← Ch.081 | Ch.083 → |
Ps: thực sự là tuần vừa rồi mình rất rất bận, nên mình sẽ ed dần nhé
Tô Tranh đi theo vệ sĩ Nghiêm đi ra ngoài.
Việc lão phu nhân đến hình như cũng không nói với hai đứa bé, cho nên lão phu nhân gọi cô đến biện thự bên cạnh.
Lão phu nhân nhàn nhã không lo lắng ngồi phía trên tấm thảm nhung dày, trước mặt bà để bàn ghộ và một cốc trà màu xanh lục.
Bên cạnh bà có mấy chiếc xe việt dã, sau lung có một vài vệ sĩ, còn có một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú có lẽ đó chính là thứ kí riêng.
Trong lòng Tô Tranh cười lạnh, lão phu nhân nhà họ Mạc quả nhiên không phải là người bình thường, cho dù đi tới một nơi chim không đẻ trứng này bà cũng phải suất hiện cho ra dáng một quý phu nhân sang trọng bậc nhất.
Khi lão phu nhân nhìn thấy Tô Tranh từ từ đi đến, ung dung cười: "Tiểu thư Tô, đã lâu không gặp."
Tô Tranh đi đến bên cạnh bà, cười nhẹ: "Đúng vậy, đã mười năm không gặp."
Lão phu nhân quan sát người phụ nữ đứng ở trước mặt mình, cười tủm tỉm không biết là đang nghĩ gì.
Tô Tranh không biết lão phu nhân đã biết được đến đâu, địch ở ngoài sáng cô ở trong tối, vì vậy cô quyết định nói thẳng, trực tiếp hỏi: "Phu nhân, ngài còn nhớ ước định mười năm trước chứ?"
Lão phu nhân nhìn vệ sĩ bên cạnh một chút, ung dung ra lệnh: "Các cậu lui xuống trước đi." Lời vừa nói ra, sau lưng lão phu nhân hai vệ sĩ nhìn nhau, rồi từ từ lùi đi cách đó không xa, nhưng vệ sĩ Nghiêm vẫn không động, anh vẫn đứng ở sau lưng Tô Tranh.
Ánh mắt lão phu nhân cao cao tại thượng quét qua vệ sĩ Nghiêm, nhàn nhạt chất vấn: "Thế nào, lời nói của ta không có uy quyền sao?"
Mặt vệ sĩ Nghiêm không đổi, cung kính cúi đầu nói: "Phu nhân, Nghiêm Lạc được lệnh của thiếu gia là phải bảo vệ tiểu thư Tô."
Sắc mặt lão phu nhân trầm xuống: "Chẳng lẽ ta sẽ tổn thương đến tiểu thư Tô sao?"
Vệ sĩ Nghiêm không phản bác được, nhưng chân vẫn không nhúc nhích.
Tô Tranh quay đầu lại liếc mắt nhìn, cô biết vệ sĩ Nghiêm đối với chuyện tối hôm qua có chút áy náy, cho nên hôm nay đã tình nguyện đắc tội với lão phu nhân cũng không muốn bỏ mặc cô mà rời đi, nhưng cô cũng không có ý định để cho người khác vì mình hy sinh như vậy, dù sao vệ sĩ Nghiêm ở lại đây cũng vô ích.
Vì vậy cô quay đầu lại cười với vệ sĩ Nghiêm rồi nói: "Vệ sĩ Nghiêm, mời ngài trở vè, tôi có chuyện muốn nói với lão phu nhân."
Ánh mắt vệ sĩ Nghiêm nhìn lại cô, hiển nhiên có chút không yên lòng.
Tô Tranh gật đầu xác định với anh, môi mỏng vệ sĩ Nghiêm động, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy tôi sẽ tạm thời lui xuống, có chuyện gì xin Tiểu thư Tô tùy thời nói." Nói xong những lời này anh cung kính cúi đầu với lão phu nhân, lúc này mới xoay người đi xa, đi thẳng đến nơi cách nơi này mười mấy mét.
Tô Tranh đưa mắt nhìn lão phu nhân lần nữa, lúc này lão phu nhân cũng đang quan sát Tô Tranh.
Đối với Tô Tranh mà nói, vị phu nhân này luôn luôn không thay đổi, cho dù qua hai mười năm, bà kiêu căng luồn từ trên cao nhìn người khác, trong trí nhớ của cô người phụ nữ này đã lạnh mặt quyết định vận mệnh của cô!
Mười năm đã qua, người phụ nữa này vẫn ung dung cao quý như trước, năm tháng dường như cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết.
Hai người phụ nữ nhìn nhau một lúc, cuối cùng lão phu nhân cũng đánh vỡ sự trầm mặc: "Ta biết cô đã làm đúng điều đó suốt mười năm."
Trong lòng Tô Tranh căng thẳng, đúng, cô làm được điều kiện của bà, thế nhưng người phụ nữa này sẽ giao các con của cô cho cô sao? Điều này có thể sao?
Lão phu nhân nhàn nhạt liếc Tô Tranh một cái: "Tiểu thư Tô, lúc đâu ta đã nhìn nhầm cô, sau mười năm cô lại có thể hô mưa gọi gió quả là một người biết dành cơ hội." Lão phu nhân châm chọc nói.
Tô Tranh không thèm để ý lời nói của bà ta..., Tô Tranh chỉ để ý mục đích cuối cùng của bà ta là gì.
Lão phu nhân nhìn mong đợi trong mắt Tô Tranh, tiếp tục ung dung nói:" Người của nhà họ Mạc chúng tôi nói lời giữ lời, cho nên tôi sẽ trả hai đứa trẻ lại cho cô."
Trong lòng Tô Tranh dậy sóng, lời của bà ta là thật hay giả?
Lão phu nhân biết Tô Tranh không tin, cười nói: "Tiểu thư Tô, Cách Ly là người thừa kế của chúng tôi, nên cô chỉ có thể đưa Yên Nhiên đi."
Sóng ngầm trong lòng Tô Tranh vốn cuồng loạn nhưng giờ đã bình tĩnh lại. Lão phu nhân làm sao có thể sảng khoái đồng ý cho cô mang các con đi. Lòng của cô đang cười lạnh, Yên Nhiên, cô bé Yên Nhiên khả ái, ở giấy phút mấu chốt lại bị nhà họ Mạc vứt bỏ sao?
Lão phu nhân quan sát vẻ mặt của Tô Tranh, nói tiếp: "Nhưng ta để cho cô mang Yên Nhiên đi thì vẫn có một điều kiện."
Tô Tranh nghe như thế, châm chọc mà cười: "Mời nói."
Lão phu nhân không để ý tới sự châm chọc trong giọng nói của Tô Tranh, ung dung sửa tóc một chút, nói tiếp: "Ta biết thời gian vừa qua Mạc Phong luôn ở cùng cô, nó khờ dại muốn tiếp tục duyên phận cũ với cô. Nhưng cô phải biết, nhà họ Mạc chúng tôi tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra."
Tô Tranh nhíu mày: "Vậy thì sao?"
Lão phu nhân nhìn mặt trời ở nơi xa một chút, thở dài mà nói: "Tình hình của nhà họ Mạc lúc này, tiểu thư Tô chắc hẳn cũng biết, lúc này con trai trưởng của nhà họ Mạc chúng tôi tuyệt đối không thể buông gia tộc mình ra."
Tô Tranh không thể tin, Mạc Phong thực sự có thể bỏ mặc gia tộc để chung sống cùng cô sao? Đương nhiên anh sẽ biết nhà họ Mạc sẽ không dễ dàng tiếp nhận cô, cho nên anh muốn chờ nhà họ Mạc vượt qua thời gian nguy hiển này rồi sau đó bỏ đi cùng cô sao?
Trong giọng nói của lão phu nhân từ từ bi ai: "Tiểu thư Tô, chúng tôi không thể để Phong nhi rời đi, cho nên chỉ có thể mời cô rời đi."
Tô Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm lão phu nhân, hỏi ngược lại: "Phu nhân, tại sao ngài muốn tôi rời đi, thì tôi sẽ phải đi?"
Lão phu nhân sửa sang lại ống tay áo, thu hồi bi ai lại, như đã dự đoán được trước nói: "Tiểu thư Tô, cô là người thông minh, chắc hẳn biết được như thế nào là thiệt hơn."
Giọng của lão phu nhân đanh thép, bà chắc chắn rằng Tô Tranh sẽ tiếp nhận đề nghị của bà.
Được mất hơn thiệt, tất cả là cái gì?
Nếu như Tô Tranh tiếp tục lưu lại, kiên trì muốn ở cùng Mạc Phong, như vậy nhà họ Mạc nhất định sẽ tìm mọi cách để ngăn cản, vậy chuyện Mạc Gấm xuất hiện vào tối hôm qua chính là một cảnh cáo sao? Vì vậy có khi cuối cùng Tô Tranh có thể chẳng được gì. Nhưng nếu như bây giờ Tô Tranh rời đi, ít nhất còn có thể mang được Mạc Yên Nhiên đi.
Tô Tranh nắm chặt bàn tay, rồi mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chắc chắn của lão phu nhân, rốt cuộc gật đầu một cái: "Được, tôi đồng ý."
Dường như đối với sự sảng khoái đồng ý của Tô Tranh lão phu nhân cũng khá bất ngờ, nhìn kỹ Tô Tranh một lúc, cuối cùng hài lòng nói: "Rất tốt, so với mười năm trước, Tiểu thư Tô đã hiểu cách làm thế nào cho mình có lợi hơn rồi."
← Ch. 081 | Ch. 083 → |