← Ch.07 | Ch.09 → |
Sau khi tan việc Hà Dĩ Mục không về nhà ngay.
Anh đi ăn cơm tối, gọi tất cả những món mà Kiều Diệc Oản bình thường thích ăn.
Sau đó anh đến quán bar, nhưng không uống rượu chỉ uống hai cốc nước lọc, anh có thói quen chỉ lúc vui vẻ mới uống rượu.
Anh tin là lúc tâm trạng không tốt uống rượu sẽ chỉ làm tất cả thêm bết bát mà thôi, thực sự vô bổ.
Kể cả có đau khổ, cũng muốn tỉnh táo đối mặt.
Từ mấy ý trên nói lên anh là người lý trí đến đáng sợ, loại người như vậy trên chiến trường không thể nào không xông pha.
Mà loại người lý trí đến đáng sợ này vừa động đến tình cảm, lại thường rất điên cuồng, cố chấp người thường khó mà so được.
Anh hàn huyên với ông chủ Tiểu Đinh một lát, Tiểu Đinh hỏi anh đã rước được mỹ nhân về chưa, anh cười cười "Đối phó với một con thỏ nhát gan muốn có chất lượng phải kiên nhẫn chờ đợi cô ấy tự động nhảy vào lòng mình"
Con thỏ nhỏ nhìn thấy người nguy hiểm sẽ cong đuôi bỏ chạy, mình càng đuổi, nó càng chạy nhanh hơn, nhưng nếu mình dừng bước, nó cũng sẽ dừng quay đầu nhìn lại, mình đuổi tiếp nó sẽ chạy tiếp, nếu mình dừng hẳn, không đuổi theo, nó ngắm mình một lát, ngược lại có thể sẽ nhiệt tình chạy đến chân mình.
Kiều Diệc Oản chính là con thỏ đần đó, kẻ thợ săn giảo hoạt như anh phải nhìn cho rõ ràng. Anh ngồi ở quán bar đến 11 giờ đêm, rồi lái xe đi dạo lung tung, cứ như muốn đi dạo vòng quanh Đài Bắc, đến khi trời rạng sáng mới về nhà.
Trong nhà tối đen như mực, không có ánh đèn nào chờ đợi anh.
Trước đây, bất kể anh về muộn cỡ nào, bất kể Kiều Diệc Oản có ngủ hay chưa, cô đều sẽ để một chiếc đèn cho anh. Tim anh có vẻ trầm xuống.
Sau khi tan làm, anh chần chừ không muốn về nhà chính là không muốn đối mặt với cảnh này. Các vật nhỏ độc ác kia thật sự đã bỏ anh mà đi rồi.
Đối mặt với Kiều Diệc Oản, anh có đủ mưu kế, nhưng không đủ tự tin.
Con người, thứ mềm yếu nhất chính là trái tim, nhưng kiên cường vô tình nhất cũng là trái tim.
Lúc anh cầm chìa khóa mở cửa, tay hơi run rẩy, chìa khóa xoay vài vòng rồi cuối cùng mở ra.
Từ nay về sau sẽ phải một mình đối mặt với đêm dài đằng đẵng hay sao? Sẽ không còn cô bé dịu dàng trong ngực anh, không còn mùi hương khiến anh trầm mê, không còn cảnh cô làm nũng ăn vạ, khiến anh dở khóc dở cười.
Anh bật đèn, thay dép đi vào phòng khách, sau đó ngơ ngẩn.
Cái cô bé ngốc nghếch kia đang ngủ trên ghế salon, mi mắt đỏ ửng, miệng chu ra, gương mặt nhem nhuốc.
Tâm hồn treo ngược cành cây cả một buổi tối của anh cuối cùng đã đặt xuống, phút chốc trở nên mềm yếu.
Anh bước khẽ, nhẹ nhàng đến bên cạnh ghế salon, ngồi xổm xuống, ngón tay chạm nhẹ vào chóp mũi cô "Không phải nói đi sao? Không phải nói chia tay sao?"
Có lẽ anh không biết, mặc dù đang chỉ trích cô, nhưng trong giọng nói lại đầy ngọt ngào cưng chiều làm say lòng người. Anh luôn không thể nào giận cô được quá 3 phút.
Kiều Diệc Oản ôm khư khư hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
Xế chiều nay Hà Dĩ Mục cho cô chìa khóa két, nói trong đó là tài liệu về thân phận của cô và chứng nhận học vấn, cô phải đi thì mang hết đi.
Lúc cô mở két ra, thấy ngay tờ đăng ký kết hôn mình đã ký trong lúc mơ màng ở tầng trên cùng.
Người đàn ông này thật quá đáng, trước khi đi vẫn muốn chỉnh cô. Cô nghĩ như vậy khóc đến lặng người, khóc đến khi ngủ thiếp, quên cả phải đi.
Hà Dĩ Mục cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Cô gái nhỏ làm anh thương tổn đầy mình đột nhiên mở mắt, nhìn thấy anh sợ hết hồn, đẩy anh ra tỏ vẻ cự tuyệt.
"Không được hôn trộm tôi"
"Vậy thì quang minh chính đại hôn đi" Anh giữ chặt đầu cô, lưỡi xâm nhập vào miệng cô, cô kháng cự, khóe miệng tràn ra tơ bạc trong suốt (mình đoán là nước bọt, haha)
Khi cô sắp không thở được nữa anh mới mỉm cười buông ra.
Cô vứt hai tờ đăng ký kết hôn xuống trước mặt anh, hùng hồn chất vấn: "Đây là cái gì?"
"Em thấy rồi" Hà Dĩ Mục tốt bụng trả lời "Chẳng lẽ em không biết thứ này?"
"Này! Cái đồ âm hiểm xảo trá nhà anh, rốt cuộc đã lừa tôi ký tên lúc nào?"
"Em nói thử xem?"
"Anh thật là ghê tởm" Cô đã suy nghĩ cả buổi trưa vất vả lắm mới nghĩ ra ngày anh đưa cô đi mua đồ, bởi vì buồn ngủ, lại ký quá nhiều thứ, sau đó cứ ký đại không nhìn gì cả, cho nên mới tờ đăng ký kết hôn này mới được ký một cách khó giải thích như vậy.
Thì ra mua đồ chỉ là ngụy trang, mục đích cuối cùng chính là để cô ký tên vào đây.
Đúng là tên đàn ông gian trá "Không phải em nói phải đi sao? Sao còn chưa đi?" Anh hỏi xấu xa.
"Tôi..." Kiều Diệc Oản há miệng, tức giận muốn đứng lên, lại bị anh đưa tay ôm lấy "Tôi muốn ở lại hỏi anh, đồ xấu xa. Dám ngang nhiên lừa gạt tôi ký cái này, anh phải chịu trách nhiệm"
"Chịu trách nhiệm thế nào?"
"Thì... như cha sứ nói, cả đời không được xa rời" Cô chợt có chút xấu hổ.
"Em tin anh rồi hả?" Trong lòng Hà Dĩ Mục cuồng nhiệt vui mừng.
"Em..." "Em làm sao?"
Bàn tay anh nâng cằm cô lên, ngón tay có phần thô ráp vuốt ve da thịt mịn màng, hơi ngứa, trong lòng cũng tê tê dại dại.
Cô đỏ mặt.
Cô không biết vì sao mình lại muốn ở lại, nhưng cô biết, nếu cô đi, nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Anh là đồ tồi" Kiều Diệc Oản xấu hổ đấm anh một cái "Anh cố ý cho em xem thứ này, cố ý để cho em không thể đi, có đúng không? Anh đúng là đồ tồi giảo hoạt"
Rốt cuộc cô đã nhìn rõ diện mạo thật sau cái gọi là "Thâm tình khẩn thiết"
Nhưng cô lại không thấy ghét.
Dù sao trải qua ký ức được quý trọng như vậy, là kinh nghiệp khó gặp của con người.
Cô cảm thấy dễ dàng nói ra hai chữ chia tay là một kẻ đại ngốc.
Mình ngu như vậy, sao lại bị một tên thợ săn thong minh giảo hoạt như vậy chọn trúng chứ? Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại ngọt như mật.
"Bảo bối" Hà Dĩ Mục thở dài như rên rỉ bên tai cô "Nếu không, thì anh phải làm gì với em bây giờ?" Cô như con thỏ nhỏ nhát gan, lại cảnh giác như con sóc, anh vừa thân thiết da thịt với cô một lần, cô đã bị người ta thọc cho một dao, cũng không thể trách cô không tin tưởng anh, cũng không thể trách tâm trạng cô hay thay đổi.
Cô nói rất đúng, khi giữa nam và nữ xuất hiện vấn đề, hơn nửa là lỗi của đàn ông, là đàn ông không đúng.
Bây giờ anh đã tỉnh lại, kể cả trong mối quan hệ với Lưu Tĩnh Linh, lúc đầu anh cho là lỗi toàn bộ thuộc về Lưu Tĩnh Linh, bây giờ suy nghĩ lại có lẽ chỉ là mình kiếm cớ.
Khiến cho Lưu Tĩnh Linh biến thành như vậy, gốc rễ chính là anh không hề thương cô chút nào, chỉ xem cô như công vụ ứng phó với cha mẹ, chưa từng thực sự quan tâm chăm sóc cô ấy. Khiến cho Kiều Diệc Oản không đủ lòng tin với mình, có lẽ do anh vẫn làm chưa đủ tốt? Cô bé nhỏ sau cả buổi chiều giương cung bạt kiếm, bây giờ như con mèo con, co rúc trong lòng anh.
Anh ôm cô thật chặt như một bảo vật lỡ đánh mất vừa tìm thấy.
Những ngón tay thon dài quấn quanh những sợi tóc đen nhánh trơn mềm của cô, cánh tay cường tráng vây quanh vòng eo thon nhỏ, hoàn toàn muốn chiếm giữ thật chặt thậm chí làm đau cô.
"Đau" Kiều Diệc Oản nhỏ giọng kháng nghị, đưa tay đánh anh.
Bắp thịt của anh bền chắc, cứng rắn, lại làm đau tay cô "Anh thật chẳng dịu dàng gì"
Anh cười nhẹ, chậm rãi buông cô ra.
"Bảo bối, đi ngủ đi"
Anh lảo đảo đứng dậy chạy về phía phòng tắm.
Dục hỏa của anh đã sớm tăng vọt, nhưng hôm nay trải qua cả ngày tâm trạng kích động như vậy, anh sợ không khống chế được mình sẽ cường hãn khiến cô bị thương.
Anh xả nước lạnh như muốn xóa tan lửa nóng dục vọng.
Một đôi tay nhỏ bé sợ sệt ôm lấy anh từ sau lưng.
Cơ thể dính sát của cô cũng giống anh đang hừng hực lửa nóng...
"Bảo bối, làm nhiều lần, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn."
Hà Dĩ Mục bị sự kích thích thiêu đốt, trái tim và thân thể trống rỗng trước khi đến bình minh tuyệt đối thấy thiếu thốn, giống như sự đói khát cả đời này cần được thỏa mãn.
Kiều Diệc Oản rên rỉ, bị sự nhiệt tình, cường hãn của anh quấn lấy, chìm nổi trong biển yêu không một chút do dự.
Rạng sáng hôm sau, vừa đến công ty, Kiều Diệc Viễn được thông báo đi gặp Tổng giám đốc.
Anh cau chặt mày, không biết Hà Dĩ Mục muốn tìm anh làm gì.
Anh còn chưa tìm đến hỏi cho rõ ràng, Hà Dĩ Mục ngược lại ra tay trước chiếm lợi thế? "Tổng giám đốc, anh tìm tôi?"
Khiêm tốn là lễ phép dễ hiểu của cấp dưới, anh tỏ vẻ kính cẩn với người đàn ông này.
"Mời ngồi" Để chiếc bút trong tay xuống, Hà Dĩ Mục thoải mái nở nụ cười với anh.
"Cảm ơn"
Kiều Diệc Viễn cẩn thận ngồi xuống chỗ đối diện, không biết người đàn ông này định tính toán gì.
Muốn đuổi việc anh sao? Hà Dĩ Mục nới lỏng cà vạt, cởi một cúc áo sơ mi.
"Thời tiết thật kỳ quặc, càng lúc càng nóng"
Kiều Diệc Viễn cũng thuận miệng đáp "Đúng vậy, hiệu ứng nhà kính khiến mùa hè càng ngày càng khó chịu, nhất là lòng chảo Đài Bắc, giữa mùa hè mà vừa ẩm, vừa oi ả, rất khó chịu."
"Nghe nói vợ cậu lớn lên ở Thượng Hải?" Hà Dĩ Mục đột nhiên hỏi.
"À, vâng" càng ngày càng khó hiểu, Kiều Diệc Viễn cũng chỉ biết cẩn thận ứng phó "Ông nội cô ấy là một trong những thương nhân vào đại lục sớm nhất, vốn định lập công ty ở Quảng Châu sau đó lại cảm thấy thị trường Thượng Hải rộng lớn hon, cho nên đã định cư ở Thượng Hải. Từ nhỏ cô ấy lớn lên cùng cha mẹ ở Thượng Hải, đến khi ông nội lớn tuổi, nhớ cố hương, cô mới theo gia đình trở lại"
"Vậy, cậu có ấn tượng thế nào với Thượng Hải?"
"Là thị trường quốc tế hóa mới nổi, nơi giao tranh của thương gia"
"Vậy cậu xem kế hoạch này thế nào?"
Hà Dĩ Mục đưa cho anh hai tập tài liệu.
Trong lòng Kiều Diệc Viễn hoài nghi, không lẽ anh ta tìm mình, thật sự chỉ để nói chuyện công việc? Nhưng anh chỉ là một phó phòng kinh doanh nhỏ bé, còn chưa đủ tư cách diện kiến tổng giám đốc. Kiều Diệc Viễn nghi ngờ mở tài liệu ra, sau đó trên mặt đầy kinh ngạc.
Một tài liệu là đề cử anh sang đào tạo chuyên sâu ở Harvard - Mỹ, lão hồ ly giảo hoạt quản lý phòng kinh doanh khích lệ anh có thể đào tạo, đưa sang Mỹ học quản trị kinh doanh, có kiến thức quốc tế, sau này về công ty cũng có mặt mũi. Một phần khác, là kế hoạch tiến công vào thị trường Đại Lục của công ty, tạo chỗ đứng trên đại dương, trước tiên lập chi nhánh ở Thượng Hải, sau đó sẽ mở rộng mô hình ở các thành thị.
"Tháng 12 năm ngoái, ba nhãn hiệu châu báu lớn nhất thế giới là Cartier, Tiffany và Bvlgari cũng đã mở chi nhánh ở Thượng Hải" Hà Dĩ Mục chắp tay, nhìn anh vẻ suy nghĩ "Chúng ta đã chậm một bước, thật sự nếu không hành động nhanh, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội"
"Tổng giám đốc, ý anh là?" Kiều Diệc Viễn cũng không ngốc, anh biết trong lời nói của anh ta nhất định có ý tứ.
"Hiện tại cậu có hai lựa chọn, một là đi Mỹ tu nghiệp, hai là đến Thượng Hải khai chiến một trận, nếu thành công, tôi sẽ cho cậu 5% cổ phần công ty, nếu thất bại, từ chức"
5% cổ phần công ty?
Kiều Diệc Viễn khiếp sợ hỏi "Tại sao lại là tôi?"
"Vì tôi đã xem qua tất cả các case cậu phụ trách, mặc dù cậu mới có trình độ đại học, nhưng trên thương trường, trình độ học vấn cũng không hoàn toàn biểu thị năng lực, thương nhân cần có trực giác thiên phú, cậu rất may mắn có cả hai thứ này, hơn nữa rất giỏi vận dụng tất cả tài nguyên và nắm vững cơ hội"
Có thể được một kỳ tài trên thương trường công nhận, Kiều Diệc Viễn khiêm tốn đến mấy cũng có chút kiệu ngạo, lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng "Tổng giám đốc, quá khen"
"Vậy, cậu quyết định đi Thượng Hải phải không?"
"Vâng"
Mất cơ hội tu nghiệp, anh cũng không ngại, dù sao đến Đại Lục, anh cũng có thể tham dự khóa học dự thính, có lẽ không hiệu quả bằng sang Mỹ, nhưng cơ hội tốt như thế, có lẽ kiếp này chỉ gặp được một lần, anh tuyệt đối không thể bỏ qua.
Học tập trên thương trường súng thật đạn thật, có thể làm một thương nhân thực sự.
"Được, tôi cho cậu thời gian ba ngày, bàn giao lại công việc bên này, sau đó bay sang Thượng hải, chi nhánh bên kia đã thành lập, đang chờ cậu trấn giữ" Hà Dĩ Mục nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong chờ.
"Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc"
"Tôi sẽ giải thích cụ thể với trưởng bộ phận của cậu, cậu ấy sẽ giúp đỡ cậu bàn giao công việc bên này. Được rồi, cậu đi tìm cậu ấy đi"
"Vâng, cảm ơn tổng giám đốc đã cất nhắc" Kiều Diệc Viễn đứng dậy, vươn tay về phía Hà Dĩ Mục.
Hà Dĩ Mục cũng đứng lên, hai người đàn ông bắt tay nhau qua bàn làm việc.
"Hà Dĩ Mục" Kiều Diệc Viễn gọi thẳng tên anh "Làm cấp dưới, tôi vẫn rất tôn trọng địa vị cấp trên của anh, lần này cũng rất cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội. Nhưng tôi vẫn còn muốn nói thêm, mong anh hãy đối xử thật tốt với em gái tôi"
Hà Dĩ Mục cười chân thành.
Kiều Diệc Viễn không nói thế, thì anh cũng không định thay đổi tình cảm.
Dù thế nào hắn cũng được coi như tình địch, mặc dù đã trở thành quá khứ, nhưng tuyệt đối không thể cho qua dễ dàng.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ ngộ nhỡ.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |