Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Nghiệt Trở Về - Chương 051

Yêu Nghiệt Trở Về
Trọn bộ 128 chương
Chương 051
Trái tim
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Lazada


Ngồi đối diện anh, cô gái có sắc mặt lạnh lùng cùng đôi môi đang khẽ nhếch lên.

Lúc này, Chu Nham Hải rốt cuộc hiểu rõ thì ra cô lại vô tình như vậy.

Mặc dù cô vẫn đang cười dịu dàng nhưng trái tim lại lạnh lùng, thờ ơ, mặc kệ là hiện tại hay là trong quá khứ, giống như lúc cô tỉnh lại.

Anh lại càng có thêm ảo giác và nhận thức, vốn dĩ cô từ trước đến giờ vẫn vậy-như vậy mới thích hợp với cô.

Trái tim của anh liền bóp nghẹn lại, hơi thở dồn dập và có dấu hiệu hít thở không thông. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.

Bàn tay anh theo bản năng liền nắm chặt lại, tăng thêm sức mạnh siết chặt lấy bàn tay trong tay mình-bàn tay nhỏ bé đã bị anh bóp đến biến hình, xương cũng bắt đầu kêu răng rắc.

Anh biết, cô sẽ không đáp lai tình cảm của mình, tất cả đều do anh đơn phương tình nguyện!

Tay Thù Man bị anh bóp chặt khiến cô phát đau, cơn đau theo xương sống liền tràn đến não bộ.

Thù Man vẫn im lặng, cô không đáp lại sự thâm tình của anh, trên tay liền truyền tới sự đau đớn khiến cho cả người cô cảm thấy sung sướng, cơn đau đối với cô mà nói là một loại cảm giác hưởng thụ, cơn đau này mang đến khoái cảm, thật tuyệt hảo.

Càng làm cho yêu nghiệt trong lòng trầm mê, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn ở những trang web khác là hàng coppy không xin phép.

Cô ta đang cười và mở mắt ra nhìn Thù Man bằng ánh mắt dịu dàng và tàn nhẫn.

Vẻ mặt Thù Man liền có chút hoảng hốt, thanh tỉnh trong đầu chỉ còn lại 1 nửa, ý thức đang từ từ, từ từ bị yêu nghiệt trong lòng ăn mòn-cô giống như có thể ngửi được mùi máu tươi cách đó không xa.

Thù Man biết, một "chính mình khác", đang điên cuồng, xao động, cô ta đã tỉnh lại rồi.

Trong đầu cô liền có một âm thanh đang nói chuyện-"những thứ sắc đỏ tàn nhẫn kia... Những thứ vô cùng điên cuồng tinh tế kia......."

Không xa rồi..... không xa rồi....

Cái bóng kia đã bị chính cô cố ý tận lực quên lãng và quẳng đi đó, tuy bây giờ mặc dù chỉ còn là 1 hình dáng mơ hồ nhưng Thù Man biết, nó muốn hồi sinh lại trong tương lai không xa.

Những thứ kia...cũng sắp lai lần nữa trình diễn trước mặt cô.

Trong mắt Khuynh Hữu thì cô gái ngồi đối diện anh đang.....

Trong mắt của Chu Nham Hải thì trái tim đều đặt trên người cô ấy....

Mắt cô gái đã rũ xuống, lông mi thật dài tạo nên một vầng trăng mờ mờ, dung mạo của cô khiến người ta cảm thấy bình tĩnh an nhiên nhưng toàn thân cô lại tản ra cảm giác bi thương, lạnh lẽo và hoang vắng.

Bọn họ sao có thể biết, giờ phút này Thù Man lại phát bệnh, cô đang đối kháng kịch liệt với ý thức của bản thân.

"Ha ha..." Thù Man liền cười nhẹ, giễu cợt khinh miệt bóng dáng trong bóng tối đang đứng song song với cô: "Cô muốn hoàn toàn thức tỉnh sao? Muốn lần nữa làm chủ suy nghĩ của tôi, muốn cho cảnh tượng máu tanh đó xảy ra lần nữa sao?"

Khóe môi cô liền nâng lên thành một đường cong tàn nhẫn khiêu khích, âm thanh lạnh lẽo ngược lại giọng nói lại dịu dàng ngân nga như nước: "A, chậc chậc-xem ánh mắt khát vọng của cô kìa, thân thể và mặt vặn vẹo kia kìa.... Thật làm cho tôi ghét....... . lại càng khiến cho tôi vui vẻ."

"Để tôi nói cho cô biết, đừng mơ tưởng-đừng để tôi phải tự tay hủy hại cô, cho dù đó là cái giá là linh hồn của tôi và cô cùng nhau bị hủy diệt."

Yêu nghiệt kia không hề để ý tới sự khiêu khích tàn nhẫn của Thù Man, cô ta cười nhạt và mang theo ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giọng nói thanh đạm: "Thù Man, không cần phải gắng gượng chống đối tôi làm gì, thả tôi ra ngoài được không? Chúng ta sẽ cùng hợp tác giống như lần trước vậy....."

"Thù Man, tôi rất nhớ sự lạnh lẽo của lưỡi dao sắc bén, âm thanh của nó khi cắt qua da thịt thật đấy....."

"Không sao đâu, Thù Man-tôi hiểu rõ cô muốn cái gì, đến đây đi.... Thả tôi ra ngoài..." Giọng nói hấp dẫn lòng người của cô ta đang đầu độc Thù Man, muốn đoạt lấy ý thức của cô.

"Hừ!" Thù Man liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tàn khốc nhìn cô ta, môi khép lại không nói một câu- cô không muốn lãng phí một câu chữ nào cả.

Cô ta lại tiếp tục cười lạnh, trào phúng nỉ non: "Thù Man, cô thật sự là không phụ công xây dựng của ông lão đấy."

Không quan tâm đến thái độ của Thù Man, cô ta tiếp tục cố nói cho xong: "Đến đây đi Thù Man, không cần phải phủ định sự tồn tại của tôi nữa, thừa nhận đi-cô không thể rời bỏ tôi, cô không phải là cũng rất hưởng thụ cái loại điên cuồng đó sao?"

"Thù Man, nếu không phải trong nội tâm cô sinh ra khát vọng gọi tôi thì làm sao tôi lại sinh ra được-kể từ năm mà tôi sinh ra, vẫn luôn sáng chiều làm bạn cùng cô, sao cô lại rời xa tôi được?"

"Nếu không có tôi, Thù Man-cô có thể sống được sao?"

"Thù Man, tôi muốn máu, rất nhiều hương vị tuyệt đẹp ngot ngào của máu, những người đàn ông kia-tôi rất là thích đấy."

"Thù Man, cô còn kháng cự cái gì? Chúng ta cũng không phải là người, chúng ta là yêu nghiệt khát máu mà."

"Thù Man-chẳng lẽ cô muốn nhốt tôi vào góc tăm tối nhất để cho tôi ngủ say rồi để lại linh hồn bị khuyết tật của cô một mình sao?"

"Thấy không, Thù Man? Thân thể của cô đang gào thét, cổ họng cô đang khát quá.... Nó đang nói mình khát..."

Thù Man liền nhắm mắt lại, khóe mắt hình như có chất lỏng không rõ lướt qua. -"Thù Man, cô một mực cho rằng mình còn sống sao, ít nhất là đội lốt người khác phải không? Còn tôi, tôi vốn là 1 con dã thú tàn nhẫn. Tôi cũng cần máu đỏ tươi để tẩm bổ."

Những hình ảnh mơ hồ kia ngày càng rõ ràng, dung mạo rất khủng bố trong vũng máu-thì ra là chính mình sao?

Thù Man lại nghĩ tới, những thứ đã xưa cũ kia...

Thật ra đã phai nhạt.

Tại sao? Giờ phút này cô lại nhớ tới nó mà không thể tàn nhẫn với chính mình?

Thù Man liền giương mắt cười nhạt nhìn cô ta, chất vấn: "Tại sao? Rốt cuộc thì tôi phải làm gì cô mới bằng lòng bỏ qua cho tôi? Chẳng lẽ tôi chỉ còn con đường tự hủy diệt chính mình?"

"Hiện tại cô trực tiếp nhảy ra đây là do tôi tổn thương thân thể không đủ sao?" Cô nhhìn mặt cô ta, Thù Man lại thở dài bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Haizz...cô muốn cái đó, loại đau tê tâm liệt phế này tôi không cho cô được, thật!"

"Ha ha.... Thù Man, cô có thể cho mà, cô không phải đang làm rất tốt sao? Giống như bây giờ, cô đang làm rất tốt!" Cô ta liền cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng hủy diệt.

Mạch máu rách ra, chất lỏng đỏ tươi che mắt Thù Man lại, che mất thân thể của cô từ trong hơi thở, nặng nề mùi máu tươi.

Thù Man nghĩ, có lẽ cô đã quá chìm đắm trong thứ hạnh phúc giả dối này.

Thứ tàn nhẫn khát máu trong linh hồn khiếm khuyết của cô đã thức tỉnh.

Thỏa hiệp đi, Thù Man đã lựa chọn thỏa hiệp với cô ta: "Được, tôi đồng ý để cho cô thức tỉnh nhưng cô đừng mơ tưởng sẽ là chúa tể hoàn toàn, đừng mơ tưởng!" Đáy mắt cô giờ chỉ có sự tàn nhẫn vô hạn, Thù Man liền hung hăng nhìn chằm chằm cô ta.

"Được, Thù Man, chính là như vậy đi, chính là vẻ mặt này, để cho chính mình nghe được mùi máu đi!" Cô ta liền đi đến cạnh Thù Man, đưa ra đôi tay trắng xanh lạnh lẽo vuốt ve mặt cô, chạm vào lông mi của cô, âm thanh rất dịu dàng giống như dòng nước xẹt qua nội tâm: "Thù Man, chỉ có tôi tồn tại cô mới đứng được ở nơi sâu nhất của địa ngục, đúng không? Cần gì phải kháng cự tôi?"

"Tôi biết rồi, sẽ cho cô, chỉ là không phải bây giờ.... Cô còn không đi sao?" Thù Man không nhìn cô ta, âm thanh của cô rất lạnh lẽo, lông mi dài che kín một đôi mắt trống rỗng.

"Ha ha.... Thù Man, như vậy rất tốt, cô phải biết rõ sự thật, miễn là còn sống thì cô chỉ có thể là tôi.... Tôi cũng chính là cô, bởi vì chúng ta là một thể thống nhất, không phân ra, vĩnh viễn cũng không chia ra, không thể rời bỏ lẫn nhau, giống như người yêu thích hợp nhất.... Ha ha..." Âm thanh hư vô quỷ mị ai oán, hóa thành nguyển rủa tàn ác vĩnh viễn vang vọng trong đầu Thù Man, thật lâu không ngừng......

Hành hạ cô.... Để nhắc nhở cô....

Hôm đó, khi Thù Man kết thúc trận thí nghiệm máu tanh kia, cô đã đứng trước mặt ông lão bằng sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt trầm ổn.

Giờ phút này, những lời nói đó,

Dung nhan chân thật của ông lão, âm thanh lạnh lẽo vẫn còn trước mắt, bên tai cô rõ ràng, có lực như thế.

Ông lão mỉm cười nhìn cô, đưa tay vuốt ve tóc cô: Thù Man, đứa bé ngoan, xem ra cháu đã hắc ám thành thói quen, trái tim cũng bị nhuộm đen rồi, như thế nào, rất thích nó sao?

Tư vị hắc ám mọc rễ trong máu có phải rất tốt không?

Hắc ám sinh ra linh hồn-trở thành nghiệt, hóa thành quỷ-nếu như cháu cảm nhận được nó thì Thù Man-cháu đã thành công rồi.

Ha ha.... Tiếng cười lạnh đó quắp lấy linh hồn Thù Man, để cho cô không thể yên bình được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-128)