Vay nóng Tinvay

Truyện:Em Là Cánh Hoa Lưu Ly - Chương 33

Em Là Cánh Hoa Lưu Ly
Hiện có 48 chương (chưa hoàn)
Chương 33
Trái cấm
0.00
(0 votes)


Chương (1-48 )

Siêu sale Lazada


Hai người một nam một nữ ở chung nhà, lại còn có tình cảm sâu đậm với đối phương, chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Dần dà khoảng cách giữa Tử Di và Tú Long càng ngày càng được rút ngắn, cô thoải mải cười đùa vui vẻ với anh như ngày trước, còn anh thì không ngại ngần mà ôm choàng lấy cô mỗi khi cô về đến nhà. Những lúc như thế cô thường đẩy anh ra và cảnh cáo:

- Anh là chồng chưa cưới của chị Thiên Thiên đấy!

Tú Long xị mặt xuống, nhưng anh nào có tha cho cô, lại bước tới và ôm lấy cô chặt hơn:

- Anh ôm em gái của anh, chẳng lẽ không được?

Trá tim của Tử Di và Tú Long dường như đang sống lại, căng tràn sức sống như đóa hoa lưu ly đang dần kết nụ ngoài khung cửa sổ kia. Họ - hai con người bị hoàn cảnh xô đấy ấy đang dần mở lòng với nhau. Nhiều lúc Tử Di thường tự chất vấn mình, mình làm như thế là sai hay là đúng? Làm theo lời trái tim mách bảo hay để lí trí chiến thắng tình cảm?

Cô lắc đầu cười tê tái, bây giờ rời xa anh liệu cô có thể quên anh được nữa không đây?

Đã 23h, Tú Long còn chưa đi làm về, cô đi ra đi vào ngoài, ngó ra ngó vào, vô cùng không yên lòng! Bỗng điện thoại của cô reo lên, là anh gọi. Cô bình tĩnh nghe máy:

- Vợ à, xuống chân dốc đón anh đi. Anh say quá rồi!

""Vợ""? Nghe anh gọi thế bỗng một cảm giác lạ lùng lan truyền khắp người cô, đôi chân cô chạy nhanh xuống dưới, đúng lúc anh vừa đóng cửa xe và đi một cách khó khăn lên dốc.

- Để em dìu anh.

Cô cầm lấy cánh tay anh đặt lên vai. Sức nặng cả người anh như đè nặng hết lên người cô, Tử Di lê từng bước khó nhọc. Rồi từ bên cạnh truyền sang một tiếng cười thoải mái:

- Em có thể dìu anh cả đời được không? Như lúc anh say thế này, có em ở bên cạnh, anh chẳng lo gì nữa... - Tú Long áp má mình vào má cô rồi thơm một cái, anh cảm nhận hương thơm dễ chịu trên người con gái bên cạnh để tâm trí thoải mái hơn một chút rồi lại nói tiếp:

- Hôm nay bố mẹ lại giục anh mau chuẩn bị đám cưới với Thiên Thiên... - Giọng anh nghe vô cùng sầu não. - Tại sao họ không chịu hiểu cho anh, tại sao họ không thèm để ý đến cảm nhận của anh. Kết hôn với cô ấy ư? Người anh muốn kết hôn mới là em. Tử Di à, anh đã sai quá nhiều rồi, có những cái sai không thể sửa được, càng cố gắng sửa sai thì càng sai hơn, có lẽ để chữa lỗi sai ấy thì phải bù lại bằng một việc đúng khác, nhưng anh lại không ngộ ra được điều ấy. Anh không nhận ra bản thân mình yêu em, lại rời xa em - và đây là điều sai của anh. Thế nhưng anh lại càng sai lầm hơn khi đưa em về bên cạnh mà không thể cho em niềm tin chắc chắn về một tình yêu hạnh phúc, một cuộc sống tươi đẹp.

Hôm nay anh nói nhiều hơn mọi ngày, thể hiện tình cảm cũng nhiều hơn mọi ngày, phải chăng là do men rượu? Cô nghe anh nói từ đầu đến cuối, không bỏ sót một từ nào.

- Thiên Thiên lại trở mặt với anh. Cô ấy cho anh một năm ở bên em, mới được hai tháng cớ sao đã lại đòi giục đám cưới, nếu không thì cô ta sẽ phá tan hết tất cả. Anh còn mười tháng ở bên em nhưng lại ở bên cô ta cả đời cơ mà... Tại sao lại có người ích kỉ đến thế...

Hôm nay trời nhiều sao quá, cô ngẩng đầu lên ngắm sao mà chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi mãi, từng giọt từng giọt... Người ta thường nuốt nỗi đau vào trong lòng bằng cách ấy, cô thử làm nhưng sao nỗi đau cứ lan tỏa, ăn mòn trái tim cô.

Thì ra tất cả đều có thời hạn của nó, thời gian anh ở bên cô chỉ còn tính bằng giờ bằng phút. Bỗng một bàn tay đưa lên gạt đi giọt nước mắt trên mặt cô. Anh thì thầm:

- Cô bé, nếu muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi. Nhưng hãy khóc khi có anh ở bên thôi nhé. Anh sẽ đưa bờ vai của anh cho em dựa vào mà khóc. Nào ngoan nhé!

Hai người đã lên tới nhà và anh hình như vẫn còn nát rượu lắm. Thế nhưng anh vẫn đủ sức mở cửa phòng và nằm sõng soài trên giường. Cô dở khóc dở cười khi anh không thèm cởi giày mà cứ thế đeo cả đi ngủ. Sau một hồi vật lộn với đôi giày của anh, cô bỗng òa lên ngạc nhiên:

- Ồ, thì ra nam thần cũng bị thối chân!

Có tiếng cười rúc rích trên giường. Á, con người này chưa ngủ và còn chơi khăm cô nữa! Cô bò lên giường và định trả thù anh thì bỗng anh vùng dậy và ôm trọn lấy cô!

Tư thế của hai người có thể miêu tả thế này: Nàng nằm dưới và chàng ở trên!!

Tú Long hạ thấp đầu xuống, để khoảng cách giữa môi anh và môi cô chỉ còn là hai centimet. Anh định làm gì tiếp theo chắc mọi người cũng đoán được, thế nhưng đã có người liều mạng nẫng mất tay trên của anh!

Tử Di dùng tay ấn nhẹ đầu anh xuống và hôn ngấu nghiến. Cô bé này từ trước đến nay rất nhút nhát, tại sao bây giờ hôn môi lại thành thục như thế! Có phải Thiên Long đã dạy cho cô không, máu ghen nổi lên, anh không kiềm chế được nên đã phát tiết lên đôi môi của cô, làm nó sưng tấy trông đến là tội nghiệp.

Cô ôm miệng nhìn anh bằng một ánh mắt hình viên đạn. Đồ độc ác! Cô vùng dậy chạy ra khỏi giường, anh chỉ cần dùng một tay thôi là cơ thể của cô lại trở về vị trí cũ.

- Bỏ em ra! - Cô hét lên.

- Hôm nay thì không được. - Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy si mê.

- Anh say rồi. Trông anh khác mọi ngày lắm!

- Anh chưa say. - Tú Long ghé tai cô thì thầm.

Lần này anh lại tham lam hôn môi cô lần nữa và cô thì không thể chống cự. Men rượu say, tình người nồng nhiệt. Anh say cô! Bỗng trong đầu anh nổi lên một ham muốn mãnh liệt, anh muốn đêm nay cô là của anh, hoàn toàn thuộc về anh!

(mọi người muốn xem truyện của mình sớm nhất thì có thể sang wed truyen nhé, mình post truyện trực tiếp trên wed này ạ)

Suy nghĩ dẫn đến hành động, Tú Long ghì sát thân thể cô vào người mình, anh hôn lên má, hôn lên trán rồi lại từ từ hôn xuống cổ. Thân thể cô toát ra mùi hương rất dễ chịu, nó quấn quít quanh khứu giác để rồi lưu tận sâu vào trong trí óc. Anh giúp cô cởi bỏ tất cả, cô cũng tình nguyện trao tất cả cho anh. Đêm ấy, hai người là của nhau, cả thân thể và tâm hồn đều hòa quyện làm một. Tự nguyện hiến dâng thân thể cho người đàn ông mình yêu, cô không còn gì để hối tiếc.

Sáng sớm khi sương mù còn chưa tan hết, nắng ban mai đã tinh nghịch xuyên qua khung cửa sổ ghé thăm đôi tình nhân còn đang say giấc nồng. Họ vừa mới trải qua một đêm khó quên bên nhau.

Tú Long tỉnh giấc trước, anh vẫn ôm người con gái mình yêu da diết trong tay, đầu óc Tú Long như trên mây, anh cứ nhắm rồi mở mắt ra nhiều lần rồi tự hỏi đây là sự thật hay giấc mơ?

Có phải đêm qua hai người... đã?

Tử Di bắt đầu thức giấc, cô giụi giụi mắt rồi quay ra nhìn anh, khuôn mặt đáng yêu đỏ thẹn lên vì ngại ngùng. Cô ấp úng:

- Anh... anh ra khỏi chăn đi!

Anh ghé sát mặt cô thì thầm:

- Em ngại ngùng cái gì chứ, đêm qua em đã là người phụ nữ của anh rồi!

Cô mím môi nhìn anh chằm chằm, mở chăn ra nhìn vào trong rồi lại đậy lại. Ôi xấu hổ quá! Tú Long nhìn biểu cảm của cô như vậy thì sung sướng lắm, anh định vươn tới ôm lấy cô thì bị cô đạp cho một cái lăn đùng xuống đất, rồi cô ôm lấy chăn quấn quanh người, chạy ra khỏi phòng, mặc cho người nào đó đang ""nude"" dưới sàn nhà.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-48 )