Ch.02 → |
việc, nhưng vẫn không thể ngăn cản được những chú chim cánh cụt QQ đang nhấp nháy liên tục trên màn hình.
Nếu cẩn thận nhìn kỹ, thì có thể nhận ra là mọi người đều chỉ đang nói đến một chủ đề duy nhất đó là -- Cảnh Giai Tuệ tháng sau sẽ làm dâu ở một gia đình giàu có!
Ngón tay nhảy loạn trên bàn phím, miêu tả sinh động sự thật đứng đằng sau câu chuyện của một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, chỉ mới vào công ty chưa đến một năm mà đã không ngừng thăng quan tiến chức lên làm trưởng phòng, cuối cùng trở thành nhân viên chủ chốt của công ty và quyến rũ thành công một thiếu gia trẻ tuổi, một câu chuyện cổ tích được thực hiện bằng những thủ đoạn dơ bẩn và những giao dịch mờ ám.
Một nhóm người thi nhau gõ chữ, tiếng lách cách của bàn phím vang lên không ngừng: "Lúc trước cô ta cũng chỉ là một trợ lý nhỏ chạy việc, sao nhanh như vậy đã được vào làm trong bộ phận thương mại chứ?"
"Còn không phải là nhiệt tình đi nịnh hót sếp tổng sao......" "Nghe nói cô ta thường xuyên mượn cớ tăng ca rồi chui vào phòng của sếp......"
"Biết gì không? Bạn trai của cô ta cũng không phải dạng giàu có bình thường đâu nhé! Mà là siêu siêu giàu! Mấy ngày nay toàn lái xe tới đón cô ta, từ Aston Martin đến Bentley, mẹ ơi, chưa một lần trùng lặp! Cô nói xem Cảnh Giai Tuệ có gì đáng để anh ta coi trọng chứ? Chơi đùa còn chưa đủ ư? Mà lại còn muốn cưới về nữa?"
"Có lẽ là do kỹ năng giường chiếu của cô ta rất tốt! Dù sao cũng theo giám đốc của chúng ta rèn luyện lâu như vậy, kẻ có tiền thì mê nhất cái gì, còn không phải là quá rõ ràng rồi sao......"
"Bạch Văn Văn, đánh máy cho tôi bản báo giá này, công ty Sainsbury của Anh tháng này muốn đặt một đơn hàng, hôm nay bọn họ muốn định giá cho sản phẩm mới." Một thanh âm trong trẻo đột nhiên xuất hiện, tiếng lạch cạch gõ bàn phím cũng theo đó mà im bặt.
Giữa bầu không khí yên ắng gượng gạo đậm mùi bài xích, một cô gái thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch sự, một bên cúi xuống kiểm tra văn kiện trong tay, một bên cầm bảng giá đưa cho trợ lý Bạch Văn Văn đang sợ hãi vì bị bắt gặp khi đang chat QQ.
Trưởng phòng Cảnh Giai Tuệ bất ngờ xuất hiện với vẻ mặt bình tĩnh, dường như không hề quan tâm tới một đống khung chat đang đề cập tới chuyện riêng tư của cô.
Bạch Văn Văn bị Cảnh Giai Tuệ bất thình lình đứng ở phía sau làm cho hoảng sợ, cuống quít tắt khung chat đi, vẻ mặt không được tự nhiên cầm lấy đơn đặt hàng, nhân tiện cẩn thận quan sát sắc mặt của Cảnh Giai Tuệ.
Cảnh Giai Tuệ lấy bút đánh dấu tô đậm những chi tiết cần lưu ý, sau khi dặn dò cẩn thận xong, liền nhanh chóng xoay người trở về chỗ của mình.
Bạch Văn Văn vỗ ngực, đang thầm cảm thấy mình thật may mắn khi vừa tránh được một kiếp thì lại nhìn thấy biểu tượng QQ trên màn hình sáng lên.
Cô thuận tay mở ra, một hàng chữ đập vào mắt khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh: "Đầu tiên xin cám ơn cô và các đồng nghiệp đã quan tâm tới đời sống tình cảm của tôi, tiếp theo, xin đừng đem những kinh nghiệm phong phú của bản thân rồi chủ quan áp đặt lên người khác."
Sau khi giáo huấn xong các đồng nghiệp thì di động của cô vang lên, cô bắt máy, bên trong điện thoại xuất hiện một giọng nói quen thuộc: "Tuệ Tuệ, anh đang đứng trước cửa công ty em, hôm nay em đừng làm thêm giờ nữa được không, nhanh đi ra đây đi! Thời gian của chú anh có hạn, sau khi gặp chúng ta thì chú sẽ phải bay đi Thượng Hải luôn!"
"Được, em biết rồi, em xuống ngay đây!" Cô mỉm cười tắt máy, không thể chịu nổi không khí ngột ngạt trong phòng làm việc thêm nữa, cô lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một hộp quà được gói rất đẹp, cùng với một chiếc váy trắng để trong túi, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh để thay.
Bạn trai cô rất coi trọng người chú chỉ lớn hơn mình 10 tuổi kia, lần đầu tiên ra mắt bạn gái với chú, mức độ long trọng không khác gì so với đi gặp thần tượng, cho nên cô cũng phải cẩn thận ứng xử trong cuộc gặp mặt này.
Đi ra cửa công ty, cô liền nhìn thấy ngay một mái tóc húi cua, một người đàn ông đang đứng dựa vào chiếc Lamborghini, Đồng Hiểu Lượng trước kia rất hợp với khuôn mặt trẻ con, nhưng rốt cục không biết làm sao mà lúc sắp kết hôn lại đi sửa sang đầu tóc như vậy, hỏi anh thì anh lại nói cái gì mà đây là hình ảnh của một người đàn ông trưởng thành, những người đàn ông thành đạt đều có dáng vẻ như vậy!
Nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ mặc một chiếc đầm trắng trang nhã, mái tóc thường ngày luôn buộc lên thì bây giờ đã được xõa tung ra, càng làm tôn lên làn da trắng nõn, đôi chân dài thon thả phối hợp với một đôi giày xăng đan, thanh nhã như một bông hoa sen xuất hiện ngay trước mắt, anh vội vã đi tới nói: "Vợ của anh hôm nay thật đẹp!" Nói xong cúi xuống hung hăng hôn một cái rất kêu lên mặt Cảnh Giai Tuệ.
Khuôn mặt trắng mịn thoang thoảng mùi sữa thơm, dường như không một món đồ trang điểm nào có thể thay thế, chỉ hôn một cái thôi vẫn chưa đủ, anh lại mạnh mẽ hôn thêm một cái nữa.
Cảnh Giai Tuệ có chút ngượng ngùng đẩy người bạn trai lúc nào cũng như con nít kia ra: "Nhiều người đang nhìn, anh nghịch ngợm gì vậy hả! Nhanh lên xe đi, mới vừa rồi anh còn thúc giục em, hiện tại không thấy sốt ruột sao?"
Đồng Hiểu Lượng không thèm để ý, vòng tay ôm lấy Cảnh Giai Tuệ: "Chính vì nhiều người nên anh mới càng muốn ôm em thật chặt, để cho bọn họ biết em là vợ của anh, đừng ai mong đoạt được!" Nói xong liền bế cô lên xe.
Ngồi vào trong xe, bên trong khắp nơi đều là đồ ăn vặt đóng gói, Cảnh Giai Tuệ đã tập thành thói quen, cũng không câu nệ tiểu tiết nhiều, vừa lục lọi mấy gói đồ ăn vừa nói: "Chú út của anh không phải luôn ở nước ngoài sao? Tại sao lần này lại về?"
"Chú ngày nào cũng bận rộn như vậy, đi khắp nơi trên thế giới, nhưng mà hàng năm cũng có mấy ngày nghỉ để trở về nước, song thời gian cũng không nhiều, cho nên em có biết là lần gặp mặt này khó khăn tới mức nào không? Vợ ơi, lát nữa nhớ nói năng ngon ngọt một chút nhé, ở trong nhà chú của anh cũng được xem như nhất ngôn cửu đỉnh, em đừng nghĩ mẹ anh là người khó đối phó nhất, ở trước mặt chú anh, khí thế của mẹ đã nhỏ lại còn không bằng một mẩu vụn!"
Nghe bạn trai mình nói về mẹ chồng tương lai, Cảnh Giai Tuệ chỉ có thể cười khổ một tiếng, nói: "Được được, em biết rồi, lát nữa tuyệt đối sẽ không làm cho anh mất mặt!"
Địa điểm gặp mặt chú của Đồng Hiểu Lượng là một biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố.
Chỗ này từng là khu dân cư với những ngôi nhà cao thấp nối tiếp nhau, hơn nữa còn được bao quanh bởi đồng ruộng, hồi trước Cảnh Giai Tuệ cũng đã từng thuê nhà ở đây để ở trọ ba năm đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, cô cũng không còn quay lại đây nữa, bây giờ bất ngờ lại được đưa tới đây, lúc đầu cô còn không nhận ra.
Những ngôi nhà ngày xưa cơ bản đã bị san bằng hết, không biết từ khi nào, trong khu vực nhà ở cũ nát này lại xuất hiện một căn biệt thự.
Đồng Hiểu Lượng xuống xe, nhưng Cảnh Giai Tuệ thì vẫn ngơ ngác ngồi bên trong: "Em làm sao vậy! Đến nơi rồi, xuống xe thôi!"
Cảnh Giai Tuệ lúc này mới lấy lại được tinh thần, cầm lấy gói quà rồi cùng Đồng Hiểu Lượng tay trong tay tiến vào biệt thự.
Mặt tường bên trong căn biệt thự này đều được làm bằng thủy tinh trong suốt, từ đây có thể nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài.
Một người đàn ông đang ngồi bên trong uống cà phê, say sưa nhìn ra cửa sổ.
"Chú, chúng cháu tới rồi đây!"
Nghe thấy giọng của Đồng Hiểu Lượng, người đàn ông kia lúc này mới quay đầu lại nhìn bọn họ.
Anh ta khoảng ba mươi tuổi, mái tóc húi cua giống với Đồng Hiểu Lượng, để lộ ra vầng trán cao và cặp lông mày rậm rạp, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn qua có vẻ rất ngang ngược, sống mũi thẳng và cặp môi rất mỏng. Người ta thường nói những người môi mỏng thì hay bạc tình, mà người đàn ông này thì đúng là tạo cho người ta một cảm giác rất khó để tiếp cận.
Anh ta cao khoảng 1m83, dáng người rất chuẩn, khiến cho người ta phải ngước nhìn. Chiếc áo sơ mi màu trắng anh đang mặc rất thích hợp để che giấu đi sự ngang tàn của mình, thể hiện rõ phong thái của một thương nhân.
"Chú, đây là người yêu của cháu, Cảnh Giai Tuệ; Giai Tuệ, đây là chú của anh."
Lúc Đồng Hiểu Lượng giới thiệu xong rồi quay sang, anh mới nhận ra cô bạn gái ngày thường luôn nhiệt tình niềm nở nói chuyện với mọi người, bây giờ lại lặng người nhìn thẳng vào chú mình, khuôn mặt trong sáng thuần khiết trở nên trắng bệch không còn một giọt máu.
Ch. 02 → |