Vay nóng Tima

Truyện:Em Dám Quên Tôi - Chương 24

Em Dám Quên Tôi
Trọn bộ 74 chương
Chương 24
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Lazada


Hắn nói đó không phải là liều thuốc độc hại gì cũng không sai, tuy rằng cơ thể trở nên suy yếu, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên được.

Cảnh Giai Tuệ tuy rất sốt ruột nhưng cũng không thể hiện ra, giữ bình tĩnh nói với hắn: "Lý Nhiên, anh không phải là người như vậy, lần trước đúng là tôi không nên hạ thuốc anh, nhưng đó là bởi vì lúc đó anh làm cho tôi sợ, sau này tôi nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như thế nữa đâu."

Đồng Nhiên ôm hông cô, đem người phụ nữ nhỏ bé mềm mại kéo vào trong ngực mình, ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc cô, nói: "Sao lại không gọi tôi là Đồng tổng nữa rồi? Dáng vẻ coi tôi như người xa lạ của em thật sự rất đáng yêu, nào, gọi một lần nữa đi!"

"Nếu...anh có ý định lợi dụng bản hợp đồng để làm khó tôi, muốn tôi...ngủ với anh để đổi lấy thiết bị, vậy thì thà rằng tôi không cần nữa..." Nói xong cô liền đẩy người đàn ông này ra.

Nhưng anh ta lại nhanh chóng dùng một tay ôm chặt lấy cô, tay kia gọi điện thoại cho thư ký: "Bảo bọn họ khẩn trương vận chuyển thiết bị in ấn từ công ty bên Đức tới công ty đã được chỉ định..."

Gọi điện xong, hắn lại nâng cằm cô lên rồi nói: "Xem đi, tôi đâu có lấy chuyện thiết bị ra để áp bức em, mà hiện tại chính em mới đang là người đùa giỡn với lưu manh đấy..."

Miệng thì đùa giỡn cô, còn cánh tay thì bế cô vào phòng ngủ, Cảnh Giai Tuệ vẫn còn có chút sức, đưa tay ra muốn đánh lên mặt hắn, nhưng vì quá mệt nên khi chạm vào thì lại biến thành một cái vuốt ve. Hắn khẽ nghiêng mặt để cho đôi bàn tay trắng mịn kia chạm vào môi mình, rồi khẽ in lên lòng bàn tay cô một nụ hôn, sau đó đem cô đặt lên giường, đối diện là một cái TV đang được bật.

Chiếc TV rất to, gần như chiếm lấy toàn bộ mặt tường pha lê, đi kèm với hệ thống âm thanh rất đẳng cấp, thật sự đúng là hoàn mỹ, điều duy nhất không được phù hợp chính là bộ phim mà TV đang chiếu kia.

Trong phim là những hình ảnh trái với luân thường đạo lý, có tên là "Nàng dâu quyến rũ". Người phụ nữ xinh đẹp bị toàn bộ những người đàn ông trong gia đình để ý tới và mong muốn chiếm được, đặc biệt là ông bố chồng, từ phòng bếp cho đến nhà vệ sinh, khắp nơi đều có thể bắt đầu "chiến trận".

Màn hình rung lắc liên tục, tái hiện lại một cách trung thực và chi tiết từng phân đoạn trong bộ phim. Bà chủ người Nhật nhiệt tình cuốn hút vứt bỏ hết hình tượng duyên dáng nhã nhặn thường ngày, âm thanh chấn động lòng người vang vọng khắp bốn bức tường.

"Nhớ hồi đó em luôn trách tôi là vì sao toàn chọn những bộ phim nhàm chán không có nội dung, từ đầu đến cuối đều chỉ toàn thịt ngấy, không có chút thú vị, lần này tôi đã cố ý chọn một bộ phim có nội dung cụ thể, thể loại loạn luân em cảm thấy thế nào?"

Cảnh Giai Tuệ không quản được việc hắn buông lời trêu chọc, chỉ còn biết gắt gao nhắm chặt mắt lại. Còn nhớ hồi đó, trong căn phòng trọ cũ nát chỉ có một chiếc TV màn ảnh nhỏ 19 inch, mỗi lần đều phải kê sát ghế vào để nhìn. Khi ấy không biết đầu óc cô bị làm sao mà lại có thể rất tự nhiên ăn bỏng ngô, ngồi bên cạnh một người đàn ông như lang như hổ xem mấy loại phim hạn chế độ tuổi này.

Hồi còn trẻ người non dạ vẫn chưa bị kiểm soát nhiều, giờ đây lặp lại cảnh tượng này, cô chỉ còn biết yếu ớt ngã vào lòng người đàn ông kia, mặc cho hắn dán môi lên tai mình, hơi thở nóng bỏng giảng giải từng ly từng tí nội dung của bộ phim.

Người ta nói đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai quả không sai, mỗi lần xem loại phim này, Cảnh Giai Tuệ ngoại trừ có lúc cảm thấy rất ghê tởm, lấy bỏng ngô lên che mắt, cũng không có phản ứng gì khác lạ. Nhưng hiện tại trong tình cảnh này, bị người đàn ông kia bắt cô phải nghe hắn miêu tả, trái lại cơ thể cô lại có chút biến hóa, trong lòng không ngừng mắng tên đàn ông chết tiệt kia, đồng thời phía dưới bất tri bất giác đã trở nên hơi ươn ướt.

Đồng Nhiên lấy tay sờ xuống dưới, cũng đã phát hiện ra.

Cảnh Giai Tuệ cắn răng, chờ người đàn ông kia nhục nhã mình, nhưng Đồng Nhiên lại không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên môi cô.

Khi bàn tay của hắn đưa về phía cô, Cảnh Giai Tuệ toàn thân trở nên cứng ngắc. Sự khiêu khích trên màn ảnh đã hoàn toàn bị dập tắt, chỉ còn lại cảm giác của sự đau đớn đêm hôm đó, trùng trùng lớp lớp ùa tới vây quanh cô.

Đồng Nhiên cũng nhận ra được là cô chưa thả lỏng, hắn đem người phụ nữ đang không khác gì cành cây khô kia đặt xuống giường: "Đừng sợ, lần này tôi sẽ dịu dàng hơn..."

Cảnh Giai Tuệ yếu ớt bảo vệ bộ phận nhạy cảm trên người mình, muốn nói chuyện, nhưng đầu lưỡi đã trở nên mềm nhũn. Cô miễn cưỡng giơ tay lên rồi đặt vào ngực hắn: "Anh...nếu anh còn làm như vậy, tôi sẽ báo công an..."

Nhưng Đồng Nhiên vẫn tỉnh bơ, đưa tay cởi nút áo ngực của cô ra.

Sau khi cởi áo lót ra, bộ ngực sữa trắng mịn non mềm giống như caramen liền nảy ra ngoài, sau đó lập tức bị người đàn ông kia nắm trong lòng bàn tay.

Cảnh Giai Tuệ cảm thấy nhũ hoa hơi đau khi bị ngón tay của hắn cầm vào, nhưng sự tê dại ức chế cũng đang dần dần dâng lên, cô khó chịu vặn vẹo cơ thể, muốn né tránh bàn tay to lớn của hắn, nhưng nhũ hoa vốn đang lặng yên cũng đã trở nên cứng rắn hơn, lăn lộn lắc lư trên ngón tay hắn.

Đồng Nhiên hạ cơ thể to lớn của mình xuống, hô hấp nóng rực phủ kín lên bộ ngực tuyết trắng, hắn há to miệng, đem nhũ hoa đứng thẳng kia ngậm vào, đầu lưỡi linh hoạt ra sức mút, kích thích cho nhũ hoa biến thành một màu đỏ như mứt táo.

Hắn bỗng dưng mút mạnh một cái, làm cho Cảnh Giai Tuệ hét chói tai, sức lực trên người dường như đã bị hút cạn.

Nơi giữa hai chân vốn đang khô ráo cũng đã chảy ra một chút chất lỏng, sự ẩm ướt xấu hổ đó làm cho Cảnh Giai Tuệ bất an di chuyển hai chân, mà tên kia vẫn còn đang liếm láp ngực cô, khiến cho chúng biến thành màu đỏ sẫm, cho dù có nhắm mắt thì cô cũng vẫn có thể cảm nhận được sự ướt át trước ngực mình.

Người đàn ông kia cọ xát dị vật vào giữa hai chân cô, khiến cho cô thanh tỉnh trở lại, cô biết lúc này hắn đã rơi vào tình thế bắt buộc rồi.

"Mang bao..." Cảnh Giai Tuệ lạnh lùng nhắc nhở.

Đồng Nhiên dừng lại một chút, đương nhiên hắn sẽ không cho rằng đây là một lời mời nhiệt tình của một người phụ nữ, nhìn ánh mắt ghét bỏ của Cảnh Giai Tuệ, hắn khẽ nhếch miệng, nheo mắt nói: "Nếu đeo bao thì em báo cảnh sát thế nào chứ? Hiện tại làm cái gì người ta cũng yêu cầu bằng chứng đó!"

Cuối cùng, hắn cái gì cũng không có phòng hộ mà trực tiếp đi vào. Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên bóng ma "Sông Hồng" đã quá mức ám ảnh, cho nên lần này hắn rất kiên nhẫn, dùng rất nhiều chất bôi trơn, chậm rãi dùng nơi ướt át của mình tiến vào nơi khô cạn của cô.

Dường như có chút ảnh hưởng của thuốc an thần, hoặc là do công hiệu của dịch bôi trơn, lúc này đây quả nhiên đã không còn đau đớn như trước nữa, người đàn ông kia cố ý chậm rãi dùng sức đâm sâu vào, khiến cho cô cũng dần quen thuộc với dị vật đang ở bên trong cơ thể mình.

"Em cử động thắt lưng đi! Sẽ càng dễ chịu hơn đấy..." Hắn thở hổn hển, dán vào tai cô nói.

Cảnh Giai Tuệ đỏ mặt, nhổ một bãi nước bọt vào khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mặt mình kia, nhưng người đàn ông kia lại không hề giận dữ, chỉ tăng thêm sức lực, mạnh mẽ ma sát bên dưới cô. Cảnh Giai Tuệ muốn mở miệng mắng mà không thể, cuối cùng lại cảm giác được sự tê dại khác lạ giữa cơn đau mơ hồ, bản năng của cơ thể bùng phát, trong tốc độ ngày một tăng của hắn, rất nhanh cô đã đạt tới cao trào.

Đồng Nhiên cũng đồng thời đạt đến cực hạn, khuôn mặt tuấn tú đầy mồ hôi, hai tay dùng sức ôm mông cô thúc vào, phối hợp với dị vật đứng thẳng của hắn...

Gầm nhẹ một tiếng, hắn đem dị vật giữa hai chân cô rút ra, sau đó toàn thân run rẩy, tùy tiện bắn thẳng lên vùng kín của cô, khiến cho giữa hai chân cô đặc sệt một mảng lớn...

Lấy cớ vì không cho cảnh sát có thể lưu lại được chứng cứ, người đàn ông cường ngạnh kia lại bắt cô đi tắm, trong bồn tắm, hắn lại tiếp tục "nhấm nháp" Cảnh Giai Tuệ thêm một lần nữa.

Đêm hôm đó, vì tác dụng của thuốc quá mạnh, ngay cả đi tiểu cô cũng phải dựa vào người đàn ông này.

Cảnh Giai Tuệ cực kỳ tức giận, ngày hôm sau rời giường, cô lập tức đưa tay đẩy người đàn ông kia ra, nổi giận đùng đùng mặc quần áo, nhưng lại tình cờ trông thấy một tập hồ sơ đặt trên bàn làm việc của hắn, bên trong rải rác ảnh chụp khiến cho cô tò mò lấy ra xem, đó là ảnh chụp thường ngày của anh trai và ba mẹ cô, từ việc đi dạo phố tới việc đi chợ đều không thiếu một tấm, tất cả đều đã được ghi chép lại chi tiết trong hồ sơ.

"Anh làm việc này với mục đích gì?" Cảnh Giai Tuệ giơ ảnh lên, khó có thể kiềm chế được sự sợ hãi, run giọng hỏi.

"Không làm gì cả, chỉ là đang cân nhắc xem có nên để các huynh đệ ngày trước tới "chăm sóc" anh trai của em một chút hay không. Đã lâu rồi không đánh người, nghe nói dạo này giá cả tăng cao, trước kia chém một người bảng giá là hai vạn, hiện tại đã lên đến sáu vạn, ngồi tù thay là bảy mươi vạn..."

"Đủ rồi!" Cảnh Giai Tuệ biết người đàn ông này không phải là người thích nói đùa, cô đã từng nghe thấy hắn và đàn em nói chuyện với nhau, đó là lần đầu tiên cô sinh ra cảm giác sợ hãi đối với người đàn ông mà mình yêu thương, cũng là lần đầu tiên khiến cô phải suy nghĩ đến chuyện tương lai giữa cô và hắn.

Mà hiện tại, đối tượng trả thù lại chính là anh trai cô, cô sẽ không ngốc đến mức hy vọng xa vời các cơ quan tư pháp có thể bảo vệ người nhà của mình 24/24.

Người đàn ông kia cố ý bày ảnh chụp ra, ý tứ không nói ra khỏi miệng - Tôi còn chưa chơi đủ đâu, đừng mơ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!

Đồng Nhiên không hạn chế sự tự do của Cảnh Giai Tuệ, thậm chí khi cô rời Thượng Hải về nhà, Đồng Nhiên tuy rằng không đi cùng, nhưng vẫn phân phó lái xe đón cô ở sân bay rồi đưa cô về nhà. Hắn không đi cùng thật sự đã khiến cho cô nhẹ nhõm lắm rồi, còn lại hắn muốn làm cái gì cũng được.

Khi Cảnh Giai Tuệ đến nhà liền nhìn thấy ngay hai chiếc xe hơi cao cấp đang đỗ ở trước cổng. Cô ôm thắt lưng khó chịu đi lên lầu, gõ cửa, người bước ra là ba Cảnh, thấy cô về liền thở dài một cái, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng con cũng đã về, các bà ấy đã ở đây ba ngày rồi."

Cảnh Giai Tuệ đem túi xách đặt lên tủ giày rồi đi vào phòng khách, nhìn thấy Triệu Lệ Phương - mẹ của Đồng Hiểu Lượng đang ngồi an vị trên sô pha, mà bác của Đồng Hiểu Lượng là Đồng Lị cũng đi cùng.

Quan hệ của Triệu Lệ Phương và Đồng Lị không thân thiết lắm, bên ngoài vẫn luôn tỏ ra khách sáo với nhau. Lúc trước đến thành phố A chữa bệnh lại không ở lại nhà của anh trai thì đã đủ hiểu rồi, nhưng hôm nay không biết vì sao mà bà lại đi cùng với Triệu Lệ Phương để tới gặp Cảnh Giai Tuệ.

Giống như mọi ngày, Triệu Lệ Phương trang điểm khá tinh tế trên khuôn mặt đã có chút nếp nhăn, nhưng khóe mắt và lông mày lại không che dấu được sự u sầu. Vừa nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ bước vào, bà liền vội vàng đứng lên, miễn cưỡng kìm chế lại cơn giận dữ, mỉm cười nói: "Tuệ Tuệ, con đã về rồi."

Cảnh Giai Tuệ cũng không biết là nên xưng hô với mẹ của bạn trai cũ thế nào cho phải: "Dì..."

Triệu Lệ Phương bắt lấy tay cô: "Tuệ Tuệ, xem như là dì cầu xin con, con hãy đến gặp Đồng Hiểu Lượng đi!"

Cảnh Giai Tuệ dịu dàng nói: "Dì, dì ngồi xuống đi, cháu hiểu tâm trạng của dì lúc này, nhưng hiện tại, cháu thật sự không thể đến gặp anh ấy..."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Triệu Lệ Phương đã nhanh chóng thay đổi, bà đứng bật dậy, nếu không có Đồng Lị ngăn lại thì có khi Cảnh Giai Tuệ đã bị bà ta tát cho một cái rồi.

Cảnh Giai Tuệ nhìn vẻ mặt giận dữ của Triệu Lệ Phương, vẫn bình tĩnh nói: "Cháu và Đồng Hiểu Lượng đã chia tay nhau, bây giờ cháu đến gặp anh ấy với tư cách gì? Tiếp tục khiến cho anh ấy tổn thương sao, hay là bày ra một thái độ giả dối với anh ấy ạ?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-74)