Vay nóng Tinvay

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 078

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 078
Rộng rãi chiêu danh y
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Shopee


" Thái hậu bệnh nặng sao? " Da Luật Độc sững sờ, mật thám hình như đã có nói qua vấn đề này, nhưng hắn có lẽ đã quên đi, ngẫm nghĩ, cũng nên đem tin tức này nói cho sư phụ mới được, tính toán xong, hắn mặc kệ Vương Hậu, trực tiếp rời khỏi lều vải.

"Vương Hậu, nô tỳ luôn cảm thấy gần đây Vương rất là lạ, mặc dù thường xuyên đến thăm người, nhưng mỗi lần đều là mất tập trung, chưa nói vài câu là liền đi, tựa hồ có gì đó đang chờ đợi vương, thực sự rất là khả nghi ". Da Luật Độc đến, chưa nói tiếng nào đã liền đi, Kính hồ bất mãn nói, nàng phát hiện vương dạo này rất bất thường, Vương hậu khẳng định cũng thấy như thế.

" Như vậy thì thế nào đây? chỉ cần vương có thể đến gặp ta, ta đã rất vui rồi ". biết Vũ ngoài miệng nói, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Da Luật Độc rời khỏi, trên mặt đã tràn đầy cô đơn.

" Lẽ nào vương hậu không hiếu kỳ vì sao vương lại có hành động như thế? Lẽ nào Vương Hậu cam nguyện nhìn người như vậy, hay là người đang suy nghĩ chuyện khác?" Kính hồ nói, nàng thực sự là không đành lòng nhìn thấy Vương Hậu nhìn vương đối xử lạnh nhạt như vậy.

" Kính hồ! Ngươi đừng ở đây mà suy nghĩ loạn như thế, ngươi nếu như còn như vậy, ta liền cho ngươi hồi phủ tướng quân ". biết Vũ nghiêm nghị nói, nàng thật lo lắng Kính hồ sẽ gặp rắc rối.

" vâng, nô tỳ không nói là được rồi, chẳng qua cũng chỉ là thuận miệng nói một chút thôi mà ". Kính Hồ liền vội vàng nói, nàng cũng không muốn bị đưa về phủ tướng quân.

" thái hậu bệnh nặng? Đã nghiêm trọng đến mức nào rồi? Nghe được tin tức của thái hậu, mặc Thanh thu cũng sững sừng, sau đó mới trưng ra bộ mặt không thèm để ý thuận miệng hỏi.

" Nghe mật thám nói, thái hậu đã bất tỉnh ở trên giường, tất cả những thái y đều không thể khiến bà tỉnh lại, hoàng đế của Vân đình đã bố cáo thiên hạ chiêu mộ danh y tiến cung xem bệnh cho thái hậu " Da Luật Độc vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Mặc Thanh Thu, vừa nãy khi nghe nói tất cả những thái y trong hoàng cung đều không trị được bệnh cho thái hậu thì trên mặt của Mặc thanh thu đã hiện qua một tia lo lắng nhưng nhanh chóng bị hắn che giấu.

" Sao lại có thể như vậy, ta vẫn chua trả được thù, bà ấy vẫn chưa thể chết được, ta muốn tận mắt nhìn thấy toàn gia của bà ấy phải nhà tan cửa nát! Đau đến không muốn sống mà thôi! ". Mặc thanh thu tàn nhẫn nói.

" Vậy sư phụ định làm như thế nào? " Da luật Độc hỏi, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, chỉ cần thái hậu có chuyện, sư phụ nhất định sẽ hành động.

" Ta phải đến vân đình một chuyến, đại mạc liền giao cho ngươi! ". mặc Thanh thu nói, liền vội vàng thu thập vài bộ y phục.

Da Luật Độc nhìn dáng vẻ nôn nóng của mặc Thanh thu, trong lòng hắn không khỏi nhịn được cười, chỉ cần Mặc thanh thu rời khỏi đại mạc, vậy đại mạc này chính là của hắn, thời điểm Ôn Nhã và hắn ở bên nhau sẽ không còn lâu nữa.

Trong lòng mặc Thanh thu chỉ suy nghĩ đến bệnh tình của thái hậu, nên không có chú ý đến thần sắc của Da Luật độc, cùng hắn nói vài câu, sau đó liền cưỡi ngựa ly khai.

Nhìn Mặc Thanh thu rời khỏi, khóe miệng của hắn không kìm được mà nở một nụ cười đắc ý, trong lòng suy nghĩ, sư phụ tốt nhất là mãi mãi ở Vân đình không nên quay về nữa, như vậy hắn liền có thể giá họa giáng tội xuống vân đình, để tiểu Nhã không còn hi vọng, triệt để thất vọng với vân đình, chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội!

Sau khi dặn dò thị vệ bên ngoài lều vải, Da Luật độc liền đi tới mật thất nơi giam giữ Ôn Nhã.

" Tiểu Nhã, ta lại đến gặp nàng đây." Da Luật Độc vô cùng cao hứng nói với Ôn Nhã, nhưng Ôn Nhã đã không còn chút khí lực nào để ý đến hắn nữa.

" ta hôm nay tới là muốn báo cho nàng một tin tốt, sau này ta còn có rất nhiều thời gian ở bên cạnh nàng ". Da Luật Độc ngồi bên cạnh Ôn Nhã nói.

" Sư phụ đã rời khỏi đại mạc, hiện không có bất kỳ ai có thể cứu nàng ra khỏi đây, hai ta mãi mãi sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau "". Da Luật Độc nói, đôi tay muốn ôm lấy Ôn Nhã, nhưng nàng đã kịp né tránh.

" Sư phụ đã rời đi, ông ta đi đâu?". Ôn Nhã lập tức hỏi, Mặc Thanh Thu đi rồi, vậy hắn sẽ không cần phải e dè nữa.

" Đương nhiên là đi đến Vân đình rồi, ta quên nói cho nàng biết, nghe đâu thái hậu đã bệnh rất nặng, sư phụ dường như không đành lòng nhìn bà ta chết! ". Da Luật độc cười cười, hoàn toàn không để ý đến thần sắc bi thương trên gương mặt nàng.

" Thái hậu làm sao lại bệnh nặng như vậy? Rõ ràng lúc ta rời khỏi, người vẫn rất khỏe mạnh ". Ôn Nhã không nhịn nỗi bi thương mà nói, sau khi tiến vào hoàng cung, bởi vì có bà là chỗ dựa cho nàng, nên nàng mới cả gan làm loạn với Vân Lâm, tuy là thái hậu khiến nàng phải gả cho Vân Lâm nhưng nàng biết thái hậu rất tốt, nàng không hi vọng, một người tốt như vậy, lại vĩnh viễn biệt ly cõi đời.

" Sư phụ luôn miệng nói là sẽ báo thù, nhưng dưới ánh mắt ta nhìn, ta nghĩ ông vẫn còn rất yêu bà ta, nhưng ông lại vì hận thù che mắt, một lòng chỉ muốn báo thù, ha ha ha thực sự là quá buồn cười." Da Luật độc nói, nếu thực sự hận bà ấy, ông ta cần gì phải ngàn dặm xa xôi đến cứu bà ta chứ?

" da Luật Độc, huynh, mau thả ta ra! " ôn Nhã tức giận trừng mắt nhìn Da luật Độc, nàng thực sự không yên lòng, nàng muốn trở về nhìn thái hậu, nàng muốn nói cho sư phụ biết để ông đừng làm chuyện gì đó mà sẽ hối hận cả đời.

" Thả nàng? Thật sự là không thể! ". Da Luật độc nắm cằm của Ôn Nhã, ép buộc nàng đối diện với hắn, " tiểu Nhã, ta thật sự không thích muội dùng ánh mắt này mà nhìn ta, nếu muốn ta thả muội ra, muội chí ít không nên để sự hận thù ở trong lòng ". Da Luật độc nói một cách lạnh lùng.

Ánh mắt này của nàng, tại mọi thời khắc đều nhắc nhở hắn, Ôn Nhã chính là hận hắn, mỗi lần hắn nhìn thấy ánh mắt này, Da Luật độc thậm chí muốn đem ánh mắt này bỏ đi

" Da Luật Độc, huynh chết sẽ không được tử tế đâu ", Ôn Nhã hét to, sau đó xoay người không nhìn hắn nữa.

Nàng hiện tại đang bị giam trong mặt thất tối tăm không nhìn thấy được ánh mặt trời, trong khoảng không này cái mà nàng nhìn chỉ là hắn, Da Luật Độc, Ôn Nhã thực sự không dám nghĩ đến sẽ có ai đó cứu nàng thoát khỏi đâu. Cũng không biết Vân lâm có biết nàng đã bị hắn bắt giữ không? Da Luật Độc hắn đã giết chết nhóm người của Nguyệt Hồng, mà nàng thì mỗi ngày phải nhìn hắn, cũng chẳng làm gì được hắn, Ôn Nhã nghĩ nghĩ, nước mắt không kìm được trực tràn ra ngoài.

Da Luật Độc ngồi ở bên cạnh, trước đây tuy rằng nàng có xoay người không để ý đến hắn, nhưng lần này hắn nhìn thấy vai của Ôn Nhã run rẩy, liền đứng dậy, vừa vặn có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng trào ra.

" Nàng, tại sao lại khóc? Lẽ nào ta đối với nàng như vậy còn chưa đủ sao? Ôn Nhã, nàng tại sao lại phải đối với ta như vậy? ". Da Luật Độc trực tiếp ôm nàng vào lòng lớn tiếng hỏi. Ôn Nhã thực sự khiến hắn quá thất vọng rồi, hắn đối với nàng tốt như vậy, nàng hờ hững với hắn cũng được nhưng tại sao nàng lại vì người khác mà rơi nước mắt.

" Ta không muốn nàng khóc! Cho dù nàng khóc cũng vô dụng, ta sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi ta, tuyệt đối không thể! ". Da Luật Độc vẫn không buông tha Ôn Nhã, dưới cơn nóng giận, đem tất cả mọi thứ trong mật thất đập phá lúc này mới hả được cơn giận của mình.

" Tiểu Nhã, nàng chờ đó, hai ngày nữa thôi, chúng ta liền gả cho nhau, có được không? Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng ". Da Luật Độc ánh mắt nóng rực nhìn nàng, hi vọng nàng có thể cười mà gật đầu đáp ứng hắn, nhưng mà Ôn Nhã ngay cả một ánh mắt nhìn hắn cũng đều không có, nước mắt nàng cứ tuôn rơi, hoàn toàn không để hắn vào trong mắt mình.

" Nàng không nói lời nào cũng không sao, chuyện này nhất định sẽ thực hiện, ta sẽ mau chóng cho người chuẩn bị kĩ càng tân gả y mới cho nàng, tiểu Nhã, lần này có lẽ không thể để cho nàng khuôn mặt rạng rỡ tươi cười mà nguyện ý gả cho ta rồi." Da Luật Độc cố nén lửa giận trong lòng, nhưng cho dù hắn có nói gì, Ôn Nhã từ đầu đến cuối cũng không trả lời hắn, Da luật Độc không còn cách nào khác, không thể làm gì, liền tức giận rời khỏi mật thất.

Da Luật Độc đi rồi, Ôn Nhã lúc này mới lên tiếng khóc lớn, nàng xưa nay chưa từng cảm thất mình vô dụng như vậy, rời khỏi những người luôn bảo vệ nàng, nàng mới phát hiện nàng chưa bao giờ tự mình làm được thứ gì! Đối mặt với nơi tối tăm không biết ngày tháng không thấy mặt trời, nàng thực sự không biết mình có còn dũng khí mà bước tiế[p hay không, hay là phải tiếp tục chờ, chờ người phát hiện ra nàng, chờ người đến cứu nàng đây?

Thị nữ trông giữ nàng, nhìn nàng khóc mà cũng cảm thấy nghẹn lòng, tựa hồ cũng không muốn đối diện với tiếng khóc của Ôn Nhã, thị nữ ấy cũng liền rời khỏi.

Qua rất lâu sau, nàng cũng không biết mình đã khóc nhiều đến mức nào, nhưng cổ họng dường như đã cảm thấy đau rát, Ôn Nhã lúc này mới đến chiếc giuòng, suy yếu mơ màng, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

" Vương hậu, nô tỳ phát hiện ra bí mật rất lớn! ". Trong lều vải, Kính Hồ thở hồng hộc chạy vào.

" Ngươi phát hiện ra điều gì? ". biết Vũ liền hỏi.

" Nô tỳ phát hiện trong doanh trướng của đại mạc vương ẩn giấu bí mật gì đó rất là trọng đại? " Kính Hồ vẻ mặt có chút khuyếch đại, Biết Vũ nhìn thấy lông mày cũng đã nhăn lại một hàng.

" ta đã nói ngươi không cần phải đi tìm hiểu nữa, tại sao ngươi không chịu nghe lời ta? ". Biết Vũ lo lắng nói, nếu để vương biết Kính hồ lén lút điều tra, dù cho nàng có là Vương Hậu cũng không bảo vệ nổi Kính Hồ.

"Nô tỳ không phải cố ý! Chỉ là vô tình phát hiện ra mà thôi. Vương hậu, người không muốn biết vương giấu bí mật gì trong lều sao?". Kính Hồ vội vàng nói.

" Ngươi đến cùng đã phát hiện ra điều gì?" Tuy rằng nàng khẳng định bí mật đó không gì là tốt đẹp, nếu biết rồi e rằng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đây là chuyện có liên quan đến người mà nàng yêu nhất, nàng vẫn không nhịn được tò mò trong lòng.

" Trong doanh trướng của vương khẳng định có cất giấu ai đó! Nô tỳ tận mắt chứng kiến hai thĩ nữ tiến vào lều trại, nhưng khi nô tỳ lẻn đi vào, thì lại không còn gặp hai tỳ nữ kia nữa! Hơn nữa, nô tỳ còn phát hiện, vuông mỗi lần đều vội vàng đi vào bên trong, sau đó đi ra lại tức giận đến kỳ lạ!. Kính hồ đem toàn bộ câu chuyện nói cho biết vũ nghe.

" Vương Hậu, người đang suy nghĩ chuyện gì vậy? " Kính Hồ nói một tràng, nhưng nhìn lại thấy vương hâu có chút thầt thần lấy làm khó hiểu liền hỏi tới.

" Ngươi xác định là hai thị nữ kia đi vào rồi không ra nữa?". Biết Vũ hồi phục tinh thần lại hỏi.

" Ta khẳng định, ta cũng đã hỏi qua những thị vệ kia, bọn họ đều nói là không thấy, dù cho họ có nói láo, nhưng tuyệt đối trong lều chắc chắn có vấn đề! ". Kính Hồ suy nghĩ bừng bừng nói.

" Ta nghĩ tới nghĩ lui, người có thể khiến Vương vui vẻ như vậy, cũng chỉ có một mình nàng ấy ". Biết Vũ cười khổ nói.

" Vương Hậu, chẳng lẽ người bị bắt nhốt đó lại chính là.. ? Kính Hồ lập tức phản ứng lại.

" ta có thể gần như đã đoán ra, ta còn tưởng vương đã quên nàng ấy, nhưng không ngờ rằng vương sớm đã đem nàng ấy về bên cạnh ". Biết Vũ cười khổ, vương mỗi ngày đến thăm nàng thì ra cũng chỉ là cái màn che chắn cho hắn, ha thiệt thòi cho nàng rồi, nàng còn tưởng vương thật sự cao hứng với nàng nữa chứ, quả thực là buồn cười a.

" Vương Hậu, vậy thật sự là.."

" Nói nhỏ thôi, ngươi tự mình biết là được rồi ". Khi Kính Hồ định la lên cái tên Ôn Nhã, đã bị biết Vũ kịp thời ngăn cản, tai vách mạch rừng, nếu truyền tới tai của hắn, thì bọn họ sẽ thảm a.

" vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?". Kính Hô cuống lên, cứ như vậy, vương hậu làm sao còn có hi vọng?

" tìm cơ hội đi đến mật thất đó nhìn một chút ". Biết Vũ suy nghĩ một chút liền nói, bất kể thế nào, nàng cũng muốn nghiệm chứng, nếu đúng là vậy nhất thời nàng trong lòng vô cùng lo âu thấp thỏm, không biết nên làm gì mới đúng nữa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115 )