← Ch.060 | Ch.062 → |
Tính tính thời gian, qua hai ngày nữa chính là lúc Tầm Tân Đồng xuất ngoại, trên chân Tầm Thiên Hoan vết thương cũng gần khỏi hẳn, cảm giác cuộc sống thật đúng là không được tự nhiên, thật hoài niệm trước kia cùng Kiki còn có Tịch cùng một chỗ, như vậy tiêu diêu tự tại, vô câu vô thúc......
Sửa sang lại kiểu tóc, thay một bộ quần áo thoải mái màu trắng, Tầm Thiên Hoan lần đầu tiên chuẩn bị rời khỏi nhà, trong khoảng thời gian chân cô bị thương cô tại Bắc gia tuyệt không có ra khỏi cửa, mặc dù cùng Tịch có điện thoại liên lạc nhưng trong lòng lại luôn có một loại dự cảm bất hảo, cũng nói không được vấn đề tột cùng là từ đâu ra, là vì cô thường xuyên điện thoại cho hắn mà hắn lần nào cũng không có kịp thời tiếp? Là vì trong lúc đang trò chuyện, hắn thường xuyên nhanh chóng cắt ngang? Hay là do cách nói chuyện của hắn? Không nghĩ ra, để ý không rõ, chỉ có tự mình đi gặp hắn.
Cự tuyệt Bắc Diệc Uy an bài lái xe riêng, Tầm Thiên Hoan duy trì thói quen chính mình: nếu là đi ra ngoài mà còn có người của Bắc gia đi theo không rời, như vậy cô cũng thật sự thành người nhà Bắc gia rồi! Không, cô không phải người của Bắc gia, cô không cần làm người của Bắc gia.
Ngồi trên xe taxi, Tầm Thiên Hoan lẳng lặng nhìn qua ngoài cửa sổ, phong cảnh nhanh chóng ở trước mắt hiện lên......
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tầm Thiên Hoan vô ý thức lấy điện thoại cầm tay ra, xem xét lại là Tầm Tân Đồng.
Tầm Thiên Hoan tâm nặng nề như đang chìm xuống vô tận, thẳng đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ n, Tầm Thiên Hoan mới chậm rãi nhận nghe điện thoại.
"Tân Đồng, tìm chị có việc sao?"
Cho dù ở trong điện thoại, Tầm Tân Đồng thanh âm cũng vẫn dễ nghe, nói: "Phải, em đang ở tại tiệm cà phê Mỹ thực đường Quốc Quang chờ chị."
Tầm Thiên Hoan lặp lại hỏi một lần: "Có chuyện gì không?"
"Em phải sớm xuất ngoại, không có việc gì thì không thể tìm chị tâm sự sao?"
"Chính là, chị hiện tại......" Cô muốn đi gặp Tịch a.
"Em ở chỗ này chờ chị, chị nếu không đến thì em vẫn một mực chờ, đợi cho đến ngày xuất ngoại đó......"
Tầm Tân Đồng đột nhiên cắt đứt điện thoại, Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nghe điện thoại bên kia truyền đến đô đô âm thanh.
"Lái xe, quay đầu đi Quốc Quang."
Ánh tà dương chiếu xuống thành thị ồn ào, hối hả dòng người, ngựa xe như nước......
Tầm Thiên Hoan xuống xe taxi, đứng ở trước tiệm cà phê Mỹ thực, kinh ngạc nhìn qua cửa thủy tinh có nhiều người ra vào......
Tầm Thiên Hoan nhìn một chút biển quảng cáo, sau đó bước đi, từng bước một đi vào quán cà phê......
Tầm Tân Đồng tại lầu hai bao hết một gian ghế khách quý.
Tầm Thiên Hoan tại hàng ghế trước cửa bồi hồi hồi lâu, do dự mình là có nên hay không đi vào, cánh cửa tại gian ghế khách quý đúng lúc này mở ra, hé ra khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ở trước mắt, Tầm Thiên Hoan ngẩn người, sau đó đang muốn hỏi cái gì, Tầm Tân Đồng lại mở miệng trước nói: "Chị đã đến rồi."
Sau đó không chần chừ lôi kéo Thiên Hoan vào ghế, làm cho Tầm Thiên Hoan tại thật to sô pha ngồi xong, mình cũng ngồi ngay bên cạnh.
Tầm Thiên Hoan ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi: "Tại sao tới loại địa phương này?"
Tầm Tân Đồng nhìn Tầm Thiên Hoan, cười nói: "Loại địa phương này làm sao? Ha ha, em cũng không phải đến ăn chơi đàng điếm."
Tầm Thiên Hoan nói: "Có chuyện gì, có thể trong nhà hoặc là tại địa phương khác nói."
Tầm Tân Đồng chú thị Tầm Thiên Hoan, khẽ giơ tay vén lên sợi tóc của cô, nói: "Em nghĩ tìm một chỗ an tĩnh, cùng chị -- hảo hảo nói chuyện."
Tầm Thiên Hoan không quen, đầu liền né về hướng ngược lại, tránh đi tay của hắn, tay của hắn dừng tại giữa không trung, cô nói: "Có chuyện gì, em cứ nói đi."
"Được, chị là người cùng em lớn lên đúng không?"
Tầm Tân Đồng xoay người, vừa nói, thiên về một bên rượu lấy rượu.
Tầm Thiên Hoan thấp giọng trả lời: "Đúng vậy."
Cô trước đây đã nhìn bụng của mẹ ngày từng ngày lớn lên, lại nhìn... hắn oa oa trên tay, rồi cùng... hắn một chút lớn lên, sau đó lần đầu tiên cùng hắn lưng đeo túi sách đi nhà trẻ...... Nhưng là, cô như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, em trai mà cô yêu thương nhất, có một ngày lại nói với cô, hắn... yêu... cô......
"Chị cũng là hiểu rõ nhất em đúng hay không? Trước đây, bây giờ, và sau nay cũng vậy......"
Lúc này Tầm Tân Đồng đã uống hơn hai ly rượu.
Tầm Thiên Hoan dần dần cúi đầu xuống: "...... Đúng vậy......"
"Chị vẫn duy trì chuyện mình muốn làm, phải không?"
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tầm Tân Đồng, nói: "Tân Đồng, rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Tầm Tân Đồng vẫn nói: "Cho dù không ủng hộ, cũng sẽ không trách cứ em phải không? Sẽ không oán, nhiều ít giải thích dùm cho em......"
Tầm Thiên Hoan bất đắc dĩ nhìn Tầm Tân Đồng: "Tân Đồng......"
Tầm Tân Đồng nhìn Tầm Thiên Hoan, đem ly kia rượu đưa cho Tầm Thiên Hoan, nói: "Uống một ly đi."
Tầm Thiên Hoan nhìn ly rượu, lại chậm chạp không tiếp, cứ như vậy hơi giật mình nhìn xem, tựa hồ nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Tầm Tân Đồng nhắc nhở cô: "Như thế nào, muốn em cầm ly này mãi sao?"
Tầm Thiên Hoan ánh mắt nhìn hướng Tầm Tân Đồng nói: "Chị không thích uống rượu."
Tầm Tân Đồng cười cười: "Uống rượu không quan tâm có thích hay không, chị cứ coi như giúp em uống, trước khi em xuất ngoại chị không cùng em uống chút rượu được sao?.... ."
Tầm Thiên Hoan cười cười, giơ lên tay tiếp nhận ly rượu, cùng Tầm Tân Đồng trên tay cầm ly rượu khác đụng đụng, sau đó, uống một hơi cạn sạch!
Tầm Tân Đồng chú thị ly rượu được uống cạn sạch, vui vẻ thật sâu, nói: "Thật không hỗ là chị của em! Rất sảng khoái!"
Tầm Thiên Hoan nhìn em trai, không khỏi cười: "Cái này tính cái gì sảng khoái à? Nếu không phải em......"
Không đợi Tầm Thiên Hoan nói xong, Tầm Tân Đồng lại rót một ly rượu cho Tầm Thiên Hoan, nói: "Chúng ta lại uống!"
Tầm Thiên Hoan nhìn ly rượu, âm thầm thở dài, lại nhận lấy, như vừa rồi đồng dạng uống xong, nói: "Tân Đồng, đến nước ngoài, em tốt tốt chăm sóc chính mình."
"...... Em biết rồi." Tầm Tân Đồng tiếp tục rót rượu, trả lời có chút không đếm xỉa tới.
Tầm Thiên Hoan lại tiếp nhận rượu, lại uống, nói: "Tại đó, có cô gái nào tốt thì em cũng có thể thử kết giao......"
"Ừm......"
"Chị vĩnh viễn đều là chị của em......"
"Ừm......"
"Chị là chị ruột của em, có cái gì cần, có thể gọi điện thoại cho chị, chị sẽ tận năng lực trợ giúp em......"
"Em biết......"
Trong phòng, ngọn đèn ấm áp, mùi rượu từ từ tản ra, âm nhạc thoải mái phập phồng......
Tầm Thiên Hoan men say càng ngày càng đậm, lại tựa hồ không hề phát giác, ánh mắt dần dần mông lung, ánh mắt càng ngày càng mờ ảo, khí lực trên người mất dần từng chút từng chút ....
Tựa ở trên ghế sa lon, đầu nặng nề choáng váng, Tầm Thiên Hoan chậm rãi, chậm rãi nhắm mắt lại......
Tầm Tân Đồng rốt cục đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan ý thức đã càng ngày càng mơ hồ, chậm rãi đứng lên, dáng người cao gầy, tuấn tú khuôn mặt, thẳng tắp đứng ở trước mặt Tầm Thiên Hoan, mở ra từng nút từng nút trên áo sơmi, đồ đạc rơi trên mặt đất "Leng keng thùng thùng"
Giờ khắc này rốt cục đến, khiến cho hắn ý một hồi, hắn chờ một khắc chờ quá lâu......
← Ch. 060 | Ch. 062 → |