Chiến sự lại khởi
← Ch.061 | Ch.063 → |
Đảo mắt, chớp nhoáng đã qua nửa tháng. Trong nửa tháng qua, Đại mạc cùng với Vân đình tạm thời tường an vô sự, Vân Lâm cũng không có xuất hiện ở đại mạc.
" Mạnh tướng quân, nguy rồi, quân lính của đại mạc đang chuẩn bị tiến đến biên cảnh Vân đình! ". Biên thành Vân đình, Mạnh Rộng chỉ huy các tướng sĩ hồi phục lại sự lực và củng cố lại biên thành, lính gác tuần tra được phái đi thị sát hoảng loạn chạy tới cấp báo.
" Ngươi xác định là không có nhìn lầm? Đại mạc không phải đã nói là lui binh sao?" Tại sao bây giờ lại tấn công Vân đình rồi?". Đứng trên tường thành cao, Mạnh rộng phóng tầm mắt nhìn tới cát bụi cuồn cuộn xa xa, một mặt nghiêm nghị.
" Chẳng lẽ người đại mạc giở trò lật lọng. Sau khi nghênh thú hoàng hậu , lại muốn khởi chiến với Vân Đình?". Lính gác sợ hãi nói, nếu thật sự là vậy, coi như gay go a.
" Trước hết không cần quan tâm đến vấn đề là gì, lập tức phái người trở về hồi báo hoàng thượng! ". Mạnh rộng xoay người, đi xuống tường thành, lớn tiếng hô quát binh sĩ tập hợp.
Ôn Nhã ở đại mạc, nửa tháng qua nàng vô cùng thoải mái. Sau khi tới đây, Ôn Nhã rất thích cưỡi ngựa, mỗi ngày đều cưỡi thiên lý mã đi dạo một vòng quan thảo nguyên hơn một canh giờ, được nghe tiếng gió gào thét bên tai mình, ngửi được mùi đất phất pho trong gió. Ôn Nhã có thể cảm giác được một loại tự do tự tại, hạnh phúc không gì bằng. Kiếp trước, có nhà lầu xe hơn, nhưng cũng không bằng cảm giác hiện tại a.
Hôm nay, như thường lệ, nàng cũng ra ngoài cưỡi ngựa, muốn chạy xa một chút, lại vô tình lại phát hiện, một đội binh sĩ đang áp lương thực, vội vội vàng vàng, hướng đến biên cảnh Vân Đình.
Ôn Nhã hai chân đáng ngựa, không hề nghĩ ngợi, phóng ngựa thẳng đến ngăn cản tiểu đội nhân mã kia.
" Các ngươi đang làm gì?". Ôn Nhã lạnh giọng quát hỏi.
" Ngươi là ai? Dám ngăn cản đội quân áp lương thực, nếu làm trễ thời gian, ngươi có gánh vác nổi không?". Đội trượng hiển nhiên không biết thân phận của nàng, nên liền lớn tiếng quát lại.
" Đội trưởng, đội trưởng ". Bên cạnh có một tiểu binh sốt sắng lôi kéo y phục của đội trưởng, người này hắn đã từng thấy qua, đây chính là hoàng hậu của Vân Đình.
" Làm gì! Mau tránh ra! Không có việc gì làm, ở đây làm phiền ta, đừng trách bổn tướng quân không khách khí! " Đội trưởng bỏ qua hành động của tiểu binh, đối với Ôn Nhã nói.
" Muốn ta đi, ta có thể, nhưng các ngươi phải nói cho ta biết, lương thảo này được đưa tới nơi nào?". Ôn Nhã ngồi trên lưng ngựa hỏi.
" Lương thảo được đưa đến biên giới Vân đình, hiện tại đại mạc chúng ta đang khai chiến với Vân đình, nhưng đánh trận là chuyện của nam nhân, nữ nhân hỏi đến làm gì?". Đội trưởng nhìn Ôn Nhã trên ngựa, lời nói của nàng không chút sợ hãi, vừa nhìn thì đã thấy nàng ấy có giá trị không nhỏ, hắn sợ đắc tội với người, nên giọng điệu có chút dịu nhẹ nói.
" Đại mạc muốn cùng Vân đình khai chiến! Da Luật Độc! Huynh muốn chết! ". Ôn Nhã nghe xong, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi, càng đối với Da Luật Độc thất vọng, cùng tức giận. Quay đầu ngựa lại, liền hướng lều trại quay về.
" Ngươi! nữ nhân to gan, dám nhục mạ Vương, người đâu!Bắt ả ta lại! ". Đội trưởng đứng khá gần Ôn Nhã, nghe được lời nói của nàng, nàng ta còn dám gọi thẳng tục danh của vương, còn dám uy hiếp, nghĩ nghĩ muốn bắt nàng ta về lập công.
" Đội trưởng! Tìm đến cái chết là chúng ta a! " Tiểu binh bất đắc dĩ kéo đội trưởng lại hô to.
" Ngươi nói cái gì? Vừa mới nãy các ngươi cũng đều nghe thấy, nữ nhân kia dám bất kính với đại vương, tại sao chết lại là chúng ta chứ?". Đội trưởng vẫn chưa hiểu rõ.
"Đội trưởng, người có biết nữ nhân đó là ai không?" Tiểu binh liền nói.
" Nhìn y phục của ả, hẳn là nữ nhi của quan lớn nào đó, vậy thì sao?" Đội trưởng vẫn không nghĩ ra thân phận của nàng.
" Nữ nhi của quan lớn? nếu thật là vậy thì tốt biết mấy! Nàng ấy là hoàng hậu của Vân đình vương triều! Cũng là nữ nhân Đại mạc vương sủng ái nhất! là sư muội của đại mạc vương, và là đồ đệ của quân sư a!" Thấy đội trưởng không hiểu được vấn đề, tiểu binh liền không nhịn được nói lớn.
Nghe xong lời nói của tiểu binh, đội trưởng cả người ngây ngốc, bảo kiếm trong tay cũng đánh rơi xuống đất, trong đầu chỉ tồn đọng lại lời của tiểu binh ấy.
" Làm sao bây giờ? Vậy chúng ta chết chắc rồi? Làm sao a, phải làm sao! ". Lần trước, có nghe qua một đám thân vệ binh vì hộ tống hoàng hậu vân đình không may gặp phải bầy sói, kết quả thân binh đều bị xử tử, hiện tại rõ ràng trước mắt, giờ hắn còn ngang nhiên dám mắng chửi nàng ta, e rằng bọn họ sẽ ngàn đao băm thây!
" Đội trưởng, dù sao chúng ta đều là chết, không bằng chúng ta nên trốn đi, chỉ có trốn ít ra còn có một cơ hội sống sót! ". Tiểu binh đồng hành đề nghị.
" Trốn? Chúng ta có thể chạy đến đâu? Chúng ta có thể trốn đến đâu? Cả nhà chúng ta đều ở đại mạc, nếu chúng ta trốn đi, bọn họ phải làm sao ? ". Đội trưởng hoang mang lo lắng.
" Đội trưởng! Hiện tại chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy, chúng ta giờ quay về đem theo người thân và gia đình rời khỏi đại mạc, đi đến Vân đình hoặc là đến một nơi không ai có thể biết chúng ta! ". Có người nói, bọ lại khôi giáp, xoay người liền chạy đi.
" Đội trưởng, đi thôi! ". Có người tiên phong, những người khác dồn dập đi theo, trốn chạy là cách tốt nhất, còn hơn ở lại chờ chết.
" Hảo, Hảo! Tất cả cùng trốn! Mau đi thôi! ". Đội trưởng mạnh mẽ, đem mũ giáp ném xuống đất, cũng mặc kệ lương thảo, cùng các binh sĩ liền trở về.
Trong doanh trướng của đại mạc vương, Da Luật Độc cùng Mặc Thanh Thu đang thương lượng về đối pháp đối phó vớ vân Đình, lúc này, bên ngoài liền truyền đến một trận ồn ào náo nhiệt, sau đó chỉ thấy một con tuấn mã mang trên người bộ áo đỏ thẩm vọt vào bên trong lều trại.
" Da Luật Độc! Huynh là tên khốn kiếp! Huynh không giữ lời hứa, ta đã đến đại mạc, tại sao huynh còn muốn cùng Vân Đình khởi chiến! ". Ôn Nhã tức không thể nhịn nỗi, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, từ trên lưng ngựa một đường bày tới đâm thẳng về phía Da Luật Độc.
" Nhanh! Hộ giá! hộ giá! ". Da Luật Độc cùng Mặc Thanh Thu không có phản ứng gì, thị vệ bên cạnh đã gấp đến độ phải truy hô cứu mạng.
Kiếm trong tay nàng một đường đâm thẳng đến yết hầu của Da Luật Độc, hắn không hề tránh né.
" Huynh, tại sao không tránh? Huynh tại sao nói mà không giữ lời?". Ôn Nhã dùng thêm lực trên tay, lập tức yết hầu của Da luật độc đã có chút máu đỏ tươi lan ra.
" Muội nếu thật là muốn giết chết ta, ta cũng sẽ không tránh ". Da Luật Độc cười cười, hắn có thể vì nàng mà hi sinh, vì nàng mà chết, chỉ cần nàng muốn như thế.
" Huynh, cho rằng, ta thật sự không giết huynh! Huyh đừng quá tự cao tự đại! ". Ôn Nhã trên tay càng dùng thêm sực, chỉ cần thêm một chút nữa, hắn liền sẽ chết.
" Xem như muội có giết chết ta , thì Vân đình cùng đại mạc cũng sẽ khai chiến ". Chỗ bị thương đã có chút đau, hắn lông mày đều nhíu lại.
" Ta muốn huynh lập tức lui binh! Lập tức! ". Ôn Nhã khàn cả giọng quát lớn.
" Không thể, tiểu Nhã, ngươi sinh sống ở đại mạc đã lâu như vậy, rõ ràng đại mạc nơi đây còn kém với vân đình vương triều quá nhiều, Da Luật độc cũng không chỉ là sư huynh của ngươi, mà còn là người đứng đầu ở đại mạc, hắn muốn cân nhắc vấn đề, để bảo đảm an toàn cho chúng ta. Cho dù chúng ta không có tấn công vân đình, thì vân đình cũng sẽ tấn công chúng ta, đến thời điểm đó, con có thể cũng giống như vây giờ, cầm kiếm chỉ vào Vân Lâm, bảo hắn lập tức lui binh sao?" Mặc Thanh ngồi cạnh bên lạnh nhạt nói.
Nghe xong lời Mặc Thanh Thu, Ôn Nhã tâm liền không thể không động, đại mạc phần lớn còn rất nhiều người khổ sở, nghèo khó, chỉ có thể ở nơi lều vải. So với đại mạc, Vân đình còn tốt hơn nhiều.
Ngày hôm nay, nàng có thể cầm kiếm chỉ vào da luật độc, để hắn lui binh, nhưng nếu đổi lại là Vân đình, thì phải làm sao? Nàng phải làm như thế nào?. Chuyện như vậy, căn bản nàng không thể lý giải. Nghĩ ra rõ ràng đạo lý đó, Ôn Nhã lập tức thả kiếm xuống đất.
" Vương, người thế nào rồi? Nhanh! Mau gọi đại phu! Gọi đại phu! " Thị nữ bên cạnh cuống quít, xử lý vết thương cho Da luật Độc, vốn nàng còn muốn gọi người đến bắt Ôn Nhã, nhưng nhìn thấy vương và quân sư cũng không nói gì, nên đành thôi.
" Tiểu Nhã, chiến tranh, không phải là ngươi muốn quản là được, ta chỉ hi vọng con, có thể tiếp tục cuộc sống trước đây, không ưu buồn, vui vẻ lạc quan yêu đời ". Mặc Thanh Thu đỡ lấy Ôn Nhã, động viên nói.
" Không buồn không lo? Người cảm thấy ta còn có thể sao? Từ khi ta bị cuốn vào đó, còn có thể quay lại sao?". Ôn Nhã hất tay Mặc Thanh Thu, tất cả những thứ này đều là do bọn họ, bây giờ nàng bị cuốn vào trong những lời thị phi, bọn họ còn có tư cách an ủi nàng sao?
" Tiểu Nhã, chúng ta xưa nay chưa hề muốn tổn hại đến ngươi, hơn nữa, ngay từ lúc bắt đầu, ta đã từng nói với con, con phải ở yên trên núi, nhưng con vẫn môt mực không nghe lời ta! Nơi nào không đến, lại chạy đến hoàng cung Vân đình! Hiện tại, tất cả những thứ này, cũng đều là do con tự tìm lấy! ". Mặc Thanh Thu nói, đồng thời trong lòng cũng hối hận, tại sao ban đầu không mang theo Ôn Nhã bên người, nếu như thế , cũng sẽ tránh được nhiều phiền toái.
" Không sai, tất cả những thứ này đều là ta tự tìm đến! Từ lúc vừa mới bắt đầu thấy người ! Chính là tự ta tìm đến! >" Ôn Nhã đau lòng, Mặc thanh thu quả nhiên nói không sai, là tự nàng, tự nàng tìm đến.
" Tiểu Nhã, sẽ không sao chứ?". Nhìn Ôn Nhã buồn bã rời khỏi, Da Luật Độc lo lắng nói, thật vất vả lắm mới có thể nhìn thấy nàng cười, nhưng hiện tại, hơn nữa lời sư phụ nói lúc nãy quả thật có chút nặng.
" không sao, lời đã nói ra, nàng hiện tại sẽ không tỉnh táo, cứ để bản thân nàng ấy tự suy nghĩ kĩ đi ". tuy rằng mặc thanh thu trong mắt đã không thể che giấu nỗi quan tâm, nhưng hắn vẫn là nhẫn tâm không để ý đến nàng, Ôn Nhã chung quy phải chính mình học cách trưởng thành mới được, cũng không thể để cho nàng ỷ lại vào ai cả đời được.
Trước đây, vì quá cưng chiều nàng, nên làm việc gì cũng đều không cân nhắc hậu quả, hắn phải để nàng hiểu, thế giới này không phải nàng muốn điều gì thì sẽ được như thế đó.
Da Luật Độc sờ cái cổ bị thương, Ôn Nhã làm việc gì cũng không hề nghĩ đến hậu quả, lần này nếu nàng quả thật giết hắn, không chỉ không thể ngăn cản chiến tranh, mà ngược lại thậm chí sẽ làm cho đại chiến xảy ra sớm hơn cũng như người đại mạc sẽ không bỏ qua cho nàng.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |