Thiếu phu nhân, tôi giúp cô cầm đồ trên tay a."

Tầm Thiên Hoan sững sờ, xem xét gói to trong tay, có chút giật mình, rõ ràng mình bộ dáng bê bối lại đi tới đây, vì vậy đem gói to đưa cho A Đan nói: "Vậy làm phiền, A Đan."

"Thiếu phu nhân, không cần khách khí, đây là việc tôi phải làm."

Tầm Thiên Hoan đành nhìn cô ấy cười cười, sau đó xoay người tiếp tục đi lên, Bắc gia - cô hiện tại đã rất quen thuộc, mục đích của cô là đi đến lầu hai phòng ngủ đầu tiên bên trái. Trong lúc nhất thời quên gõ cửa, tay cô đã đẩy cửa phòng.

"Bắc Diệc Uy!"

Tầm Thiên Hoan vừa bước vào phòng đã kêu to, liếc nhìn thấy Bắc Diệc Uy trần trụi nằm trên giường thật to, trong phòng bức màn kéo xuống che kín nên có chút tối, nhưng là thân thể của hắn lại có thể nhìn rất rõ ràng khiến Tầm Thiên Hoan sững sờ. Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn hắn trần truồng, nhưng cô cũng không thể không có chút mặt đỏ tim đập, vội vã quay mặt đi, quẫn bách đứng chôn chân tại cửa.

Bắc Diệc Uy chậm rãi mở to mắt, ánh mắt thâm sâu, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ mặt đạm mạc, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười: "Em đã đến rồi."

Lời nói của hắn dịu dàng làm dịu đi cái cảm giác xấu hổ, cô nhẹ nói: "Tôi tới tìm anh có chút việc."

Bắc Diệc Uy khẽ nhướn mày, trầm mặc một lát, đột nhiên xoay người một cái, tay duỗi ra cầm lấy áo ngủ để bên cạnh, trong nháy mắt đã đem áo ngủ mặc lên thân hình khiêu gợi, lại một cái xoay người anh tuấn, mỗi một động tác của hắn, mỗi một vẻ mặt, dù cho như vậy lãnh khốc, dù cho có đôi khi thô lỗ, dù cho có nhiều hơn nữa không tốt.... . nhưng là như thế hảo xem.

"Nói đi, chuyện gì?"

Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, tâm tình trở nên khẩn trương, không khỏi nắm chặt ngón tay, nói: "Người kia là thuộc hạ của anh?"

Bắc Diệc Uy mới đầu khó hiểu: "Em nói ai?"

Tầm Thiên Hoan hít vào: "Ân Khả?"

Bắc Diệc Uy ngẩn người, nói: "Vì cái gì đột nhiên hỏi hắn, em tìm hắn có việc gì?"

Tầm Thiên Hoan tay xiết chặt, trong đầu điện quang lóe lên!

Quả nhiên!

Như vậy, cái này càng có thể nói rõ, người cô nhìn thấy kia chính là Ân Khả, Tầm Thiên Hoan lại cố lấy dũng khí, nói: "Bắc Diệc Uy, anh nói xem Ân Khả có phải đối với anh trung thành và tận tâm hay không?"

Trung thành, tận tâm......

Bắc Diệc Uy đáy mắt một vòng u sắc, hắn nói: "Ít nhất, hiện tại trừ hắn ra, anh không có thuộc hạ nào có thể tín nhiệm hơn"

Tầm Thiên Hoan tiếp tục hỏi: "Như vậy, anh phân phó làm cái gì, hắn sẽ làm có phải không?"

Bắc Diệc Uy cười: "Anh giao việc nhất định trong phạm vi hắn có thể làm được."

Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan tựa hồ lạnh đi mấy phần: "Như vậy, có phải kể cả việc bắt cóc tôi?"

Bắc Diệc Uy đôi mắt lập tức sắc lạnh, nhìn ra được hắn đến cỡ nào khiếp sợ, sắc mặt lại như cũ không thay đổi, trấn định tự nhiên: "Anh không biết em đang nói cái gì."

"Tôi không tin!" Tầm Thiên Hoan lạnh lùng hỏi: "Nói, có phải anh là người bắt cóc tôi."

Bắc Diệc Uy thấp giọng nói: "Hôm nay em tới đây, chính là để hỏi cái này sao?"

"Anh là người bắt cóc tôi phải hay không?!"

Bắc Diệc Uy vẻ mặt sắc bén, gầm lên: "Tầm Thiên Hoan!"

Hắn vì cô mà có thể đánh đổi công ty, địa vị, tiền tài, thanh danh, còn có chính bản thân hắn, hắn không cầu cô phải cảm kích, cũng không cần cô báo đáp, nhưng là hắn lại không hình dung được cô như vậy hiểu lầm hắn!

"Bắc Diệc Uy, tôi trịnh trọng hỏi anh -- lần đó có phải là anh bắt cóc tôi không?"

Bắc Diệc Uy mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, ánh mắt của hắn càng ngày càng trở nên u ám như bản thân đang rơi vào một cái động không đáy, lòng ẩn ẩn run rẩy, hắn nói: "Không phải tôi."

Hắn, thật lâu thật lâu nhìn cô, ánh mắt kia, làm cho cô trong khoảnh khắc cảm giác có lỗi vì chính mình hiểu lầm hắn.

Chính ánh mắt này làm cho cô giác ngộ, đúng vậy, cô quá lỗ mãng, quá xúc động, làm sao lại như vậy mạo mạo thất thất chạy tới hỏi hắn? Chỉ dựa vào hình ảnh...... Bóng lưng mà vội phán đoán.

Tầm Thiên Hoan hít vào, nói: "Tốt lắm, tôi cho anh biết, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cớ! Tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ đã bắc cóc tôi!"

Bắc Diệc Uy nhìn chằm chằm vào cô, trầm mặc không nói.

Nhìn cô không chút do dự xoay người một cái, tiêu sái rời đi.

Cô đã đi mất rồi, nhưng trong gian phòng lại ủ dột như cũ.

Khi Tầm Thiên Hoan về đến nhà, Âu Dương Tịch còn chưa trở về, nhìn đồng hồ thì cũng đã đến giờ làm cơm trưa, Âu Dương Tịch có một thói quen, không cần biết rời nhà khi nào nhưng chỉ cần đến giờ cơm hắn đều trở về nhà. Cho nên, cô cũng sẽ đúng giờ chuẩn bị tốt đồ ăn cho hắn, mỗi ngày nhìn hắn ăn món ăn mình thích, trong nội tâm có một loại vui mừng không nói nên lời nhưng......

Trong lúc Tầm Thiên Hoan nấu cơm vẫn có chút suy nghĩ, bởi vậy rất lâu mà vẫn chưa xong, thẳng đến khi Âu Dương Tịch về nhà, cô còn ở trong phòng bếp mang thượng mang hạ.

Âu Dương Tịch lặng yên đi đến trong phòng bếp, vụng trộm từ phía sau lưng, thân thủ ôm lấy eo của cô, nói: "Hôm nay chuẩn bị món ngon gì?"

Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng cười: "Đều là món anh thích ăn."

"Ha ha, em đối với anh tốt nhất."

"Hiện tại mới biết được?"

Âu Dương Tịch giải thích: "Không phải a, lâu thật lâu trước kia, ân ~~ có phải là đời trước? Cảm giác kiếp trước, em cũng đã đối với anh tốt như vậy."

Tầm Thiên Hoan cười khẽ lên tiếng: "Chỉ biết... ba hoa!"

"Ha ha......"

Trên bàn cơm.

Âu Dương Tịch ăn một hồi, nhìn cô, nhịn không được hỏi: "...... Thiên Hoan, làm sao vậy? Nhìn em giống như tâm sự nặng nề, có chuyện gì, nói với anh, anh có thể chia sẻ với em."

Tầm Thiên Hoan nghe xong lời Âu Dương Tịch nói, để đũa xuống, nhìn hắn hỏi: "Tịch, anh cảm thấy cái người tên Ân Khả kia như thế nào?"

Âu Dương Tịch động tác đột nhiên cứng đờ! Ánh mắt thâm trầm! Ngồi im một lát, sau đó nói: "Không biết."

"Em hoài nghi......" Tầm Thiên Hoan thở dài, không biết nên nói tiếp hay không.

Âu Dương Tịch đáy lòng có chút khẩn trương, hỏi: "Ân Khả làm sao vậy? Em hoài nghi hắn cái gì?"

"Em hoài nghi......" Tầm Thiên Hoan suy nghĩ: "Em hoài nghi là hắn bắt cóc em! Nhưng em khẳng định hắn không phải chủ mưu, sau lưng của hắn nhất định có người sai khiến!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-128)