Vay nóng Tima

Truyện:Em Dám Quên Tôi - Chương 10

Em Dám Quên Tôi
Trọn bộ 74 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Shopee


Sau khi Cảnh Giai Tuệ năn nỉ, lái xe cũng tới giúp đỡ, bảy người làm đến mười hai giờ mới có thể đem hết hàng hóa lên xe.

Thời tiết ở Thượng Hải lại ẩm ướt nóng nực, thùng đựng hàng bị mặt trời phơi nắng chẳng khác nào cái nồi hấp, nắng thùng nóng đến mức có thể chiên trứng gà, vài người có cảm giác như đang ở phòng tắm hơi vậy, mồ hôi cứ tuôn ra không ngừng, toàn bộ quần áo đều ướt mồ hôi.

Cảnh Giai Tuệ đi đầu mở thùng, cầm quyển sổ xé bỏ nhãn hiệu cũ, nhãn cũ rơi xuống đất, cô liền dán nhãn hiệu hiệu mới lên, lại một quyển bản để vào hộp giấy, dùng keo dán kín theo hình chữ thập. Mấy người thợ phụ đang làm thì đứng dậy.

Thật đúng là lo lắng cái gì thì cái đó đến, có công nhân nữ bắt đầu than thở. Có một người đi đầu thì lập tức có người phụ hoạ theo đuôi.

Qua một lúc, có vài nữ công nhân buông quyển sổ trong tay, nhìn Cảnh Giai Tuệ nói: "Bà chủ, việc này quá nặng nhọc rồi. 150 đồng là không được. Cô thêm chút tiền đi." Các nữ công nhân khác cũng ngừng tay, cô không nói gì chỉ tiếp tục dỡ hàng, rồi lại mở thùng hàng, lại còn muốn chuyển hàng lên, cho dù là đàn ông cũng không muốn làm, sớm biết thì đã không đến đây. Bây giờ muốn đi thì cũng không thể.

Tuy rằng Cảnh Giai Tuệ biết các cô mượn cơ hội nâng giá, nhưng lại sợ các cô thật sự mặc kệ mà bỏ đi.

Công việc vô cùng vất vả, khó khăn đến bước cuối cùng này, chỉ cần thay nhãn hàng thì mọi thứ đều xong, cô cũng không muốn phức tạp, còn nữa quả thật các cô cũng đã rất vất vả, chỉ cần các cô không yêu cầu quá phận, cô cũng không quá mức hà khắc.

Bất quá tai nghe mắt thấy, Cảnh Giai Tuệ cũng biết nhóm nữ công nhân đang tiến đến chỗ cô, mỗi ngày đều bàn việc làm ăn, nếu da mặt mỏng và hiền lành quá thì làm sao có thể trụ lại được, nếu như mình quá tốt bụng, các cô ngược lại sẽ rao giá trên trời.

Sau khi nghe các cô oán giận xong, Cảnh Giai Tuệ mới không nhanh không chậm nói với các cô: "Chị à, chúng ta đã tính toán là làm ba tiếng, bây giờ đã làm được hai tiếng rồi. Muốn tôi thêm tiền cho mọi người, vậy thì mọi người phải làm nhanh như công nhân nam rồi. Tôi cũng nói trước, nếu không muốn làm nữa, bây giờ có thể đi, nhưng khi kết toán thì sẽ khấu trừ một giờ tiền công. Về phần việc, mệt thì nhất định phải mệt, nếu mà vừa thoải mái vừa kiếm được nhiều tiền, tôi tình nguyện tự mình làm, rồi lấy hết tiền lời lời."

Không đợi nhóm nữ công nhân mặt biến sắc, cô còn nói thêm: "Tôi biết mọi người vất vả, như vậy đi, nếu mọi người có thể làm nhanh hơn chút nữa, tôi liền thêm cho mỗi người 50 đồng, buổi tối sẽ mời mọi người ăn một bữa ngon."

Nhóm nữ công nhân tính tính thấy rất có lời, liền đồng ý. Sau hai giờ, khó khăn dán nhãn hàng mới lên tất cả quyển sổ. Cảnh Giai Tuệ đứng lên, cảm thấy cảm trời đất quay cuồng, bụng cũng từng đợt kêu to, mới nhớ ra cả ngày hôm nay mình chưa có ăn gì.

Đứng một hồi, đầu óc thanh tỉnh, Cảnh Giai Tuệ cùng nhóm nữ công nhân cùng nhau đem hàng lên xe. Thùng đựng hàng còn chưa được một nửa thì Cảnh Giai Tuệ đã muốn chịu hết nổi, cơ hồ ôm thùng không được nữa.

Cảnh Giai Tuệ cố gắng ôm thùng giấy đưa lên, đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt, lập tức theo hộp giấy ngã xuống, hộp giấy trong tay cũng rơi xuống trên đùi cô. Đau đớn liền ập đến, thiếu chút nữa làm cho cô cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Nhóm nữ công nhân cuống quít nâng cô dậy, chuyển cô ra ngoài thùng đựng hàng, đặt nằm thẳng, một nữ công nhân đi bên cạnh mua 2 bình nước khoáng, một bình rót cho cô uống vài hớp, một bình thì đổ lên đầu cô. Cảnh Giai Tuệ cảm thấy trên đầu mát lạnh, thì từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy nhóm nữ công nhân cùng lái xe đều vây quanh cô. Trên đùi từng đợt đau đớn, vừa chạm vào chính là đau đến tận xương tủy, không biết có bị thương vào xương cốt hay không. Cảnh Giai Tuệ nói mình không có việc gì, bảo nhóm nữa công nhân tiếp tục công việc, tự mình nửa nằm trên mặt đất. Lái xe nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ bị thương, cũng tự mình gia nhập vào hỗ trợ, nhóm nữ công nhân cũng làm nhanh hơn. Nửa giờ sau thì đã đem hết hàng hóa lên thùng hàng.

Cảnh Giai Tuệ lấy tiền thanh toán cho nhóm nữa công nhân: sau khi thanh toán, lại phân phó lái xe vận chuyển hàng hóa đến tập đoàn Triệu Dương, rồi tự mình lái xe đến bệnh viện.

Lúc này, đã gần giờ tan tầm, đến bệnh viện, kéo cái chân bị thương vào phòng cấp cứu, bác sĩ xem xong, ánh mắt trừng như viên đạn: "Cô đến một mình thôi sao? Cô bị thương lúc nào?"

"Khoảng một giờ trước, bị một thùng đồ rớt trúng chân, lúc mới bị thương thì rất đau, sau lại bớt đau, cảm thấy cũng không đến nỗi nào...... Bác sĩ, chắc cũng không nghiêm trọng đúng không?"

"Còn không nghiêm trọng? Bị gãy xương đùi rồi! Cô còn nói không đau! Lại co thể nhịn đến bây giờ? Người nhà cô đâu? Sao chỉ có một mình cô với cái chân bị thương vào bệnh viện như vậy?"

"Bác sĩ...... Hiện tại tôi đang đi công tác, chỉ có thể đến một mình thôi......" Bác sĩ nhìn cô gái thấy tuổi còn trẻ, thở dài lắc đầu: "Thanh niên bây giờ, làm công cũng không dễ dàng!"

Cô bị bác sĩ giáo huấn một trận, rồi còn phải đi bó bột.

Đúng lúc này, thư ký Đồng Nhiên là Mã tiểu thư gọi điện thoại đến: "Cảnh tiểu thư, sao cô còn chưa đến vậy? Đồng tổng chờ cô rất lâu rồi."

Trong phòng rất im lặng, ngay cả bác sĩ ngồi bên cạnh cũng nghe được tiếng nói bên kia điện thoại, thấy vô cùng tức giận, hướng về phía di động Cảnh Giai Tuệ lớn tiếng nói: "Đùi cô đã muốn đứt rồi, còn muốn đi đâu, bảo cấp trên của cô lo mà trả tiền tai nạn lao động đi!"

"A? Cảnh tiểu thư cô bị thương sao? Sao lại như vậy......" Mã thư ký còn chưa nói hết câu, điện thoại tựa hồ đã bị một người khác đoạt đi.

"Sao lại bị thương?" Đồng Nhiên trầm giọng hỏi.

Cảnh Giai Tuệ không nghĩ tới hắn lại ở bên cạnh Mã thư ký, lặng đi một chút nói: "À, không có việc gì, khi di chuyển thùng hàng thì bị rớt trúng chân, đang ở bệnh viện xử lý, một chút là xong rồi, sẽ tới công ty ký tên, hay là anh liên hệ với Dương Tổng trước giúp tôi, gửi tiền hàng đến công ty của tôi trước dùm......"

Đồng Nhiên mất kiên nhẫn, giọng thoáng chút cao, ngắt lời Cảnh Giai Tuệ đang bàn chuyện làm ăn: "Ở bệnh viện nào?"

"Bệnh Viện Nhân Dân số 6!" Lòng nhiệt tình của ông bác sĩ đã lớn tiếng thay Cảnh Giai Tuệ trả lời rồi.

Bên kia sau khi nghe xong, cũng không chờ Cảnh Giai Tuệ trả lời, liền ngắt điện thoại, kết quả bên này bột còn chưa bó xong, Đồng Nhiên đã hấp tấp chạy tới bệnh viện.

Hắn đến nơi cũng không nói gì, chỉ đứng im nhìn bác sĩ bó bột cho cô, ông bác sĩ này cũng thật là biết nhìn người, vừa nhìn thấy người đàn ông kia thì đã biết anh ta không được tử tế, nhìn thế nào cũng không giống người lương thiện, cũng không giống như mới vừa rồi còn trêu chọc trong điện thoại, bây giờ chỉ cúi đầu làm việc của mình, cũng không nói nhiều.

Đồng Nhiên chớp mắt một hồi, liền xoay người đi ra ngoài, không khí nhất thời buông lỏng, ông bác sĩ kia ngẩng đầu nhìn Cảnh Giai Tuệ nói: "Ông chủ của cô sao lại giống đại ca xã hội đen quá vậy? Mặt nhìn thật là hung ác!" Cảnh Giai Tuệ hơi hơi cười khổ, không nói gì.

Không bao lâu sau, đại ca Xã Hội Đen đẩy một chiếc xe lăn mới tinh đi vào.

Thấy Cảnh Giai Tuệ đã bó bột xong, hắn bước tới, một tay ôm lấy cô, Cảnh Giai Tuệ còn chưa kịp kinh hô thì đã bị người ta đặt lên xe lăn.

Sau khi hỏi kĩ thời gian tái khám. Đồng Nhiên liền giúp Cảnh Giai Tuệ ngồi lên chiếc xe việt dã của mình.

Bên trong xe không gian đủ rộng, chỗ ngồi phía sau để thêm xe lăn vào vẫn còn dư chỗ.

Dọc theo đường đi Đồng Nhiên cũng không nói chuyện, sắc mặt cứ âm trầm mà lái xe đi đến bãi đậu xe của khu nhà xa hoa sang trọng.

Khu nhà cao cấp xa hoa này là do một thương nhân người Hồng Kông cho xây dựng, so với cả nước đây là khu vực có giá trên trời, Cảnh Giai Tuệ tuy là một công dân làm công ăn lương bình thường, nhưng khi được nhìn thấy cảnh tượng này, cô mới thấy nơi đây đúng là đáng giá.

Cách cổng chính khoảng 30 mét, là một cái hồ hình tròn đường kính khoảng 10 mét, chính giữa cái ao chính là một hòn giả sơn, trên đỉnh hòn giả sơn có khắc mấy cô gái đang chơi đùa với nhau, nước trong hồ trong vắt, mấy trăm con cá chép đầy màu sắc bơi qua bơi lại bên trong, có một cái hồ nhỏ hình vuông có trang bị sẵn thức ăn bên trong. Trong tiểu khu là các tòa nhà cao tầng nối dài, phía trước là cỏ xanh tươi tốt, chung quanh bị cây cối cao lớn bao quanh, cho dù là tầng dưới, cũng tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy bên trong.

Tự dưng cô lại cảm thấy thân thiết hơn, người đàn ông này chính xác không phải là người đàn ông da mặt dày kia nữa, mà chính Lý Nhiên người cùng cô chen chúc tai căn nhà trệt.

"Nơi này có bất động sản của tôi, chân cô đang bị thương, ở lại khách sạn cũng không tiện lắm, tạm thời cô ở đây đi!"

"Không cần, ngày mai tôi sẽ lên máy bay đi về. Vẫn nên ở khách sạn thì hơn......" Không đợi cô nói xong, Đồng Nhiên lại một tay ôm lấy cô, ngay cả xe lăn cũng thành vô dụng, lập tức ôm cô vào thang máy.

"Anh nghe mà không hiểu tôi nói gì sao? Anh hãy buông tha cho tôi đi!"

Đang nói nữa chừng, không ngờ Đồng Nhiên lại buông tay ngay lập tức, Cảnh Giai Tuệ bị ngã xuống, đau đến nói không ra lời.

"Cảnh Giai Tuệ, cô có biết cô rất đáng ghét hay không, có đôi khi tôi cảm thấy cô chẳng khác gì kẻ câm điếc, cô làm như vậy là vì muốn được gặp tôi phải không?"

Người đàn ông độc ác này nói ra những lời thật muốn người ta tức chết, thực sự là không nói nên lời.

"Anh đúng là đồ điên! Ai mà muốn gặp anh chứ!"

Lúc này thang máy đã lên đến nơi. Loại nhà cao cấp này được thiết kế theo kiểu một tầng chỉ có duy nhất một nhà, thang máy vừa mở ra là nhìn thấy phòng khách. Đồng Nhiên cũng không thèm quan tâm cô, lập tức đi ra khỏi thang máy. Cảnh Giai Tuệ miễn cưỡng đứng lên muốn nhấn công tắc xuống lầu, nhưng lại nhớ ra công tắc thang máy cần phải có thẻ nhà mới có thể sử dụng được.

Cô chỉ có thể chậm rãi đi vào, đặt mông ngồi xuống ghế trong phòng khách.

Căn nhà này được bài thí theo kiểu xa hoa, cũng không có nhiều vật dụng hiện đại lắm, nhưng hầu hết đều rất sang trọng đắt tiền, nhưng mấy thứ đó cũng không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ đang dần kéo đến.

Cảnh Giai Tuệ biết, lúc này bản thân nên tỉnh táo.

Không biết Đồng Nhiên ở trong nhà bếp làm gì, không lâu sau, cô ngửi thấy hương vị sữa nóng, còn có hương thơm của thức ăn, bụng Cảnh Giai Tuệ kêu vài tiếng, hệ tiêu hóa đang liều mạng nhắc nhở cô một ngày nay đã không ăn gì rồi.

Cho dù là bụng đói kêu vang cũng cản được cơn buồn ngủ đang dần xâm chiếm.

Mấy ngày nay tinh thần cô vô cùng căng thẳng, hơn nữa lại làm việc lao động chân tay nặng nhọc, sực lực đã sớm cạn kiệt, hơn nữa thuốc giảm đau của bệnh viện đang dần có tác dụng. Cũng không biết khi nào, cô đã thoải mái tựa đầu vao gối ngủ thiếp đi.

Đồng Nhiên từ nhà bếp bưng ly sữa nóng cùng cơm bò sốt cari bưng ra ngoài, lại nhìn thấy cô gái kia đã tiến vào mộng đẹp từ lúc nào, mặt cô tái nhợt xanh xao.

Hắn đặt khay thức ăn xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Cảnh Giai Tuệ rồi ngồi xuống. Sắc trời về chiều đỏ rực xuyên qua cửa sổ làm cho không khí trong phòng trở nên ám muội.

Đối với cô gái nhỏ bé này, hắn chỉ cần dùng tay, cũng dễ dàng bẻ gẫy cái cổ nhỏ bé yếu ớt kia.

Thực ra thì, hắn đã thật sự vươn tay ra, ngón tay thô to tại nơi da thịt mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, sau đó duỗi bàn tay, nắm lấy cổ của cô......


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-74)