Vay nóng Tinvay

Truyện:Em Dám Quên Tôi - Chương 36

Em Dám Quên Tôi
Trọn bộ 74 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Lazada


"...Anh Nhiên..." Trong điện thoại truyền đến tiếng trầm thấp của Thượng Thiết, đại khái dường như không đoán được mục đích gọi tới của Đồng Nhiên, sau khi gọi một tiếng, hắn lại không nói gì nữa.

Trong tay ôm lấy miệng vết thương, tâm đau đến co rút lại, người kia vẫn không nhúc nhích nằm đó, không biết sống chết thế nào, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cảnh Giai Tuệ vốn đang cố gắng giữ bình tĩnh, giờ phút này lại nức nở nói: "Thượng Thiết, tôi và Đồng Nhiên gặp phải bọn lưu manh...Đồng Nhiên bị thương rồi."

Thượng Thiết nghe xong, dồn dập hỏi: "Đồng Nhiên bị thương ở đâu, có nặng không? Em có sao không?"

"Đồng Nhiên bị đâm vào đùi, hiện tại..." Cảnh Giai Tuệ nhìn thoáng qua Đồng Nhiên đang phát ra tiếng thở đều, không biết nên nói là hắn đang hôn mê hay đang ngủ."Tôi không sao."

Thượng Thiết nghe Cảnh Giai Tuệ nói qua loa về tình trạng của Đồng Nhiên, hiểu lầm thành vết thương rất nặng, trong lòng lo lắng nói: "Hai người đang ở đâu? Tôi sẽ báo công an, hai người cứ ở yên đó, tôi sẽ cùng với cảnh sát đến ngay."

Thượng Thiết sau khi biết được vị trí của Cảnh Giai Tuệ liền cúp điện thoại, lập tức liên hệ với người quen là phó cục trưởng cục công an thành phố Thượng Hải, nói với hắn mau chóng an bài người đi tìm Đồng Nhiên và Cảnh Giai Tuệ.

Cảnh Giai Tuệ sau khi nói chuyện với Thượng Thiết thì trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, ngồi cạnh Đồng Nhiên muốn cầm máu cho hắn, nhưng trên người đến cả mảnh khăn lụa cũng không có, chỉ có thể dùng hai tay đè lại miệng vết thương, để cho máu chảy chậm một chút.

Đồng Nhiên say quá rồi, miệng vết thương bị ấn vào mà vẫn không tỉnh giấc, vẫn cứ ngủ khò khò, có lẽ cũng cảm thấy Cảnh Giai Tuệ nhấn chặt quá nên cũng đưa tay sờ lên miệng vết thương, sau đó lại nắm tay Cảnh Giai Tuệ không buông. Cảnh Giai Tuệ không dám buông ra, đành để mặc cho hắn nắm. Nhìn Đồng Nhiên ngủ say, có lẽ do mất máu nên mặt trở nên trắng bệch, Cảnh Giai Tuệ nhịn không được mà nghĩ, không biết đã bao lâu rồi không được nhìn thấy vẻ mặt yên lặng bình thản như vậy của anh.

Có chỉ thị của cục công an nên tốc độ của cảnh sát rất nhanh, không tới mười phút Cảnh Giai Tuệ đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chỉ chốc lát một chiếc BMW 5, thêm mấy xe cảnh sát và một chiếc xe cứu thương liền đồng loạt đi tới đây.

Cửa xe BMW mở ra, Thượng Thiết đi xuống rồi chạy đến trước mặt Cảnh Giai Tuệ, ngồi xổm xuống hỏi: "Em thế nào rồi, có bị thương không?" Cảnh Giai Tuệ nói: "Tôi không sao, người bị thương là Đồng Nhiên."

Lúc này có vài cảnh sát vây quanh một người đàn ông trung niên từ xe cảnh sát bước tới, người đàn ông trung niên ngồi xổm trước mặt Cảnh Giai Tuệ, hỏi: "Cảnh tiểu thư phải không? Tôi là trung đội trưởng Trịnh Khải Tuyền, cô có bị thương không, Đồng tiên sinh thương tích thế nào rồi?" Cảnh Giai Tuệ che miệng vết thương cho Đồng Nhiên, nhất thời không đứng dậy được, chỉ vội vàng nói với Thượng Thiết và Trịnh cục trưởng: "Đồng Nhiên bị đâm một dao vào đùi, chảy rất nhiều máu, phải lập tức đưa tới bệnh viện."

Trịnh đội trưởng nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ đưa Đồng tiên sinh đi bệnh viện." Đưa tay ôm lấy nách Đồng Nhiên, để cho lái xe và hộ sĩ trên xe cứu thương ôm lấy chân và thắt lưng Đồng Nhiên, thật cẩn thận đưa hắn lên xe cứu thương, sau đó ra chỉ thị cho cảnh sát đưa mấy người đang nằm dưới đất này đến bệnh viện luôn.

Bị nâng lên nhưng Đồng Nhiên vẫn như cũ không có tỉnh lại, tay nắm lấy tay Cảnh Giai Tuệ cũng không chịu buông ra. Thượng Thiết mặt khẽ biến sắc, đưa tay muốn gỡ tay Đồng Nhiên ra, Đồng Nhiên cảm nhận được lực cản trên tay nên nắm càng chặt, đau đến nỗi khiến Cảnh Giai Tuệ phải kêu lên, Thượng Thiết đành phải từ bỏ ý định, cứ để cho hắn nắm, Cảnh Giai Tuệ cũng ngồi lên xe cứu thương, đi thẳng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, trải qua dày vò, hơn nữa lại ngủ được một giấc, Đồng Nhiên đã tỉnh rượu khá nhiều, mở mắt ra đánh giá xung quanh, liền lạnh giọng hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"

Cảnh Giai Tuệ một đường đi đều bị hắn nắm chặt tay, một tấc cũng không rời, hiện tại mới thấy rốt cục hắn cũng đã tỉnh táo lại, mới nói: "Bệnh viện."

Một lát sau, phỏng chừng hắn cũng đã nhớ lại chuyện đánh nhau lúc đó, cũng không thèm nhắc lại nữa. Cảnh Giai Tuệ lúc này mới gỡ tay Đồng Nhiên ra, trên cổ tay trắng nõn đã lưu lại một vài vệt thâm đen.

Bên này bác sĩ vừa mới khâu lại miệng vết thương cho Đồng Nhiên, bên kia Đồng Nhiên đã quay sang, âm u nhìn người anh em tốt một cái: "Cậu tới đây làm gì?"

Thượng Thiết không nói gì, chỉ hỏi bác sĩ xem vết thương của hắn thế nào, bác sĩ nói: "May là xử lý kịp, mặc dù mất nhiều máu nhưng nghỉ ngơi một thời gian là sẽ khỏe lại. Số của cậu ấy quá may mắn, nếu lúc ấy con dao đâm sâu thêm một chút nữa, sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt vợ chồng sau này." Lời vừa nói ra, những người bên cạnh gương mặt đều có chút biến hóa.

Nhất là Đồng Nhiên, ở trước mặt tình địch lại bị bác sĩ làm cho giảm mất khí thế nam tính như vậy, có chút không nhịn được, ánh mắt trợn lên làm cho người ta không rét mà run, trong lòng bác sĩ cũng cảm thấy hơi kinh sợ, vội vàng bổ sung thêm một câu: "May mà Đồng tiên sinh thân thể cường tráng, không có gì trở ngại, khi bình phục sẽ lại khỏe mạnh như rồng như hổ, càng đánh càng hăng."

Bác sĩ nói xong, còn cảm thấy câu nói hai nghĩa của mình rất hài hước, cho nên lại tự cười ha ha. Lại không phát hiện ra sắc mặt của Thượng Thiết và Cảnh Giai Tuệ đã hoàn toàn biến đổi.

Nhất là Cảnh Giai Tuệ, nghe xong câu "càng đánh càng hăng" kia thì khuôn mặt đã sắp nổ tung rồi. Nghe được Đồng Nhiên không có gì đáng ngại liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh, thở phào một cái định bỏ chạy lấy người, nhưng lại nghĩ đến quần áo tiền bạc của mình đều ở trong biệt thự vùng ngoại thành của Đồng Nhiên, trong túi xách ngoại trừ một cây son nước và mấy miếng bông dùng để trang điểm ra thì chẳng còn gì khác. Trên người lại không có đồng nào nên cũng không biết phải đi đâu, cho dù muốn mua thuốc tránh thai thì chắc cũng phải đứng trên cầu vượt hát rong kiếm tiền rồi.

Lúc này Thượng Thiết đứng phía sau, hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Cảnh Giai Tuệ do dự một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm nói với Thượng Thiết: "Anh có thể cho tôi mượn chút tiền được không?"

"Em cần mấy trăm vạn? Anh hiện tại chỉ có một trăm vạn tiền mặt, có đủ không? Nếu không đủ thì anh sẽ nghĩ cách."

Cảnh Giai Tuệ nghe xong liền trở nên mù tịt, mới nhớ ra những người này đều là ông chủ trong tay có hơn trăm ngàn vạn, bộ não đương nhiên không thể suy nghĩ bình thường giống cô được. Thở dài một cái, Cảnh Giai Tuệ nói: "Năm ngàn là được rồi, sau khi tôi hoàn thành công việc, còn phải đi máy bay về...Cho tôi số tài khoản, sau khi trở về tôi sẽ trả lại tiền cho anh." Lời nói khách sáo của cô khiến cho Thượng Thiết cảm thấy hơi khó chịu.

Cảnh Giai Tuệ nhìn khuôn mặt biến sắc của Thượng Thiết, nghĩ đến trước kia hắn quan tâm chăm sóc cho mình, cảm thấy không đành lòng, nhưng cô thật sự không có suy nghĩ muốn ở bên hắn, cũng không hy vọng hắn sẽ tiếp tục lún sâu vào, tiếp tục nói: "Tuy giữa trưa anh mới cùng với Đồng Nhiên đánh một trận, nhưng khi vừa nghe thấy anh ấy bị thương thì liền chạy ngay đến giúp, tôi cảm thấy tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt...Tôi nghĩ anh em với nhau không nên vì những hiểu lầm nhỏ mà trở nên xa cách, nhất là vì một người bạn mà anh không hề có cảm tình."

Nghe thấy Cảnh Giai Tuệ nói đến chữ bạn, sắc mặt Thượng Thiết đã trở nên hết sức khó coi: "Anh không hận anh Nhiên, nhưng anh cũng thật sự thích em, việc này so với tình cảm huynh đệ của anh và anh Nhiên không có liên quan gì với nhau hết, là anh quang minh chính đại muốn cạnh tranh công bằng, anh Nhiên...không hợp với em đâu!"

"Vậy anh tin rằng anh hợp với tôi sao? Theo suy nghĩ của tôi, anh và Đồng Nhiên kẻ tám lạng người nửa cân..." Cảnh Giai Tuệ kiên trì nói, cho dù đối mặt với một người mà mình không thích, nhưng phương thức từ chối như vậy cũng quá trực tiếp, làm cho người ta không có chỗ trốn, thế nhưng, có đôi khi phải hạ thuốc liều mạnh thì mới có thể khiến cho người ta thanh tỉnh.

Cô và Đồng Nhiên đã đủ loạn lắm rồi, thật sự không cần có thêm một Thượng Thiết làm rối ren tình hình lên nữa.

Quả nhiên những lời này làm cho gương mặt Thượng Thiết vốn đã bị đánh đến thâm tím, giờ đây lại càng trở nên thâm trầm hơn, hắn nhìn thẳng vào Cảnh Giai Tuệ, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Ngay tại lúc Cảnh Giai Tuệ đang muốn đi thì hắn lại cứng ngắc lấy ví ra, lấy một xấp tiền mặt, cũng không nhìn xem là bao nhiêu, liền đưa thẳng cho Cảnh Giai Tuệ.

Cảnh Giai Tuệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, chính mình vừa rồi còn nói bóng gió hai người chỉ là bạn bè không thân quen, còn châm chọc khiêu khích người ta một phen, bây giờ lại phải vay tiền của người ta. Phải mất bao lâu để hắn rèn được tính cách này, một Thượng Thiết luôn lạnh lùng, cư nhiên lại không nhân cơ hội coi thường nói cô vài câu.

Cô lúng ta lúng túng đưa tay muốn nhận lấy, chợt nghe thấy cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đồng Nhiên đứng đó, trên đùi băng vải, vẻ mặt hung tợn nhìn cô: "Không được nhận!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-74)