← Ch.091 | Ch.093 → |
Cửa chính bị mở ra lần nữa, lão phu nhân nhà họ Mạc và bà Miêu từ từ đi từ trên tầng xuống, từ trên cao nhìn xuống mọi người, hơi châm chọc giải thích nói: "Chuyện này có quan hệ với Yên Nhiên và Cách Ly, hai đứa bé không nên rời đi, ít nhất cũng nên nghe xong sự thật."
Tròng mắt của Mạc Gấm liếc nhìn cháu gái nhỏ và cháu trai nhỏ của mình, một câu cũng không nói.
Mạc Cách Ly đứng ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc, nghe thấy thế ánh mắt căng thẳng, mấp máy môi.
Mạc Yên Nhiên thì rất ngạc nhiên nhìn về bà nội, chuyện này có quan hệ tới bé, lời này vốn không có gì sai, nhưng sự thật là gì? Có chuyện gì mà cô bé không biết sao?
Bàn tay nắm chặt bả vai Tô Tranh từ từ buông lỏng ra, Mạc Phong xoay người nhìn về phía mẹ của mình. Tại sao mẹ phải xuất hiện vào lúc này, bà muốn nói rõ thân phận của Tô Tranh sao? Bà muốn Tô Tranh chỉ còn hai bàn tay trắng sao?
Ánh mắt Mạc Phong bén nhọn đầy ý chất vấn nhìn sang Mạc Gấm, nhất định là do Mạc Gấm báo cho lão phu nhân.
Trong mắt Mạc Gấm thoáng qua một tia áy náy, anh đẩy kính lên, giải thích nói: "Mẹ mong muốn được nhìn thấy Tiểu thư Tô."
Trên tay Mạc Phong vẫn còn cầm lấy cánh tay của Tô Tranh, anh có thể cảm thấy mặc dù trên nét mặt của Tô Tranh trấn định, nhưng thân thể lại đang khe khẽ run rẩy, anh nhìn kỹ cô lại một lần nữa, cuối cùng phát hiện ra sắc mặt của cô gần như không còn một giọt máu.
Mạc Phong quét mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Mạc Yên Nhiên, cuối cùng ngẩng đầu lên nói với mẹ của mình: "Mẹ, chuyện này sau này có thể từ từ nói. Hôm nay ——"
Nhưng lời anh còn chưa dứt Mạc phu nhân đã nghiêm nghị cắt đứt lời nói của anh: "Tại sao phải từ từ? Bọn nhỏ có quyền được biết không phải là sao?"
Mạc phu nhân nhìn chằm chằm cậu con trai cả, cười lạnh hỏi: "Thì sao, Mạc Phong, con mềm lòng? Con nghĩ cho cho đứa bé hay là nghĩ cho cô ta?"
Mạc Phong buông anh cánh tay Tô Tranh ra, lạnh nhạt giải thích với mẹ mình: "Khi có cơ hội, tự nhiên con sẽ nói cho bọn nhỏ biết chuyện này!"
Trong ánh mắt của Mạc Gấm lóe ra một tia, anh đi lên trước lễ phép đỡ lấy tay lão phu nhân: "Mẹ, Yên Nhiên và Cách Ly còn nhỏ, chờ bọn chúng lớn một chút ——"
Mạc phu nhân cũng khoát tay ngăn cản lời nói của Mạc Gấm, vỗ vỗ bàn tay đỡ mình của Mạc Gấm, ý vị sâu xa nói: "Con trai, bây giờ bọn chúng đã có thể rời nhà đi, vậy cũng đã đủ lớn để biết mọi chuyện rồi? Chuyện này là việc nhà của anh trai con, anh con đối với cấp dưới luôn nghiêm nghị, đối con mình cũng nên lấy giáo dục của quân đội ra làm chuẩn."
Mạc phu nhân nói nhiều như vậy, nhưng mấu chốt nhất là câu" Chuyện này là việc nhà của anh trai con", một câu này làm Mạc Gấm cũng không tiện nói gì.
Mạc phu nhân bình thường quản giáo đứa bé không những nghiêm khắc mà còn cố chấp, thường thường chỉ thích theo phương thức của mình mà dạy đứa bé. Khi bà trở len độc ác là nghiêm khắc hơn thì dù người khác có khuyên cũng chỉ là gió qua tai.
Huống chi, mắt Mạc Gấm khép hờ, chuyện này, quá mức nhạy cảm, anh thật sự là người không thể nói chuyện.
Mạc Yên Nhiên to mò quay đầu liên tục lúc bên này lúc bên kia, thật là tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao tất cả mọi người ở đây đều trở lên thần bí.
Mạc Phong nhân lúc mẹ và em trai nói chuyện, đã dùng ánh mắt ý bảo vệ sĩ bên cạnh dẫn hai đứa bé đi, nhưng khi vệ sĩ nhỏ giọng dụ dỗ Mạc Yên Nhiên nói muốn dẫn cô bé rời đi trước, thì Mạc Yên Nhiên lại cố tình liều chết kéo em trai ở lại, quay sang nhìn ba ý là không đi.
Mà lúc này Mạc phu nhân nghiêng đầu thấy vậy, không khỏi giận, lạnh lùng "Hừ" một tiếng: "Mạc Phong, anh đang làm cái gì vậy? Bây giờ anh đã lớn, lời nói của mẹ anh mà anh cũng không chịu nghe sao?"
Mạc Yên Nhiên cố tình không chịu đi, bé thấy bà nội chú ý đến mình, vội vàng kêu to nói: "Bà nội, cháu không muốn đi, mọi người hãy nói hết mọi chuyện cho cháu đi?"
Mạc Phong cau mày, sao anh lại có thể có một cô con gái như vậy?
Anh lại phẫn hận lại không biết làm thế nào nhìn sang Tô Tranh, chuyện ngày hôm nay, người phụ nữ này muốn làm thế nào để xong việc?
Từ trước đến giờ đối với mẹ ruột bọn nhỏ đều có ấn tượng không tốt, hôm nay nhìn dáng vẻ của hai đứa bé, bọn họ vốn dĩ không biết gì vệ sự thật. Nếu như vào giờ phút này bỗng nhiên nói Tô Tranh chính là mẹ ruột, không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì?
Chuyện này nếu như cứ để như bình thường, từ từ nói có lẽ hai đứa bé có thể hiểu, nhưng là bây giờ vị bà nội này đã muốn phá hỏng đường lui củaTô Tranh. Sự thật từ miệng bà nói ra, hai đứa bé có thể tiếp nhận sao?
Tô Tranh liều mạng nắm chặt tay của mình, sau đó lại buông ra, nhưng thân thể của cô không thể bĩnh tình như trước mà khe khẽ run rẩy, thậm chí cô còn không dám nhìn lên hai đứa bé.
Cô nói với bọn họ, chờ đến khi đến đảo nhỏ nơi có biển xanh, cát trắng, cây dừa cô sẽ nói sự thật cho bọn họ.
Nhưng bây giờ cô không có cơ hội nói rồi, bọn họ phải từ miệng người khác mà biết sự thật rồi.
Bọn họ, sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Trong lòng Tô Tranh hoang mang, cô cảm thấy sợ hãi, cô sợ nhìn thấy ánh mắt xa cách của bọn nhỏ, sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Ảo ảnh không ngừng hiện lên trước mắt cô, ánh mắt bài xích, ghét bỏ, xa lạ, đó là ánh mắt của con cô nhìn cô!
Cái loại ánh mắt xa lạ bài xích ghét bỏ đó vẫn in thật sâu ở trong óc cô, kèm theo sự sợ hãi cái chết, kèm theo máu tanh, trở thành cơn ác mộng làm cho cô mất ngủ.
Lúc này, Mạc Cách Ly chợt bình tĩnh nói với bà nội: "Bà nội, bà có lời gì cứ nói đi."
Mạc lão phu nhân hài lòng nhìn cháu trai mình một chút, ung dung bưng tách trà lên tao nhã uống, lúc này mới từ từ nói: "Các cháu đã biết, mẹ của các cháu người đã bán các cháu đi từ khi các cháu còn rất nhỏ, cô ta đã bỏ các cháu lại mà rời đi."
Bàn tay nhỏ bé của Mạc Cách Ly nắm lại, nhẹ nhàng run lên, nhưng cậu bé vẫn bình tĩnh đứng ở đó, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy."
Mạc Yên Nhiên nhẹ nhàng"A" một tiếng, nhìn nhìn em trai rồi lại nhìn sang bà nội: "Chuyện này thì có quan hệ gì đến dì Tô?" Trên mặt cô bé bắt đầu lo lắng, hiển nhiên cô bé đã bắt đầu nhận ra được cái gì, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi chính bà nội của mình.
Mạc lão phu nhân thương hại nhìn cháu trai, cháu gái của mình, chậm rãi nói ra trọng điểm của hôm nay: "Người phụ nữ bỏ rơi các cháu đã trở về rồi, tôi không biết cô ta là do hối hận hay đang có mục đích gì, sau khi trở về cô ta bụng dạ khó lường muốn bắt cóc các cháu, vì có thể lấy được sự tin tưởng của các cháu cô ta đã hao tốn rất nhiều tâm tư."
Mạc Yên Nhiên trợn to hai mắt, cô không dám tin nhìn về phía Tô Tranh, nhìn sắc mặt Tô Tranh tái nhợt và ánh mắt né tránh của của cô, cô bé liều mạng lắc đầu, lớn tiếng kêu lên: "Không, không thể nào!"
Bé không tin người phụ nữ có hương vị dịu dàng ngọt ngào luôn ôm bé vào trong ngực chính là người phụ nữ xấu trong truyền thuyết, bé lại càng không thể tin dì Tô vì muốn bắt cóc hai chị em bé nên mới đến gần bé!
Mạc lão phu nhân đồng tình thở dài:" Ngoài miệng nói không tin, nhưng cháu không phải là một đứa bé đần, trong lòng cháu biết đây là sự thực, có phải không? Mạc Yên Nhiên."
Nước mắt của Mạc Yên Nhiên bắt đầu chảy ra, cô bé từ từ quay đầu nhìn về Tô Tranh lần nữa, đôi mắt trong suốt rưng rưng không nhịn được hỏi: "Dì Tô dì có phải là mẹ của tôi hay không? Phải hay không?"
← Ch. 091 | Ch. 093 → |