← Ch.094 | Ch.096 → |
Tô Tranh mở to mắt, nhìn lên trần nhà màu trắng.
Tầm mắt của cô đi xuống, phát hiện đây căn phòng trắng tinh ngăn lặp, cô nằm ở trên giường, với ga trắng và gối trắng.
Đây là phòng bệnh của bệnh viện.
Tô Tranh cười khổ, cô lại có thể không chết.
Cô thử thăm dò đứng dậy, lại phát hiện chân của mình không thể nhúc nhích, lại nhìn xuống, thì ra cả cái chân trái của cô đã đắp đầy thạch cao.
Cô vừa động, lại làm người bên cạnh tỉnh đậy, người nọ mơ hồ ngẩng đầu, vừa thấy cô tỉnh lại lập tức kinh hỉ kêu lên: "Tô tranh, cô đã tỉnh."
Tô Tranh vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy trước mặt là cái đầu bóng loáng, và cả đôi vòng tai to đại ở trên tai, đúng là A Rượu.
Người này chẳng những là A Rượu, mà còn là A Rượu hơn 20 tuổi, vì thế Tô Tranh có thể khẳng định, cô không có trọng sinh mà cô đang thật sự ở trong bệnh viện sau tai nạn.
A Rượu thấy Tô Tranh tỉnh lại thì rất vui vẻ, đưa nước cho Tô Tranh, lại tiếp tục lấy hoa quả cho cô, rồi nói về tình trạng của cô. Thì ra là Tô Tranh bị tai nạn cũng không nghiêm trọng lắm, lúc ấy do quá sợ hãi mà bị hôn mê bất tỉnh, nhưng sau khi bác sĩ kiểm tra thì ngoài bị gãy chân, thì các viết thương ngoài da cũng không có gì đáng ngại.
Ở trong lòng Tô Tranh tự cười trào phúng chính mình, thì ra một người tội ác tài trời như cô lại là một người mệnh lớn, hai lần tai nạn xe cộ, một lần trọng sinh, một lần chỉ gãy xương.
Đối với Tô Tranh bây giờ cô cũng không còn gì vướng bận, nên chân trái bao giờ mới phục hồi cũng không có gì quan trọng, ngay cả mạng cô cũng không cần. Nên sống thành cái dạng gì, Tô Tranh là không để ý chút nào.
A Rượu nhìn thấy Tô Tranh như vậy, rất bất đắc dĩ, luôn nói con người luôn phải hướng về phía trước chuyện gì cũng sẽ có hy vọng.
Tô Tranh lại hỏi lại A Rượu một câu: "Cậu biết tôi sống mười năm nay là vì gì sao?"
A Rượu nhất thời nghẹn lời, một lúc lâu sau mới vô lực phản bác: "Bọn nhỏ cũng không đi đâu cả cũng chỉ ở bên cạnh người đàn ông kia thôi, mà bọn họ cũng không thể mọc cánh mà bay đi mất được."
Tô Tranh mệt mỏi nhắm hai mắt lại: "Bọn họ luôn luôn ở nơi đó nhưng có lẽ tôi không nên đi đến bên cạnh họ. Tôi đi mười năm rồi, tôi đã quá mệt mỏi."
A Rượu nghe giọng nói khàn khàn bất đắc dĩ của Tô Tranh, đứng ở nơi đó đã lâu cũng không nói lời nào.
****************
Chuyện Tô Tranh bị tai nạn, rất nhanh chuyền đến tại Mạc Phong.
Sau khi anh biết tin, lòng anh lập tực đau như bị kim đâm. Trong lòng anh có một loại sợ hãi khó hiểu bắt đầu lan tràn, anh cảm thấy trong mơ hồ anh đã từng mất đi sinh mệnh nhất quý trọng nhất đó.
Anh cố gắng nghĩ lại nhưng lại không nhớ ra được gì, cả cuộc đời anh chưa từng một lần gắn với tai nạn giao thông.
Mạc Phong nhíu lại mày nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cuối cùng anh bật đứng lên.
Vệ sĩ ở bên cạnh hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Mạc Phong.
Mạc Phong đứng thẳng tắp như tượng gỗ, hô hấp bắt đầu dồn dập, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, nhất quyết sải bước ra khỏi phòng.
Người phụ nữ kia bị tai nạn giao thông, không nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương ở chân, nhưng tim của anh lại đau như bị kim trâm.
Sau thẳm trong lòng một âm thanh nói với anh, không phải chờ đến lúc tất cả mọi chuyện không thể vãn hồi lúc ấy dù hối hận cũng đã muộn, đừng để mình phải hối hận rồi cả cuộc đời của mình sẽ sống trong đau khổ và tự trách.
Mạc Phong bỗng nhiên nhớ đến lời Tô Tranh nói khi ở bên của sổ trên biển, cô nói nếu cô ấy chết, anh có đau khổ hay không.
Không, Mạc Phong thống khổ lắc đầu, cô không thể chết được.
Cho dù cô không thương anh, cho dù đời này anh vĩnh viễn không thể gặp cô, anh cũng không muốn Tô Tranh chết.
Anh muốn Tô Tranh được hạnh phúc sống trên thế gian này. Dù anh có bất hạnh hay hạnh phúc đều không sao.
Anh ích kỷ hy vọng cho đến lúc anh trút hơi thở cuối cùng, vẫn có thể lặng lẽ nhớ lại, có một người cùng sống cùng hít thở một bầu không khí với anh.
Anh có thể chịu được sẽ không còn được gặp lại Tô Tranh, nhưng anh không thể chịu được trên thế giới này không còn có Tô Tranh.
Cám xúc qua đi, Mạc Phong ngay lập tức phóng xe lao đến bệnh viện.
Anh muốn tận mắt nhìn thấy cô xem cô có mạnh khỏe hay không.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |