Vay nóng Tima

Truyện:Nghinh Phụng Hoàn Triều - Chương 069

Nghinh Phụng Hoàn Triều
Hiện có 115 chương (chưa hoàn)
Chương 069
Di ở
0.00
(0 votes)


Chương (1-115 )

Siêu sale Lazada


"Vân lâm, hắn thế nào rồi? Tại sao lâu như vậy vẫn còn chưa tỉnh lại?". Trên người của Vân lâm cũng đã được ngự y dùng thuốc băng lại, nhưng Vân Lâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

"Hồi bẩm nương nương, vết thương của hoàng thượng bị nhiễm trùng, hiện tại lại đang bị sốt, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể tỉnh lại ". Theo lời ngự y nói, những vết thương trên người đều đã sắp lành lại, nhưng bởi vì nhiều lần bị nước lạnh dội lên người, làm sao mà không cảm mạo đây.

"Các ngươi lui xuống hết đi, chỗ này để ta một mình ở lại là được rồi ". Nhìn vân lâm mê man, Ôn nhã nói.

Trong lều vải lập tức trở nên yên tĩnh, bên ngoài âm thanh của gió thổi cũng có thể nghe rất rõ ràng, bên trong còn nghe được âm thanh của bếp lửa đang cháy sáng, còn trên giường, Vân Lâm sắc mặt tái nhợt, cơn sốt khiến cho thân thể hắn trở nên lạnh lẽo, cả người đều run lên.

Ôn Nhã lấy tất cả mọi thứ bên trong lều có thể giữ ấm cho Vân Lâm, nàng đều làm hết... Một lát sau, sắc mặt của hắn mới có chút khá hơn. Sau đó liền bưng một chậu nước ấm đến bên giường, nàng cẩn thận tỉ mỉ vắt khô tấm khăn đặt lên trán Vân Lâm.

" Vương! hoàng thượng của Vân Đình và Ôn cô nương đã được cứu đi! ". Da Luật Độc mới vừa trở về lều trại, tin tức liền truyền về.

" Đáng chết! tại sao hắn vẫn còn chưa chết?". Da Luật Độc trong lòng tức giận không thôi, nếu để Vân Lâm sống sót trở về Vân đình, vậy về sau sẽ vô cùng nguy hiểm.

" Viện binh của Vân đình đông vô số kể, hơn nữa, trong tay của bọn họ đều cầm binh khí tinh xảo, ám vệ của chúng ta không có cách nào đến gần được, cho nên không thể thăm dò tin tức chính xác, chỉ biết là hai người bọn họ đều đã bị trọng thương, hiện tại Vân đình hoàng thượng đã rơi vào hôn mê."Thị vệ trở về cẩn thận bẩm báo từng chi tiết tình hình bên phía Vân đình.

" Bọn họ chưa đi xa lắm, lập tức phái người lục soát, nhất định phải tìm ra! ". Lần này Da luật độc cũng không có tức giận lên người thị vệ, chỉ là lẳng lặng phân phó.

" Da Luật Độc! Ngươi tại sao lại làm như vậy, cư nhiên đem tiểu nhã bỏ mặc trong bầy sói! Chẵng lẽ ngươi muốn mạng của nàng sao?". Thị vệ còn chưa đi, mặc thanh thu đã nổi giận đùng đùng xông tới, cử chỉ hiền lành trước đây đã không còn nữa, thậm chí có chút hung ác.

" Sư phụ, người không cần lo lắng, tiểu Nhã nàng ấy chỉ là bị thương một chút mà thôi ". Da Luật độc ở trước mặt Mặc Thanh Thu nói, nhưng không có thái độ kiêu ngạo, hung hăng như trước đây.

" Bị thương? Ngươi có tư cách gì làm cho Tiểu Nhã bị thương? Tiểu Nhã là nữ nhi của ta! Ngươi để cho nàng bị thương, chính là đã đánh vào ta Mặc Thanh Thu! ". Mặc thanh thu liền tức giận nói.

Khi biết được Da luật độc muốn đem Vân Lâm đi tế lang thần, hắn đã cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng dù sao hắn cũng nghĩ rằng Da luật Độc chính là đại mạc vương, nên hắn cũng không phản đối gì, lại không nghĩ tới hắn lại cư nhiên đem cả Ôn Nhã đẩy vào vòng nguy hiểm.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng để ý quan tâm đến Ôn Nhã, nhưng hắn có thể biết được tính khí của nàng, nếu để Ôn Nhã tận mắt chứng kiến Vân Lâm chết dưới miệng của sói, e rằng nhất định nàng sẽ cùng Vân Lâm mà chết chung.

" Sư phụ, người không nên tức giận, ta đã phái người đi tìm bọn họ, chỉ cần tìm được bọn họ, nhất định sẽ mang Ôn Nhã bình an trở về đại mạc ". Da Luật Độc tự biết mình bởi vì lòng ghen tị khiến cho hắn đánh mất đi lý trí, ngàn vạn lần đáng lẽ hắn không nên cho nàng đến đó.

" Đi tìm bọn họ? Da Luật Độc, ta nghĩ trước đây ngươi cùng với tiểu Nhã sẽ còn có cơ hội, nhưng hiện tại, ta cũng nói thật cho ngươi biết, ngươi cùng với Tiểu Nhã đã hoàn toàn không còn khả năng! ". Mặc Thanh Thu thật sự đối với Da Luật Độc đã có chút thất vọng.

" Sư phụ, ". Da Luật Độc còn muốn giải thích thêm gì đó, nhưng đã nhìn thấy Mặc Thanh Thu xoay người rời khỏi, không để ý đến sinh tử của nàng, Mặc Thanh Thu làm sao có thể yên tâm giao nàng cho hắn đây.

" Nước, cho ta nước." Ôn Nhã ở bên cạnh Vân lâm canh giữ, trong lúc mơ màng nàng nghe được âm thanh của hắn, lập tức giật mình tỉnh lại.

" Nước, nước ". Ôn nhã liền đứng dậy, chạy nhanh đến cạnh bàn để nước vào chén, đút cho vân Lâm, liên tiếp mấy chén, lúc này vân lâm mới thực sự tỉnh lại.

" vân lâm, Vân Lâm, huynh tỉnh lại đi ". Ôn Nhã nhẹ nhàng lắc lắc vân Lâm, hắn lúc này dần dần bắt đầu có ý thức, chậm rãi mở mắt ra.

" Huynh tỉnh rồi, thực sự là tốt quá rồi a! Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không? Có muốn ta đi gọi đại phu cho huynh không?". Nhìn thấy Vân Lâm tỉnh lai, Ôn Nhã rất vui mừng, tay chan luống cuống nói.

" Không có, nàng dìu ta một chút ". vân lâm cau mày, thân thể hắn đau đến không thể nhúc nhích nổi.

" Hảo a, huynh đã may mắn thoát chết, sau này, nhất định huynh không được mạo hiểm bốc đồng như vậy nữa, nếu huynh thật sự chết rồi, Vân đình vương triều phải làm sao?". Ôn Nhã oán giận trách móc.

" Nàng là đang quan tâm ta sao?" Vân Lâm kéo Ôn Nhã đến gần cười nói.

" Quan tâm huynh? làm sao có thể chứ? ta chỉ là sợ huynh chết rồi, sẽ có người đem tội đổ lên người ta a! ". Bị Vân Lâm hỏi đến như vậy, Ôn Nhã chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng bỏng, nói chuyện đã không còn lưu loát

Nàng làm sao có thể quan tâm đến cái người mà chuyên gia đi làm tổn thương nàng, ích kỷ như vậy, nàng đáng lẽ nên hận hắn mới đúng a.

" Có một chuyện, ta không biết có nên nói cùng nàng hay không?". Vân Lâm đột nhiên làm mặt khó dễ nhìn Ôn Nhã, điệu bộ muốn nói lại thôi.

" Chuyện gì khiến huynh phải khó xử như vậy? huynh mau nói đi ". Ôn Nhã cau mày lại nói, việc gì lại khiến hắn khó xử như thế, thật là hiếm thấy.

" Ta đã gặp được Mặc Khanh ". vân Lâm suy nghĩ một chút, cẩn thận để ý đến biểu cảm của nàng, tiếp tỵc nói: " nàng đến đại mạc không lâu, thị vệ bên cạnh ta liền không ngừng bị ám sát, lần ám sát sau, ta đã nhìn thấy Mặc Khanh, hắn dường như đã bị thương, hiện tại không biết đã thế nào rồi?".

" Mặc Khanh?". Lần thứ hai nghe đến tên này, Ôn Nhã dường như đã rất lâu rồi chưa từng nghe qua danh tự này, hơn nữa nàng cư hiên đã quên mất Mặc Khanh, thời gian này nàng chỉ có thể nhớ tới một người, chính là hắn Vân lâm.

" Có lẽ là do Da Luật Độc phái đi ". Ôn Nhã cúi thấp đầu nói, lần đó nàng gặp Mặc Khanh ở trên thảo nguyên, nàng cũng đã không hề gặp lại hắn, không ngờ, hắn lại đi đến Vân đình

Thấy Ôn Nhã cũng không nguyện ý đề cập đến vấn đề này nữa, Vân Lâm trong long đột nhiên cảm thấy hơi có chút khó chịu, lúc còn ở Vân Đình, hắn có thể nhìn ra nàng và Mặc khanh quan hệ lúc đó có chút không phải bình thường, trong mắt Mặc Khanh đối với Ôn Nhã là ái mộ và yêu nàng say đắm, Vân Lâm có thể nhìn thấy rõ rang. Cho nên hắn mới cố tình nhắc đến chuyện của Mặc Khanh, hắn muốn biết nàng đối với Mặc Khanh cảm giác là như thế nào, nhưng không ngờ Ôn Nhã lại trầm mặc không nói.

"Nàng yên tâm, lần sau nếu ta gặp lại hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp để hắn lưu lại, sẽ không tổn hại đến hắn ". Vân Lâm nói.

"Vậy, ta cám ơn huynh trước, dù sao hắn trước đây đã giúp ta không ít ". Ôn Nhã cười cười, coi như là nàng đã nợ Mặc Khanh một cái ân tình.

"Lẽ nào nàng liền không hỏi ta thế nào sao? một chút cũng không sao? Nàng liền không quan tâm ta bị thương như thế nào sao?". Vân Lâm gần như đối với Ôn Nhã sinh giận hờn nói.

"Ta tin, huynh sẽ không sao, người xưa có câu, người tốt sẽ không sống lâu, gieo vạ thì lưu ngàn năm, Vân lâm như huynh không phải là người tốt lành gì ". Ôn Nhã trêu ghẹo nói, Vân Lâm đột nhiên nhói lên chút khó chịu, nhưng hắn có vẻ so với bình thường đáng yêu hơn nhiều.

"Phải rồi, ta là kẻ gây họa, Ôn Nhã, ta muốn gieo vạ bên nàng cả đời này! ". Vân Lâm đột nhiên ôm lấy Ôn Nhã, khiến nàng giật nảy mình, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đẩy hắn ra.

"Đau a! ". Vân Lâm suy yếu, hét lên, sau đó trực tiếp ngã ở trên giường, cái đẩy nãy của Ôn Nhã đã đụng đến vết thương, khiến hắn đau đến nhe răng, trợn mắt.

"Đáng đời huynh!. Ôn Nhã bên ngoài nói, nhưng tay đã vội vã đỡ lấy Vân Lâm.

"Ôn Nhã, nàng trốn không thoát đâu, Vân Lâm ta đã muốn nàng, thì tuyệt đối sẽ không để nàng có cơ hội thoát khỏi bàn tay ta! ". Vân Lâm nhịn đau, cười nói, Ôn Nãh cũng vì câu nói này mà đỏ mặt.

Rõ ràng nghe như là lời uy hiếp, nhưng khi nghe vào trong tai lại khiến cho người ta phải mặt đỏ tim run. Ôn Nhã không khỏi tự hỏi trong long mình rốt cuộc là làm sao? Lại có cảm giác như vậy. Chẳng lẽ, mình thật sự đã thích hắn? Không thể? Không thể a?.

"Nàng đang suy nghĩ gì đấy? Nàng có nghe lời ta nói ban nãy hay không?". Vân Lâm liền nói. Phát hiện Ôn Nhã tựa hồ là đang suy nghĩ vấn đề gì đó cũng không để ý đến lời của hắn.

"A! Thật ngại quá, ta lại thất thần, ban nãy, huynh là nói cái gì?". Bị đánh thức, bên tai của nàng đều đỏ cả lên, không dám làm gì khác là chỉ cúi đầu, không cho Vân Lâm nhìn thấy biểu cảm bây giờ của nàng.

"Ta nói, nàng đã rời khỏi đại mạc rồi, cho nên nàng phải cùng ta quay trở về vân đình ". Vân Lâm bất đắc dĩ là nói lại một lần nữa, đối mặt với Ôn Nhã, tính nhẫn nại của hắn đều biến mất rồi.

"Việc này, không hay lắm!". Ôn Nhã khổ sở nói.

"Tại sao? Lẽ nào nàng không muốn rời khỏi đại mạc? là bởi vì Da luật Độc hay là bởi vì Mặc thanh Thu?". Vân Lâm sắc mặt biến đổi, vẻ mặt liền căng thẳng.

"Tất cả đều không phải, huynh đang nghĩ gì thế? ta chỉ là muốn nói, ta tốt xấu gì cũng đã mang tiếng kết giao với đại mạc, cũng không thể nhanh chóng quay về Vân đình được, nếu tin này truyền ra, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ chê bai, chế nhạo?". ôn nhã giải thích, nàng vừa mới đi kết giao, lại quay về liền, theo góc độ nào đó mà nói, nàng đều sẽ trở thành tội nhân.

"Xin lỗi! Vân Lâm đột nhiên nói, nếu không phải là do hắn bất lưc, thì làm sao nàng phải chịu đi kết giao?

"Huynh nói cái gì? huynh vừa mới nói lời xin lỗi ta đúng không?". Ôn Nhã còn tưởng bản thân nghe nhầm, vân Lâm bá đạo như vậy làm sao còn có thể nói được từ xin lỗi chứ.

"Không có! Ta không có nói gì!". Bị câu hỏi của Ôn Nhã, Vân lâm liền cảm thấy ngại ngùng, kiên quyết không chịu thừa nhận lời xin lỗi vừa nãy.

"Là ta cân nhắc bất chu, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ quang minh chính đại đưa nàng trở về Vân đình! Ngày đó nhất định không xa! Vân lâm nhìn thẳng vào nàng nói, đây là lời thề son sắt mà hắn dành cho nàng.

"Huynh cũng biết, vinh hoa phú quý không phải là đều ta muốn, nếu thật sự có một ngày như thế, ôn Nhã chỉ cần cầu hoàng thượng thả Ôn Nhã được tự do ". Ôn Nhã nhìn Vân Lâm, trong lòng dấy lên từng trên cay đắng, thứ nàng muốn xưa nay không phải là vinh hoa phú quý gì đó, nàng chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, một kiếp một đôi, cùng người mình yêu có cuộc sống tự do tự tại, chỉ tiếc, tựa hồ không ai có thể hiểu được nàng.

"Ôn Nhã, nàng sao lại nghĩ ra loại chuyện nực cười như vậy? Nàng là hoàng hậu của ta, dù chết cũng mãi mãi là hoàng hậu của ta, cả đời nàng cũng đừng nghĩ rời khỏi ta! ". Nghe được ý định Ôn Nhã muốn rời khỏi, trong lòng hắn rất hoảng, mặc kệ dùng phương pháp gì, hắn đều không để nàng rời khỏi, hắn sẽ bồi thường hết thảy mọi thương tổn cho nàng, sẽ đem những thứ tốt nhất trong thiên hạ này dâng tặng nàng


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115 )